Chương 64: Có Người Tìm Ta?
Vũ Phiến Hoạ Thuỷ
30/06/2021
Trong đỉnh hầm thịt heo.
“Không hổ là tông môn tu tiên, ta nói cần nồi, dưới đất lập tức mọc ra một cái, chẳng lẽ ở đây là nơi tụ bảo? Mặc kệ là vàng bạc hay của cải, chỉ cần nói ra thì có thể trở thành sự thật!”
Âu yếm đồ bếp mới của mình, hai mắt Chân Tiểu Tiểu phun ra sự nhiệt tình vô hạn.
Ôm ý nghĩ này, nàng ném xuống đỉnh đang cháy, nhảy nhót trở lại trước Khoá Sơn Đại Trận, thành kính chắp tay trước ngực, cúi đầu mặc niệm.
“Ta muốn ngực! Cho ta ngực to! Ngực thật to!”
Sau khi cầu nguyện, trước ngực vẫn là một mảnh đồng bằng như cũ, Chân Tiểu Tiểu còn chưa hết hi vọng, nhắm mắt tiếp tục lẩm nhẩm liên tục: “Nếu không, cho tên Chân Kỳ Sĩ cũng được. . . Đừng nhầm, là Chân Kỳ Sĩ không phải Ngốc Kỳ Sĩ. . . "
“Phi! Hoá ra chỉ có thể mọc nồi, đồ keo kiệt!”
Mãi đến khi cầu nguyện mười mấy lần mà không có một lần thành công, Chân Tiểu Tiểu mới hoàn toàn tuyệt vọng, ủ rũ thất thiểu trở lại cạnh đỉnh, chuyên tâm nấu thịt.
Sau chốc lát, thứ từng rung chuyển trời đất với sư tổ khai sơn của Thất Diệp Cốc, từng được vạn người cúng bái, từng phá núi dựng nghiệp, từng tự do lêu lổng trong tông mấy trăm năm, từng trêu đùa các đời tông chủ, từng rình trộm mỹ nhân môn phái lớn bé, từng ăn vụng vô số đan dược. . . chính là Thất Diệp Bảo Đỉnh, đã tản ra từng trận mùi thịt.
Tên ngốc mỗi ngày đều húp cháo, lần đầu tiên phát hiện trên đời còn có cái ăn ngon hơn cả cháo đậu, 'ngao ngao' duỗi đầu vào đỉnh, thiếu chút nữa ăn luôn nồi nấu thịt.
Nhìn bộ dáng Tiểu Chúc Chúc ăn đến miệng bóng nhẫy, Chân Tiểu Tiểu xoa xoa bụng lép, đói hoa mắt chóng mặt.
Cũng may hiện tại người chịu đói không phải một mình nàng!
Cá sấu yêu sống chết rình trước Khóa Sơn Đại Trận vẫn chưa đi xa, mắt nó cứng đờ nhìn chòng chọc Tiểu Chúc Chúc đang ăn ngấu ăn nghiến, nước miếng nhỏ tong tong từ khoé miệng, tụ thành con sông nhỏ uốn lượn dưới chân.
Thơm quá! Thơm quá!
Cảm giác ngon hơn khối phân!
Chia ta một chút được sao? Nếu cho ta ăn, ta tuyệt đối không quấy rối ngươi.
Nằm trên tảng đá vẽ vòng tròn, biểu tình ai oán của cá sấu yêu cực kỳ sinh động.
Ngươi cút!
Trợn trắng mắt, dù sao có Khóa Sơn Đại Trận bảo vệ, Chân Tiểu Tiểu lười để ý con ác thú này, nàng xoa xoa cái bụng khô quắt, khẽ vuốt viên hồng ngọc đeo trên cổ, và cục đá đen giấu trong tay áo.
Mười sáu năm qua, nàng vẫn luôn chán ghét lực lượng quái dị trong cơ thể, nó ảnh hưởng tới mùi vị món ăn nàng nấu, nhưng mãi đến hôm qua khi kiểm tra linh căn trước Dược Các mới hiểu được.
Đó là huyết mạch mà nàng không thể dứt bỏ.
Chỉ cần nhắm mắt, dường như có thể lại nhìn thấy cảnh tượng bóng kiếm phủ đầy trời, lửa thiêu hừng hực tựa nơi địa ngục.
Thần ma tóc đỏ, đầu đội trời, chân đạp đất, cả người sôi trào chiến ý.
“Cha, nương, các ca ca. . . Nhất định có ngày, ta sẽ tìm được các ngươi!” Siết chặt hồng ngọc và viên đá, một giọt lệ nóng lăn dài từ khóe mắt Chân Tiểu Tiểu.
Nhưng vào lúc này, đột nhiên có thứ gì đó trên eo lập loè, kéo suy nghĩ Chân Tiểu Tiểu về hiện thực, nàng duỗi tay sờ mới phát hiện, thì ra là lệnh bài đệ tử Thất Diệp Cốc.
“Có người tìm ta?”
Chân Tiểu Tiểu đứng lên, quyết định dẫn Tiểu Chúc Chúc tới trước rừng xem thử.
Đã một ngày một đêm sau ngày kiểm tra linh căn, mưa to sớm tạnh, mặt đất lại vẫn ẩm ướt.
Chân Tiểu Tiểu đi tới địa điểm từ biệt với sư huynh dẫn đường lúc trước. Ở xa xa cũng nhìn thấy bóng dáng Dương Cốc Vũ đứng cuối đường nhỏ nhón chân mong chờ.
“Các ngươi còn tốt chứ?” Thấy hai người xuất hiện, Dương Cốc Vũ nở nụ cười.
“Không tốt, thảm.” Chân Tiểu Tiểu khá thành thật.
“Thoả mãn đi ngươi, sư phụ nói có thể còn sống đã không tệ, Hoàng sư thúc xưa nay bụng dạ hẹp hòi, nếu không phải ngươi thông minh gợi lên lòng nghi kỵ của cốc chủ, dời đi lực chú ý, hai tên các ngươi hiện tại chỉ sợ bị chôn sống rồi!”
Đứa nhỏ Dương Cốc Vũ này chẳng những dong dài, lời nói cũng quá khó nghe đi.
“Không hổ là tông môn tu tiên, ta nói cần nồi, dưới đất lập tức mọc ra một cái, chẳng lẽ ở đây là nơi tụ bảo? Mặc kệ là vàng bạc hay của cải, chỉ cần nói ra thì có thể trở thành sự thật!”
Âu yếm đồ bếp mới của mình, hai mắt Chân Tiểu Tiểu phun ra sự nhiệt tình vô hạn.
Ôm ý nghĩ này, nàng ném xuống đỉnh đang cháy, nhảy nhót trở lại trước Khoá Sơn Đại Trận, thành kính chắp tay trước ngực, cúi đầu mặc niệm.
“Ta muốn ngực! Cho ta ngực to! Ngực thật to!”
Sau khi cầu nguyện, trước ngực vẫn là một mảnh đồng bằng như cũ, Chân Tiểu Tiểu còn chưa hết hi vọng, nhắm mắt tiếp tục lẩm nhẩm liên tục: “Nếu không, cho tên Chân Kỳ Sĩ cũng được. . . Đừng nhầm, là Chân Kỳ Sĩ không phải Ngốc Kỳ Sĩ. . . "
“Phi! Hoá ra chỉ có thể mọc nồi, đồ keo kiệt!”
Mãi đến khi cầu nguyện mười mấy lần mà không có một lần thành công, Chân Tiểu Tiểu mới hoàn toàn tuyệt vọng, ủ rũ thất thiểu trở lại cạnh đỉnh, chuyên tâm nấu thịt.
Sau chốc lát, thứ từng rung chuyển trời đất với sư tổ khai sơn của Thất Diệp Cốc, từng được vạn người cúng bái, từng phá núi dựng nghiệp, từng tự do lêu lổng trong tông mấy trăm năm, từng trêu đùa các đời tông chủ, từng rình trộm mỹ nhân môn phái lớn bé, từng ăn vụng vô số đan dược. . . chính là Thất Diệp Bảo Đỉnh, đã tản ra từng trận mùi thịt.
Tên ngốc mỗi ngày đều húp cháo, lần đầu tiên phát hiện trên đời còn có cái ăn ngon hơn cả cháo đậu, 'ngao ngao' duỗi đầu vào đỉnh, thiếu chút nữa ăn luôn nồi nấu thịt.
Nhìn bộ dáng Tiểu Chúc Chúc ăn đến miệng bóng nhẫy, Chân Tiểu Tiểu xoa xoa bụng lép, đói hoa mắt chóng mặt.
Cũng may hiện tại người chịu đói không phải một mình nàng!
Cá sấu yêu sống chết rình trước Khóa Sơn Đại Trận vẫn chưa đi xa, mắt nó cứng đờ nhìn chòng chọc Tiểu Chúc Chúc đang ăn ngấu ăn nghiến, nước miếng nhỏ tong tong từ khoé miệng, tụ thành con sông nhỏ uốn lượn dưới chân.
Thơm quá! Thơm quá!
Cảm giác ngon hơn khối phân!
Chia ta một chút được sao? Nếu cho ta ăn, ta tuyệt đối không quấy rối ngươi.
Nằm trên tảng đá vẽ vòng tròn, biểu tình ai oán của cá sấu yêu cực kỳ sinh động.
Ngươi cút!
Trợn trắng mắt, dù sao có Khóa Sơn Đại Trận bảo vệ, Chân Tiểu Tiểu lười để ý con ác thú này, nàng xoa xoa cái bụng khô quắt, khẽ vuốt viên hồng ngọc đeo trên cổ, và cục đá đen giấu trong tay áo.
Mười sáu năm qua, nàng vẫn luôn chán ghét lực lượng quái dị trong cơ thể, nó ảnh hưởng tới mùi vị món ăn nàng nấu, nhưng mãi đến hôm qua khi kiểm tra linh căn trước Dược Các mới hiểu được.
Đó là huyết mạch mà nàng không thể dứt bỏ.
Chỉ cần nhắm mắt, dường như có thể lại nhìn thấy cảnh tượng bóng kiếm phủ đầy trời, lửa thiêu hừng hực tựa nơi địa ngục.
Thần ma tóc đỏ, đầu đội trời, chân đạp đất, cả người sôi trào chiến ý.
“Cha, nương, các ca ca. . . Nhất định có ngày, ta sẽ tìm được các ngươi!” Siết chặt hồng ngọc và viên đá, một giọt lệ nóng lăn dài từ khóe mắt Chân Tiểu Tiểu.
Nhưng vào lúc này, đột nhiên có thứ gì đó trên eo lập loè, kéo suy nghĩ Chân Tiểu Tiểu về hiện thực, nàng duỗi tay sờ mới phát hiện, thì ra là lệnh bài đệ tử Thất Diệp Cốc.
“Có người tìm ta?”
Chân Tiểu Tiểu đứng lên, quyết định dẫn Tiểu Chúc Chúc tới trước rừng xem thử.
Đã một ngày một đêm sau ngày kiểm tra linh căn, mưa to sớm tạnh, mặt đất lại vẫn ẩm ướt.
Chân Tiểu Tiểu đi tới địa điểm từ biệt với sư huynh dẫn đường lúc trước. Ở xa xa cũng nhìn thấy bóng dáng Dương Cốc Vũ đứng cuối đường nhỏ nhón chân mong chờ.
“Các ngươi còn tốt chứ?” Thấy hai người xuất hiện, Dương Cốc Vũ nở nụ cười.
“Không tốt, thảm.” Chân Tiểu Tiểu khá thành thật.
“Thoả mãn đi ngươi, sư phụ nói có thể còn sống đã không tệ, Hoàng sư thúc xưa nay bụng dạ hẹp hòi, nếu không phải ngươi thông minh gợi lên lòng nghi kỵ của cốc chủ, dời đi lực chú ý, hai tên các ngươi hiện tại chỉ sợ bị chôn sống rồi!”
Đứa nhỏ Dương Cốc Vũ này chẳng những dong dài, lời nói cũng quá khó nghe đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.