Vạn Quân Tâm

Chương 11

Lương Thượng Yến

03/09/2024

 

Im lặng một lúc lâu, Thẩm Tiêu lên tiếng: "Minh Vãn, hoàng huynh không thể là bến đỗ của nàng, hiện giờ nàng không có Hứa gia làm chỗ dựa, lại từng là thê tử của ta, phụ hoàng nhất định sẽ không để một người như nàng làm Thái tử phi."

 

"Người như ta là người thế nào?"

 

Ta hỏi lại Thẩm Tiêu, rồi bước một bước về phía hắn với khí thế áp đảo: "Thẩm Tiêu, ta là người thế nào? Ta và ngươi lớn lên cùng nhau, chẳng lẽ ngươi không biết sao? Ta trở nên như ngày hôm nay chẳng phải đều nhờ các ngươi sao? Hiện giờ ngươi lại đến chế giễu ta, ngươi làm sao có thể không biết xấu hổ như vậy?"

 

 

11

Thẩm Tiêu biết mình nói sai, vội vàng chuyển lời, nói rằng ý hắn không phải vậy, hắn chỉ cảm thấy ta và Thẩm Chiêu không hợp nhau.

 

Tóm lại, ý hắn là bây giờ ta chỉ có một con đường duy nhất, đó là theo hắn trở về làm Vương phi của hắn.

 

Ta cười lạnh: "Thẩm Tiêu, ta không hiểu vì sao ngươi còn muốn dây dưa với ta, nhưng ta nói cho ngươi biết, ta với ngươi, với cái nhà họ Hứa đó đã sớm một đao cắt đứt, nếu các ngươi còn dây dưa với ta, đừng trách ta không khách sáo!"

 

"Minh Vãn..."

 

"Thẩm Tiêu nghe cho rõ, ta Hứa Minh Vãn giờ không còn gì ràng buộc, nếu dồn ta đến bước đường cùng, cho dù có phải liều mạng này, ta cũng không để các ngươi giẫm đạp lên ta nữa!"



 

Mang theo cơn giận dữ quay về trướng của mình, Thẩm Chiêu lại đang ở đó.

 

Thấy ta vào cửa, hắn đứng dậy bước đến trước mặt ta: "Chuyện giấy hòa ly đợi ta hồi kinh sẽ giúp nàng xử lý."

 

Ta đối diện với ánh mắt của Thẩm Chiêu, trong lòng không khỏi cảm thán, bọn họ là huynh đệ ruột, tại sao lại khác nhau đến vậy?

 

Thẩm Chiêu là người hành động, hắn chưa bao giờ hứa hẹn điều gì, nhưng luôn làm tốt mọi việc.

 

Ngược lại, Thẩm Tiêu hứa với ta quá nhiều, nhưng cuối cùng lại làm tổn thương ta thậm tệ.

 

Nhưng có một câu Thẩm Tiêu nói đúng, ta và Thẩm Chiêu... chắc cũng không có tương lai, đúng không?

 

Con đường ta chọn, định sẵn là chúng ta không thể đi cùng nhau.

 

Hắn là Thái tử, cuối cùng vẫn phải trở về kinh thành.

 

Còn ta, sẽ không vì bất kỳ ai mà dừng bước chân của mình.

 



Ta cười lắc đầu: "Điện hạ không cần bận tâm về chuyện này, đôi phụ mẫu của Hứa gia vì Hứa Minh Ngọc nhất định sẽ ép Thẩm Tiêu bỏ ta, kẻ xấu, cứ để bọn họ làm đi."

 

Ta hiểu Thẩm Tiêu, hắn bề ngoài có vẻ nghiêm túc lạnh lùng, nhưng nội tâm lại rất do dự.

 

Vì vậy, dù ban đầu hắn kiên quyết muốn cưới Hứa Minh Ngọc, nhưng sau khi ta rời đi, hắn sẽ đầy cảm giác tội lỗi và không nỡ với ta.

 

Ban đầu ta quyết định rời đi, thực ra cũng ôm theo tâm lý này.

 

Ta đã đánh cược một ván, cược rằng Thẩm Tiêu sau nhiều năm đối với ta không phải không có tình cảm, cược rằng sau khi ta rời đi, Hứa gia cũng không thể đạt được điều họ muốn.

 

Quả nhiên, ngay khoảnh khắc Thẩm Tiêu xuất hiện ở quân doanh, ta biết mình đã thắng cược.

 

Bởi vì Thẩm Tiêu dù muốn cưới Hứa Minh Ngọc, nhưng hắn chưa bao giờ nghĩ đến việc lung lay vị trí chính thê của ta.

 

Chỉ cần hắn có suy nghĩ này, thì sự tồn tại của ta sẽ luôn khiến người nhà Hứa gia khó chịu.

 

Bọn họ đã làm ta khó chịu nhiều như vậy, ta làm thế này cũng không quá đáng, đúng không?

 

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Vạn Quân Tâm

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook