Chương 4: Phần 4
Bạch Ninh
18/12/2024
Lông mày ánh mắt huynh vẫn tuấn tú như xưa, chỉ là trên má trái mới có thêm một vết sẹo.
Trước sạp hoa đứng đầy thị vệ phủ Thái tử, Mạnh Lương tì che mặt bằng quạt tròn, uốn éo dáng liễu mà bước tới.
“Đồ gì đây, bán hoa mà ăn mặc ra cái bộ dạng này.”
Nàng ta cười một cách độc ác.
“Người đâu, lột mũ và y phục của ả xuống cho ta xem. Ta muốn nhìn thử, hồ ly tinh gì lại giả thần giả quỷ đến thế!”
A huynh túm lấy a tỷ, xé toạc vạt áo kín cài chặt, để lộ phần cổ trắng muốt.
“A! Mạnh Lương tì, dân nữ không dám nữa!”
A tỷ sợ đến thất thanh kêu lớn.
Người qua lại đều nhìn nàng với ánh mắt đầy cảm thông.
Dưới chân Hoàng thành, ai không biết Mạnh Lương tì dựa vào sự sủng ái của Thái tử mà ngang ngược càn quấy, chưa từng xem bá tánh ra gì.
Nữ tử bán hoa này, chỉ trách nàng ta xui xẻo mà thôi.
Mạnh Lương tì cầm chiếc quạt tròn, cười đắc ý.
“Sao còn không cho xem? Chẳng lẽ xấu xí đến mức không dám lộ mặt, nên mới phải che kín như vậy.”
Ngay khi a huynh định giật mũ màn của a tỷ, một giọng nói lạnh nhạt vang lên, ngăn lại hành động của huynh.
“Thẩm Quế, ngươi đang làm gì đó?”
Lục Chiêu vừa tan triều về phủ, vừa vặn bắt gặp cảnh tượng này.
Hắn khoác trên mình bộ long bào năm móng hoa lệ, dưới sự vây quanh của đám người, từng bước từng bước tiến tới.
“Nơi đây là phủ Thái tử, ồn ào náo động như vậy, còn ra thể thống gì? Nếu để các quan viên triều đình nhìn thấy, chẳng phải sẽ nghĩ rằng ta đường đường là Đông cung Thái tử, lại dung túng tay chân dưới quyền ức h.i.ế.p bá tánh hay sao?”
A huynh thấy hắn, sắc mặt biến đổi, lập tức buông tay, quỳ xuống hành lễ.
“Thỉnh an điện hạ. Nô tài quấy nhiễu sự yên tĩnh của điện hạ, nô tài đáng chết.”
Lục Chiêu hờ hững liếc nhìn huynh một cái.
“Ngươi quả thật đáng chết.”
Hắn bước lên trước, ánh mắt rơi trên người a tỷ, người đang ngã dưới đất, hai tay ôm lấy ngực, khẽ nghẹn ngào.
Mạnh Lương tì vội vàng chắn trước mặt hắn, lên tiếng:
“Thần thiếp thấy mấy đóa mẫu đơn này màu sắc không tồi, định chọn vài nhánh xanh non để đặt trong thư phòng của điện hạ cho thêm hương sắc.
“Nhưng lại thấy cô nương này ăn mặc thế này, nghĩ rằng nàng bị bệnh gì đó, nên thần thiếp có ý tốt quan tâm.
“Ai ngờ nàng ta lại nổi giận, tự mình lật tung cả sạp, làm thần thiếp sợ hãi không thôi.”
Lục Chiêu nhíu mày, trong mắt thoáng qua vẻ chán ghét.
“Bệnh tật mà còn dám ra ngoài bán hoa, không sợ truyền nhiễm cho người khác sao? Gây ra dịch bệnh dưới chân Hoàng thành, hậu quả ngươi không gánh nổi đâu.”
A tỷ rụt rè, giữ chặt lấy mũ màn, khẽ đáp:
“Dân nữ... dân nữ không có bệnh.”
Lục Chiêu lười phí lời với a tỷ, hắn đưa tay lên, động tác dứt khoát giật xuống mũ màn của nàng.
Một lọn tóc đen theo đầu ngón tay hắn buông xuống rối tung.
Bàn tay Lục Chiêu khựng lại giữa không trung.
A tỷ mắt đỏ hoe, hàng mi khẽ run, những giọt lệ đọng nơi đáy mắt lần lượt rơi xuống. Trong đôi mày ánh mắt nàng, đầy vẻ kinh hoảng và bất lực.
Dáng vẻ đáng thương rơi lệ như thế, đủ để lay động tâm can của bất kỳ kẻ m.á.u lạnh vô tình nào.
Lục Chiêu ngẩn người một lúc, giọng khàn khàn hỏi: “Ngươi không sao chứ?”
A tỷ luống cuống kéo chặt mũ màn, lệ tuôn không ngừng, quỳ dưới đất nhặt lại những đóa mẫu đơn tan nát.
“Tất cả đều là lỗi của dân nữ, khiến Lương tì nổi giận. Dân nữ sẽ đi ngay bây giờ!”
Lục Chiêu định tiến tới giúp nàng, nhưng ngại có quá nhiều ánh mắt xung quanh, chỉ đành đứng đó nhìn a tỷ ôm mấy nhánh mẫu đơn, hốt hoảng rời đi.
Người qua đường vẫn còn đắm chìm trong nhan sắc của a tỷ, chưa thể lấy lại tinh thần.
Không ai để ý rằng, sắc mặt Mạnh Tuyết Dao trắng bệch, suýt nữa ngã vào lòng a huynh.
Một nữ tử còn trẻ trung, xinh đẹp hơn nàng ta, lại cứ thế tiếp cận Thái tử ngay trước mắt nàng ta.
Điều c.h.ế.t người nhất chính là…
Dung mạo nữ tử này và nàng có đến sáu, bảy phần giống nhau.
Không, phải nói rằng, đây chính là dung mạo của nàng, khi chưa bị ngọn lửa năm xưa thiêu hủy.
06
A tỷ không dám tiếp tục bán hoa, nàng trở về nhà, vừa định nghỉ ngơi thì cửa bị một cú đá “rầm” vang dội mở tung ra.
Những bóng người cao lớn phủ xuống gương mặt kinh hoàng của nàng.
Lại là a huynh.
“Các ngươi muốn làm gì!”
A tỷ hoảng hốt bò xuống giường.
Dẫn đầu đám thị vệ, a huynh lục tung căn nhà cũ kỹ vốn che mưa chắn gió cho ba người chúng ta, đập vỡ hết nồi niêu, bát đĩa, khiến mọi thứ tan tành khắp nơi.
A tỷ gần như bật khóc, định tiến tới ngăn cản, nhưng lại bị bọn họ lôi ra khỏi nhà.
Mạnh Lương tì đeo mạng che mặt, mỉm cười nhìn a tỷ bị quăng xuống ruộng.
Nàng ta bóp lấy gương mặt trắng nõn của a tỷ.
“Thật kỳ lạ, sao ngươi lại có thể giống ta đến như vậy?
“Cha ta đã mất khi ta mới sáu tuổi, chẳng lẽ ngươi là con hoang mà ông ta để lại bên ngoài sao?”
Dĩ nhiên là không thể.
Trước sạp hoa đứng đầy thị vệ phủ Thái tử, Mạnh Lương tì che mặt bằng quạt tròn, uốn éo dáng liễu mà bước tới.
“Đồ gì đây, bán hoa mà ăn mặc ra cái bộ dạng này.”
Nàng ta cười một cách độc ác.
“Người đâu, lột mũ và y phục của ả xuống cho ta xem. Ta muốn nhìn thử, hồ ly tinh gì lại giả thần giả quỷ đến thế!”
A huynh túm lấy a tỷ, xé toạc vạt áo kín cài chặt, để lộ phần cổ trắng muốt.
“A! Mạnh Lương tì, dân nữ không dám nữa!”
A tỷ sợ đến thất thanh kêu lớn.
Người qua lại đều nhìn nàng với ánh mắt đầy cảm thông.
Dưới chân Hoàng thành, ai không biết Mạnh Lương tì dựa vào sự sủng ái của Thái tử mà ngang ngược càn quấy, chưa từng xem bá tánh ra gì.
Nữ tử bán hoa này, chỉ trách nàng ta xui xẻo mà thôi.
Mạnh Lương tì cầm chiếc quạt tròn, cười đắc ý.
“Sao còn không cho xem? Chẳng lẽ xấu xí đến mức không dám lộ mặt, nên mới phải che kín như vậy.”
Ngay khi a huynh định giật mũ màn của a tỷ, một giọng nói lạnh nhạt vang lên, ngăn lại hành động của huynh.
“Thẩm Quế, ngươi đang làm gì đó?”
Lục Chiêu vừa tan triều về phủ, vừa vặn bắt gặp cảnh tượng này.
Hắn khoác trên mình bộ long bào năm móng hoa lệ, dưới sự vây quanh của đám người, từng bước từng bước tiến tới.
“Nơi đây là phủ Thái tử, ồn ào náo động như vậy, còn ra thể thống gì? Nếu để các quan viên triều đình nhìn thấy, chẳng phải sẽ nghĩ rằng ta đường đường là Đông cung Thái tử, lại dung túng tay chân dưới quyền ức h.i.ế.p bá tánh hay sao?”
A huynh thấy hắn, sắc mặt biến đổi, lập tức buông tay, quỳ xuống hành lễ.
“Thỉnh an điện hạ. Nô tài quấy nhiễu sự yên tĩnh của điện hạ, nô tài đáng chết.”
Lục Chiêu hờ hững liếc nhìn huynh một cái.
“Ngươi quả thật đáng chết.”
Hắn bước lên trước, ánh mắt rơi trên người a tỷ, người đang ngã dưới đất, hai tay ôm lấy ngực, khẽ nghẹn ngào.
Mạnh Lương tì vội vàng chắn trước mặt hắn, lên tiếng:
“Thần thiếp thấy mấy đóa mẫu đơn này màu sắc không tồi, định chọn vài nhánh xanh non để đặt trong thư phòng của điện hạ cho thêm hương sắc.
“Nhưng lại thấy cô nương này ăn mặc thế này, nghĩ rằng nàng bị bệnh gì đó, nên thần thiếp có ý tốt quan tâm.
“Ai ngờ nàng ta lại nổi giận, tự mình lật tung cả sạp, làm thần thiếp sợ hãi không thôi.”
Lục Chiêu nhíu mày, trong mắt thoáng qua vẻ chán ghét.
“Bệnh tật mà còn dám ra ngoài bán hoa, không sợ truyền nhiễm cho người khác sao? Gây ra dịch bệnh dưới chân Hoàng thành, hậu quả ngươi không gánh nổi đâu.”
A tỷ rụt rè, giữ chặt lấy mũ màn, khẽ đáp:
“Dân nữ... dân nữ không có bệnh.”
Lục Chiêu lười phí lời với a tỷ, hắn đưa tay lên, động tác dứt khoát giật xuống mũ màn của nàng.
Một lọn tóc đen theo đầu ngón tay hắn buông xuống rối tung.
Bàn tay Lục Chiêu khựng lại giữa không trung.
A tỷ mắt đỏ hoe, hàng mi khẽ run, những giọt lệ đọng nơi đáy mắt lần lượt rơi xuống. Trong đôi mày ánh mắt nàng, đầy vẻ kinh hoảng và bất lực.
Dáng vẻ đáng thương rơi lệ như thế, đủ để lay động tâm can của bất kỳ kẻ m.á.u lạnh vô tình nào.
Lục Chiêu ngẩn người một lúc, giọng khàn khàn hỏi: “Ngươi không sao chứ?”
A tỷ luống cuống kéo chặt mũ màn, lệ tuôn không ngừng, quỳ dưới đất nhặt lại những đóa mẫu đơn tan nát.
“Tất cả đều là lỗi của dân nữ, khiến Lương tì nổi giận. Dân nữ sẽ đi ngay bây giờ!”
Lục Chiêu định tiến tới giúp nàng, nhưng ngại có quá nhiều ánh mắt xung quanh, chỉ đành đứng đó nhìn a tỷ ôm mấy nhánh mẫu đơn, hốt hoảng rời đi.
Người qua đường vẫn còn đắm chìm trong nhan sắc của a tỷ, chưa thể lấy lại tinh thần.
Không ai để ý rằng, sắc mặt Mạnh Tuyết Dao trắng bệch, suýt nữa ngã vào lòng a huynh.
Một nữ tử còn trẻ trung, xinh đẹp hơn nàng ta, lại cứ thế tiếp cận Thái tử ngay trước mắt nàng ta.
Điều c.h.ế.t người nhất chính là…
Dung mạo nữ tử này và nàng có đến sáu, bảy phần giống nhau.
Không, phải nói rằng, đây chính là dung mạo của nàng, khi chưa bị ngọn lửa năm xưa thiêu hủy.
06
A tỷ không dám tiếp tục bán hoa, nàng trở về nhà, vừa định nghỉ ngơi thì cửa bị một cú đá “rầm” vang dội mở tung ra.
Những bóng người cao lớn phủ xuống gương mặt kinh hoàng của nàng.
Lại là a huynh.
“Các ngươi muốn làm gì!”
A tỷ hoảng hốt bò xuống giường.
Dẫn đầu đám thị vệ, a huynh lục tung căn nhà cũ kỹ vốn che mưa chắn gió cho ba người chúng ta, đập vỡ hết nồi niêu, bát đĩa, khiến mọi thứ tan tành khắp nơi.
A tỷ gần như bật khóc, định tiến tới ngăn cản, nhưng lại bị bọn họ lôi ra khỏi nhà.
Mạnh Lương tì đeo mạng che mặt, mỉm cười nhìn a tỷ bị quăng xuống ruộng.
Nàng ta bóp lấy gương mặt trắng nõn của a tỷ.
“Thật kỳ lạ, sao ngươi lại có thể giống ta đến như vậy?
“Cha ta đã mất khi ta mới sáu tuổi, chẳng lẽ ngươi là con hoang mà ông ta để lại bên ngoài sao?”
Dĩ nhiên là không thể.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.