Chương 10
Lương Thượng Yến
03/09/2024
Rời khỏi trướng ta đi thẳng đến trại dược, không muốn nhìn thấy mặt Thẩm Tiêu, cũng không muốn nghe hắn nói bất cứ lời nào.
Chiều, Lâm Thiển từ doanh trại về.
Bình thường doanh trại không có việc gì Lâm Thiển cũng không qua, hôm nay lại ở đó cả buổi chiều.
"Sao về muộn thế? Ai bị thương à?"
Lâm Thiển thần sắc phức tạp nhìn ta: "Thái tử điện hạ đánh bị thương cửu điện hạ rồi."
Ta sững tay, kinh ngạc nhìn Lâm Thiển.
Hóa ra sau khi ta rời đi không lâu, Thẩm Chiêu đã đánh Thẩm Tiêu, đến nỗi trật cả khớp tay.
Phải nói rằng, ta… quả thật có chút hả hê.
Thẩm Tiêu tuy cũng là người luyện võ, nhưng hắn ở kinh thành hưởng phúc đã lâu, làm sao là đối thủ của Thẩm Chiêu?
Khóe môi ta cong lên một nụ cười nhẹ, nghĩ tới cây trâm Thẩm Chiêu đặt trong trướng của ta.
Gần đến giao thừa, Thẩm Chiêu ngày nào cũng ra trấn, Lâm Nguyên nói Thẩm Chiêu hình như có người thương, vì thái tử điện hạ nghiêm túc lạnh lùng lại hàng ngày tươi cười, còn thường xuyên lui tới cửa hàng trang sức chỉ có nữ nhân ghé.
Ta vẫn nhớ lúc đó Lâm Thiển giẫm chân Lâm Nguyên, ra hiệu hắn đừng nói nữa, nhưng Lâm Nguyên là kẻ thẳng thắn, còn lớn tiếng nói điện hạ có người thương là chuyện tốt, tại sao không để nói?
Hóa ra, món quà này là hắn đã chuẩn bị từ lâu.
Trước bữa tối, ta dọn dẹp đồ đạc trở về doanh trại.
Nhưng ở ngoài doanh trại lại thấy Thẩm Tiêu, hắn một cánh tay treo trước ngực, ta không khỏi than thầm Thẩm Chiêu ra tay cũng thật nặng.
Ta xoay người muốn tránh, Thẩm Tiêu lại gọi ta: "Minh Vãn nàng đừng trốn, ta… ta không bắt nạt nàng, chỉ muốn nói chuyện."
Ta đứng cách hắn ít nhất năm bước: "Có gì thì nói ở đây đi."
Thẩm Tiêu nhìn ta, thần sắc có chút buồn bã: "Minh Vãn, nàng trước đây không như vậy, trước đây dù ta nhức đầu cảm mạo nàng cũng lo lắng không thôi, nàng sẽ lén chạy tới vương phủ đưa thuốc cho ta, còn sẽ…"
"Sao? Hứa Minh Ngọc đối xử không tốt với điện hạ sao?"
Một câu của ta, khiến Thẩm Tiêu á khẩu không trả lời được.
Hắn nhắm mắt lại: "Minh Vãn, có phải… nàng yêu hoàng huynh rồi?"
"Ta và điện hạ trong sạch."
Ta không trả lời, nhưng cũng không phủ nhận.
Ngược lại Thẩm Tiêu có chút không tự nhiên.
Hắn có tư cách gì để can thiệp vào chuyện giữa ta và Thẩm Chiêu?
Hơn nữa, chúng ta nam chưa vợ nữ chưa chồng, không phải so với Thẩm Tiêu quang minh chính đại hơn sao?
Không muốn dây dưa nhiều với Thẩm Tiêu, ta vòng qua hắn định rời đi.
"Ta chưa ký vào giấy hòa ly."
Tim ta chợt trầm xuống, Thẩm Tiêu bước về phía ta: "Minh Vãn, hiện giờ nàng vẫn là thê tử của ta."
Ta lập tức nổi giận: "Thẩm Tiêu, ngươi thật vô liêm sỉ!"
Thẩm Tiêu dùng tay còn lại kéo ta, ta gắng sức giằng ra: "Điện hạ có muốn tay này cũng bị trật khớp không? Đừng quên đây là quân doanh, không phải nơi ngươi có thể tùy tiện làm loạn!"
Có lẽ giọng ta hơi lớn, nên đã khiến các binh sĩ tuần tra chú ý: " Hứa Tiểu thư, có cần thuộc hạ giúp đỡ không?"
Một luồng ấm áp tràn vào tim ta, ta lắc đầu: "Không cần đâu, các ngươi cứ làm việc đi."
Các binh sĩ cảnh giác nhìn Thẩm Tiêu, dù đã rời đi một đoạn nhưng vẫn luôn lượn quanh gần đó.
Lần đầu tiên ta có cảm giác tự tin như vậy.
Không giống ở kinh thành, sau khi ông bà nội qua đời, ta cô đơn lẻ loi.
Nhưng giờ đây, ở nơi này, ta có quá nhiều gia đình, họ đều là hậu thuẫn của ta.
Thẩm Tiêu rõ ràng cũng bị ta làm cho kinh ngạc.
Hắn không thể tin nổi nhìn ta, như thể lần đầu tiên thấy ta.
Đúng vậy, từ nhỏ đến lớn, ta luôn dịu dàng ngoan ngoãn, nếu không phải thế, làm sao có thể bị họ bắt nạt đến vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.