Chương 79: Cơ Hội Rời Khỏi Rừng
Vũ Phiến Hoạ Thuỷ
05/07/2021
Dương Cốc Vũ cực kỳ kinh ngạc khi nhìn thấy thiếu nữ đang chạy vội về phía mình, vốn cho rằng chịu tra tấn dã man hai tháng, nhất định sẽ bào mòn tinh thần phấn chấn của Chân Tiểu Tiểu.
Trước khi đến, bản thân còn chuẩn bị sẵn tâm lí cùng nàng ôm đầu khóc rống, không ngờ người tới lại hồng hào tươi tắn hơn cả nha đầu gặm bánh lớn chạy khắp núi lúc trước, có điểm nào giống người chịu khổ?!
Trong phút chốc, Dương Cốc Vũ hơi chút nghi ngờ mấy truyền thuyết đáng sợ vẫn luôn lưu truyền trong đám đệ tử về rừng rậm Hắc Điền. . .
“Tiểu Tiểu, ta đã nhập môn tu luyện, mấy ngày nữa sẽ Ngưng khí. Ngươi hâm mộ hay không?” Ngay khi Chân Tiểu Tiểu sắp bổ nhào lên người mình, Dương Cốc Vũ nghiêm mặt ưỡn thẳng thắt lưng, đột nhiên thốt ra một câu như vậy.
“Hả?” Chân Tiểu Tiểu sửng sốt một chút, tiếp đó bật cười ha ha.
Hiện tại ta đạt tới Ngưng khí một tầng viên mãn nha! Đáng tiếc nha đầu Cốc Vũ này không nhìn ra.
"Ta không đến để khoe khoang."
Dương Cốc Vũ nghiêm trang, đặc biệt ngứa mắt thái độ cà lơ phất phơ của Chân Tiểu Tiểu, nàng hung hăng gõ Chân Tiểu Tiểu một cái, hệt như một lão Nho sĩ cứng nhắc: "Thiên tư của ngươi vốn mạnh hơn ta, tiếc rằng bị vây khốn trong Hắc Điền này. Phải biết rằng, người tu hành cần từng bước từng bước tiến tới, tranh đoạt tiên cơ."
“Ồ” Chân Tiểu Tiểu đàng hoàng hơn chút, thực ra nàng ghét nhất là nghe người khác giáo huấn, nhưng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Dương Cốc Vũ, lại cảm thấy lúc nàng cứng đờ khuôn mặt giả bộ từng trải cực kỳ đáng yêu.
“Sư phụ muốn ta nhắc nhở ngươi, hiện tại có một cơ hội rời khỏi rừng Hắc Điền trước mắt ngươi.” Hắng giọng, Dương Cốc Vũ nhỏ giọng nói: “Mười ngày sau là ngày săn thú, sẽ có hơn trăm đệ tử bình thường và hai mươi đệ tử tinh anh của Thất Diệp Cốc vào rừng, tiêu diệt độc trùng dã thú, thu thập linh thảo! "
"Hoàng sư thúc hứa hẹn, thưởng một viên Ngưng Tâm Đan cho ai giết một trăm con yêu thú, ai giết ngàn con thì nhận một viên Ngưng Hồn Đan. Nếu ai cầm về Địa Hoàng Tinh ba trăm năm trở lên, một cây Kim Thai Thảo hoặc một Chu Quả màu đỏ, người đó có thể đưa ra một yêu cầu với Dược Các, chỉ cần không quá phận, sẽ được đáp ứng toàn bộ. Nếu đệ tử nào lấy được trái tim của nhện hoàng tám mắt, đồng thời thu hoạch bông hoa hồng không tên được nó trông coi, vậy số đan dược người này cần cho tu luyện trong mười năm, Dược Các nhất định chuẩn bị đầy đủ! "
"Gần hai mươi năm qua, đây là lần Dược Các phóng tiền rộng rãi nhất. Ngay cả Kỷ sắc lang đã bế quan ba năm, cũng phá lệ xuất quan. . . "
Cái giá mà Dược Các đưa ra khiến Chân Tiểu Tiểu sợ hết hồn, nhưng nghe thấy hai chữ "sắc lang", nàng không khỏi sửng sốt một chút.
"Kỷ sắc lang là ai?"
"Kỷ! Thanh! Y!" Nhắc đến tên này, Dương Cốc Vũ kinh tởm như ăn phải phân!"Đệ tử chân truyền của Cốc chủ, Thiếu tông của Thất Diệp Cốc, ở trong tông vô pháp vô thiên, đã sớm Ngưng khí viên mãn, bất cứ lúc nào cũng có thể đột phá Trúc cơ, ngoại trừ tật xấu háo sắc, thực lực mạnh tới mức chúng ta không thể tưởng tượng.”
Sở dĩ có ác cảm nặng nề với Kỷ đại sư huynh như vậy, là vì mấy ngày trước suýt chút nữa bị hắn bắt vào phòng. Nếu đổi thành những nữ tử khác của Thất Diệp Cốc, có lẽ sẽ ước được cùng Kỷ sư huynh anh tuấn lại mạnh mẽ điên loan đảo phượng.
Nhưng với Dương Cốc Vũ còn thẳng hơn đàn ông. . . Phi! Nghĩ cũng đừng nghĩ!
Lắc lắc đầu vứt sạch suy nghĩ về Kỷ Thanh Y đi, Dương Cốc Vũ tiếp tục dồn hết tâm sức vào nghiệp lớn cải tạo Chân Tiểu Tiểu: "Tuy rằng ngươi đánh không lại đám đệ tử tinh anh Ngưng khí tầng sáu tầng bảy, nhưng ngươi thông minh cổ quái, có cơ hội thì ngươi đục nước béo cò, nếu may mắn lấy được Điện Liễu Lan hoặc Kim Thai Quả, sẽ có thể đưa ra cầu quay về tông môn với Hoàng sư thúc. Sau này an an ổn ổn tu luyện trong cốc, không phải chịu cảnh màn trời chiếu đất, không bị độc trùng uy hiếp nữa "
_NL_
Thanh Y: Ta không phải sắc lang! Ta là một nam phụ đẹp trai!
Mỗ Quang: Ta phi! Giẫm chết ngươi! Tiểu nhân không được xuất đầu! Lão tử không lộ mặt, ai dám xưng nam phụ?
Trước khi đến, bản thân còn chuẩn bị sẵn tâm lí cùng nàng ôm đầu khóc rống, không ngờ người tới lại hồng hào tươi tắn hơn cả nha đầu gặm bánh lớn chạy khắp núi lúc trước, có điểm nào giống người chịu khổ?!
Trong phút chốc, Dương Cốc Vũ hơi chút nghi ngờ mấy truyền thuyết đáng sợ vẫn luôn lưu truyền trong đám đệ tử về rừng rậm Hắc Điền. . .
“Tiểu Tiểu, ta đã nhập môn tu luyện, mấy ngày nữa sẽ Ngưng khí. Ngươi hâm mộ hay không?” Ngay khi Chân Tiểu Tiểu sắp bổ nhào lên người mình, Dương Cốc Vũ nghiêm mặt ưỡn thẳng thắt lưng, đột nhiên thốt ra một câu như vậy.
“Hả?” Chân Tiểu Tiểu sửng sốt một chút, tiếp đó bật cười ha ha.
Hiện tại ta đạt tới Ngưng khí một tầng viên mãn nha! Đáng tiếc nha đầu Cốc Vũ này không nhìn ra.
"Ta không đến để khoe khoang."
Dương Cốc Vũ nghiêm trang, đặc biệt ngứa mắt thái độ cà lơ phất phơ của Chân Tiểu Tiểu, nàng hung hăng gõ Chân Tiểu Tiểu một cái, hệt như một lão Nho sĩ cứng nhắc: "Thiên tư của ngươi vốn mạnh hơn ta, tiếc rằng bị vây khốn trong Hắc Điền này. Phải biết rằng, người tu hành cần từng bước từng bước tiến tới, tranh đoạt tiên cơ."
“Ồ” Chân Tiểu Tiểu đàng hoàng hơn chút, thực ra nàng ghét nhất là nghe người khác giáo huấn, nhưng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Dương Cốc Vũ, lại cảm thấy lúc nàng cứng đờ khuôn mặt giả bộ từng trải cực kỳ đáng yêu.
“Sư phụ muốn ta nhắc nhở ngươi, hiện tại có một cơ hội rời khỏi rừng Hắc Điền trước mắt ngươi.” Hắng giọng, Dương Cốc Vũ nhỏ giọng nói: “Mười ngày sau là ngày săn thú, sẽ có hơn trăm đệ tử bình thường và hai mươi đệ tử tinh anh của Thất Diệp Cốc vào rừng, tiêu diệt độc trùng dã thú, thu thập linh thảo! "
"Hoàng sư thúc hứa hẹn, thưởng một viên Ngưng Tâm Đan cho ai giết một trăm con yêu thú, ai giết ngàn con thì nhận một viên Ngưng Hồn Đan. Nếu ai cầm về Địa Hoàng Tinh ba trăm năm trở lên, một cây Kim Thai Thảo hoặc một Chu Quả màu đỏ, người đó có thể đưa ra một yêu cầu với Dược Các, chỉ cần không quá phận, sẽ được đáp ứng toàn bộ. Nếu đệ tử nào lấy được trái tim của nhện hoàng tám mắt, đồng thời thu hoạch bông hoa hồng không tên được nó trông coi, vậy số đan dược người này cần cho tu luyện trong mười năm, Dược Các nhất định chuẩn bị đầy đủ! "
"Gần hai mươi năm qua, đây là lần Dược Các phóng tiền rộng rãi nhất. Ngay cả Kỷ sắc lang đã bế quan ba năm, cũng phá lệ xuất quan. . . "
Cái giá mà Dược Các đưa ra khiến Chân Tiểu Tiểu sợ hết hồn, nhưng nghe thấy hai chữ "sắc lang", nàng không khỏi sửng sốt một chút.
"Kỷ sắc lang là ai?"
"Kỷ! Thanh! Y!" Nhắc đến tên này, Dương Cốc Vũ kinh tởm như ăn phải phân!"Đệ tử chân truyền của Cốc chủ, Thiếu tông của Thất Diệp Cốc, ở trong tông vô pháp vô thiên, đã sớm Ngưng khí viên mãn, bất cứ lúc nào cũng có thể đột phá Trúc cơ, ngoại trừ tật xấu háo sắc, thực lực mạnh tới mức chúng ta không thể tưởng tượng.”
Sở dĩ có ác cảm nặng nề với Kỷ đại sư huynh như vậy, là vì mấy ngày trước suýt chút nữa bị hắn bắt vào phòng. Nếu đổi thành những nữ tử khác của Thất Diệp Cốc, có lẽ sẽ ước được cùng Kỷ sư huynh anh tuấn lại mạnh mẽ điên loan đảo phượng.
Nhưng với Dương Cốc Vũ còn thẳng hơn đàn ông. . . Phi! Nghĩ cũng đừng nghĩ!
Lắc lắc đầu vứt sạch suy nghĩ về Kỷ Thanh Y đi, Dương Cốc Vũ tiếp tục dồn hết tâm sức vào nghiệp lớn cải tạo Chân Tiểu Tiểu: "Tuy rằng ngươi đánh không lại đám đệ tử tinh anh Ngưng khí tầng sáu tầng bảy, nhưng ngươi thông minh cổ quái, có cơ hội thì ngươi đục nước béo cò, nếu may mắn lấy được Điện Liễu Lan hoặc Kim Thai Quả, sẽ có thể đưa ra cầu quay về tông môn với Hoàng sư thúc. Sau này an an ổn ổn tu luyện trong cốc, không phải chịu cảnh màn trời chiếu đất, không bị độc trùng uy hiếp nữa "
_NL_
Thanh Y: Ta không phải sắc lang! Ta là một nam phụ đẹp trai!
Mỗ Quang: Ta phi! Giẫm chết ngươi! Tiểu nhân không được xuất đầu! Lão tử không lộ mặt, ai dám xưng nam phụ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.