Chương 414: Các Ngươi Không Giúp Ta, Ta Tự Mình Đánh!
Vũ Phiến Hoạ Thuỷ
29/10/2021
Nếu ngươi có thể gây chuyện, thì đừng có mà gọi chúng ta nha!
Không thể buông tha chúng ta, để các huynh đệ chúng ta hoàn toàn mai một trong biển người sao?
Nhận thấy ánh mắt của đám quần chúng ăn dưa 'bá' một tiếng đồng loạt dừng trên người mình, Lý Phong nuốt nước miếng, cố nén da đầu tê dại, động đậy hai chân cứng đờ, 'thình thịch' quỳ rạp xuống trước mặt Tống Thiên Hữu đang nổi cơn thịnh nộ.
“Thiếu … Thiếu tông …… Vị này chính là … Chân trưởng lão … của Phi Long Quan oa!”
Nôn ra máu!
Nôn ra máu!
Cái gì?
Chân trưởng lão Phi Long Quan?
Ánh mắt Tống Thiên Hữu chợt lóe một chút, mơ hồ nhớ tới lời các trưởng lão dặn dò.
Thời điểm nghe lời đó mình còn tưởng là một lão thái thái mặt đầy nếp nhăn, hiện tại gặp rồi mới phát hiện, vậy mà là một tiểu nha đầu hung ác.
Mẹ nó!
Có người ở mặt trên che chở thì ghê gớm lắm sao? Bản tông chính là Thiếu tông Thiên Hải Cốc! Cho dù nể tình chiêu đãi ngươi như khách quý, ngươi cũng phải biết đạo lý đối nhân xử thế, hiện tại cho ngươi thể diện lại không biết xấu hổ, vậy không thể trách ta!
Thịnh nộ đã hoàn toàn huỷ hoại lý trí của Tống Thiên Hữu.
Hàng năm sống trong nhung lụa khiến hắn tự cao tự phụ, cảm thấy trong bất kỳ tình huống nào, tông môn đều sẽ ưu tiên lo lắng cho mình trước tiên.
Huống chi việc này xét ra là mình chiếm lý, vốn dĩ do trưởng lão Phi Long Quan động thủ trước!
Nắm đấm chỉ hơi hơi dừng một chút tiếp đó xốc ngã Lý Phong sang một bên, không lưu tình chút nào tiếp tục đánh về phía Chân Tiểu Tiểu, lực lượng tiết ra ngoài còn hỗn loạn từng trận rồng ngâm.
“Ngươi xem ngươi xem, hôm nay Tống lão đệ là thật sự tức giận!” Thiếu tông Thiên Long Hạp cười cười vỗ bả vai Thiếu tông Thiên Sùng Sơn.
Hỏng rồi hỏng rồi!
Các tu sĩ Thiên Hải Cốc treo biểu tình kinh hoảng đứng xung quanh cuống cuồng móc ra ngọc giản truyền tin, hội báo tin dữ với trưởng lão nhà mình.
Thiếu tông và khách quý, xung đột!
Thiếu tông?
Ngồi dưới mặt đất, biểu tình của Chân Tiểu Tiểu sợ hãi tột độ.
Chẳng lẽ, tên chó chết trước mắt này chính là vị Thiếu tông tuổi trẻ tài cao, tiến thối có độ, xử sự khiêm tốn, lịch sự nho nhã trong truyền thuyết của Thiên Hải Cốc?
Đệch!
Nghiêng đầu nhìn nhìn Kỷ Thanh Y hai mắt đổ máu, lại nhìn nhìn La Uy trọng thương ngã xuống đất, lửa giận của Chân Tiểu Tiểu bốc cao ba trượng.
Nếu đã ra tay, đã xé rách mặt mũi, đã thọc ra hoạ, thì đã không còn khả năng cứu vãn, vậy dứt khoát……
“Các ngươi không giúp ta? Ta tự mình đánh!”
Thiếu nữ kiều nhu mềm yếu nháy mắt biến mất, Chân Tiểu Tiểu lập tức bổ nhào về phía Tống Thiên Hữu.
Đánh nhau?
Ai sợ ai!
Bản cô nương từng đánh Kết đan, từng nổ lầu gỗ, từng đắc tội Thiếu tông cũng không phải một hai người, các ngươi, có thể làm khó dễ được ta?
So hậu trường?
Cùng lắm thì bản cô nương bày ra lực lượng truyền thừa, gọi đại sư huynh tóc tím ôn nhu lại lợi hại tới, Thiên Hải Cốc mạnh, nhưng có lợi hại bằng Chiến Thần Điện ta sao?
“Còn cả ta!”
Tiểu Chúc Chúc đứng ở phía bên phải đập ra một quyền.
Lực lượng chất chứa trong đó … hoàn toàn không cùng đẳng cấp với bàn tay trắng như phấn của Chân Tiểu Tiểu
Phanh!
Chớp nhoáng, Tống Thiên Hữu một lần nữa bay lên, khoảnh khắc máu mũi một lần nữa tuôn ra, mọi người dường như nhìn thấy linh hồn của hắn bay ra khỏi cơ thể.
Oanh!
Thân thể như tấm vải rách hung hăng nện xuống vũng bùn, mới qua một giây, vị Thiếu tông có thân phận quý không thể nói của Thiên Hải Cốc đã bị đánh bại lần thứ hai. Chỉ thấy một nam tử mặt mày anh tuấn dị thường đang ngồi ở trên người hắn ra quyền, mà Chân Tiểu Tiểu thì treo biểu tình hung ác, rút từ trong túi ra một con dao phay!
Trời a!
Đệ tử danh môn chính phái có bao giờ chứng kiến phong cách đánh nhau thế này? Không có pháp bảo toả hào quang loè loè, không có võ kỹ hoa lệ tranh phong, chính là một quyền xuống một trụ máu bắn lên, và cả người mài đao soàn soạt bên cạnh.
Làm sao lại có cảm giác, vào nhầm Hắc Phong Trại, bị trại chủ và nhân tình lập tức tóm được?
Định … hủy thi diệt tích sao?
Gió, rít từng cơn, thấm vào tận xương cốt mọi người, cả đám run bần bật.
Không thể buông tha chúng ta, để các huynh đệ chúng ta hoàn toàn mai một trong biển người sao?
Nhận thấy ánh mắt của đám quần chúng ăn dưa 'bá' một tiếng đồng loạt dừng trên người mình, Lý Phong nuốt nước miếng, cố nén da đầu tê dại, động đậy hai chân cứng đờ, 'thình thịch' quỳ rạp xuống trước mặt Tống Thiên Hữu đang nổi cơn thịnh nộ.
“Thiếu … Thiếu tông …… Vị này chính là … Chân trưởng lão … của Phi Long Quan oa!”
Nôn ra máu!
Nôn ra máu!
Cái gì?
Chân trưởng lão Phi Long Quan?
Ánh mắt Tống Thiên Hữu chợt lóe một chút, mơ hồ nhớ tới lời các trưởng lão dặn dò.
Thời điểm nghe lời đó mình còn tưởng là một lão thái thái mặt đầy nếp nhăn, hiện tại gặp rồi mới phát hiện, vậy mà là một tiểu nha đầu hung ác.
Mẹ nó!
Có người ở mặt trên che chở thì ghê gớm lắm sao? Bản tông chính là Thiếu tông Thiên Hải Cốc! Cho dù nể tình chiêu đãi ngươi như khách quý, ngươi cũng phải biết đạo lý đối nhân xử thế, hiện tại cho ngươi thể diện lại không biết xấu hổ, vậy không thể trách ta!
Thịnh nộ đã hoàn toàn huỷ hoại lý trí của Tống Thiên Hữu.
Hàng năm sống trong nhung lụa khiến hắn tự cao tự phụ, cảm thấy trong bất kỳ tình huống nào, tông môn đều sẽ ưu tiên lo lắng cho mình trước tiên.
Huống chi việc này xét ra là mình chiếm lý, vốn dĩ do trưởng lão Phi Long Quan động thủ trước!
Nắm đấm chỉ hơi hơi dừng một chút tiếp đó xốc ngã Lý Phong sang một bên, không lưu tình chút nào tiếp tục đánh về phía Chân Tiểu Tiểu, lực lượng tiết ra ngoài còn hỗn loạn từng trận rồng ngâm.
“Ngươi xem ngươi xem, hôm nay Tống lão đệ là thật sự tức giận!” Thiếu tông Thiên Long Hạp cười cười vỗ bả vai Thiếu tông Thiên Sùng Sơn.
Hỏng rồi hỏng rồi!
Các tu sĩ Thiên Hải Cốc treo biểu tình kinh hoảng đứng xung quanh cuống cuồng móc ra ngọc giản truyền tin, hội báo tin dữ với trưởng lão nhà mình.
Thiếu tông và khách quý, xung đột!
Thiếu tông?
Ngồi dưới mặt đất, biểu tình của Chân Tiểu Tiểu sợ hãi tột độ.
Chẳng lẽ, tên chó chết trước mắt này chính là vị Thiếu tông tuổi trẻ tài cao, tiến thối có độ, xử sự khiêm tốn, lịch sự nho nhã trong truyền thuyết của Thiên Hải Cốc?
Đệch!
Nghiêng đầu nhìn nhìn Kỷ Thanh Y hai mắt đổ máu, lại nhìn nhìn La Uy trọng thương ngã xuống đất, lửa giận của Chân Tiểu Tiểu bốc cao ba trượng.
Nếu đã ra tay, đã xé rách mặt mũi, đã thọc ra hoạ, thì đã không còn khả năng cứu vãn, vậy dứt khoát……
“Các ngươi không giúp ta? Ta tự mình đánh!”
Thiếu nữ kiều nhu mềm yếu nháy mắt biến mất, Chân Tiểu Tiểu lập tức bổ nhào về phía Tống Thiên Hữu.
Đánh nhau?
Ai sợ ai!
Bản cô nương từng đánh Kết đan, từng nổ lầu gỗ, từng đắc tội Thiếu tông cũng không phải một hai người, các ngươi, có thể làm khó dễ được ta?
So hậu trường?
Cùng lắm thì bản cô nương bày ra lực lượng truyền thừa, gọi đại sư huynh tóc tím ôn nhu lại lợi hại tới, Thiên Hải Cốc mạnh, nhưng có lợi hại bằng Chiến Thần Điện ta sao?
“Còn cả ta!”
Tiểu Chúc Chúc đứng ở phía bên phải đập ra một quyền.
Lực lượng chất chứa trong đó … hoàn toàn không cùng đẳng cấp với bàn tay trắng như phấn của Chân Tiểu Tiểu
Phanh!
Chớp nhoáng, Tống Thiên Hữu một lần nữa bay lên, khoảnh khắc máu mũi một lần nữa tuôn ra, mọi người dường như nhìn thấy linh hồn của hắn bay ra khỏi cơ thể.
Oanh!
Thân thể như tấm vải rách hung hăng nện xuống vũng bùn, mới qua một giây, vị Thiếu tông có thân phận quý không thể nói của Thiên Hải Cốc đã bị đánh bại lần thứ hai. Chỉ thấy một nam tử mặt mày anh tuấn dị thường đang ngồi ở trên người hắn ra quyền, mà Chân Tiểu Tiểu thì treo biểu tình hung ác, rút từ trong túi ra một con dao phay!
Trời a!
Đệ tử danh môn chính phái có bao giờ chứng kiến phong cách đánh nhau thế này? Không có pháp bảo toả hào quang loè loè, không có võ kỹ hoa lệ tranh phong, chính là một quyền xuống một trụ máu bắn lên, và cả người mài đao soàn soạt bên cạnh.
Làm sao lại có cảm giác, vào nhầm Hắc Phong Trại, bị trại chủ và nhân tình lập tức tóm được?
Định … hủy thi diệt tích sao?
Gió, rít từng cơn, thấm vào tận xương cốt mọi người, cả đám run bần bật.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.