Chương 3: Phần 3
Bạch Ninh
18/12/2024
Hàng xóm láng giềng thì chỉ trỏ bàn tán về a tỷ.
“Nhìn Thẩm Tường kìa, cái người nữ nhân thôn quê lúc trước luôn đầu bù tóc rối, nay lại đang ăn bánh bao nhân m.á.u của muội muội, sống sung sướng biết bao!”
“Thẩm Tường ngày ngày trang điểm lộng lẫy thế kia, chẳng lẽ định gả vào nhà quyền quý làm thiếp sao? Thật không biết xấu hổ!”
Ta tức giận muốn chết, chỉ muốn lao xuống xé nát miệng mấy mụ nữ nhân lắm điều đó.
Các người thì biết gì chứ!
Các người đâu có biết, a tỷ và a huynh đã chịu bao khổ cực vì ta trước đây.
Bây giờ ta c.h.ế.t rồi, a tỷ và a huynh có tiền, thoát khỏi gánh nặng là ta, bọn họ có thể sống cuộc đời mà họ mong muốn.
Ta nghĩ, cái c.h.ế.t của ta quả là đúng lúc.
Nhưng tại sao, rõ ràng ta đã thành quỷ, trái tim lại vẫn đau đớn đến nghẹt thở?
Bởi vì ta không cam lòng!
Ta không cam tâm!
Tại sao ta không làm sai điều gì, lại phải bị Mạnh Lương tì g.i.ế.c hại một cách tàn nhẫn như vậy?
Tại sao a tỷ và a huynh phải đánh đổi mạng sống của ta, mà cũng chỉ có được cuộc sống chẳng bằng một phần vạn của Thái tử?
Chẳng lẽ những kẻ dân đen thấp cổ bé họng như chúng ta, sinh ra là đáng bị quyền quý nghiền nát thành bùn, rồi chỉ nhận được mấy đồng bạc lẻ để bị xua đuổi sao?
Ta không hận a tỷ và a huynh.
Ta hận Thái tử! Ta hận Mạnh Lương tì!
Ta mong rằng đôi cẩu nam nữ coi thường mạng người ấy, sẽ c.h.ế.t còn thảm hơn ta gấp trăm lần, ngàn lần.
Mang theo một hơi oán khí nặng nề như vậy, năm thứ hai sau khi chết, ta vẫn còn ở đây.
Ta nhìn thấy a tỷ ngồi trước gương đồng, tô son môi.
Nàng ngày càng yêu thích làm đẹp, thậm chí còn cố ý học theo cách ăn mặc và trang điểm của các tiểu thư nhà quyền quý.
Đệ nhất mỹ nhân Kinh thành, Mạnh Tuyết Dao, chính là hình mẫu để nàng học theo.
Nàng nhờ người vẽ lại dung mạo của Mạnh Lương tì, bắt chước cách trang điểm của nàng ta.
Thậm chí còn tìm thầy chữa xương, tự gõ vỡ xương lông mày của mình để tạo lại dáng mày và ánh mắt giống hệt Mạnh Lương tì.
A tỷ vốn đã có vài phần giống Mạnh Tuyết Dao, sau khi dày vò như vậy, lại càng có đến sáu, bảy phần giống nhau.
Nhìn thấy cảnh ấy, ta bỗng cảm thấy hoang mang, lại nhớ đến cảnh mình bị làm thành huyết tích lậu, chẳng dám đến gần a tỷ nữa.
Năm thứ ba sau khi chết, ta vẫn còn ở đây.
A tỷ nhận được thư của a huynh gửi từ chiến trường.
Huynh nói bị quân địch đ.â.m xuyên qua người, ruột gan đổ hết ra ngoài, may mà quân y đến kịp, nghỉ ngơi ba tháng thì không sao nữa.
Huynh nói đã cõng được một vị quý nhân từ trong đống người c.h.ế.t ra, còn cứu được thiếp yêu của vị ấy, từ đây tiền đồ có hi vọng.
A tỷ đọc xong thư, xé nát thành từng mảnh, rồi ném vào lò than.
Ta muốn bay qua nhìn thêm vài lần, chẳng may lại làm ánh nến chập chờn.
A tỷ giật mình, xoa cánh tay lạnh ngắt, đứng dậy đóng cửa sổ.
Nàng khẽ thở dài:
“Sắp nổi gió rồi.”
Trong sân chẳng hề có gió, ánh trăng mờ nhạt, chỉ có những đóa mẫu đơn lặng lẽ nở hoa.
Bất chợt, ta nhớ ra, hôm nay chính là ngày giỗ của mình.
Nếu ta còn sống, a tỷ hẳn sẽ làm lễ cập kê cho ta, còn a huynh sẽ dùng trâm cài búi tóc cho ta.
A tỷ, a huynh, hai người có còn nhớ đến ta hay không?
Có lẽ, là đã quên rồi.
05
Đầu xuân, a tỷ dựng một sạp bán mẫu đơn ngay trước phủ Thái tử, bắt đầu lại việc buôn bán.
Đây là lần đầu tiên sau ba năm, nàng bước ra phố rao hàng.
Ta ngồi cạnh nàng dưới ánh mặt trời, nghĩ thầm nếu nàng chịu tiết kiệm một chút, hẳn không cần phải vất vả mở sạp thế này.
Hôm nay, nàng đội mũ màn dày nặng, che kín khuôn mặt đến không lọt nổi chút gió, có lẽ vì sợ ánh nắng làm trôi mất lớp phấn ngọc trai trên má.
Mẫu đơn của a tỷ rực rỡ muôn màu, nàng lại ăn mặc kỳ quặc như vậy, khiến khách qua lại không ngớt.
Mấy ngày liền, việc buôn bán của nàng thuận lợi vô cùng.
Cho đến một hôm, khi ta đang bay lơ lửng quanh sạp, muốn làm gió nhẹ thổi bung những nụ hoa nhỏ.
Cửa lớn phủ Thái tử đột nhiên mở toang, một bóng người lao ra như gió, khí thế sắc bén, một cước đá lật tung sạp hoa của a tỷ.
A tỷ không kịp phản ứng, ngã nhào xuống đất, bàn tay bị trầy xước chảy máu.
Người kia vẫn chưa thấy thỏa, nhấc chân nghiền nát từng đóa mẫu đơn kiều diễm.
“Dám bán hoa trước phủ Thái tử, ai cho ngươi gan chó như vậy!”
Toàn thân ta nổi da gà.
Kẻ này mặc giày đế mỏng, thắt đai lưng giắt đao, rõ ràng là dáng vẻ của thị vệ bên cạnh Thái tử.
Thì ra là a huynh.
“Nhìn Thẩm Tường kìa, cái người nữ nhân thôn quê lúc trước luôn đầu bù tóc rối, nay lại đang ăn bánh bao nhân m.á.u của muội muội, sống sung sướng biết bao!”
“Thẩm Tường ngày ngày trang điểm lộng lẫy thế kia, chẳng lẽ định gả vào nhà quyền quý làm thiếp sao? Thật không biết xấu hổ!”
Ta tức giận muốn chết, chỉ muốn lao xuống xé nát miệng mấy mụ nữ nhân lắm điều đó.
Các người thì biết gì chứ!
Các người đâu có biết, a tỷ và a huynh đã chịu bao khổ cực vì ta trước đây.
Bây giờ ta c.h.ế.t rồi, a tỷ và a huynh có tiền, thoát khỏi gánh nặng là ta, bọn họ có thể sống cuộc đời mà họ mong muốn.
Ta nghĩ, cái c.h.ế.t của ta quả là đúng lúc.
Nhưng tại sao, rõ ràng ta đã thành quỷ, trái tim lại vẫn đau đớn đến nghẹt thở?
Bởi vì ta không cam lòng!
Ta không cam tâm!
Tại sao ta không làm sai điều gì, lại phải bị Mạnh Lương tì g.i.ế.c hại một cách tàn nhẫn như vậy?
Tại sao a tỷ và a huynh phải đánh đổi mạng sống của ta, mà cũng chỉ có được cuộc sống chẳng bằng một phần vạn của Thái tử?
Chẳng lẽ những kẻ dân đen thấp cổ bé họng như chúng ta, sinh ra là đáng bị quyền quý nghiền nát thành bùn, rồi chỉ nhận được mấy đồng bạc lẻ để bị xua đuổi sao?
Ta không hận a tỷ và a huynh.
Ta hận Thái tử! Ta hận Mạnh Lương tì!
Ta mong rằng đôi cẩu nam nữ coi thường mạng người ấy, sẽ c.h.ế.t còn thảm hơn ta gấp trăm lần, ngàn lần.
Mang theo một hơi oán khí nặng nề như vậy, năm thứ hai sau khi chết, ta vẫn còn ở đây.
Ta nhìn thấy a tỷ ngồi trước gương đồng, tô son môi.
Nàng ngày càng yêu thích làm đẹp, thậm chí còn cố ý học theo cách ăn mặc và trang điểm của các tiểu thư nhà quyền quý.
Đệ nhất mỹ nhân Kinh thành, Mạnh Tuyết Dao, chính là hình mẫu để nàng học theo.
Nàng nhờ người vẽ lại dung mạo của Mạnh Lương tì, bắt chước cách trang điểm của nàng ta.
Thậm chí còn tìm thầy chữa xương, tự gõ vỡ xương lông mày của mình để tạo lại dáng mày và ánh mắt giống hệt Mạnh Lương tì.
A tỷ vốn đã có vài phần giống Mạnh Tuyết Dao, sau khi dày vò như vậy, lại càng có đến sáu, bảy phần giống nhau.
Nhìn thấy cảnh ấy, ta bỗng cảm thấy hoang mang, lại nhớ đến cảnh mình bị làm thành huyết tích lậu, chẳng dám đến gần a tỷ nữa.
Năm thứ ba sau khi chết, ta vẫn còn ở đây.
A tỷ nhận được thư của a huynh gửi từ chiến trường.
Huynh nói bị quân địch đ.â.m xuyên qua người, ruột gan đổ hết ra ngoài, may mà quân y đến kịp, nghỉ ngơi ba tháng thì không sao nữa.
Huynh nói đã cõng được một vị quý nhân từ trong đống người c.h.ế.t ra, còn cứu được thiếp yêu của vị ấy, từ đây tiền đồ có hi vọng.
A tỷ đọc xong thư, xé nát thành từng mảnh, rồi ném vào lò than.
Ta muốn bay qua nhìn thêm vài lần, chẳng may lại làm ánh nến chập chờn.
A tỷ giật mình, xoa cánh tay lạnh ngắt, đứng dậy đóng cửa sổ.
Nàng khẽ thở dài:
“Sắp nổi gió rồi.”
Trong sân chẳng hề có gió, ánh trăng mờ nhạt, chỉ có những đóa mẫu đơn lặng lẽ nở hoa.
Bất chợt, ta nhớ ra, hôm nay chính là ngày giỗ của mình.
Nếu ta còn sống, a tỷ hẳn sẽ làm lễ cập kê cho ta, còn a huynh sẽ dùng trâm cài búi tóc cho ta.
A tỷ, a huynh, hai người có còn nhớ đến ta hay không?
Có lẽ, là đã quên rồi.
05
Đầu xuân, a tỷ dựng một sạp bán mẫu đơn ngay trước phủ Thái tử, bắt đầu lại việc buôn bán.
Đây là lần đầu tiên sau ba năm, nàng bước ra phố rao hàng.
Ta ngồi cạnh nàng dưới ánh mặt trời, nghĩ thầm nếu nàng chịu tiết kiệm một chút, hẳn không cần phải vất vả mở sạp thế này.
Hôm nay, nàng đội mũ màn dày nặng, che kín khuôn mặt đến không lọt nổi chút gió, có lẽ vì sợ ánh nắng làm trôi mất lớp phấn ngọc trai trên má.
Mẫu đơn của a tỷ rực rỡ muôn màu, nàng lại ăn mặc kỳ quặc như vậy, khiến khách qua lại không ngớt.
Mấy ngày liền, việc buôn bán của nàng thuận lợi vô cùng.
Cho đến một hôm, khi ta đang bay lơ lửng quanh sạp, muốn làm gió nhẹ thổi bung những nụ hoa nhỏ.
Cửa lớn phủ Thái tử đột nhiên mở toang, một bóng người lao ra như gió, khí thế sắc bén, một cước đá lật tung sạp hoa của a tỷ.
A tỷ không kịp phản ứng, ngã nhào xuống đất, bàn tay bị trầy xước chảy máu.
Người kia vẫn chưa thấy thỏa, nhấc chân nghiền nát từng đóa mẫu đơn kiều diễm.
“Dám bán hoa trước phủ Thái tử, ai cho ngươi gan chó như vậy!”
Toàn thân ta nổi da gà.
Kẻ này mặc giày đế mỏng, thắt đai lưng giắt đao, rõ ràng là dáng vẻ của thị vệ bên cạnh Thái tử.
Thì ra là a huynh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.