Chương 913: Chúng Ta Không Sợ
Vũ Phiến Hoạ Thuỷ
11/05/2022
Biết Sa Chi Điệp có thể trở về bất cứ lúc nào.
Chân Tiểu Tiểu nhanh chóng trao đổi thông tin với Lương Bằng và Quý Đồng. Từ lời hai người, nàng biết bọn họ thật sự là không cẩn thận mới bị cuốn vào mắt gió, lại may mắn lướt qua một số khe nứt không gian, chưa hiểu chuyện gì thì thấy mình đang ở giữa sa mạc rồi.
Khi vừa tới Tây Kỳ hai người căn bản không biết mình đã rời khỏi thiên địa Đông Linh, thậm chí còn xé quần áo chấm máu viết thư kể rõ những chuyện trải qua rồi vứt vào tâm bão mong có người sớm đến cứu viện.
Bởi vì vùng sa mạc này thật sự quá quỷ dị, chẳng những không ngừng cắn nuốt linh khí của tu sĩ mà còn ngăn cách hết thảy cách thức truyền tin.
Sau khi chờ đợi tại chỗ mấy ngày không có kết quả, hai người chỉ có thể đi tìm lối ra trên sa mạc mênh mông. Xui xẻo chính là dọc đường không thấy bất kỳ dấu chân người nào, ròng rã một tháng trời cơ hồ dùng hết mọi vật mang theo mới tới được một nguồn nước vẩn đục, kéo dài hơi tàn cầu sinh.
Hai người có nguồn nước lại kiên trì thêm ba năm tháng, rốt cuộc cũng phát hiện một đội tu sĩ cưỡi Địa Long hành tẩu.
Hưng phấn tiến lên hỏi đường, phát hiện người dẫn đầu thế mà là Chân hoàng Đạo Càn Tông Sa Chi Điệp thì càng thêm kích động, còn tưởng rằng ngày tháng gian khổ cuối cùng đã qua rồi cơ, ai ngờ mới vừa kịp chào hỏi một câu liền bị Sa Chi Điệp treo biểu tình kinh ngạc sai thuộc hạ trói gô cả hai lại?
Chuyện kế tiếp không cần Lương Bằng, Quý Đồng phải nói, Chân Tiểu Tiểu cũng đoán được tám chín phần.
Sau đó đến lượt Chân Tiểu Tiểu phổ cập kiến thức, bọn họ dần dần hiểu mình đã rời khỏi lãnh thổ Đông Linh tiến vào đại địa Tây Kỳ trong truyền thuyết, nơi đây không chỉ có thế lực Nam Đỉnh mà còn trải rộng tu sĩ Bắc Nham.
Cho dù không biết chí tôn Đông Linh đã vẫn lạc, hai người vẫn nhạy bén ý thức được hai giới Nam Bắc sắp phát động chiến tranh, cho nên hạ quyết tâm tuyệt không thể lộ ra phương thức và con đường mình tới Tây Kỳ trước mặt bất kỳ ai, bằng không sẽ gây rắc rối cực lớn cho cố hương Đông Linh.
“Chân sư tỷ, ngươi có thân phận yểm hộ có thể lá mặt lá trái với những tên chết tiệt đó, nhưng hai người chúng ta……”
Quý Đồng nhìn người anh em cùng cảnh ngộ của mình, khóe miệng lộ ra một nụ cười chua xót.
“Nhưng hai người chúng ta hoàn toàn không có cách nào chạy trốn.”
“Trong số hỏa tu Nam Đỉnh người thông thạo thuật pháp tinh thần không nhiều lắm vì vậy chỉ là tạm thời chưa có biện pháp tiến hành sưu hồn hai người chúng ta thôi, hơn nữa Sa Chi Điệp sớm đã nói, mấy ngày nữa Nam Đỉnh sẽ phái một nhân vật lợi hại đến đây, mặc kệ bọn ta giữ cái gì trong đầu cũng có thể moi ra hết!”
“Ngươi……”
“Giết chúng ta đi! Sau đó nhanh chóng trở về Đông Linh báo chuyện này cho tông môn!”
Tuy rằng khi nói tới chữ “Giết” mặt mày Quý Đồng trắng bệch, môi phát run, song ánh mắt hắn lại cực kỳ kiên định.
Vừa rồi bày ra đủ dáng vẻ đáng sợ dọa thị nữ mới tới, mục đích cũng không ngoài là vì quyết ý muốn chết.
“Đúng thế! Chúng ta không sợ!”
Lương Bằng và Quý Đồng liếc nhau, nụ cười khổ mang theo sự thoải mái khẳng khái hi sinh.
Vốn dĩ tâm tình vẫn rất mâu thuẫn, mãi đến khi gặp được Chân Tiểu Tiểu lúc này hai người mới hoàn toàn yên tâm, ít nhất mình sẽ không im hơi lặng tiếng biến mất khỏi thế gian như một hạt bụi, ít nhất Chân Tiểu Tiểu sẽ truyền đạt nguyên vẹn mọi chuyện phát sinh nơi đây về tông môn, để Đông Linh Giới sớm đề phòng hỏa tu Nam Đỉnh, thậm chí là hỏa tu Nam Đỉnh liên hợp với man binh Bắc Nham cùng xâm lấn!
Chân Tiểu Tiểu nhìn hai người bằng ánh mắt phức tạp.
Bên tai một lần nữa vang vọng lời Triệu Hải sư tôn răn dạy đệ tử ngày ấy trên Sư Tâm Phong.
Nhân tâm không thể thử.
Nhưng đệ tử Sư Tâm, buộc phải vượt qua được khảo nghiệm!
Bởi vì rất có khả năng, một ngày nào đó bọn họ sẽ sa vào tuyệt cảnh, cầu sinh nơi tử địa, đối mặt với tra tấn tàn khốc, bị ích lợi dụ hoặc hoặc chịu dày vò tiến thoái lưỡng nan giữa đại nghĩa và tư tình.
Người không thể chịu đựng và chiến thắng thử thách, nào đáng tin tưởng trong tương lai?
Chân Tiểu Tiểu nhanh chóng trao đổi thông tin với Lương Bằng và Quý Đồng. Từ lời hai người, nàng biết bọn họ thật sự là không cẩn thận mới bị cuốn vào mắt gió, lại may mắn lướt qua một số khe nứt không gian, chưa hiểu chuyện gì thì thấy mình đang ở giữa sa mạc rồi.
Khi vừa tới Tây Kỳ hai người căn bản không biết mình đã rời khỏi thiên địa Đông Linh, thậm chí còn xé quần áo chấm máu viết thư kể rõ những chuyện trải qua rồi vứt vào tâm bão mong có người sớm đến cứu viện.
Bởi vì vùng sa mạc này thật sự quá quỷ dị, chẳng những không ngừng cắn nuốt linh khí của tu sĩ mà còn ngăn cách hết thảy cách thức truyền tin.
Sau khi chờ đợi tại chỗ mấy ngày không có kết quả, hai người chỉ có thể đi tìm lối ra trên sa mạc mênh mông. Xui xẻo chính là dọc đường không thấy bất kỳ dấu chân người nào, ròng rã một tháng trời cơ hồ dùng hết mọi vật mang theo mới tới được một nguồn nước vẩn đục, kéo dài hơi tàn cầu sinh.
Hai người có nguồn nước lại kiên trì thêm ba năm tháng, rốt cuộc cũng phát hiện một đội tu sĩ cưỡi Địa Long hành tẩu.
Hưng phấn tiến lên hỏi đường, phát hiện người dẫn đầu thế mà là Chân hoàng Đạo Càn Tông Sa Chi Điệp thì càng thêm kích động, còn tưởng rằng ngày tháng gian khổ cuối cùng đã qua rồi cơ, ai ngờ mới vừa kịp chào hỏi một câu liền bị Sa Chi Điệp treo biểu tình kinh ngạc sai thuộc hạ trói gô cả hai lại?
Chuyện kế tiếp không cần Lương Bằng, Quý Đồng phải nói, Chân Tiểu Tiểu cũng đoán được tám chín phần.
Sau đó đến lượt Chân Tiểu Tiểu phổ cập kiến thức, bọn họ dần dần hiểu mình đã rời khỏi lãnh thổ Đông Linh tiến vào đại địa Tây Kỳ trong truyền thuyết, nơi đây không chỉ có thế lực Nam Đỉnh mà còn trải rộng tu sĩ Bắc Nham.
Cho dù không biết chí tôn Đông Linh đã vẫn lạc, hai người vẫn nhạy bén ý thức được hai giới Nam Bắc sắp phát động chiến tranh, cho nên hạ quyết tâm tuyệt không thể lộ ra phương thức và con đường mình tới Tây Kỳ trước mặt bất kỳ ai, bằng không sẽ gây rắc rối cực lớn cho cố hương Đông Linh.
“Chân sư tỷ, ngươi có thân phận yểm hộ có thể lá mặt lá trái với những tên chết tiệt đó, nhưng hai người chúng ta……”
Quý Đồng nhìn người anh em cùng cảnh ngộ của mình, khóe miệng lộ ra một nụ cười chua xót.
“Nhưng hai người chúng ta hoàn toàn không có cách nào chạy trốn.”
“Trong số hỏa tu Nam Đỉnh người thông thạo thuật pháp tinh thần không nhiều lắm vì vậy chỉ là tạm thời chưa có biện pháp tiến hành sưu hồn hai người chúng ta thôi, hơn nữa Sa Chi Điệp sớm đã nói, mấy ngày nữa Nam Đỉnh sẽ phái một nhân vật lợi hại đến đây, mặc kệ bọn ta giữ cái gì trong đầu cũng có thể moi ra hết!”
“Ngươi……”
“Giết chúng ta đi! Sau đó nhanh chóng trở về Đông Linh báo chuyện này cho tông môn!”
Tuy rằng khi nói tới chữ “Giết” mặt mày Quý Đồng trắng bệch, môi phát run, song ánh mắt hắn lại cực kỳ kiên định.
Vừa rồi bày ra đủ dáng vẻ đáng sợ dọa thị nữ mới tới, mục đích cũng không ngoài là vì quyết ý muốn chết.
“Đúng thế! Chúng ta không sợ!”
Lương Bằng và Quý Đồng liếc nhau, nụ cười khổ mang theo sự thoải mái khẳng khái hi sinh.
Vốn dĩ tâm tình vẫn rất mâu thuẫn, mãi đến khi gặp được Chân Tiểu Tiểu lúc này hai người mới hoàn toàn yên tâm, ít nhất mình sẽ không im hơi lặng tiếng biến mất khỏi thế gian như một hạt bụi, ít nhất Chân Tiểu Tiểu sẽ truyền đạt nguyên vẹn mọi chuyện phát sinh nơi đây về tông môn, để Đông Linh Giới sớm đề phòng hỏa tu Nam Đỉnh, thậm chí là hỏa tu Nam Đỉnh liên hợp với man binh Bắc Nham cùng xâm lấn!
Chân Tiểu Tiểu nhìn hai người bằng ánh mắt phức tạp.
Bên tai một lần nữa vang vọng lời Triệu Hải sư tôn răn dạy đệ tử ngày ấy trên Sư Tâm Phong.
Nhân tâm không thể thử.
Nhưng đệ tử Sư Tâm, buộc phải vượt qua được khảo nghiệm!
Bởi vì rất có khả năng, một ngày nào đó bọn họ sẽ sa vào tuyệt cảnh, cầu sinh nơi tử địa, đối mặt với tra tấn tàn khốc, bị ích lợi dụ hoặc hoặc chịu dày vò tiến thoái lưỡng nan giữa đại nghĩa và tư tình.
Người không thể chịu đựng và chiến thắng thử thách, nào đáng tin tưởng trong tương lai?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.