Chương 140: Ngoại truyện: Nhiêu Tĩnh (3)
Khinh Ảm
18/10/2021
Cứ như vậy đến bộ phận phát triển thị trường của DR, Nhiêu Tĩnh đã
dùng thời gian để hoàn thành quá trình biến đổi từ một người mới non nớt thành một người phụ nữ mạnh mẽ ở nơi làm việc, cô càng biết cách dử
dụng lợi thế về ngoại hình của mình tốt hơn, chỉ là mỗi lần thỉnh thoảng gặp dịp mua vui ở chỗ làm đều như đang mạo hiểm, mấy người đàn ông đó
thông minh hơn nhiều so với những kẻ ngốc mà cô gặp ở đại học, nhưng
muốn dừng lại trước nguy hiểm nói thì dễ làm mới khó, cô là một người
phụ nữ tham vọng muốn trèo cao, cũng chỉ có thể dựa vào sự khôn khéo này mà đầu cơ trục lợi nếu cô không muốn nỗ lực, hi sinh, như đi trên một
lớp băng mỏng, cẩn thận từng chút một.
Mỗi lần đi xã giao, cô biết rõ người khác cố tình rót đầy cho mình, nhưng cô vẫn phải uống, biết rõ rằng mấy bàn tay kia là cô tình sàm sỡ, cô cũng chỉ có thể vờ như không có chuyện gì, chỉ là chạm vào tay vào đùi mà thôi, cũng không mất miếng thịt nào, có thể đạt được mục đích thì cô sẽ nhịn.
Sau đó mỗi lần trở về cô đều kì cọ cả người rất nhiều lần, tắm đến lúc nào sạch mới thôi.
Mỗi lần đêm đến cô sẽ châm một điếu thuốc ngồi dựa vào cửa sổ ở trong phòng khách, nhìn quanh cái thành phố này, rồi lại nhìn căn hộ cao cấp mà cô đã mua bằng toàn bộ số tiền tiết kiệm của mình, cô nhả khói, nhìn nó mờ mờ ảo ảo, rõ ràng đã có tiền, cũng có nhà rồi có xe, thậm chí có thể chứng minh rằng cô một mình vẫn sống rất tốt, nhưng từ đầu đến cuối cô vẫn không thể cười được.
Lúc không ngủ được, cô thườn chơi với chú rùa của mình, đó là một loài rùa Brazil phổ biến, số tuổi cũng xấp xỉ bằng số tuổi của cô, là chú rùa mà ông ngoại cô nuôi, từ lúc cô rời khỏi quê, cô vẫn mang theo nó, nhưng lúc này chú rùa đang nghỉ ngơi, không muốn chơi với cô, cô lấy ra khung ảnh đen trắng của ông ngoại từ ngăn kéo dưới cùng của tủ cạnh giường, đặt nó lên cửa sổ, rồi cô lấy một chai rượu trắng và hai chiếc ly nhỏ, rót đầy hai ly.
Cô nâng ly của mình lên, chạm với chiếc ly đặt trước khung ảnh của ông ngoại.
“Ông ngoại, dạo này ông thế nào?” Cô nhấp một ngụm nhìn người trong khung ảnh như đang mỉm cười với mình, cô cũng cười, “Con cũng ba mươi rồi, sắp thành bà già rồi, ông nhìn xem phòng này to đến mức một mình con ở thấy thật cô đơn, nếu như có ông ở đây nhỉ, chắc chắn ông sẽ trồng rất nhiều hoa trên ban công, còn có con rùa của ông nữa, càng ngày ăn càng nhiều, ngày nào con cũng phải cho nó ăn chục con ốc mới được, con sợ nhất là phiền phức, để nuôi nó lại phải thường xuyên đi chợ mua ốc, phiền chết đi được.”
Cô nói xong, nâng ly một hơi uống hết, một chút cay từ cổ họng xuống dạ dày.
Cô lại rót, lại chạm ly với chiếc ly đối diện, “Hồi đó không biết điều gì đưa đẩy lại chọn vào ngân hàng, vào cũng đã vào rồi, lại còn là làm marketing.” Cô khó khăn thở dài một hơi, cũng chính lúc này thuộc về khoảng thời gian của ông cháu, “Làm nhân viên biết bao năm rồi, cũng không biết với cuộc sống này bao giờ mới làm sếp được.”
Nhưng đáp lại cô vẫn là một căn phòng yên tĩnh.
Cô cười khổ, lại uống hết rượu trong ly.
Sau đó áp vào tấm kính, nhìn khuôn mặt tươi cười trong khung ảnh như ông ngoại đang bên cạnh cô.
Cô ngắm một lúc, vai cô từ từ run rẩy, nhưng dù là đêm muộn lúc mà cô một mình cô cũng không muốn mất kiểm soát, thay vào đó cô giơ tay lau khuôn mặt mình, cô chỉ nói, “Ông, ông nói xem ông đi sớm thế làm gì, thật sự là có phúc mà không được hưởng.”
Nhưng một lúc sau cổ cô lại bị ướt, cô nhìn lên trần nhà bắt đầu không ngừng hít thở sâu, còn tự nói với chính mình,
“Khóc cái đầu mày ấy, đồ ngốc nghếch, không biết kem dưỡng mắt lamer rất đắt à?”
Cô dựa vào sự nỗ lực cùng với nghị lực của bản thân, mà thành công từ một đám đàn ông ở bộ phận phát triển thị trường mở ra được một con đường máu, năm đó ở tuổi 31 được nâng lên làm trưởng phòng, điều này có nghĩa là về sau cô sẽ có cơ hội trở thành dự bị cho vị trí quản lý cấp trung ở DR.
Đàn ông trong bộ phận ai ai cũng là người thông minh, không phải nhà giàu thì cũng rất nhiều tiền, tất cả đều có lai lịch không hề nhỏ lại còn có chỗ dựa, cô thành trưởng phòng mấy người đó đương nhiên không phục, trước mặt thì giở trò chơi xấu, sau lưng thì ngấm ngầm hãm hại.
Nhưng Nhiêu Tĩnh là ai, từ nhỏ cô đã không phải người ăn chay, về gia thế cô thua kém bọn họ, về tâm cơ, suy cho cùng thì đàn ông vẫn kém phụ nữ một chút, ai đối đầu với cô, cô sẽ thản nhiên mà trả lại gấp đôi.
Cho nên bộ phận phát triển thị trường ở DR nhìn qua thì rất hài hòa, thực ra lại tranh giành lẫn nhau, lâu dài sự cạnh tranh ác liệt khiến chia năm xẻ bảy.
Cô cũng biết từ sớm chuyện Giang tổng và Chu Khải và mấy tên bán chi phiếu lậu bên ngoài lợi dụng làm ra mấy chuyện xấu, ngay từ đầu Giang tổng cũng như vô tình hay cố ý thăm dò cô, bị cô giả ngu cho qua, cô mặc dù thích tiền nhưng vẫn đi đúng đường, cô biết nên làm gì và không nên làm gì, đã động đến đường dây kia thì không còn đường quay đầu, cô càng không muốn mất công việc không dễ dàng gì mới có được này.
Giang tổng nhiều lần dỗ ngọt nhưng không có kết quả, vậy nên đã chuyển mục tiêu đến Chu Khải.
Dã tâm của Chu Khải lớn, từ sau khi cô lên làm trưởng phòng thì luôn khó chịu, không chịu nổi cám dỗ nên đã lên thuyền của Giang tổng, từ lúc bắt đầu ăn được một chút hoa hồng, đến sau này lòng tham càng lớn hơn, hai người bắt đầu vơ vét được nhiều hơn, Nhiêu Tĩnh biết hai người bọn họ sớm muộn gì cũng xong đời thôi.
Đồ Tiểu Ninh là người phụ nữ thứ hai đến bộ phận phát triển thị trường. Trước đó cô cũng gặp Đồ Tiểu Ninh vài lần ở sảnh lớn, cô gái nhỏ đó đều cười với cô một cách lễ phép, trông khá ngọt ngào, chỉ có điều còn hơi non nớt, chỉ là không ngờ có ngày cô trở thành sư phụ của Đồ Tiểu Ninh.
Tại sao cô ấy lại đột nhiên bị chuyển đến bộ phận phát triển thị trường, mấy người có mắt nhìn trong lòng đều biết, cũng chỉ có bản thân cô ấy không biết cái gì, vẫn thực sự cho rằng nhân sự đã cho cô ấy một chỗ tốt để cô ấy đến học hỏi.
Nhân viên hợp đồng bị điều đến bộ phận marketing thực ra là đến ăn không ngồi rồi, chẳng ai coi một người chưa chính thức vào biên chế ra gì, lại thêm việc marketing ngân hàng rất bận và rất vất vả, bị lạnh nhạt bị coi thường, làm việc bạt mạng, rất nhiều người không chịu được áp lực, lòng tự trọng bị tổn thương, không thấy được tương lai nên chủ động rời đi.
Lúc mới đầu cô cũng lạnh nhạt với Đồ Tiểu Ninh, chỉ là cô gái này vẫn khá biết tự điều chỉnh, mỗi lần bị cô lạnh nhạt rõ ràng có cảm xúc khó chịu trong ánh mắt, nhưng rất nhanh lại bình thường lại, nhanh chóng thích ứng được với sự châm chọc của cô. Việc mà cô giao cho, đều hoàn thành nó vào hôm sau dù muộn thế nào.
Có ngày trời mưa cô ở bên ngoài làm xong hợp đồng bảo hiểm về văn phòng lấy túi, thấy Đồ Tiểu Ninh vẫn đang tăng ca, cũng không phải chuyện gì quan trọng, chỉ là bản báo cáo mà cô bảo làm, bởi vì doanh nghiệp cô quản lí nhiều, thêm đó buổi sáng Đồ Tiểu Ninh còn phải giúp cô chạy quy trình, việc ghi lại báo cáo chỉ có thể để lại lúc tan làm ở lại tăng ca rồi làm thêm.
Cô thấy Đồ Tiểu Ninh vừa ghi chép báo cáo vừa nghe điện thoại, điện thoại kẹp ở cổ, ngón tay vẫn đang di chuyển trên bàn phím.
“Ôi trời mọi người đừng đợi con về ăn cơm nữa, con tăng ca rồi.”
Có vẻ người nhà gọi cho cô ấy, bình thường nhìn từ đôi mắt ngây thơ của cô là có thể biết cha mẹ cô ấy bảo vệ cô ấy rất tốt, chưa từng trải qua sự khắc nghiệt của xã hội này.
“Đàn chị con bây giờ còn đang bận ở bên ngoài kia kìa, quản lí dịch vụ khách hàng chính là bận tối mặt thế này, bây giờ con đây vẫn chưa học được tí gì, có thể học với chị ấy nhiều lắm, chỉ cần học được thì khổ thế nào cũng chẳng tính là gì, ai mà chẳng phải chịu qua khổ cực.”
Nhiêu Tĩnh ở lối đi nghe được, cũng không ngờ cô ngày nào cũng bị mình mắng này, đã không ghi thù cô lại còn rất biết giác ngộ.
“Mọi người ăn trước đi, đừng đợi con nữa, dù sao hôm nay con phải làm xong mới đi, ngày mai còn có việc của ngày mai nữa.”
Bên trong vẫn là giọng của Đồ Tiểu Ninh, Nhiều Tĩnh không đi vào, chỉ âm thầm rời đi.
Trên đường về cô nghĩ lại lúc mà cô bằng tuổi Đồ Tiểu Ninh đã sớm ra ngoài tự kiếm sống rồi, đâu giống Đồ Tiểu Ninh vẫn là một đóa hoa trong tủ kính, được cha mẹ che chở trong lòng bàn tay.
Điện thoại bỗng kêu lên, cô nhìn thì là Đồ Tiểu Ninh gọi đến.
Cô bắt máy.
“Chị Nhiêu.”
“Gì vậy?” Cô rất lạnh lùng.
“Chị ra ngoài bàn công việc vẫn chưa xong ạ?”
“Liên quan gì tới em hở?” Cô cũng vẫn nói chuyện kiểu rất khó chịu.
“Thế bữa tối của chị phải sao đây? Doanh nghiệp có lo cơm cho chị không?” Đồ Tiểu Ninh tự bỏ qua giọng điệu không kiên nhẫn của cô, hỏi tiếp.
“Em hỏi nhiều vậy làm gì?”
“Thì bên ngoài muộn lắm rồi, em thấy túi của chị vẫn ở văn phòng.”
“Em vẫn đang tăng ca à?” Nhiêu Tĩnh cố ý hỏi.
“Vâng.” Đồ Tiểu Ninh đáp lại rồi nói, “Chị Nhiêu, em thấy chị hay tăng ca.” Cô dừng một chút, có chút cẩn thận từng tí một, “Chị có vẻ hay bỏ bữa tối, không tốt cho cơ thể, dù bận thì vẫn nên ăn cơm.”
“Em tự lo tốt cho bản thân em là được.” Nhiêu Tĩnh vẫn như cũ, giọng điệu không thân thiện tí nào.
Đồ Tiểu Ninh cũng không nói gì nhiều nữa, chào cô rồi tắt máy.
Nhiêu Tĩnh nhìn thời gian trên màn hình, không khỏi tự cười bản thân.
Vẫn là lần đầu tiên có người quan tâm cô ăn tối hay chưa, cái đứa trẻ kia thì biết gì.
Ngày hôm sau đi làm tất cả vẫn như bình thường, chỉ là buổi tối tăng ca, lúc cô về lại chỗ của mình đột nhiên thấy trên bàn làm việc có một hộp cơm, một tờ giấy đè ở dưới, là chữ của Đồ Tiểu Ninh viết.
— —Chị Nhiêu, đây là đồ ăn mẹ em làm, khá ngon đó, em thấy chị tăng ca toàn ăn mì, không có dinh dưỡng, chị đói bụng thì thử luôn nhé, toàn là đồ ăn thường ngày ở nhà.
Nhiêu Tĩnh ngồi lặng một lúc, cũng không biết mình làm sao mà lại mở hộp cơm ra, rồi lại ma xui quỷ khiến thế nào ăn vài miếng, lúc cô đang nuốt miếng cơm xuống, lần đầu tiên cô đỏ hoe vành mắt ngồi ở trong phòng làm việc.
Cô đột nhiên ý thức được, mình đã rất lâu rồi không được ăn cơm nhà.
Chuyển bộ phận ở trong ngân hàng chính là khởi đầu lại tất cả, mặc dù Đồ Tiểu Ninh ở tiền sảnh ba năm, nhưng lại không hiểu chút gì về nghiệp vụ, không cần nói cô ấy, ngay cả một người ưu tú đến cũng chưa hẳn có thể quen với nhịp độ làm việc gấp rút trong ngân hàng nhanh chóng được.
Nhưng Đồ Tiểu Ninh không sợ khổ, lại còn tích cực, Nhiều Tĩnh đều thấy hết.
Bởi vì sớm đã chịu ảnh hưởng từ gia đình, tính cách của Nhiêu Tĩnh ít nhiều có thiếu sót, tính tình cô không được tốt, ác miệng, có khi rất dễ trở nên cực đoan, bản thân cô biết những khuyết điểm này, nhưng không sửa được, những người mới trước đó cô dẫn dắt đều bị cô dọa khóc, nhất là một số sinh viên vốn đã ưu tú ở đại học, cảm thấy lòng tự trọng bị tổn thương, chẳng mấy ngày đã đi rồi, một số còn oan ức đi báo với bộ phận nhân sự, nhân sự cũng tìm cô ấy nói chuyện, cô vẫn như cũ làm theo cách của mình, một đến hai đi, cô được công nhận là người khó ở nhất DR.
Mọi người đều bàn tán sau lưng cô, “Bà cô ba mấy tuổi còn chưa lấy chồng, rối loạn nội tiết, tính tình thì rất kì quái.”
OK, cô trước giờ không quan tâm đến mấy tin đồn nhảm nhí, bản thân cô vui vẻ là được, người khác nói gì thì nói.
Giang tổng cố tình ném Đồ Tiểu Ninh cho cô, vậy nên cô đối xử với đàn em Đồ Tiểu Ninh này cũng như vậy, luôn nói lời khó nghe, quát mắng to tiếng.
Có lúc rõ ràng cô biết mình làm tổn thương đến người khác, Đồ Tiểu Ninh rõ ràng cũng rất khó chịu, nhưng sẽ luôn tự điều chỉnh lại rất nhanh.
Cô không thể không thừa nhận, mặc dù Đồ Tiểu Ninh là người có học lực thấp nhất mà cô từng dẫn dắt, thậm chí cũng không phải người ưu tú, nhưng lại là người có năng lực chịu đựng tốt nhất.
Việc marketing ngân hàng thực sự rất cần người tài, nhưng cũng cần chịu được áp lực căng thẳng, cô đột nhiên cảm thấy cô gái nhỏ này không phải là người vô dụng, vẫn có ưu điểm riêng, cũng không phải là không thể phát huy được tiềm năng.
Vừa dẫn dắt người đồ đệ này một cái là đã dẫn luôn một khoảng thời gian dài, là người trụ lại lâu nhất từ trước tới giờ.
Thời gian tiếp xúc càng lâu, có rất nhiều lúc cô sẽ ngưỡng mộ Đồ Tiểu Ninh.
Ngưỡng mộ cô ấy có một gia đình ấm áp, cha mẹ mỗi ngày đều lo lắng đầy đủ, lúc cô ấy tăng ca gọi điện hỏi han, xem ra ở nhà cô ấy rất được cưng chiều, cha mẹ bảo vệ cô ấy rất tốt, vậy nên cô ấy vẫn giữ được vẻ ngây thơ của mình trong cái xã hội phức tạp này, không chút ham vọng và tạp chất trong đáy mắt.
Ngày mà lần đầu tiên cô ấy bị Giang tổng đẩy đi uống rượu tiếp khách, cô ấy mượn rượu mà thẳng thắn nói với cô, “Chị Nhiêu, em không thích mấy bữa tiệc kiểu này.”
Lúc mà cô gái nhỏ đó nói điều này, trong ánh mắt chất chứa nhiều loại cảm xúc, có sự bất mãn với cái xã hội này, có sự tủi thân khi bị chèn ép, còn có sự bất bình vì thấy cô bị người ta sờ mó.
Lúc đó cô vẫn đang nhẹ nhàng hút thuốc, chậm rãi nhả khói, thầm nghĩ: Thích, ai mà lại thích cái loại tiệc này chứ? Nhưng không có gì là thích với không thích ở trong thế giới của người trưởng thành, bạn sống, muốn tồn tại, thì không thể nói không thích.
Lại nhìn dáng điệu thiếu kinh nghiệm sống của Đồ Tiểu Ninh, giống như nhìn thấy chính mình lúc mới vào ngân hàng.
Dù từ nhỏ suy nghĩ của cô đã sâu sắc hơn các bạn cùng trang lứa, nhưng lúc mới vào ngân hàng cô cũng có nhiều điều không thích nghi, hay nói đúng hơn là có rất nhiều điều không thích nghi được với xã hội này.
Cô hút hết một điếu thuốc, rõ ràng tình trạng tốt hơn Đồ Tiểu Ninh rất nhiều, nhưng cô nhóc ấy vẫn cố chấp muốn chờ lái xe thuê đến đón cô, như thể cô vừa đi là sẽ bị bắt đi mất vậy.
Sau đó lái xe thuê cuối cùng cũng tới, cô lên xe trước, bảo Đồ Tiểu Ninh ngồi xe của mình để lái xe thuê đưa về luôn, nhưng cô nhóc đó lại nói nhà hai người họ không cùng đường, lái xe thuê đưa hai người, giá sẽ rất đắt, tự cô ấy sẽ gọi taxi, sau đó vẫy vẫy tay với cô nói, “Tạm biệt chị Nhiêu, chị uống nhiều rượu rồi, về sớm nghỉ ngơi, về đến nhà thì báo em một câu cho em yên tâm nhé.”
Đồ Tiểu Ninh giúp cô đóng cửa, nhìn cô đi rồi mới đi, Nhiêu Tĩnh ngồi trong xe, nhìn bóng hình đang xa dần ở gương chiếu hậu của xe, bỗng nhiên cười một tiếng.
“Đồ ngốc.” Cô nói một câu, rồi nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Khóe mắt lại dần dần nóng lên.
— — “Chị uống nhiều rượu rồi, về sớm nghỉ ngơi, về đến nhà báo em một câu cho em yên tâm nhé.”
Lời nói của Đồ Tiểu Ninh cứ như đang văng vẳng bên tai cô.
Đây là sự quan tâm chân thành của một người dành cho mình mà từ trước đến giờ cô chưa được cảm nhận qua.
Mỗi lần đi xã giao, cô biết rõ người khác cố tình rót đầy cho mình, nhưng cô vẫn phải uống, biết rõ rằng mấy bàn tay kia là cô tình sàm sỡ, cô cũng chỉ có thể vờ như không có chuyện gì, chỉ là chạm vào tay vào đùi mà thôi, cũng không mất miếng thịt nào, có thể đạt được mục đích thì cô sẽ nhịn.
Sau đó mỗi lần trở về cô đều kì cọ cả người rất nhiều lần, tắm đến lúc nào sạch mới thôi.
Mỗi lần đêm đến cô sẽ châm một điếu thuốc ngồi dựa vào cửa sổ ở trong phòng khách, nhìn quanh cái thành phố này, rồi lại nhìn căn hộ cao cấp mà cô đã mua bằng toàn bộ số tiền tiết kiệm của mình, cô nhả khói, nhìn nó mờ mờ ảo ảo, rõ ràng đã có tiền, cũng có nhà rồi có xe, thậm chí có thể chứng minh rằng cô một mình vẫn sống rất tốt, nhưng từ đầu đến cuối cô vẫn không thể cười được.
Lúc không ngủ được, cô thườn chơi với chú rùa của mình, đó là một loài rùa Brazil phổ biến, số tuổi cũng xấp xỉ bằng số tuổi của cô, là chú rùa mà ông ngoại cô nuôi, từ lúc cô rời khỏi quê, cô vẫn mang theo nó, nhưng lúc này chú rùa đang nghỉ ngơi, không muốn chơi với cô, cô lấy ra khung ảnh đen trắng của ông ngoại từ ngăn kéo dưới cùng của tủ cạnh giường, đặt nó lên cửa sổ, rồi cô lấy một chai rượu trắng và hai chiếc ly nhỏ, rót đầy hai ly.
Cô nâng ly của mình lên, chạm với chiếc ly đặt trước khung ảnh của ông ngoại.
“Ông ngoại, dạo này ông thế nào?” Cô nhấp một ngụm nhìn người trong khung ảnh như đang mỉm cười với mình, cô cũng cười, “Con cũng ba mươi rồi, sắp thành bà già rồi, ông nhìn xem phòng này to đến mức một mình con ở thấy thật cô đơn, nếu như có ông ở đây nhỉ, chắc chắn ông sẽ trồng rất nhiều hoa trên ban công, còn có con rùa của ông nữa, càng ngày ăn càng nhiều, ngày nào con cũng phải cho nó ăn chục con ốc mới được, con sợ nhất là phiền phức, để nuôi nó lại phải thường xuyên đi chợ mua ốc, phiền chết đi được.”
Cô nói xong, nâng ly một hơi uống hết, một chút cay từ cổ họng xuống dạ dày.
Cô lại rót, lại chạm ly với chiếc ly đối diện, “Hồi đó không biết điều gì đưa đẩy lại chọn vào ngân hàng, vào cũng đã vào rồi, lại còn là làm marketing.” Cô khó khăn thở dài một hơi, cũng chính lúc này thuộc về khoảng thời gian của ông cháu, “Làm nhân viên biết bao năm rồi, cũng không biết với cuộc sống này bao giờ mới làm sếp được.”
Nhưng đáp lại cô vẫn là một căn phòng yên tĩnh.
Cô cười khổ, lại uống hết rượu trong ly.
Sau đó áp vào tấm kính, nhìn khuôn mặt tươi cười trong khung ảnh như ông ngoại đang bên cạnh cô.
Cô ngắm một lúc, vai cô từ từ run rẩy, nhưng dù là đêm muộn lúc mà cô một mình cô cũng không muốn mất kiểm soát, thay vào đó cô giơ tay lau khuôn mặt mình, cô chỉ nói, “Ông, ông nói xem ông đi sớm thế làm gì, thật sự là có phúc mà không được hưởng.”
Nhưng một lúc sau cổ cô lại bị ướt, cô nhìn lên trần nhà bắt đầu không ngừng hít thở sâu, còn tự nói với chính mình,
“Khóc cái đầu mày ấy, đồ ngốc nghếch, không biết kem dưỡng mắt lamer rất đắt à?”
Cô dựa vào sự nỗ lực cùng với nghị lực của bản thân, mà thành công từ một đám đàn ông ở bộ phận phát triển thị trường mở ra được một con đường máu, năm đó ở tuổi 31 được nâng lên làm trưởng phòng, điều này có nghĩa là về sau cô sẽ có cơ hội trở thành dự bị cho vị trí quản lý cấp trung ở DR.
Đàn ông trong bộ phận ai ai cũng là người thông minh, không phải nhà giàu thì cũng rất nhiều tiền, tất cả đều có lai lịch không hề nhỏ lại còn có chỗ dựa, cô thành trưởng phòng mấy người đó đương nhiên không phục, trước mặt thì giở trò chơi xấu, sau lưng thì ngấm ngầm hãm hại.
Nhưng Nhiêu Tĩnh là ai, từ nhỏ cô đã không phải người ăn chay, về gia thế cô thua kém bọn họ, về tâm cơ, suy cho cùng thì đàn ông vẫn kém phụ nữ một chút, ai đối đầu với cô, cô sẽ thản nhiên mà trả lại gấp đôi.
Cho nên bộ phận phát triển thị trường ở DR nhìn qua thì rất hài hòa, thực ra lại tranh giành lẫn nhau, lâu dài sự cạnh tranh ác liệt khiến chia năm xẻ bảy.
Cô cũng biết từ sớm chuyện Giang tổng và Chu Khải và mấy tên bán chi phiếu lậu bên ngoài lợi dụng làm ra mấy chuyện xấu, ngay từ đầu Giang tổng cũng như vô tình hay cố ý thăm dò cô, bị cô giả ngu cho qua, cô mặc dù thích tiền nhưng vẫn đi đúng đường, cô biết nên làm gì và không nên làm gì, đã động đến đường dây kia thì không còn đường quay đầu, cô càng không muốn mất công việc không dễ dàng gì mới có được này.
Giang tổng nhiều lần dỗ ngọt nhưng không có kết quả, vậy nên đã chuyển mục tiêu đến Chu Khải.
Dã tâm của Chu Khải lớn, từ sau khi cô lên làm trưởng phòng thì luôn khó chịu, không chịu nổi cám dỗ nên đã lên thuyền của Giang tổng, từ lúc bắt đầu ăn được một chút hoa hồng, đến sau này lòng tham càng lớn hơn, hai người bắt đầu vơ vét được nhiều hơn, Nhiêu Tĩnh biết hai người bọn họ sớm muộn gì cũng xong đời thôi.
Đồ Tiểu Ninh là người phụ nữ thứ hai đến bộ phận phát triển thị trường. Trước đó cô cũng gặp Đồ Tiểu Ninh vài lần ở sảnh lớn, cô gái nhỏ đó đều cười với cô một cách lễ phép, trông khá ngọt ngào, chỉ có điều còn hơi non nớt, chỉ là không ngờ có ngày cô trở thành sư phụ của Đồ Tiểu Ninh.
Tại sao cô ấy lại đột nhiên bị chuyển đến bộ phận phát triển thị trường, mấy người có mắt nhìn trong lòng đều biết, cũng chỉ có bản thân cô ấy không biết cái gì, vẫn thực sự cho rằng nhân sự đã cho cô ấy một chỗ tốt để cô ấy đến học hỏi.
Nhân viên hợp đồng bị điều đến bộ phận marketing thực ra là đến ăn không ngồi rồi, chẳng ai coi một người chưa chính thức vào biên chế ra gì, lại thêm việc marketing ngân hàng rất bận và rất vất vả, bị lạnh nhạt bị coi thường, làm việc bạt mạng, rất nhiều người không chịu được áp lực, lòng tự trọng bị tổn thương, không thấy được tương lai nên chủ động rời đi.
Lúc mới đầu cô cũng lạnh nhạt với Đồ Tiểu Ninh, chỉ là cô gái này vẫn khá biết tự điều chỉnh, mỗi lần bị cô lạnh nhạt rõ ràng có cảm xúc khó chịu trong ánh mắt, nhưng rất nhanh lại bình thường lại, nhanh chóng thích ứng được với sự châm chọc của cô. Việc mà cô giao cho, đều hoàn thành nó vào hôm sau dù muộn thế nào.
Có ngày trời mưa cô ở bên ngoài làm xong hợp đồng bảo hiểm về văn phòng lấy túi, thấy Đồ Tiểu Ninh vẫn đang tăng ca, cũng không phải chuyện gì quan trọng, chỉ là bản báo cáo mà cô bảo làm, bởi vì doanh nghiệp cô quản lí nhiều, thêm đó buổi sáng Đồ Tiểu Ninh còn phải giúp cô chạy quy trình, việc ghi lại báo cáo chỉ có thể để lại lúc tan làm ở lại tăng ca rồi làm thêm.
Cô thấy Đồ Tiểu Ninh vừa ghi chép báo cáo vừa nghe điện thoại, điện thoại kẹp ở cổ, ngón tay vẫn đang di chuyển trên bàn phím.
“Ôi trời mọi người đừng đợi con về ăn cơm nữa, con tăng ca rồi.”
Có vẻ người nhà gọi cho cô ấy, bình thường nhìn từ đôi mắt ngây thơ của cô là có thể biết cha mẹ cô ấy bảo vệ cô ấy rất tốt, chưa từng trải qua sự khắc nghiệt của xã hội này.
“Đàn chị con bây giờ còn đang bận ở bên ngoài kia kìa, quản lí dịch vụ khách hàng chính là bận tối mặt thế này, bây giờ con đây vẫn chưa học được tí gì, có thể học với chị ấy nhiều lắm, chỉ cần học được thì khổ thế nào cũng chẳng tính là gì, ai mà chẳng phải chịu qua khổ cực.”
Nhiêu Tĩnh ở lối đi nghe được, cũng không ngờ cô ngày nào cũng bị mình mắng này, đã không ghi thù cô lại còn rất biết giác ngộ.
“Mọi người ăn trước đi, đừng đợi con nữa, dù sao hôm nay con phải làm xong mới đi, ngày mai còn có việc của ngày mai nữa.”
Bên trong vẫn là giọng của Đồ Tiểu Ninh, Nhiều Tĩnh không đi vào, chỉ âm thầm rời đi.
Trên đường về cô nghĩ lại lúc mà cô bằng tuổi Đồ Tiểu Ninh đã sớm ra ngoài tự kiếm sống rồi, đâu giống Đồ Tiểu Ninh vẫn là một đóa hoa trong tủ kính, được cha mẹ che chở trong lòng bàn tay.
Điện thoại bỗng kêu lên, cô nhìn thì là Đồ Tiểu Ninh gọi đến.
Cô bắt máy.
“Chị Nhiêu.”
“Gì vậy?” Cô rất lạnh lùng.
“Chị ra ngoài bàn công việc vẫn chưa xong ạ?”
“Liên quan gì tới em hở?” Cô cũng vẫn nói chuyện kiểu rất khó chịu.
“Thế bữa tối của chị phải sao đây? Doanh nghiệp có lo cơm cho chị không?” Đồ Tiểu Ninh tự bỏ qua giọng điệu không kiên nhẫn của cô, hỏi tiếp.
“Em hỏi nhiều vậy làm gì?”
“Thì bên ngoài muộn lắm rồi, em thấy túi của chị vẫn ở văn phòng.”
“Em vẫn đang tăng ca à?” Nhiêu Tĩnh cố ý hỏi.
“Vâng.” Đồ Tiểu Ninh đáp lại rồi nói, “Chị Nhiêu, em thấy chị hay tăng ca.” Cô dừng một chút, có chút cẩn thận từng tí một, “Chị có vẻ hay bỏ bữa tối, không tốt cho cơ thể, dù bận thì vẫn nên ăn cơm.”
“Em tự lo tốt cho bản thân em là được.” Nhiêu Tĩnh vẫn như cũ, giọng điệu không thân thiện tí nào.
Đồ Tiểu Ninh cũng không nói gì nhiều nữa, chào cô rồi tắt máy.
Nhiêu Tĩnh nhìn thời gian trên màn hình, không khỏi tự cười bản thân.
Vẫn là lần đầu tiên có người quan tâm cô ăn tối hay chưa, cái đứa trẻ kia thì biết gì.
Ngày hôm sau đi làm tất cả vẫn như bình thường, chỉ là buổi tối tăng ca, lúc cô về lại chỗ của mình đột nhiên thấy trên bàn làm việc có một hộp cơm, một tờ giấy đè ở dưới, là chữ của Đồ Tiểu Ninh viết.
— —Chị Nhiêu, đây là đồ ăn mẹ em làm, khá ngon đó, em thấy chị tăng ca toàn ăn mì, không có dinh dưỡng, chị đói bụng thì thử luôn nhé, toàn là đồ ăn thường ngày ở nhà.
Nhiêu Tĩnh ngồi lặng một lúc, cũng không biết mình làm sao mà lại mở hộp cơm ra, rồi lại ma xui quỷ khiến thế nào ăn vài miếng, lúc cô đang nuốt miếng cơm xuống, lần đầu tiên cô đỏ hoe vành mắt ngồi ở trong phòng làm việc.
Cô đột nhiên ý thức được, mình đã rất lâu rồi không được ăn cơm nhà.
Chuyển bộ phận ở trong ngân hàng chính là khởi đầu lại tất cả, mặc dù Đồ Tiểu Ninh ở tiền sảnh ba năm, nhưng lại không hiểu chút gì về nghiệp vụ, không cần nói cô ấy, ngay cả một người ưu tú đến cũng chưa hẳn có thể quen với nhịp độ làm việc gấp rút trong ngân hàng nhanh chóng được.
Nhưng Đồ Tiểu Ninh không sợ khổ, lại còn tích cực, Nhiều Tĩnh đều thấy hết.
Bởi vì sớm đã chịu ảnh hưởng từ gia đình, tính cách của Nhiêu Tĩnh ít nhiều có thiếu sót, tính tình cô không được tốt, ác miệng, có khi rất dễ trở nên cực đoan, bản thân cô biết những khuyết điểm này, nhưng không sửa được, những người mới trước đó cô dẫn dắt đều bị cô dọa khóc, nhất là một số sinh viên vốn đã ưu tú ở đại học, cảm thấy lòng tự trọng bị tổn thương, chẳng mấy ngày đã đi rồi, một số còn oan ức đi báo với bộ phận nhân sự, nhân sự cũng tìm cô ấy nói chuyện, cô vẫn như cũ làm theo cách của mình, một đến hai đi, cô được công nhận là người khó ở nhất DR.
Mọi người đều bàn tán sau lưng cô, “Bà cô ba mấy tuổi còn chưa lấy chồng, rối loạn nội tiết, tính tình thì rất kì quái.”
OK, cô trước giờ không quan tâm đến mấy tin đồn nhảm nhí, bản thân cô vui vẻ là được, người khác nói gì thì nói.
Giang tổng cố tình ném Đồ Tiểu Ninh cho cô, vậy nên cô đối xử với đàn em Đồ Tiểu Ninh này cũng như vậy, luôn nói lời khó nghe, quát mắng to tiếng.
Có lúc rõ ràng cô biết mình làm tổn thương đến người khác, Đồ Tiểu Ninh rõ ràng cũng rất khó chịu, nhưng sẽ luôn tự điều chỉnh lại rất nhanh.
Cô không thể không thừa nhận, mặc dù Đồ Tiểu Ninh là người có học lực thấp nhất mà cô từng dẫn dắt, thậm chí cũng không phải người ưu tú, nhưng lại là người có năng lực chịu đựng tốt nhất.
Việc marketing ngân hàng thực sự rất cần người tài, nhưng cũng cần chịu được áp lực căng thẳng, cô đột nhiên cảm thấy cô gái nhỏ này không phải là người vô dụng, vẫn có ưu điểm riêng, cũng không phải là không thể phát huy được tiềm năng.
Vừa dẫn dắt người đồ đệ này một cái là đã dẫn luôn một khoảng thời gian dài, là người trụ lại lâu nhất từ trước tới giờ.
Thời gian tiếp xúc càng lâu, có rất nhiều lúc cô sẽ ngưỡng mộ Đồ Tiểu Ninh.
Ngưỡng mộ cô ấy có một gia đình ấm áp, cha mẹ mỗi ngày đều lo lắng đầy đủ, lúc cô ấy tăng ca gọi điện hỏi han, xem ra ở nhà cô ấy rất được cưng chiều, cha mẹ bảo vệ cô ấy rất tốt, vậy nên cô ấy vẫn giữ được vẻ ngây thơ của mình trong cái xã hội phức tạp này, không chút ham vọng và tạp chất trong đáy mắt.
Ngày mà lần đầu tiên cô ấy bị Giang tổng đẩy đi uống rượu tiếp khách, cô ấy mượn rượu mà thẳng thắn nói với cô, “Chị Nhiêu, em không thích mấy bữa tiệc kiểu này.”
Lúc mà cô gái nhỏ đó nói điều này, trong ánh mắt chất chứa nhiều loại cảm xúc, có sự bất mãn với cái xã hội này, có sự tủi thân khi bị chèn ép, còn có sự bất bình vì thấy cô bị người ta sờ mó.
Lúc đó cô vẫn đang nhẹ nhàng hút thuốc, chậm rãi nhả khói, thầm nghĩ: Thích, ai mà lại thích cái loại tiệc này chứ? Nhưng không có gì là thích với không thích ở trong thế giới của người trưởng thành, bạn sống, muốn tồn tại, thì không thể nói không thích.
Lại nhìn dáng điệu thiếu kinh nghiệm sống của Đồ Tiểu Ninh, giống như nhìn thấy chính mình lúc mới vào ngân hàng.
Dù từ nhỏ suy nghĩ của cô đã sâu sắc hơn các bạn cùng trang lứa, nhưng lúc mới vào ngân hàng cô cũng có nhiều điều không thích nghi, hay nói đúng hơn là có rất nhiều điều không thích nghi được với xã hội này.
Cô hút hết một điếu thuốc, rõ ràng tình trạng tốt hơn Đồ Tiểu Ninh rất nhiều, nhưng cô nhóc ấy vẫn cố chấp muốn chờ lái xe thuê đến đón cô, như thể cô vừa đi là sẽ bị bắt đi mất vậy.
Sau đó lái xe thuê cuối cùng cũng tới, cô lên xe trước, bảo Đồ Tiểu Ninh ngồi xe của mình để lái xe thuê đưa về luôn, nhưng cô nhóc đó lại nói nhà hai người họ không cùng đường, lái xe thuê đưa hai người, giá sẽ rất đắt, tự cô ấy sẽ gọi taxi, sau đó vẫy vẫy tay với cô nói, “Tạm biệt chị Nhiêu, chị uống nhiều rượu rồi, về sớm nghỉ ngơi, về đến nhà thì báo em một câu cho em yên tâm nhé.”
Đồ Tiểu Ninh giúp cô đóng cửa, nhìn cô đi rồi mới đi, Nhiêu Tĩnh ngồi trong xe, nhìn bóng hình đang xa dần ở gương chiếu hậu của xe, bỗng nhiên cười một tiếng.
“Đồ ngốc.” Cô nói một câu, rồi nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Khóe mắt lại dần dần nóng lên.
— — “Chị uống nhiều rượu rồi, về sớm nghỉ ngơi, về đến nhà báo em một câu cho em yên tâm nhé.”
Lời nói của Đồ Tiểu Ninh cứ như đang văng vẳng bên tai cô.
Đây là sự quan tâm chân thành của một người dành cho mình mà từ trước đến giờ cô chưa được cảm nhận qua.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.