Chương 63: Trước Tiên Phải Có Cái Nồi
Vũ Phiến Hoạ Thuỷ
30/06/2021
"Là ngươi giở trò!"
Căm phẫn nhặt lên một viên đá trên mặt đất, Chân Tiểu Tiểu nhắm thẳng đầu cá sấu yêu, phi thật mạnh!
Binh!
Bất ngờ không kịp đề phòng, cá sấu yêu bị đập lảo đảo!
Không thể nào! Làm sao Nhãn Thần Thông lại mất hiệu lực?
Cá sấu cực kỳ kinh ngạc, quên luôn việc nổi giận, sau đó lập tức thay đổi mục tiêu, hung ác nhìn Tiểu Chúc Chúc!
Lão tử từ khi sinh ra chưa từng thất bại! Nếu con cái ngươi có vấn đề, vậy lão tử sẽ ăn con đực trước!
Đôi mắt Tiểu Chúc Chúc tĩnh lặng không gợn sóng, cá sấu yêu chẳng những không thể thi triển thành công Nhiếp Hồn Thuật với hắn, mà sau một hơi thở, chính nó còn có ảo giác bị hóa đá bởi khí tức ngốc trệ của người kia.
"Một, hai, ba, một, hai, ba, một, hai, ba. . . "
Mẹ kiếp! Tới ba rồi thế mà không đếm tiếp được!
Cá sấu yêu bẹt miệng, suýt chút nữa khóc ra tiếng.
Mẹ nó, hai nhân tộc kia rốt cuộc là thể loại biến thái gì vậy?
"Ta đói."
Tên ngốc cuối cùng cũng ngừng đếm, xoa xoa bụng, ủy khuất báo cáo với Chân Tiểu Tiểu.
Giằng co với cá sấu yêu qua trận pháp như này quả thực mệt mỏi, Chân Tiểu Tiểu lúc này mới chuyển sự chú ý.
Lúc trước một lòng muốn rời đi, lười không nghĩ gì hết, nhưng bây giờ tình huống thay đổi, nếu không thể rời khỏi tông môn thì phải suy xét các vấn đề để sống thật tốt.
"Ngươi đừng kêu đói, hôm qua tốt xấu gì ngươi đã ăn đan dược, húp ngụm cháo, thực sự không được thì có thể nướng lợn rừng. Nhưng ta làm sao bây giờ? Mình nấu ra món gì lại không thể ăn, hiện khát khô họng mà ngay cả một cái nồi nấu nước cũng không có!"
Nói gì đến phần thưởng đứng nhất cuộc thí luyện của hai người, dù là vật dụng sinh hoạt cơ bản trong khu rừng này, Hoàng Dược lão còn không cho một cái!
Nghĩ tới đây, Chân Tiểu Tiểu cực kỳ phẫn hận.
So với Thang Khải lúc nào cũng viết chữ "ác" lên mặt, Hoàng mũi to âm hiểm cay độc, quả thực khiến người khác ghê tởm hơn nhiều!
"Nồi yêu của ta nha. . ."
Ngay khi Chân Tiểu Tiểu vô cùng hoài niệm cái nồi sắt lớn giúp mình đánh cường hào ác bá, nấu canh phân, lại bị cá sấu yêu giẫm nát, thì dưới mặt đất phủ kín lá rụng, đột nhiên truyền đến tiếng động quen thuộc nào đó làm cho người ta bất an.
"Rắn đến nữa!"
Quen thuộc lưu loát nhảy vào trong lòng tên ngốc.
"Tiểu Chúc Chúc, đập nó!"
Trong tiếng hét to tràn ngập tự tin của Chân Tiểu Tiểu, tên ngốc đánh ra một quyền.
Nắm tay đập mạnh xuống mặt đất, tầng tầng tro bụi, bùn đất và lá cây mục lập tức bắn tung tóe, dù là rắn độc hay côn trùng, đều không thể chịu được lực nghiền ép mạnh mẽ như vậy.
Nhưng lần này, không có rắn rết bị đập bẹp đầu, Tiểu Chúc Chúc giật tay, túm lên một cái đỉnh lớn hoa văn chiếc lá xanh đang toả hào quang khắp phía từ trong đất.
"Đây, nồi."
Luôn tiếc chữ như vàng, Tiểu Chúc Chúc bình tĩnh dúi đỉnh xanh vào tay Chân Tiểu Tiểu như tặng lễ vật cho nàng.
"Mẹ nó, sao lại là cái đỉnh? Hơn nữa kiểu dáng này. . . hình như gặp qua ở đâu rồi?"
Miệng Chân Tiểu Tiểu há hốc đến nỗi có thể nhét vừa hai quả trứng gà, nhưng nàng nhanh chóng vứt sạch sự khiếp sợ ra sau đầu.
"Kệ nó! Chỉ cần có thể đựng nước, luyện đan, nấu thịt thì cái gì chả giống nhau!"
Dù sao cũng là một người từng trải, sau khi trải qua sự kiện canh dẫn trùng và cá sấu yêu miệng rộng, trong đất chui lên cái đỉnh to kỳ dị thì có gì kì quái, cứ phải nghiên cứu nguồn gốc của nó làm gì? Trong tình cảnh một nghèo hai trắng như này, có nồi không dùng mới là đầu đất!
Qủa thực mạch não của Chân Tiểu Tiểu khác hẳn người thường, nàng nhanh nhẹn nhảy khỏi trong lòng Tiểu Chúc Chúc, tiện tay vứt con lợn rừng biết phun lửa đã bị Tiểu Chúc Chúc vặt trụi lông trước đó vào trong đỉnh.
Đột nhiên ngửi thấy mùi máu, Thất Diệp Đỉnh rung động kịch liệt, dường như muốn phun ra miếng thịt heo khinh nhờn thân phận cao quý của nó, thế nhưng hành động lãng phí đồ ăn đáng xấu hổ này, lập tức được nắm đấm của Tiểu Chúc Chúc chào hỏi.
Bốp bốp. . . Bang bang. . . Ầm!
Sau vài tiếng vang lớn, toàn thân Thất Diệp Đỉnh teo lại hai tấc, ngoan ngoãn nằm trên mặt đất mặc cho Chân Tiểu Tiểu bài bố.
_NL_
Thật muốn có một Tiểu Chúc Chúc~
Căm phẫn nhặt lên một viên đá trên mặt đất, Chân Tiểu Tiểu nhắm thẳng đầu cá sấu yêu, phi thật mạnh!
Binh!
Bất ngờ không kịp đề phòng, cá sấu yêu bị đập lảo đảo!
Không thể nào! Làm sao Nhãn Thần Thông lại mất hiệu lực?
Cá sấu cực kỳ kinh ngạc, quên luôn việc nổi giận, sau đó lập tức thay đổi mục tiêu, hung ác nhìn Tiểu Chúc Chúc!
Lão tử từ khi sinh ra chưa từng thất bại! Nếu con cái ngươi có vấn đề, vậy lão tử sẽ ăn con đực trước!
Đôi mắt Tiểu Chúc Chúc tĩnh lặng không gợn sóng, cá sấu yêu chẳng những không thể thi triển thành công Nhiếp Hồn Thuật với hắn, mà sau một hơi thở, chính nó còn có ảo giác bị hóa đá bởi khí tức ngốc trệ của người kia.
"Một, hai, ba, một, hai, ba, một, hai, ba. . . "
Mẹ kiếp! Tới ba rồi thế mà không đếm tiếp được!
Cá sấu yêu bẹt miệng, suýt chút nữa khóc ra tiếng.
Mẹ nó, hai nhân tộc kia rốt cuộc là thể loại biến thái gì vậy?
"Ta đói."
Tên ngốc cuối cùng cũng ngừng đếm, xoa xoa bụng, ủy khuất báo cáo với Chân Tiểu Tiểu.
Giằng co với cá sấu yêu qua trận pháp như này quả thực mệt mỏi, Chân Tiểu Tiểu lúc này mới chuyển sự chú ý.
Lúc trước một lòng muốn rời đi, lười không nghĩ gì hết, nhưng bây giờ tình huống thay đổi, nếu không thể rời khỏi tông môn thì phải suy xét các vấn đề để sống thật tốt.
"Ngươi đừng kêu đói, hôm qua tốt xấu gì ngươi đã ăn đan dược, húp ngụm cháo, thực sự không được thì có thể nướng lợn rừng. Nhưng ta làm sao bây giờ? Mình nấu ra món gì lại không thể ăn, hiện khát khô họng mà ngay cả một cái nồi nấu nước cũng không có!"
Nói gì đến phần thưởng đứng nhất cuộc thí luyện của hai người, dù là vật dụng sinh hoạt cơ bản trong khu rừng này, Hoàng Dược lão còn không cho một cái!
Nghĩ tới đây, Chân Tiểu Tiểu cực kỳ phẫn hận.
So với Thang Khải lúc nào cũng viết chữ "ác" lên mặt, Hoàng mũi to âm hiểm cay độc, quả thực khiến người khác ghê tởm hơn nhiều!
"Nồi yêu của ta nha. . ."
Ngay khi Chân Tiểu Tiểu vô cùng hoài niệm cái nồi sắt lớn giúp mình đánh cường hào ác bá, nấu canh phân, lại bị cá sấu yêu giẫm nát, thì dưới mặt đất phủ kín lá rụng, đột nhiên truyền đến tiếng động quen thuộc nào đó làm cho người ta bất an.
"Rắn đến nữa!"
Quen thuộc lưu loát nhảy vào trong lòng tên ngốc.
"Tiểu Chúc Chúc, đập nó!"
Trong tiếng hét to tràn ngập tự tin của Chân Tiểu Tiểu, tên ngốc đánh ra một quyền.
Nắm tay đập mạnh xuống mặt đất, tầng tầng tro bụi, bùn đất và lá cây mục lập tức bắn tung tóe, dù là rắn độc hay côn trùng, đều không thể chịu được lực nghiền ép mạnh mẽ như vậy.
Nhưng lần này, không có rắn rết bị đập bẹp đầu, Tiểu Chúc Chúc giật tay, túm lên một cái đỉnh lớn hoa văn chiếc lá xanh đang toả hào quang khắp phía từ trong đất.
"Đây, nồi."
Luôn tiếc chữ như vàng, Tiểu Chúc Chúc bình tĩnh dúi đỉnh xanh vào tay Chân Tiểu Tiểu như tặng lễ vật cho nàng.
"Mẹ nó, sao lại là cái đỉnh? Hơn nữa kiểu dáng này. . . hình như gặp qua ở đâu rồi?"
Miệng Chân Tiểu Tiểu há hốc đến nỗi có thể nhét vừa hai quả trứng gà, nhưng nàng nhanh chóng vứt sạch sự khiếp sợ ra sau đầu.
"Kệ nó! Chỉ cần có thể đựng nước, luyện đan, nấu thịt thì cái gì chả giống nhau!"
Dù sao cũng là một người từng trải, sau khi trải qua sự kiện canh dẫn trùng và cá sấu yêu miệng rộng, trong đất chui lên cái đỉnh to kỳ dị thì có gì kì quái, cứ phải nghiên cứu nguồn gốc của nó làm gì? Trong tình cảnh một nghèo hai trắng như này, có nồi không dùng mới là đầu đất!
Qủa thực mạch não của Chân Tiểu Tiểu khác hẳn người thường, nàng nhanh nhẹn nhảy khỏi trong lòng Tiểu Chúc Chúc, tiện tay vứt con lợn rừng biết phun lửa đã bị Tiểu Chúc Chúc vặt trụi lông trước đó vào trong đỉnh.
Đột nhiên ngửi thấy mùi máu, Thất Diệp Đỉnh rung động kịch liệt, dường như muốn phun ra miếng thịt heo khinh nhờn thân phận cao quý của nó, thế nhưng hành động lãng phí đồ ăn đáng xấu hổ này, lập tức được nắm đấm của Tiểu Chúc Chúc chào hỏi.
Bốp bốp. . . Bang bang. . . Ầm!
Sau vài tiếng vang lớn, toàn thân Thất Diệp Đỉnh teo lại hai tấc, ngoan ngoãn nằm trên mặt đất mặc cho Chân Tiểu Tiểu bài bố.
_NL_
Thật muốn có một Tiểu Chúc Chúc~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.