Chương 80: Tặng Sâm
Vũ Phiến Hoạ Thuỷ
05/07/2021
An an ổn ổn?
Chân Tiểu Tiểu chột dạ lau mồ hôi trên trán, nhớ tới Nhân Sâm Chu Quả bị nàng coi như củ cải mà gặm sạch, nhớ tới Điện Liễu Lan, Địa Hoàng Tinh, Kim Thai Quả bị nàng hút khô để tu luyện, sau đó chỉ thấy. . . toàn thân ớn lạnh từng cơn.
Ở trong rừng nàng vốn đang sống vui vẻ khoái hoạt, ngày tháng trôi qua tựa thần tiên, vẫn còn chưa hưởng thụ đủ đâu, nếu giờ hai mươi đệ tinh anh phát hiện ra, đa số linh thảo trong dược điền đều ly kỳ khô héo hoặc biến mất, chắc chắn mình sẽ gặp hoạ lớn!
Nhìn Chân Tiểu Tiểu lại bắt đầu thất thần, Dương Cốc Vũ tốt bụng cất công đến báo tin quả thực giận tím mặt, hung hăng gõ nàng một cái.
"Ngươi có tiền đồ một chút cho ta! Nếu không muốn trở nên nổi bật làm rạng danh tổ tông, ít nhất cũng phải đếm kỹ xem bản thân có bao nhiêu cái mạng nhỏ chứ?"
"Việt Hồng Quang, con trai trưởng của Việt thị ở thành lớn, ngươi còn nhớ không? Không biết ngươi đắc tội hắn kiểu gì, nhưng người này ăn to nói lớn rằng nhất định sẽ khiến ngươi sống không bằng chết. Ở trong tông, hắn có cường giả bảo hộ, ăn một viên linh đan rồi Ngưng khí thành công, có được tư cách vào rừng săn thú lần này. Nếu hắn thật sự tìm đến, ngươi nghĩ ngươi trốn nổi sao? Vì tranh đoạt linh dược mà trên dưới tông môn hỗn loạn nháo nhào, đến lúc đó có một hai đệ tử mất tích, ai quan tâm là chết vì độc trùng tấn công hay chết vì mưu sát ?! "
Dương Cốc Vũ bắn chữ dồn dập hệt như rang đậu, phun toàn bộ dấu ngắt câu bị bỏ đi và nước miếng lên mặt Chân Tiểu Tiểu.
Việt Hồng Quang?
Ai?
Ta đắc tội?
Mặc dù không có ấn tượng gì với cái tên "Việt Hồng Quang", nàng cũng không dám lộ ra vẻ mặt mê mang chọc giận con khủng long chúa trước mặt lần nữa, Chân Tiểu Tiểu gật đầu liên tục như gà mổ thóc.
"Đúng đúng đúng đúng, ta nhất định sẽ cố gắng, nhất định sẽ tiến tới, nhất định sẽ tìm được linh thảo rời khỏi mảnh rừng quỷ quái này. Đa tạ Tiểu Vũ muội muội, đa tạ Nguyên đại trưởng lão. . . Nhân tiện! Đã nhiều ngày không gặp lão nhân gia hắn, không biết hắn có khỏe không?” Nhanh chóng đổi chủ đề, nếu không chuyển sự chú ý của cô nương Dương Cốc Vũ đi, Chân Tiểu Tiểu thật sự sợ mình sắp bị nước bọt dìm chết.
"Sức khỏe của sư phụ còn tốt, chỉ là lần thứ tư trùng kích Khai quang. . . lại thất bại."
Nhắc tới vấn đề này, Dương Cốc Vũ mới nhận ra mình quên mất chính sự, vô cùng chán nản.
Cho dù tu sĩ Trúc cơ sống thọ hơn người thường cả trăm năm, nhưng cũng có giới hạn.
Nếu không phải đại nạn của trưởng lão Nguyên Phong sắp tới, sao đến nỗi bị Hoàng Dược lão chèn ép gắt gao như thế, cho nên nhìn qua thì thấy nhánh của Đại trưởng lão phong quang vô hạn, mà kỳ thực tình cảnh càng ngày càng khó khăn.
Vẻ mặt của Dương Cốc Vũ như hiểu ra điều gì, Chân Tiểu Tiểu thu lại nụ cười, lấy ra một cây Nhân Sâm Vương ngàn năm tuổi từ thắt lưng, dùng khăn lụa bọc cẩn thận rồi nhét vào tay Dương Cốc Vũ.
"Đây là lễ vật của ta, thay ta vấn an Đại trưởng lão." Linh dược hơn nghìn năm tuổi đã trở thành vương của các loài thảo dược, chắc chắn là bảo vật trân quý nhất trong rừng rậm Hắc Điền. Nếu thứ này xuất hiện trên thị trường, ngay cả cường giả Khai quang còn tranh đoạt vỡ đầu chảy máu.
Chỉ nhìn thấy hai sợi rễ sâm lộ ra bên ngoài khăn tay, căn bản không thể phân biệt được phẩm chất của nó, nhưng cuối cùng trên mặt Dương Cốc Vũ cũng lộ ra chút vui mừng.
"Thế này còn tạm được, không nuôi phải một con sói mắt trắng."
Nàng cười hì hì, từ đầu ngón tay bắn ra một viên ngọc giản, Dương Cốc Vũ nhét Nhân Sâm Vương vào trong ngực: "Trở về ta sẽ khen ngươi với sư phụ. Đây là danh sách hai mươi đệ tử tinh anh, nếu tính mạng gặp nguy hiểm, ngươi có thể nhờ sáu đệ tử của sư phụ ta giúp đỡ. Có điều đừng mơ tưởng các sư huynh sư tỷ chia dược liệu hơn ba trăm năm cho ngươi, muốn ra khỏi rừng, tự nghĩ cách đi!"
Nhận ngọc giản, trong đầu Chân Tiểu Tiểu trước tiên hiện lên bức họa và phần giới thiệu của sáu đệ tử thuộc nhánh Đại trưởng lão Nguyên Phong, trong đó năm người đều có tu vi Ngưng khí tầng năm tầng sáu.
Chỉ có một cường giả Ngưng khí tầng chín, tên là La Uy, nhìn qua hắn còn thích cau mày nhăn mặt, còn cục mịch giống khúc gỗ hơn cả Dương Cốc Vũ.
_NL_
Thật vất vả an ổn mấy ngày, Tiểu Tiểu lại bắt đầu gây chuyện . . .
Chân Tiểu Tiểu chột dạ lau mồ hôi trên trán, nhớ tới Nhân Sâm Chu Quả bị nàng coi như củ cải mà gặm sạch, nhớ tới Điện Liễu Lan, Địa Hoàng Tinh, Kim Thai Quả bị nàng hút khô để tu luyện, sau đó chỉ thấy. . . toàn thân ớn lạnh từng cơn.
Ở trong rừng nàng vốn đang sống vui vẻ khoái hoạt, ngày tháng trôi qua tựa thần tiên, vẫn còn chưa hưởng thụ đủ đâu, nếu giờ hai mươi đệ tinh anh phát hiện ra, đa số linh thảo trong dược điền đều ly kỳ khô héo hoặc biến mất, chắc chắn mình sẽ gặp hoạ lớn!
Nhìn Chân Tiểu Tiểu lại bắt đầu thất thần, Dương Cốc Vũ tốt bụng cất công đến báo tin quả thực giận tím mặt, hung hăng gõ nàng một cái.
"Ngươi có tiền đồ một chút cho ta! Nếu không muốn trở nên nổi bật làm rạng danh tổ tông, ít nhất cũng phải đếm kỹ xem bản thân có bao nhiêu cái mạng nhỏ chứ?"
"Việt Hồng Quang, con trai trưởng của Việt thị ở thành lớn, ngươi còn nhớ không? Không biết ngươi đắc tội hắn kiểu gì, nhưng người này ăn to nói lớn rằng nhất định sẽ khiến ngươi sống không bằng chết. Ở trong tông, hắn có cường giả bảo hộ, ăn một viên linh đan rồi Ngưng khí thành công, có được tư cách vào rừng săn thú lần này. Nếu hắn thật sự tìm đến, ngươi nghĩ ngươi trốn nổi sao? Vì tranh đoạt linh dược mà trên dưới tông môn hỗn loạn nháo nhào, đến lúc đó có một hai đệ tử mất tích, ai quan tâm là chết vì độc trùng tấn công hay chết vì mưu sát ?! "
Dương Cốc Vũ bắn chữ dồn dập hệt như rang đậu, phun toàn bộ dấu ngắt câu bị bỏ đi và nước miếng lên mặt Chân Tiểu Tiểu.
Việt Hồng Quang?
Ai?
Ta đắc tội?
Mặc dù không có ấn tượng gì với cái tên "Việt Hồng Quang", nàng cũng không dám lộ ra vẻ mặt mê mang chọc giận con khủng long chúa trước mặt lần nữa, Chân Tiểu Tiểu gật đầu liên tục như gà mổ thóc.
"Đúng đúng đúng đúng, ta nhất định sẽ cố gắng, nhất định sẽ tiến tới, nhất định sẽ tìm được linh thảo rời khỏi mảnh rừng quỷ quái này. Đa tạ Tiểu Vũ muội muội, đa tạ Nguyên đại trưởng lão. . . Nhân tiện! Đã nhiều ngày không gặp lão nhân gia hắn, không biết hắn có khỏe không?” Nhanh chóng đổi chủ đề, nếu không chuyển sự chú ý của cô nương Dương Cốc Vũ đi, Chân Tiểu Tiểu thật sự sợ mình sắp bị nước bọt dìm chết.
"Sức khỏe của sư phụ còn tốt, chỉ là lần thứ tư trùng kích Khai quang. . . lại thất bại."
Nhắc tới vấn đề này, Dương Cốc Vũ mới nhận ra mình quên mất chính sự, vô cùng chán nản.
Cho dù tu sĩ Trúc cơ sống thọ hơn người thường cả trăm năm, nhưng cũng có giới hạn.
Nếu không phải đại nạn của trưởng lão Nguyên Phong sắp tới, sao đến nỗi bị Hoàng Dược lão chèn ép gắt gao như thế, cho nên nhìn qua thì thấy nhánh của Đại trưởng lão phong quang vô hạn, mà kỳ thực tình cảnh càng ngày càng khó khăn.
Vẻ mặt của Dương Cốc Vũ như hiểu ra điều gì, Chân Tiểu Tiểu thu lại nụ cười, lấy ra một cây Nhân Sâm Vương ngàn năm tuổi từ thắt lưng, dùng khăn lụa bọc cẩn thận rồi nhét vào tay Dương Cốc Vũ.
"Đây là lễ vật của ta, thay ta vấn an Đại trưởng lão." Linh dược hơn nghìn năm tuổi đã trở thành vương của các loài thảo dược, chắc chắn là bảo vật trân quý nhất trong rừng rậm Hắc Điền. Nếu thứ này xuất hiện trên thị trường, ngay cả cường giả Khai quang còn tranh đoạt vỡ đầu chảy máu.
Chỉ nhìn thấy hai sợi rễ sâm lộ ra bên ngoài khăn tay, căn bản không thể phân biệt được phẩm chất của nó, nhưng cuối cùng trên mặt Dương Cốc Vũ cũng lộ ra chút vui mừng.
"Thế này còn tạm được, không nuôi phải một con sói mắt trắng."
Nàng cười hì hì, từ đầu ngón tay bắn ra một viên ngọc giản, Dương Cốc Vũ nhét Nhân Sâm Vương vào trong ngực: "Trở về ta sẽ khen ngươi với sư phụ. Đây là danh sách hai mươi đệ tử tinh anh, nếu tính mạng gặp nguy hiểm, ngươi có thể nhờ sáu đệ tử của sư phụ ta giúp đỡ. Có điều đừng mơ tưởng các sư huynh sư tỷ chia dược liệu hơn ba trăm năm cho ngươi, muốn ra khỏi rừng, tự nghĩ cách đi!"
Nhận ngọc giản, trong đầu Chân Tiểu Tiểu trước tiên hiện lên bức họa và phần giới thiệu của sáu đệ tử thuộc nhánh Đại trưởng lão Nguyên Phong, trong đó năm người đều có tu vi Ngưng khí tầng năm tầng sáu.
Chỉ có một cường giả Ngưng khí tầng chín, tên là La Uy, nhìn qua hắn còn thích cau mày nhăn mặt, còn cục mịch giống khúc gỗ hơn cả Dương Cốc Vũ.
_NL_
Thật vất vả an ổn mấy ngày, Tiểu Tiểu lại bắt đầu gây chuyện . . .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.