Chương 12:
Chung Hiểu Sinh
25/02/2023
Khi đến nhà xe, Tiền Tiền nhìn thấy Hàn Văn Dật đang lái một chiếc BMW! Nhà họ Hàn một nhà ba người mỗi người đều có xe, còn đều là xe xịn, Bentley, BMW, Porsche, quay đầu lại có thể lập một cái nhà ga. Mà người nhà họ Tiền bọn họ mỗi khi đi ra ngoài vẫn là đi tàu điện ngầm tiết kiệm năng lượng giảm khí thải. Năm đó, mặc dù thành tích của cô vẫn không đuổi kịp người ta nhưng lúc cả bọn cùng ngồi gặm bánh bao, bánh gạo chiên ở ngõ hẻm, cô vẫn cảm thấy mình không thua kém bao nhiêu. Trong nháy mắt chênh lệch giai cấp đã lớn đến vậy rồi.
Sau khi lên xe, Tiền Mỹ Văn nói muốn đến ngân hàng có công việc, để Tiền Tiền đi về trước. Vì thế Hàn Văn Dật thả Tiền Mỹ Văn xuống ở cửa ngân hàng rồi lái xe quay đi, trên xe chỉ còn lại hai người là anh và Tiền Tiền.
“Này, cái ‘trị liệu gia đình’ là làm gì vậy?” Trưởng bối đều không còn ở đây nữa, Tiền Tiền thả lỏng hơn rất nhiều, rốt cục hỏi đến điều ngờ vực trong lòng.
“Thông qua phương thức tư vấn tâm lý,” Hàn Văn Dật nói, “Giúp thân chủ xử lý những chướng ngại trong thân mật và giao tiếp giữa người với người.”
“Nghe hơi giống với ‘Lão Nương Cữu’.” Tiền Tiền nhăn mũi.
“Lão Nương Cữu” là một trưởng giả có uy tín trong tiếng Ngô, thời xưa nếu có mâu thuẫn gì trong hàng xóm láng giềng và gia đình, mọi người đều mời trưởng giả tới chủ trì giải quyết. Nhưng khi trưởng giả xử lý mâu thuẫn thường không nói pháp lý, cũng có thể không giảng công đạo, chỉ nói về hòa khí, cho nên dù có làm gì cũng không ai được xúc phạm. Ví dụ như người vợ bị chồng đánh đập, cô ấy đến gặp trưởng giả để khóc lóc, trưởng giả liền gọi cả chồng lẫn vợ qua quở trách hai câu, sau đó thì tống cổ đuổi về cho bọn họ tiếp tục nén giận mà sống. Đó là chuyện của thời đại cũ, thanh niên thời đại mới khi nhắc đến Lão Nương Cữu đã còn thân thiết và kính trọng như xưa, có vài phần coi nhẹ lẫn khinh thường.
Xe dừng ở trước đèn đỏ.
“Vậy nên,” Hàn Văn Dật nhẹ nhàng nói, “Anh về đây tranh bát cơm với ‘Lão Nương Cữu’.”
Tiền Tiền nhìn anh hơi kinh ngạc.
“Xử lý những chướng ngại giao tiếp giữa người với người…” Cô lặp lại nội dung Hàn Văn Dật vừa nói , “Chuyện này cũng đi tìm người tư vấn tâm lý sao? Thấy hơi kỳ lạ… Có người thật sự sẽ đi tư vấn những chuyện thế này à?”
“Có.” Hàn Văn Dật liếc nhìn cô qua kính chiếu hậu, “Tuy nhiên cũng không nhiều lắm. Xu hướng tâm lý học chủ yếu vẫn là khoa học thần kinh nhận thức, đã được sử dụng từ lâu để trị liệu và chữa trị tổn thương tâm lý. Rất nhiều người xem cố vấn tâm lý như bác sĩ, cảm thấy phải mắc bệnh tâm thần thì mới cần phải tìm bác sĩ tâm lý - nhưng rất ít người sẵn sàng thừa nhận rằng mình mắc bệnh tâm thần.”
Mí mắt Tiền Tiền đột nhiên giật một cái. Hàn Văn Dật đang nhìn đường ở phía trước cũng không chú ý tới phản ứng của cô.
Sau khi lên xe, Tiền Mỹ Văn nói muốn đến ngân hàng có công việc, để Tiền Tiền đi về trước. Vì thế Hàn Văn Dật thả Tiền Mỹ Văn xuống ở cửa ngân hàng rồi lái xe quay đi, trên xe chỉ còn lại hai người là anh và Tiền Tiền.
“Này, cái ‘trị liệu gia đình’ là làm gì vậy?” Trưởng bối đều không còn ở đây nữa, Tiền Tiền thả lỏng hơn rất nhiều, rốt cục hỏi đến điều ngờ vực trong lòng.
“Thông qua phương thức tư vấn tâm lý,” Hàn Văn Dật nói, “Giúp thân chủ xử lý những chướng ngại trong thân mật và giao tiếp giữa người với người.”
“Nghe hơi giống với ‘Lão Nương Cữu’.” Tiền Tiền nhăn mũi.
“Lão Nương Cữu” là một trưởng giả có uy tín trong tiếng Ngô, thời xưa nếu có mâu thuẫn gì trong hàng xóm láng giềng và gia đình, mọi người đều mời trưởng giả tới chủ trì giải quyết. Nhưng khi trưởng giả xử lý mâu thuẫn thường không nói pháp lý, cũng có thể không giảng công đạo, chỉ nói về hòa khí, cho nên dù có làm gì cũng không ai được xúc phạm. Ví dụ như người vợ bị chồng đánh đập, cô ấy đến gặp trưởng giả để khóc lóc, trưởng giả liền gọi cả chồng lẫn vợ qua quở trách hai câu, sau đó thì tống cổ đuổi về cho bọn họ tiếp tục nén giận mà sống. Đó là chuyện của thời đại cũ, thanh niên thời đại mới khi nhắc đến Lão Nương Cữu đã còn thân thiết và kính trọng như xưa, có vài phần coi nhẹ lẫn khinh thường.
Xe dừng ở trước đèn đỏ.
“Vậy nên,” Hàn Văn Dật nhẹ nhàng nói, “Anh về đây tranh bát cơm với ‘Lão Nương Cữu’.”
Tiền Tiền nhìn anh hơi kinh ngạc.
“Xử lý những chướng ngại giao tiếp giữa người với người…” Cô lặp lại nội dung Hàn Văn Dật vừa nói , “Chuyện này cũng đi tìm người tư vấn tâm lý sao? Thấy hơi kỳ lạ… Có người thật sự sẽ đi tư vấn những chuyện thế này à?”
“Có.” Hàn Văn Dật liếc nhìn cô qua kính chiếu hậu, “Tuy nhiên cũng không nhiều lắm. Xu hướng tâm lý học chủ yếu vẫn là khoa học thần kinh nhận thức, đã được sử dụng từ lâu để trị liệu và chữa trị tổn thương tâm lý. Rất nhiều người xem cố vấn tâm lý như bác sĩ, cảm thấy phải mắc bệnh tâm thần thì mới cần phải tìm bác sĩ tâm lý - nhưng rất ít người sẵn sàng thừa nhận rằng mình mắc bệnh tâm thần.”
Mí mắt Tiền Tiền đột nhiên giật một cái. Hàn Văn Dật đang nhìn đường ở phía trước cũng không chú ý tới phản ứng của cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.