Chương 382: Kim Thiền Thoát Xác
Vũ Phiến Hoạ Thuỷ
11/10/2021
Thấy Dương Diễm đích thân truy đuổi đòi lại trứng Băng Điệp, Sa Chi Điệp cũng phất một dải lụa màu theo sát phía sau.
Tốc độ của Dương Diễm ngang bằng tu sĩ Kết đan, người cầm hạt châu bỏ chạy kia, trốn không thoát!
Ngay lúc nàng đứng dậy, sau lưng đột nhiên truyền đến một thanh âm khúm na khúm núm.
“Nếu hai vị không tìm được người có thể quay về nơi này của bỉ nhân, bỉ nhân có biện pháp…”
“Ồn ào!”
Lụa mỏng giương lên, hung hăng quất Ngũ Bách Cân đang quỳ trên mặt đất sang một bên, Sa Chi Điệp lập tức đuổi kịp bước chân Dương Diễm.
Nam nhân vừa xấu xí vừa vô dụng đó, trong đầu e rằng toàn là rơm đi?
Một tiểu tu sĩ bị một câu của Dương Diễm doạ tới mức liều mạng trốn chạy, thì có thể chạy nhanh như nào? Còn cần người khác hỗ trợ?
A!
Ngươi chính là Dương Diễm hả?!
Khi Dương Diễm đạp vòng lửa đỏ cam bỗng chốc lao về phía không trung xa xa, Chân Tiểu Tiểu lại không hề hộc máu chạy như điên trên pháp bảo ngự không, mà vắt chân nhỏ, thảnh thảnh thơi thơi ngồi trước một bàn dài làm từ gỗ hồ đào, quay đầu đánh giá động tĩnh bên lầu gỗ.
Vừa rồi ở trong bóng đêm bị Dương Diễm uy hiếp, nàng không chần chừ xoay người chạy khỏi hội đấu giá, tiếp đó không vội vã rời đi, tương phản dựa vào huyết mạch thần thông của Tiểu Thấu Minh ẩn giấu bóng dáng mình. Đồng thời vứt Tinh Vân Nấm lên cao cao, để nó mang theo một mạt khí tức của mình bay về phía tầng mây, giả như mình đang bỏ chạy.
Một màn này đã lừa gạt được Ngũ Bách Cân, cũng lừa gạt được Dương Diễm.
Hiện tại, Tinh Vân Nấm bị Chân Tiểu Tiểu khống chế ở tốc độ Khai quang cảnh, một khi Dương Diễm tới gần, nó sẽ một lần nữa tăng tốc, thẳng đến lúc Dương Diễm đuổi không kịp mới thôi.
Dùng thuật kim thiền thoát xác tránh khỏi phiền toái, vốn không phải xuất phát từ sự hèn nhát hay ý nghĩ sợ chiến.
Mà là loại phiền toái do tức giận thế này, Chân Tiểu Tiểu cảm thấy thật sự không đáng để mình ra tay.
Bá tánh Đông Hương bị Cừu Hận Thủy độc hại, thực sự là một bài học đau đớn với nàng.
Qua đó, Chân Tiểu Tiểu nhận ra một đạo lý.
Một khi chính diện giao phong, xuống tay, nhất định phải nhổ cỏ tận gốc, đoạn tuyệt hậu hoạn! Tránh ngày sau bạn bè thân thích của mình gặp độc thủ.
Dương Diễm tuy rằng hành sự cuồng vọng, bộ dáng thiếu đánh, nhưng việc ác từng làm còn chưa đến mức dùng mạng tới bồi tội.
Cho nên, hôm nay không động đao.
Thu hoạch được trứng Băng Tức Phượng Điệp, tâm tình Chân Tiểu Tiểu khá tốt, dự định nuốt xuống cục tức này, việc lớn hoá nhỏ, việc nhỏ hoá không. Về sau lúc gặp lại tên kia, nhiều nhất thì chú ý hơn chút thôi.
Nghĩ đến đây, Chân Tiểu Tiểu đắc ý dương dương ưỡn thẳng ngực.
“Dương Diễm chỉ thường thôi, đáng thương bị cường giả đạp thiên Chân Tiểu Tiểu làm lơ!”
Trong lều trại màu sắc rực rỡ bên trái lầu gỗ, khắp không gian tràn ngập hương khói, còn có rất nhiều thiếu nữ vì xin sâm mà tới, hai má đỏ bừng, hoàn mỹ lẫn lộn bóng dáng Chân Tiểu Tiểu ngồi trước bàn vào biển người ồn ào.
Nhìn Dương Diễm đi xa, Chân Tiểu Tiểu vỗ vỗ bụi bặm trên người, đang chuẩn bị đứng lên, cánh tay đột nhiên cứng đờ giữa không trung.
Ơ?
Bởi vì nàng phát hiện, có một nữ tử khoác dải lụa thình lình chạy ra từ lầu gỗ, ba bước cũng thành hai bước, theo sát phía sau Dương Diễm.
Nguyên lai … Có hai người hả?!
Mông lại đặt xuống ghế.
Chân Tiểu Tiểu nhíu mày, lâm vào trầm tư.
May là mình quan sát thêm chốc lát, vẫn tưởng rằng ngày sau chỉ cần chú ý Dương Diễm, không nghĩ tới hôm nay hắn còn dẫn theo đồng bạn đi cùng.
Cũng không biết trong hai người bọn họ, là ai cần Băng Điệp?
Chẳng qua là một cuộc giao dịch tầm thường, đến sau xếp sau, mua bán công bằng, nhưng Dương Diễm nhất định muốn có được hạt châu, cho nên nhân tâm phải hoảng sợ.
Ánh mắt Chân Tiểu Tiểu dừng ở căn lều rách nát bên cạnh lầu gỗ, phát hiện Tiểu Chúc Chúc đi vào chơi vẫn chưa ra.
Chỉ đành để Tiểu Chúc Chúc nhanh chóng luyện hóa tất cả hàn lực trong viên trứng Băng Tức Phượng Điệp, hủy thi diệt tích, tiêu diệt chứng cứ, mới có thể hoàn toàn chặt đứt niệm tưởng của tên vô lại giơ đao tìm mình khắp thế giới kia.
Tốc độ của Dương Diễm ngang bằng tu sĩ Kết đan, người cầm hạt châu bỏ chạy kia, trốn không thoát!
Ngay lúc nàng đứng dậy, sau lưng đột nhiên truyền đến một thanh âm khúm na khúm núm.
“Nếu hai vị không tìm được người có thể quay về nơi này của bỉ nhân, bỉ nhân có biện pháp…”
“Ồn ào!”
Lụa mỏng giương lên, hung hăng quất Ngũ Bách Cân đang quỳ trên mặt đất sang một bên, Sa Chi Điệp lập tức đuổi kịp bước chân Dương Diễm.
Nam nhân vừa xấu xí vừa vô dụng đó, trong đầu e rằng toàn là rơm đi?
Một tiểu tu sĩ bị một câu của Dương Diễm doạ tới mức liều mạng trốn chạy, thì có thể chạy nhanh như nào? Còn cần người khác hỗ trợ?
A!
Ngươi chính là Dương Diễm hả?!
Khi Dương Diễm đạp vòng lửa đỏ cam bỗng chốc lao về phía không trung xa xa, Chân Tiểu Tiểu lại không hề hộc máu chạy như điên trên pháp bảo ngự không, mà vắt chân nhỏ, thảnh thảnh thơi thơi ngồi trước một bàn dài làm từ gỗ hồ đào, quay đầu đánh giá động tĩnh bên lầu gỗ.
Vừa rồi ở trong bóng đêm bị Dương Diễm uy hiếp, nàng không chần chừ xoay người chạy khỏi hội đấu giá, tiếp đó không vội vã rời đi, tương phản dựa vào huyết mạch thần thông của Tiểu Thấu Minh ẩn giấu bóng dáng mình. Đồng thời vứt Tinh Vân Nấm lên cao cao, để nó mang theo một mạt khí tức của mình bay về phía tầng mây, giả như mình đang bỏ chạy.
Một màn này đã lừa gạt được Ngũ Bách Cân, cũng lừa gạt được Dương Diễm.
Hiện tại, Tinh Vân Nấm bị Chân Tiểu Tiểu khống chế ở tốc độ Khai quang cảnh, một khi Dương Diễm tới gần, nó sẽ một lần nữa tăng tốc, thẳng đến lúc Dương Diễm đuổi không kịp mới thôi.
Dùng thuật kim thiền thoát xác tránh khỏi phiền toái, vốn không phải xuất phát từ sự hèn nhát hay ý nghĩ sợ chiến.
Mà là loại phiền toái do tức giận thế này, Chân Tiểu Tiểu cảm thấy thật sự không đáng để mình ra tay.
Bá tánh Đông Hương bị Cừu Hận Thủy độc hại, thực sự là một bài học đau đớn với nàng.
Qua đó, Chân Tiểu Tiểu nhận ra một đạo lý.
Một khi chính diện giao phong, xuống tay, nhất định phải nhổ cỏ tận gốc, đoạn tuyệt hậu hoạn! Tránh ngày sau bạn bè thân thích của mình gặp độc thủ.
Dương Diễm tuy rằng hành sự cuồng vọng, bộ dáng thiếu đánh, nhưng việc ác từng làm còn chưa đến mức dùng mạng tới bồi tội.
Cho nên, hôm nay không động đao.
Thu hoạch được trứng Băng Tức Phượng Điệp, tâm tình Chân Tiểu Tiểu khá tốt, dự định nuốt xuống cục tức này, việc lớn hoá nhỏ, việc nhỏ hoá không. Về sau lúc gặp lại tên kia, nhiều nhất thì chú ý hơn chút thôi.
Nghĩ đến đây, Chân Tiểu Tiểu đắc ý dương dương ưỡn thẳng ngực.
“Dương Diễm chỉ thường thôi, đáng thương bị cường giả đạp thiên Chân Tiểu Tiểu làm lơ!”
Trong lều trại màu sắc rực rỡ bên trái lầu gỗ, khắp không gian tràn ngập hương khói, còn có rất nhiều thiếu nữ vì xin sâm mà tới, hai má đỏ bừng, hoàn mỹ lẫn lộn bóng dáng Chân Tiểu Tiểu ngồi trước bàn vào biển người ồn ào.
Nhìn Dương Diễm đi xa, Chân Tiểu Tiểu vỗ vỗ bụi bặm trên người, đang chuẩn bị đứng lên, cánh tay đột nhiên cứng đờ giữa không trung.
Ơ?
Bởi vì nàng phát hiện, có một nữ tử khoác dải lụa thình lình chạy ra từ lầu gỗ, ba bước cũng thành hai bước, theo sát phía sau Dương Diễm.
Nguyên lai … Có hai người hả?!
Mông lại đặt xuống ghế.
Chân Tiểu Tiểu nhíu mày, lâm vào trầm tư.
May là mình quan sát thêm chốc lát, vẫn tưởng rằng ngày sau chỉ cần chú ý Dương Diễm, không nghĩ tới hôm nay hắn còn dẫn theo đồng bạn đi cùng.
Cũng không biết trong hai người bọn họ, là ai cần Băng Điệp?
Chẳng qua là một cuộc giao dịch tầm thường, đến sau xếp sau, mua bán công bằng, nhưng Dương Diễm nhất định muốn có được hạt châu, cho nên nhân tâm phải hoảng sợ.
Ánh mắt Chân Tiểu Tiểu dừng ở căn lều rách nát bên cạnh lầu gỗ, phát hiện Tiểu Chúc Chúc đi vào chơi vẫn chưa ra.
Chỉ đành để Tiểu Chúc Chúc nhanh chóng luyện hóa tất cả hàn lực trong viên trứng Băng Tức Phượng Điệp, hủy thi diệt tích, tiêu diệt chứng cứ, mới có thể hoàn toàn chặt đứt niệm tưởng của tên vô lại giơ đao tìm mình khắp thế giới kia.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.