Chương 208: Bạch Tháp, Phá!
Vũ Phiến Hoạ Thuỷ
18/08/2021
Bình tĩnh nhìn Chân Tiểu Tiểu, ánh mắt Cữu Tử Mặc dần dần trở nên phức tạp sâu sa.
Dường như, hắn rốt cuộc có chút hiểu thiếu nữ này .
Nàng cũng không độc ác, hoàn toàn tương phản, miễn là tội không đáng chết, nàng đều có thể dung thứ, đều sẽ cho một đường lui.
Chính là ân oán cực kỳ rõ ràng.
Mà mình và Bắc sư đệ trước đây đích xác làm sai, có lẽ sử dụng quyền lợi của Quan chủ lâu rồi, chung quy luôn cho rằng thống khổ của người khác là chuyện nhỏ, chỉ có ích lợi của chính mình mới quan trọng.
Kỳ thật, nếu hoán đổi địa vị … không phải giống nhau sao?
Hiện tại, nàng đứng ở thế thượng phong, đối mặt với sự thống khổ đấu tranh của bọn họ, không khác gì nhìn phù du giãy giụa trong lửa lớn, không cần lãng phí nửa điểm đồng cảm.
“Chân … đạo hữu.”
“Sư đệ ta tính tình không tốt, xin ngươi xem ở hắn còn nhỏ tuổi, tha cho hắn một mạng……”
Ngay cả hai chữ “sư muội” cũng chưa nói ra khỏi miệng. Cữu Tử Mặc thở dài một tiếng, ôm Bắc Tam Tam vào ngực.
Lúc này, thanh âm Cữu Tử Mặc cầu xin thực hèn mọn, rốt cuộc ngoại trừ thái độ, hắn đã trắng tay.
Không đợi Cữu Tử Mặc nói cho hết lời, không biết là ai bất chợt kêu to một tiếng, lập tức khiến tâm tình của hắn như tuyết giá thêm sương.
“Ôi trời ạ! Trận pháp bảo hộ Bạch Tháp phá rồi!”
Chân Tiểu Tiểu khẽ quay đầu, phát hiện nhóm cá sấu con thông minh đắc lực, dưới tình huống chưa nhận mệnh lệnh, lại cần cù chăm chỉ gặm ra một cái lỗ thật lớn nữa trên kết giới của Bạch Tháp.
Nhóm nhãi con nhặt được, làm giỏi lắm!
Lão cha xem trọng các ngươi nha!
Cá sấu ẩn huyết thẹn thùng cười cười với mọi người ở Phi Long Quan, sau đó hưng phấn tung một cước đá văng cửa chính Bạch Tháp.
Tuy nhiên, cảnh tượng trong tháp lại khiến người ta hơi hơi ngoài ý muốn.
Nơi đây vốn dĩ là cấm địa lưu trữ pháp bảo của lịch đại cường giả Phi Long Quan, nhưng hôm nay, lần đầu tiên cánh cửa thánh đường mở rộng ra, mặc cho thần thức của các đệ tử càn quét bên trong.
Mọi người mới phát hiện, bên trong trống rỗng sạch sẽ vô cùng.
Trên mặt đất chỉ chất đống chút pháp khí hạ phẩm linh tinh, toàn bộ pháp bảo thích hợp với tu sĩ Trúc cơ kỳ đều không thấy bóng dáng!
“Không đúng! Ngũ Lăng Thần Kiếm mà Tông chủ đời trước sử dụng trong truyền thuyết đâu? Đó chính là pháp khí đỉnh cực!”
Cữu Tử Mặc đột nhiên xuất hiện và ngăn cản Bắc Tam Tam nổi bão, thật sựa khiến mọi người rất bất ngờ. Có điều bỗng dưng phát hiện trong Bạch Tháp không có cái gì cả, các đệ tử Phi Long Quan vẫn không nhịn được chuyển dời lực chú ý tới Bạch Tháp, lập tức lớn tiếng nghị luận.
“Còn có Phi Hồng Thải Ti! Sáu năm qua ta đều ăn mặc cần kiệm, tích tụ gần một vạn công huân, chỉ hy vọng xa vời đến một ngày kia, có thể đổi được pháp khí của lão tổ Trường Hồng dùng một chút … Nó nó nó nó, nó năm trước rõ ràng vẫn treo ở tầng sáu Bạch Tháp, hiện tại làm sao lại không thấy!” Có nữ tu ngón tay chỉ cửa sổ, cảm xúc kích động.
“Đều đã mang đi, tại thời điểm Quan chủ và các trưởng lão rời khỏi.”
Cữu Tử Mặc cười khổ một tiếng. Bí mật mình giấu diếm khổ cực sáu năm, hôm nay rốt cuộc bị bại lộ, hắn kéo căng đôi môi nứt nẻ, cười thảm hai tiếng.
“Ha hả, chẳng những Bạch Tháp trống không, mà phân nửa vật tư trong Hắc Tháp cũng bị dọn, hơn nữa da của Phong Dực Xà đặt trong tầng bảy Hắc Tháp, càng là vô tung vô ảnh.”
Trong lúc Cữu Tử Mặc nói chuyện, không khí lặng ngắt như tờ.
Mọi người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, từ trong mắt nhau thấy được sự khiếp sợ và sợ hãi.
Chính là một cái tháp vô dụng như vậy, không còn lại thứ gì ngoài mấy thanh kiếm rác rưởi, mấy viên đan rác rưởi, và ảo cảnh do Cữu đại sư huynh khống chế Trúc Uyển tạo ra, thế mà có thể lừa gạt mọi người giữ tông môn tận sáu năm!
Nếu bọn họ sớm biết tin tức này, chỉ sợ từ lâu đã không chịu nổi áp lực, không thể đối mặt với cá sấu yêu đột kích suốt ngày, mà phát rồ hoặc phát điên rồi!
Nhìn Cữu Tử Mặc đứng sừng sững trong gió, thân ảnh gầy ốm kia, khiến người ta có chút trầm mặc, nhưng càng nhiều hơn là kính nể.
Dường như, hắn rốt cuộc có chút hiểu thiếu nữ này .
Nàng cũng không độc ác, hoàn toàn tương phản, miễn là tội không đáng chết, nàng đều có thể dung thứ, đều sẽ cho một đường lui.
Chính là ân oán cực kỳ rõ ràng.
Mà mình và Bắc sư đệ trước đây đích xác làm sai, có lẽ sử dụng quyền lợi của Quan chủ lâu rồi, chung quy luôn cho rằng thống khổ của người khác là chuyện nhỏ, chỉ có ích lợi của chính mình mới quan trọng.
Kỳ thật, nếu hoán đổi địa vị … không phải giống nhau sao?
Hiện tại, nàng đứng ở thế thượng phong, đối mặt với sự thống khổ đấu tranh của bọn họ, không khác gì nhìn phù du giãy giụa trong lửa lớn, không cần lãng phí nửa điểm đồng cảm.
“Chân … đạo hữu.”
“Sư đệ ta tính tình không tốt, xin ngươi xem ở hắn còn nhỏ tuổi, tha cho hắn một mạng……”
Ngay cả hai chữ “sư muội” cũng chưa nói ra khỏi miệng. Cữu Tử Mặc thở dài một tiếng, ôm Bắc Tam Tam vào ngực.
Lúc này, thanh âm Cữu Tử Mặc cầu xin thực hèn mọn, rốt cuộc ngoại trừ thái độ, hắn đã trắng tay.
Không đợi Cữu Tử Mặc nói cho hết lời, không biết là ai bất chợt kêu to một tiếng, lập tức khiến tâm tình của hắn như tuyết giá thêm sương.
“Ôi trời ạ! Trận pháp bảo hộ Bạch Tháp phá rồi!”
Chân Tiểu Tiểu khẽ quay đầu, phát hiện nhóm cá sấu con thông minh đắc lực, dưới tình huống chưa nhận mệnh lệnh, lại cần cù chăm chỉ gặm ra một cái lỗ thật lớn nữa trên kết giới của Bạch Tháp.
Nhóm nhãi con nhặt được, làm giỏi lắm!
Lão cha xem trọng các ngươi nha!
Cá sấu ẩn huyết thẹn thùng cười cười với mọi người ở Phi Long Quan, sau đó hưng phấn tung một cước đá văng cửa chính Bạch Tháp.
Tuy nhiên, cảnh tượng trong tháp lại khiến người ta hơi hơi ngoài ý muốn.
Nơi đây vốn dĩ là cấm địa lưu trữ pháp bảo của lịch đại cường giả Phi Long Quan, nhưng hôm nay, lần đầu tiên cánh cửa thánh đường mở rộng ra, mặc cho thần thức của các đệ tử càn quét bên trong.
Mọi người mới phát hiện, bên trong trống rỗng sạch sẽ vô cùng.
Trên mặt đất chỉ chất đống chút pháp khí hạ phẩm linh tinh, toàn bộ pháp bảo thích hợp với tu sĩ Trúc cơ kỳ đều không thấy bóng dáng!
“Không đúng! Ngũ Lăng Thần Kiếm mà Tông chủ đời trước sử dụng trong truyền thuyết đâu? Đó chính là pháp khí đỉnh cực!”
Cữu Tử Mặc đột nhiên xuất hiện và ngăn cản Bắc Tam Tam nổi bão, thật sựa khiến mọi người rất bất ngờ. Có điều bỗng dưng phát hiện trong Bạch Tháp không có cái gì cả, các đệ tử Phi Long Quan vẫn không nhịn được chuyển dời lực chú ý tới Bạch Tháp, lập tức lớn tiếng nghị luận.
“Còn có Phi Hồng Thải Ti! Sáu năm qua ta đều ăn mặc cần kiệm, tích tụ gần một vạn công huân, chỉ hy vọng xa vời đến một ngày kia, có thể đổi được pháp khí của lão tổ Trường Hồng dùng một chút … Nó nó nó nó, nó năm trước rõ ràng vẫn treo ở tầng sáu Bạch Tháp, hiện tại làm sao lại không thấy!” Có nữ tu ngón tay chỉ cửa sổ, cảm xúc kích động.
“Đều đã mang đi, tại thời điểm Quan chủ và các trưởng lão rời khỏi.”
Cữu Tử Mặc cười khổ một tiếng. Bí mật mình giấu diếm khổ cực sáu năm, hôm nay rốt cuộc bị bại lộ, hắn kéo căng đôi môi nứt nẻ, cười thảm hai tiếng.
“Ha hả, chẳng những Bạch Tháp trống không, mà phân nửa vật tư trong Hắc Tháp cũng bị dọn, hơn nữa da của Phong Dực Xà đặt trong tầng bảy Hắc Tháp, càng là vô tung vô ảnh.”
Trong lúc Cữu Tử Mặc nói chuyện, không khí lặng ngắt như tờ.
Mọi người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, từ trong mắt nhau thấy được sự khiếp sợ và sợ hãi.
Chính là một cái tháp vô dụng như vậy, không còn lại thứ gì ngoài mấy thanh kiếm rác rưởi, mấy viên đan rác rưởi, và ảo cảnh do Cữu đại sư huynh khống chế Trúc Uyển tạo ra, thế mà có thể lừa gạt mọi người giữ tông môn tận sáu năm!
Nếu bọn họ sớm biết tin tức này, chỉ sợ từ lâu đã không chịu nổi áp lực, không thể đối mặt với cá sấu yêu đột kích suốt ngày, mà phát rồ hoặc phát điên rồi!
Nhìn Cữu Tử Mặc đứng sừng sững trong gió, thân ảnh gầy ốm kia, khiến người ta có chút trầm mặc, nhưng càng nhiều hơn là kính nể.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.