Văn Phòng Ẩn Hôn

Chương 141: Phiên Ngoại: Nhiêu Tĩnh (4)

Khinh Ảm

18/10/2021

Ngày Quốc khánh hôm đó, chỉ có một mình Nhiêu Tĩnh đi Quế Lâm du lịch.

Cô đi chuyển bằng máy bay từ thành phố C đến Quế Lâm, sau đó tập trung với đoàn du lịch ở sân bay.

Sau khi ra khỏi sân bay cô theo sự chỉ dẫn trước đó của đoàn du lịch tìm được xe đến đón cô.

Cô mặc người lên chiếc váy liền của FENDI, đeo thêm chiếc kính râm kiểu dáng mới nhất GM, khoác trên vai chiếc túi LV, miệng nhai kẹo cao su kéo hành lý đến bên cạnh xe.

“Xin hỏi là xxx của công ty du lịch phải không?” Cô hỏi tài xế.

Phía sau có một chàng trai trẻ ngó ra hỏi tên cô.

“Nhiêu Tĩnh.”

Chàng trai nhìn tên, rồi lại nhìn số điện thoại, xác nhận là khách du lịch mới vội vàng xuống xe giúp cô bỏ hành lý vào sau cốp xe.

Nhiêu Tĩnh lúc đó cũng mới biết anh ta là hướng dẫn viên du lịch.

Nhiêu Tĩnh bước lên xe, nhìn thấy trên xe đã có mấy người ngồi rồi, không phải một nhà ba người thì là từng cặp từng đôi, chỉ có một mình cô đi một mình.

Xe này không to lắm, chỉ có thể gọi là xe du lịch loại nhỏ, cô tìm một vị trí phía sau cạnh cửa sổ rồi ngồi xuống, bên cạnh có hai người đang ngồi, một người đàn ông và một bà lão tóc bạc, người con trai nhìn có vẻ tầm 30 tuổi, mặc đồ thể thao thoải mái, tay vặn nắp chai, sau đó đưa sang cho bà lão bên cạnh.

Bà lão nhận lấy, uống mấy ngụm rồi ho vài tiếng, người đàn ông lấy khăn giấy từ chiếc balo sau lưng ra đưa cho bà lau miệng.

Nhiêu Tĩnh di chuyển tầm mắt, nhìn có vẻ là mẹ con.

Vẫn còn người chưa đến, cô đeo tai nghe lên, bắt đầu nghe nhạc.

Mãi cho đến khi một đôi tình nhân từ từ đi qua, bọn họ xem ra còn trẻ hơn cả Đồ Tiểu Ninh, bọn họ ngồi trước mặt Nhiêu Tĩnh, có vẻ vẫn là sinh viên đại học.

Lúc này, chiếc xe này ngoài chỗ ngồi bên cạnh Nhiêu Tĩnh ra thì đều ngồi chật hết rồi.

Hướng dẫn viên du lịch không cần đếm người đã nói luôn, “Rồi, đủ người rồi.”

Xe cứ như vậy mà dịch bánh di chuyển, hướng dẫn viên bắt đầu đứng dậy giới thiệu bản thân, tuy còn khá trẻ nhưng nói chuyện khá là thú vị.

Nhiêu Tĩnh vẫn tiếp tục nghe nhạc, không hề để ý đến lời anh ta nói.

Xe đi được một lúc, tầm nhìn của cô luôn hướng ra ngoài cửa sổ, đột nhiên vai cô bị động nhẹ một cái, cô ngoảnh đầu nhìn qua, là người đàn ông ngồi cách chỗ cô ngồi một ghế.

“Xin chào.” Anh rất lịch sự, giọng điệu ôn hòa.

Nhiêu Tĩnh không đáp trả, chỉ kéo kính râm thấp chút, để lộ ra mắt mình, biểu thị anh ta có gì muốn nói thì mau nói.

Người đàn ông hiểu ý nên nói, “Mẹ tôi có chút say xe, muốn thoáng khí một chút, cửa sổ chỗ chúng tôi bị hỏng không mở được, liệu có thể thương lượng với cô một chút để đổi chỗ ngồi không?”

Cô liếc nhìn một cái, nhìn thấy bà lão đang tựa đầu vào cửa kính, hai mắt nhắm chặt, trán lấm tấm mồ hôi, lồng ngực phập phồng lên xuống không ngừng, trông có vẻ rất khó chịu.

Cô kéo kính râm lên, không nói một lời đứng dậy.

Người đàn ông cảm kích nói, “Cảm ơn.” Rồi nhẹ nhàng đỡ mẹ dậy.

“Mẹ.”

Bà lão ngồi ở vị trí cũ của Nhiêu Tĩnh, con trai giúp bà mở cửa xe, bầu không khí mát lạnh thổi vào, bà lão trong phút chốc hít một hơi dài, dường như đã cảm thấy ổn hơn khi nãy.

Đợi hai mẹ con bình tĩnh lại, Nhiêu Tĩnh ngồi quay lại thì lại phát hiện dây an toàn chỗ ngồi này bị hỏng mất rồi.

Người đàn ông đã ngồi lại vị trí cũ tinh ý nhận ra, nói với cô, “Dây an toàn bị hỏng ngồi sẽ có chút nguy hiểm.” Dừng một chút lại nói tiếp, “Cô có thể ngồi đây.” Ý của anh ta là cô có thể ngồi ở chỗ mẹ anh ta ngồi trước đó, cũng chính là ngồi bên cạnh anh ta, bởi vì trên xe cũng không còn chỗ ngồi khác nữa rồi.

Nhiêu Tĩnh lại nhìn anh, chỉ lạnh nhạt nói, “Không sao.” Rồi lại tiếp tục nghe nhạc của mình.

Bà lão ngồi gần cửa sổ đã thoải mái hơn chút rồi, quay người nhìn cô, cười nói, “Cảm ơn cháu nhé, cô gái.”

Bà lão một mặt hiền lành phúc hậu, Nhiêu Tĩnh xuất thân là một người làm dịch vụ, nên cũng theo thói quen cười với bà một cái.

Bà lão lại tiếp tục nhìn cô cô kĩ lưỡng, Nhiêu Tĩnh bị bà lão nhìn đến mức không được thoải mái, thu lại tầm mắt nhắm mắt đi ngủ, ai biết được xe đột nhiên bị xóc một cái, bởi vì cô không thắt dây an toàn nên bị lao về phía trước, đầu đập vào chiếc ghế đằng trước.

Kính râm tinh tế bị rơi xuống, ngoài đầu bị đụng đau ra, tóc cô trong chốc lát trở nên rối xù.

Trong lòng cô thầm mắng một câu, vừa chuẩn bị cúi người nhặt kính thì đã thấy kính râm đưa đến trước mặt.

Cô ngước mắt, đối mặt với người đàn ông kia.

Anh ta nói, “Kính mắt của cô.”

Cô giơ tay nhận lấy, “Cảm ơn.”

Anh ta thu tay lại, “Cô vẫn nên ngồi sang bên này đi, không có dây an toàn rất nguy hiểm.”

Nhiêu Tĩnh vẫn không nhúc nhích, nghe thấy tiếng động, lúc này hướng dẫn viên mới đi lại, phát hiện dây an toàn của cô bị hỏng rồi, anh ta nhắc nhở, “Vì sự an toàn, cô vẫn nên đổi vị trí đi.”

Cứ như vậy, Nhiêu Tĩnh ngồi cạnh người đàn ông kia, cô chuẩn bị ngồi vào bởi vì mặc váy nên không tiện.

Người đàn ông dường như nhìn ra điểm này, anh chủ động nhích ra, “Cô ngồi bên ngoài đi.”

Nhiêu Tĩnh nhìn anh ta một cái, yên lặng ngồi xuống.

Điện thoại sắp hết pin rồi nên Nhiêu Tĩnh không nghe nhạc nữa, hướng dẫn viên vẫn ở đó giới thiệu như cũ, đôi tình nhân ngồi chéo cô cứ ôm ôm ấp ấp, anh anh em em, cực kì dính nhau.

Không ngờ từ sân bay đến khách sạn còn cách xa như vậy, Nhiêu Tĩnh chán quá nên bắt đầu nói chuyện với hướng dẫn viên, nhân tiện đếm xem đôi tình nhân trước mặt trên đường ân ái bao nhiêu lần.



Mãi cho đến khi một giọng nói đột nhiên vang lên, là bà lão kế bên gọi con trai mình.

“Nghiên Nghiên.”

Yến Yến? Yêm Yêm? Nghiễn Nghiễn? Ngạn Ngạn?

Trong phút chốc rất nhiều từ đồng âm đồng loạt hiện ra trong đầu Nhiêu Tĩnh.

Người đàn ông lại không hề có chút phản ứng.

Bà lão lại gọi một tiếng, “Nghiên Nghiên.”

Vẫn không có động tĩnh, Nhiêu Tĩnh quay người qua nhìn, không biết anh ta đã nhắm mắt ngủ từ lúc nào rồi, dù cho ngồi anh ta cũng dựa lưng khá thẳng thắn, đầu khẽ nghiêng, từ góc nhìn của Nhiêu Tĩnh có thể nhìn thấy gặp lông mi dài cong vút của anh ta.

“Cố Nghiên.” Lần này bà lão gọi hẳn họ tên anh.

Nhưng người đàn ông này ngủ như chết vậy, không hề động đậy.

“Cố Nghiên, Cố Nghiên.”

Hướng dẫn viên phía trước đang cầm mic nói liên hồi, bên cạnh là tiếng gọi của mẹ anh ta, cái tình cảnh hỗn loạn như vậy mà vẫn có thể ngủ đến mức sấm đánh không động, anh ta là heo sao?

Sau cùng Nhiêu Tĩnh không nhìn nổi nữa, quyết định giúp bà cụ gọi anh.

Cô dùng khuỷu tay huých anh một cái, anh cuối cùng cũng động một cái, nghiêng đầu qua.

Bốn mắt nhìn nhau, khoảng cách lại gần như vậy, Nhiêu Tĩnh lúc này mới phát hiện anh rất trắng, thuộc kiểu sạch sẽ, lúc vừa nãy đổi chỗ ngồi anh có đứng dậy, dáng người cũng không tệ.

Không tính là kiểu người đẹp trai tuyệt sắc như Kỷ Dục Hằng, nhưng rất ưa nhìn, nếu mà vào DR cũng sẽ coi là cực phẩm.

Ánh mắt của anh ta chốc lát dừng trên khuôn mặt trái xoan của cô, Nhiêu Tĩnh dời tầm mắt, nói với anh, “Mẹ anh đang gọi anh kìa.”

Cố Nghiên ồ một tiếng, sau đó nhìn sang mẹ mình.

“Mẹ, sao vậy?”

Lúc này anh như ghé sát người cô, có gió thổi qua tai, ấm áp.

Bà lão nói, “Mẹ khát rồi, muốn uống nước.”

Anh ta lập tức lấy từ trong balo ra chai nước khoáng, mở nắp định đưa cho mẹ thì ở giữa bị ngăn cách bởi Nhiêu Tĩnh.

Xe lúc này lại rung lắc, chai nước lung lay tràn ra ngoài, rơi trên đôi chân dài trắng muốt của Nhiêu Tĩnh.

“Xin lỗi.” Cố Nghiên xin lỗi rồi đưa cho cô khăn giấy.

Nhiêu Tĩnh không đón lấy giấy mà đón lấy chai nước trên tay anh đưa cho mẹ anh, sau đó thuận miệng nói một câu, “Không sao.”

Bà lão đón lấy chai nước uống một hớp rồi nhìn cô, “Làm phiền cháu rồi, cô gái.”

Cố Nghiên nhìn mẹ uống xong nước mới nhắm mắt ngủ tiếp, anh cũng cảm ơn Nhiêu Tĩnh, “Cảm ơn cô.” Giọng anh trầm thấp, nhưng cũng rất từ tính.

“Không có gì.” Nhiêu Tĩnh vừa nói vừa tìm sạc dự phòng trong túi, nhưng tìm cả ngày trời vẫn không thấy, lễ nào quên mang rồi.

Lại nhìn pin điện thoại, chỉ còn dưới 20% thôi.

Cô có chút bực bội bỏ túi xuống, Cố Nghiên đưa cho cô sạc dự phòng của mình, “Dùng của tôi đi.”

Nhiêu Tĩnh nhìn thẳng vào mắt anh.

Người này lẽ nào luôn quan sát cô? Cô muốn làm gì anh đều biết?

Nhiêu Tĩnh cảm ơn một câu rồi cầm lấy sạc dự phòng của anh.

Trên sạc dự phòng còn in một dòng chữ.

“Văn phòng luật sư Hoàn Vũ”

Hoàn Vũ? Chính là cái văn phòng luật sư nổi tiếng kia sao? Lẽ nào anh ta là luật sư?

Nhưng với hình tượng sạch sẽ gọn gàng này, cũng khá phù hợp với nghề nghiệp của anh ta.

Trong lòng Nhiêu Tĩnh nghĩ như vậy, vẫn tiếp tục dùng sạc dự phòng của anh ta sạc điện thoại.

Không bao lâu sau, xe đã đến khách sạn, hướng dẫn viên bắt đầu thu thập thẻ căn cước của mọi người.

Anh thẻ căn cước đưa cho hướng dẫn viên, khi chuyển qua trước mặt cô, cố có nhìn ra tên anh.

Cố Nghiên.

Ồ, hóa ra là Nghiên trong nghiên văn phòng tứ bảo đó hả? Nếu trước anh ta còn có anh chị gì đó, thì không phải gọi là Cố Bút, Cố Mặc, Cố Chỉ rồi?

Tất cả mọi người xuống xe xách hành lý, hướng dẫn viên sắp xếp phòng cho mọi người trước.

Nhiêu Tĩnh xuống xe trước, đoàn này cũng không đông, tổng cộng cũng chỉ có 10 người, cô xách hành lý của mình xuống rồi mới thấy anh đang đỡ mẹ xuống, xong xuôi mới đi xách hành lý.

Thời gian chờ đợi có hơi lâu, mọi người bắt đầu nhìn ngó rồi chào hỏi nhau, chỉ có Nhiêu Tĩnh đeo kính râm, nhai kẹo cao su, có chút không hòa nhập với đám đông.

Có người nhìn bà lão, hỏi bà, “Bà ơi, bà đi du lịch với con trai ạ?”



Bà lão cười gật đầu, “Đúng vậy.”

“Con trai bà nhìn trẻ thật đấy.”

Bà lão lấy chiếc mũ mà hướng dẫn viên phát để quạt quạt, “Đây là con trai út của tôi, tôi còn có một đứa con trai lớn và một đứa con gái nữa.”

“Bà có phúc thật đấy, được con trai đưa đi du lịch, thật hiếu thuận.”

Bà lão cười vui vẻ, “Ba đứa con nhà tôi đều rất hiếu thuận, trước đây tôi ở nhà con trai cả bế cháu nội, cháu nội lớn rồi đi học thì qua nhà con gái bế cháu ngoại, bây giờ cháu ngoại cũng đi nhà trẻ rồi, con út thấy tôi vất vả, đúng dịp nghỉ lễ nên đưa bà mẹ già này đi du lịch.”

“Ôi, thật là tốt.”

“Tốt cái gì chứ, ba mươi mấy tuổi rồi, lúc nào cũng bận bịu công việc còn chưa có bạn gái, làm tôi bực chết đi được.”

Bên này đang nói chuyện, hướng dẫn viên sắp xếp xong phòng bắt đầu lấy thẻ căn cước gọi tên từng người.

“Trương Lan.”

“Quý Ly.”

“Nhiêu Tĩnh.”

Nhiêu Tĩnh đẩy hành lý đi qua, lấy lại thẻ căn cước và nhận thẻ phòng, cô nhìn số phòng đột nhiên nhíu mày, sau đó kéo kính râm lên.

“Hướng dẫn viên, phòng tôi số đuôi là một, là phòng đầu à?”

Hướng dẫn viên không thèm để ý, chỉ nói đợi chút rồi tiếp tục gọi.

“Cố Nghiên.”

“Thái Khâm.”

“xxx.”



Phát xong thẻ phòng, hướng dẫn viên mới có thời gian quay qua hỏi Nhiêu Tĩnh, “Sao vậy?”

Nhiêu Tĩnh lại đưa thẻ phòng qua, “Phòng tôi là phòng đầu dãy à?”

Hướng dẫn viên nhìn rồi nói, “Đúng vậy, có vấn đề gì không?”

Nhiêu Tĩnh đặt thẻ phòng vào tay hướng dẫn viên nói, “Tôi không ở phòng đầu hoặc cuối, phiền anh đổi giúp.”

Hướng dẫn diên đánh giá cô một lượt, cười, “Không phải chứ người đẹp, làm gì phải kén chọn như vậy? Tôi nhìn cô cũng không giống như người mê tín mà.”

Nhiêu Tĩnh nhấn mạnh, “Tôi không ở phòng đầu hoặc cuối.”

Hướng dẫn viên nhìn thái độ nghiêm túc của cô, gật đầu, “Được, vậy thì đổi cho cô một phòng khác là được chứ gì.”

Sau đó lại cầm thẻ phòng của cô đi về lại bàn lễ tân.

Mọi người lại mất công đợi một lúc, mọi người bắt đầu chuyển tầm nhìn sang cô.

Có người bắt đầu thì thầm, “Cô gái này còn trẻ vậy mà lại kỳ quái thế.”

Nhiêu Tĩnh đảo mắt nhìn một lượt, đại khái ánh mắt có chút khó chịu, đối phương lập tức im bặt.

Một lúc sau hướng dẫn viên quay lại, đưa cho một thẻ phòng mới, “Được rồi chứ người đẹp, đổi theo yêu cầu của cô rồi, cũng may, còn thừa một phòng cuối.”

Nhiêu Tĩnh nhận lấy thẻ phòng mới, vẫn lạnh lùng như cũ.

Tiếp theo hướng dẫn viên thông báo một chút điều cần chú ý và thời gian tập hợp của ngày mai, đồng thời nhắc nhở mọi người nghỉ ngơi sớm.

Mọi người cùng nhau lên thang máy sau đó đi về phòng của mình.

Phòng của đoàn du lịch đều sắp xếp ở tầng 5, Nhiêu Tĩnh theo số phòng đi thẳng về phòng, mãi cho đến khi đến cuối cô mới dừng lại.

Vừa nhìn, số ghi trên thẻ phòng chính là phòng ở cuối cùng.

Lửa giận trong lòng cô bộc phát.

Cô rõ ràng nói là không muốn ở phòng cuối, tại sao lại cho cô ở phòng cuối.

Cô nổi giận phừng phừng quay người, đẩy hành lý về chỗ cũ, lại đụng mặt cặp mẹ con kia, chút nữa đụng phải bà mẹ.

Cô lập tức thu lại bước chân, thẻ phòng rơi xuống mặt đất, “Xin lỗi.”

Bà lão ôm ngực xém chút bị dọa, nhìn thấy vẻ mặt cô có vẻ đang bực bội nên nhiệt tình hỏi, “Sao vậy cô gái?”

Nhiêu Tĩnh chỉ cúi người nhặt thẻ phòng lên, ai biết được Cố Nghiên lại nhanh hơn một bước.

Cô giơ tay đòi lại, anh lại không hề có ý định lập tức đưa lại cho cô, mà nhìn số phòng một cái, sau đó lại nhìn căn phòng cuối dãy ở trước mắt, cuối cùng ánh mắt đặt trên người cô.

“Cô muốn đổi phòng à?” Anh hỏi.

Nhiêu Tĩnh trong lòng nghĩ liên quan gì đến anh, tay giương ra, ý muốn anh mau đưa thẻ phòng lại cho cô.

Anh cũng đưa thẻ phòng, nhưng lại không phải là thẻ của cô, Nhiêu Tĩnh giương mắt nhìn anh, phát hiện ánh mắt anh sáng trong, hàng lông mày anh tuấn.

Anh nói, “Tôi không quan tâm lắm đến số phòng, đổi với cô đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện sắc
Nguyên Tôn

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Văn Phòng Ẩn Hôn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook