Chương 383: Cô Nương, Xem Bói Không?
Vũ Phiến Hoạ Thuỷ
11/10/2021
“Cô nương, xem bói không?”
Ngay lúc Chân Tiểu Tiểu trầm mặc suy tư, bên cạnh đột nhiên truyền tới một câu tiếp đón dào dạt nhiệt tình.
“Không cần.” Nghĩ cũng không nghĩ, Chân Tiểu Tiểu lập tức lắc đầu như trống bỏi.
Hiện tại, trong khu lều trại nàng đặt mình này, có một đám lớn thần côn biểu tình không đứng đắn, hành vi thực khả nghi thần đang đóng quân.
Bọn họ chào hàng quẻ tượng đoán mệnh, con rối nguyền rủa tiểu nhân, và huân hương mùi vị cổ quái với các nữ tu Đông Linh. Chỉ có những tên không có não mới bị bọn họ lừa.
“Nhưng mà ngươi … chiếm chỗ của khách nhân nha!”
Bị Chân Tiểu Tiểu vô tình cự tuyệt, trong giọng điệu người nói chuyện rõ ràng mang theo vài phần ủy khuất.
Thiếu nữ bạch y trước mắt vừa nãy không rên một tiếng bỗng dưng ngồi xuống quầy hàng của mình. Một không lộ mặt xem tướng, hai không duỗi tay sờ xương, để cho mình mỗi một cái gáy, không biết đánh giá cái gì trên trời.
Nhìn thì nhìn đi, hắn kiên nhẫn đợi mười lăm phút rồi, nàng lại quay sang ngẩn người, rốt cuộc có cho người ta khai trương hay không?
“Ách……”
Lúc này Chân Tiểu Tiểu mới chú ý tới, mình tùy ý chiếm một chỗ thế mà là sạp đoán mệnh.
Quay đầu xem xét, bị quấy rầy việc làm ăn là một người đeo cái kính nhỏ đang vê râu trên cằm, xuyên qua lớp thủy tinh màu đen, ý vị thâm trường đánh giá mình.
“Xin lỗi.”
Chắp tay thi lễ, móc ra mười pháp tệ từ tay áo ném lên bàn. Chân Tiểu Tiểu đang chuẩn bị bước đi, đổi một chỗ khác chờ Tiểu Chúc Chúc, thì vạt áo đằng sau bất chợt bị người túm chặt!
“Không được nha!” Thanh âm khó xử: “Tại hạ mở cửa buôn bán, cương thường thiên đạo vốn tuần hoàn, có đi có đến, có nhân có quả, nếu không làm gì mà lấy bạc là sẽ bị trời phạt!”
Không nghĩ tới bồi thường cho người ta rồi nhưng vẫn không thể thành công thoát thân.
“Ta……”
Lời cự tuyệt vẫn chưa kịp nói ra miệng, trên bầu trời đột nhiên truyền đến hai tiếng xé gió nhỏ tới không thể phát hiện, lực chú ý của Chân Tiểu Tiểu lập tức bị phía trên hấp dẫn, mặc kệ tên thần côn dong dài lải nhải.
Hở?
Lại là Dương Diễm.
Làm sao hắn còn có tâm tình tiếp tục mua đồ?
Trong giây lát Chân Tiểu Tiểu ngẩng đầu, vài vệt ánh sáng xán lạn từ phương xa nghiêng nghiêng lướt qua tầng mây.
Dương Diễm và Sa Chi Điệp nãy giờ đang cực lực đuổi theo Tinh Vân Nấm quả thực rất nhanh đã mất dấu mục tiêu, mặt xám mày tro vội vàng trở về, trực tiếp đi vào lầu gỗ!
Ở phía sau hai người có thêm một đám tùy tùng uy áp cực mạnh tụ tập.
Bọ họ đều không tìm thấy gì, đích xác ở trong dự tính của Chân Tiểu Tiểu.
Chẳng qua sau khi chịu nhục nam tử tính tình xúc động kia còn có thể gọi thuộc hạ tập kết, kiềm chế tức giận quay lại hội giao dịch, vậy liền có chút … không hợp với lẽ thường.
Nhìn một đoàn người hắc y ngự không đứng ngoài lầu gỗ chờ Dương Diễm hạ lệnh, nàng quyết định đứng yên quan sát thêm chốc lát.
Nếu tình thế chuyển biến xấu, lửa giận bị chuyển đến trên người Ngũ Bách Cân vô tội, lúc cần thiết, nàng vẫn sẽ ra tay, không thể để người khác gánh chịu tai hoạ thay mình.
“Tiểu nha đầu nha! Mệnh bàn này của ngươi, có chút lạ … Rõ ràng nhìn bộ dáng thực sạch sẽ, nhưng vì sao số mệnh nhiều biến số như vậy?”
Không để ý tới Chân Tiểu Tiểu lại như đi vào cõi thần tiên, tên thần côn kích động tới mức nhảy dựng lên từ sau bàn, một tay kéo làn váy Chân Tiểu Tiểu không buông, một tay bắt quyết nhanh chóng trong không khí!
Sau khi hai người bước vào căn phòng trên tầng hai lầu gỗ, Dương Diễm nổi giận đùng đùng, lập tức vứt vũ khí trên tay xuống mặt đất. Bị trường đâm ra cái lỗ lớn, sàn nhà nhất thời nứt toác lan đến tận chân tường.
Người áo đen thần bí đó chạy trốn thật sự là quá nhanh, không biết hắn đạp pháp bảo ngự không ở cấp bậc gì, nháy mắt đã trốn vào tầng mây biến mất vô tung, ngay cả khí tức cũng không thể lần theo.
Hắn tức điên người trực tiếp dùng bí lệnh tông môn triệu tập tất cả tuỳ tùng tháp tùng lại đây hỗ trợ, nhưng mà cho dù như thế, vẫn đánh mất manh mối về người ngự không kia như cũ!
Thẳng tới lúc Điệp Nhi nhắc nhở, nơi này Ngũ Bách Cân còn cất giấu hậu chiêu, hắn mới hạ thấp tư thái, trở về lầu gỗ.
Ngay lúc Chân Tiểu Tiểu trầm mặc suy tư, bên cạnh đột nhiên truyền tới một câu tiếp đón dào dạt nhiệt tình.
“Không cần.” Nghĩ cũng không nghĩ, Chân Tiểu Tiểu lập tức lắc đầu như trống bỏi.
Hiện tại, trong khu lều trại nàng đặt mình này, có một đám lớn thần côn biểu tình không đứng đắn, hành vi thực khả nghi thần đang đóng quân.
Bọn họ chào hàng quẻ tượng đoán mệnh, con rối nguyền rủa tiểu nhân, và huân hương mùi vị cổ quái với các nữ tu Đông Linh. Chỉ có những tên không có não mới bị bọn họ lừa.
“Nhưng mà ngươi … chiếm chỗ của khách nhân nha!”
Bị Chân Tiểu Tiểu vô tình cự tuyệt, trong giọng điệu người nói chuyện rõ ràng mang theo vài phần ủy khuất.
Thiếu nữ bạch y trước mắt vừa nãy không rên một tiếng bỗng dưng ngồi xuống quầy hàng của mình. Một không lộ mặt xem tướng, hai không duỗi tay sờ xương, để cho mình mỗi một cái gáy, không biết đánh giá cái gì trên trời.
Nhìn thì nhìn đi, hắn kiên nhẫn đợi mười lăm phút rồi, nàng lại quay sang ngẩn người, rốt cuộc có cho người ta khai trương hay không?
“Ách……”
Lúc này Chân Tiểu Tiểu mới chú ý tới, mình tùy ý chiếm một chỗ thế mà là sạp đoán mệnh.
Quay đầu xem xét, bị quấy rầy việc làm ăn là một người đeo cái kính nhỏ đang vê râu trên cằm, xuyên qua lớp thủy tinh màu đen, ý vị thâm trường đánh giá mình.
“Xin lỗi.”
Chắp tay thi lễ, móc ra mười pháp tệ từ tay áo ném lên bàn. Chân Tiểu Tiểu đang chuẩn bị bước đi, đổi một chỗ khác chờ Tiểu Chúc Chúc, thì vạt áo đằng sau bất chợt bị người túm chặt!
“Không được nha!” Thanh âm khó xử: “Tại hạ mở cửa buôn bán, cương thường thiên đạo vốn tuần hoàn, có đi có đến, có nhân có quả, nếu không làm gì mà lấy bạc là sẽ bị trời phạt!”
Không nghĩ tới bồi thường cho người ta rồi nhưng vẫn không thể thành công thoát thân.
“Ta……”
Lời cự tuyệt vẫn chưa kịp nói ra miệng, trên bầu trời đột nhiên truyền đến hai tiếng xé gió nhỏ tới không thể phát hiện, lực chú ý của Chân Tiểu Tiểu lập tức bị phía trên hấp dẫn, mặc kệ tên thần côn dong dài lải nhải.
Hở?
Lại là Dương Diễm.
Làm sao hắn còn có tâm tình tiếp tục mua đồ?
Trong giây lát Chân Tiểu Tiểu ngẩng đầu, vài vệt ánh sáng xán lạn từ phương xa nghiêng nghiêng lướt qua tầng mây.
Dương Diễm và Sa Chi Điệp nãy giờ đang cực lực đuổi theo Tinh Vân Nấm quả thực rất nhanh đã mất dấu mục tiêu, mặt xám mày tro vội vàng trở về, trực tiếp đi vào lầu gỗ!
Ở phía sau hai người có thêm một đám tùy tùng uy áp cực mạnh tụ tập.
Bọ họ đều không tìm thấy gì, đích xác ở trong dự tính của Chân Tiểu Tiểu.
Chẳng qua sau khi chịu nhục nam tử tính tình xúc động kia còn có thể gọi thuộc hạ tập kết, kiềm chế tức giận quay lại hội giao dịch, vậy liền có chút … không hợp với lẽ thường.
Nhìn một đoàn người hắc y ngự không đứng ngoài lầu gỗ chờ Dương Diễm hạ lệnh, nàng quyết định đứng yên quan sát thêm chốc lát.
Nếu tình thế chuyển biến xấu, lửa giận bị chuyển đến trên người Ngũ Bách Cân vô tội, lúc cần thiết, nàng vẫn sẽ ra tay, không thể để người khác gánh chịu tai hoạ thay mình.
“Tiểu nha đầu nha! Mệnh bàn này của ngươi, có chút lạ … Rõ ràng nhìn bộ dáng thực sạch sẽ, nhưng vì sao số mệnh nhiều biến số như vậy?”
Không để ý tới Chân Tiểu Tiểu lại như đi vào cõi thần tiên, tên thần côn kích động tới mức nhảy dựng lên từ sau bàn, một tay kéo làn váy Chân Tiểu Tiểu không buông, một tay bắt quyết nhanh chóng trong không khí!
Sau khi hai người bước vào căn phòng trên tầng hai lầu gỗ, Dương Diễm nổi giận đùng đùng, lập tức vứt vũ khí trên tay xuống mặt đất. Bị trường đâm ra cái lỗ lớn, sàn nhà nhất thời nứt toác lan đến tận chân tường.
Người áo đen thần bí đó chạy trốn thật sự là quá nhanh, không biết hắn đạp pháp bảo ngự không ở cấp bậc gì, nháy mắt đã trốn vào tầng mây biến mất vô tung, ngay cả khí tức cũng không thể lần theo.
Hắn tức điên người trực tiếp dùng bí lệnh tông môn triệu tập tất cả tuỳ tùng tháp tùng lại đây hỗ trợ, nhưng mà cho dù như thế, vẫn đánh mất manh mối về người ngự không kia như cũ!
Thẳng tới lúc Điệp Nhi nhắc nhở, nơi này Ngũ Bách Cân còn cất giấu hậu chiêu, hắn mới hạ thấp tư thái, trở về lầu gỗ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.