Chương 228: Đã Bị Xóa Tên
Vũ Phiến Hoạ Thuỷ
22/08/2021
"Ta cũng cảm thấy không thế nào, vốn tưởng rằng là một thiên tài, hiện tại xem ra, tiềm lực khi còn nhỏ đều dùng hết rồi, khó trách phụ thân vẫn chần chừ không gả ta cho hắn."
Bộ dáng Nhạc Vi lắc đầu nhíu mày, thật sự vùi sâu tâm tình của Cữu Tử Mặc xuống đáy cốc.
Làm sao … lại như vậy?
Hắn chán nản cúi đầu, sự chờ mong dưới đáy mắt biến mất trong giây lát.
Sáu năm khổ chiến và ẩn nhẫn cũng chưa từng khiến hắn đánh mất dũng khí một ngày nào, nhưng hiện tại, hắn hận mình đã đến Phục Hổ Đường, đã bước lên ngọn núi chán ghét này.
Yêu?
Thì ra nhanh chóng đáp ứng ta, là vì muốn gặp nhân tình nhỏ!
Thật thảm nha!
Thế mà bị ghét bỏ?
Sự thương cảm trong mắt Chân Tiểu Tiểu rõ ràng xuất hiện trong ba giây. Rồi sau đó kéo Tiểu Chúc Chúc dịch dịch về phía sau, tiếp tục hạ thấp cảm giác tồn tại của mình.
"Nhạc Vi tỷ, tỷ, sao tỷ có thể như thế?" Bắc Tam Tam không thể tin được, nhảy dựng lên ngón tay chỉa vào mũi Nhạc Vi, nếu không phải cách nhau quá xa, thật sự còn muốn nhổ nước miếng lên đầu nàng ta.
"Ta làm sao vậy ta?"
Trợn trắng mắt, Nhạc Vi quay đầu nhìn về phía Sầm Nguyên Liệt ở bên cạnh.
Nguyên Liệt thiếu hiệp tới Phục Hổ Đường một tháng rồi, bất luận là dung mạo hay là thân phận tu vi đều không thể xoi mói.
Trong lòng nàng vốn có chút do dự, nhưng thấy Cữu Tử Mặc trở về sau sáu năm mất tích, chẳng những tu vi không tăng thêm bao nhiêu, mà linh khí trong cơ thể còn có vẻ vô cùng thiếu hụt phù phiếm.
Người này đã hao hết tiềm lực.
"Ta cũng không thể gả cho một phế nhân đi?!"
Rốt cuộc trong lòng cũng đưa ra quyết định, Nhạc Vi nhíu mày, cao giọng nói: "Huống chi Phi Long Quan đã bị Thiên Hải Cốc xoá tên, hiện tại các ngươi … đều là tán tu tầm thường!"
Cái gì?
Như sét đánh ngang tai!
Cho dù là Cữu Tử Mặc bị bội bạc, Đỗ Nhược Phi quỳ dưới đất không dậy nổi, Bắc Tam Tam chĩa ngón tay về phía Vũ Nhạc Vi, hay là Đường Lương vừa bò lên từ dưới sườn núi, trên mặt bốn người đồng loạt lộ ra biểu tình chấn động!
Không nói bọn họ có thân thiết với Chân Tiểu Tiểu hay không, tình cảm dành cho tông môn của mình, không thể nghi ngờ vẫn luôn hết sức chân thành.
"Vì … Vì sao?"
Sợi tóc Cữu Tử Mặc xoã tung hỗn loạn, đôi mắt sung huyết, hai tay cắm vào mặt đất, hoàn toàn không biết mười ngón tay đã đổ máu.
"Vì sao? Vậy còn phải hỏi? Bởi vì sáu năm trước, các ngươi vô lực ngăn chặn thú loạn. Năm đó, Phi Long Quan các ngươi bị cá sấu yêu bao vây, Phục Hổ Đường của ta gặp hoạ hổ, bách cầm Thần Ưng Giản bạo động, quạ tước hoành hành Lạc Vũ Các……"
Tân Đường chủ Vũ Võ rốt cuộc lại mở miệng, vẻ mặt kiêu căng khó tả.
"Nhưng mà hôm nay, lão đại Xích Ban cầm đầu trận hoạ hổ đã trở thành thú sủng dưới chân bản đường chủ, đại ca ta Vũ Văn bởi vì chiến công xuất sắc, được thượng tông Thiên Hải Cốc phá lệ đề bạt, hiện là ngoại vụ trưởng lão của Thiên Hải Cốc! Thần Ưng Giản cũng xử lí xong trăm loài chim, nhìn Liệt Diễm Phong Ưng bị Sầm Nguyên Liệt tiểu hữu khế ước, uy phong cỡ nào?"
"Sáu năm không trừ thú loạn, thực lực của Quan chủ và trưởng lão Phi Long Quan không đáng nói, đệ tử vô năng, không xứng tiếp tục hộ đạo cho Thiên Hải Cốc, giáng cấp xử lý từ ba năm trước đây. Tử Mặc à, Vi Nhi đợi ngươi sáu năm, coi như tận tình tận nghĩa, ngươi nhìn ngươi xem, khí tức của con Thanh Phong Nhiêm Xà trong đan điền tựa hồ đã biến mất, tu vi như vậy, hồn thú chủ chiến còn tử vong … Ngươi lấy mặt mũi nào mà dẫn người đến Phục Hổ Đường làm khách?"
Võ Vũ vẫn chưa dứt lời, khắp núi cười vang!
Sầm Nguyên Liệt rốt cục cũng giành được sự coi trọng của mỹ nhân, càng cười vui vẻ hơn, thiếu chút nữa rơi xuống từ trên lưng Liệt Diễm Phong Ưng.
Thú loạn không trừ?
Thú loạn không trừ? !
Cữu Tử Mặc tức giận tới run người!
Nếu không phải sư phụ và các trưởng lão đột nhiên cuốn pháp bảo mất tích, với nội tình của Phi Long Quan, sao đến mức hồn thú chủ chiến chết thảm từng con, chỉ có thể cứng rắn xuất trận vật lộn sáu năm?
Vây kín tu sĩ tu vi Ngưng khí trở lên của Phục Hổ Đường các ngươi, xem các ngươi có thể sống mấy ngày dưới hoạ hổ? !
Bộ dáng Nhạc Vi lắc đầu nhíu mày, thật sự vùi sâu tâm tình của Cữu Tử Mặc xuống đáy cốc.
Làm sao … lại như vậy?
Hắn chán nản cúi đầu, sự chờ mong dưới đáy mắt biến mất trong giây lát.
Sáu năm khổ chiến và ẩn nhẫn cũng chưa từng khiến hắn đánh mất dũng khí một ngày nào, nhưng hiện tại, hắn hận mình đã đến Phục Hổ Đường, đã bước lên ngọn núi chán ghét này.
Yêu?
Thì ra nhanh chóng đáp ứng ta, là vì muốn gặp nhân tình nhỏ!
Thật thảm nha!
Thế mà bị ghét bỏ?
Sự thương cảm trong mắt Chân Tiểu Tiểu rõ ràng xuất hiện trong ba giây. Rồi sau đó kéo Tiểu Chúc Chúc dịch dịch về phía sau, tiếp tục hạ thấp cảm giác tồn tại của mình.
"Nhạc Vi tỷ, tỷ, sao tỷ có thể như thế?" Bắc Tam Tam không thể tin được, nhảy dựng lên ngón tay chỉa vào mũi Nhạc Vi, nếu không phải cách nhau quá xa, thật sự còn muốn nhổ nước miếng lên đầu nàng ta.
"Ta làm sao vậy ta?"
Trợn trắng mắt, Nhạc Vi quay đầu nhìn về phía Sầm Nguyên Liệt ở bên cạnh.
Nguyên Liệt thiếu hiệp tới Phục Hổ Đường một tháng rồi, bất luận là dung mạo hay là thân phận tu vi đều không thể xoi mói.
Trong lòng nàng vốn có chút do dự, nhưng thấy Cữu Tử Mặc trở về sau sáu năm mất tích, chẳng những tu vi không tăng thêm bao nhiêu, mà linh khí trong cơ thể còn có vẻ vô cùng thiếu hụt phù phiếm.
Người này đã hao hết tiềm lực.
"Ta cũng không thể gả cho một phế nhân đi?!"
Rốt cuộc trong lòng cũng đưa ra quyết định, Nhạc Vi nhíu mày, cao giọng nói: "Huống chi Phi Long Quan đã bị Thiên Hải Cốc xoá tên, hiện tại các ngươi … đều là tán tu tầm thường!"
Cái gì?
Như sét đánh ngang tai!
Cho dù là Cữu Tử Mặc bị bội bạc, Đỗ Nhược Phi quỳ dưới đất không dậy nổi, Bắc Tam Tam chĩa ngón tay về phía Vũ Nhạc Vi, hay là Đường Lương vừa bò lên từ dưới sườn núi, trên mặt bốn người đồng loạt lộ ra biểu tình chấn động!
Không nói bọn họ có thân thiết với Chân Tiểu Tiểu hay không, tình cảm dành cho tông môn của mình, không thể nghi ngờ vẫn luôn hết sức chân thành.
"Vì … Vì sao?"
Sợi tóc Cữu Tử Mặc xoã tung hỗn loạn, đôi mắt sung huyết, hai tay cắm vào mặt đất, hoàn toàn không biết mười ngón tay đã đổ máu.
"Vì sao? Vậy còn phải hỏi? Bởi vì sáu năm trước, các ngươi vô lực ngăn chặn thú loạn. Năm đó, Phi Long Quan các ngươi bị cá sấu yêu bao vây, Phục Hổ Đường của ta gặp hoạ hổ, bách cầm Thần Ưng Giản bạo động, quạ tước hoành hành Lạc Vũ Các……"
Tân Đường chủ Vũ Võ rốt cuộc lại mở miệng, vẻ mặt kiêu căng khó tả.
"Nhưng mà hôm nay, lão đại Xích Ban cầm đầu trận hoạ hổ đã trở thành thú sủng dưới chân bản đường chủ, đại ca ta Vũ Văn bởi vì chiến công xuất sắc, được thượng tông Thiên Hải Cốc phá lệ đề bạt, hiện là ngoại vụ trưởng lão của Thiên Hải Cốc! Thần Ưng Giản cũng xử lí xong trăm loài chim, nhìn Liệt Diễm Phong Ưng bị Sầm Nguyên Liệt tiểu hữu khế ước, uy phong cỡ nào?"
"Sáu năm không trừ thú loạn, thực lực của Quan chủ và trưởng lão Phi Long Quan không đáng nói, đệ tử vô năng, không xứng tiếp tục hộ đạo cho Thiên Hải Cốc, giáng cấp xử lý từ ba năm trước đây. Tử Mặc à, Vi Nhi đợi ngươi sáu năm, coi như tận tình tận nghĩa, ngươi nhìn ngươi xem, khí tức của con Thanh Phong Nhiêm Xà trong đan điền tựa hồ đã biến mất, tu vi như vậy, hồn thú chủ chiến còn tử vong … Ngươi lấy mặt mũi nào mà dẫn người đến Phục Hổ Đường làm khách?"
Võ Vũ vẫn chưa dứt lời, khắp núi cười vang!
Sầm Nguyên Liệt rốt cục cũng giành được sự coi trọng của mỹ nhân, càng cười vui vẻ hơn, thiếu chút nữa rơi xuống từ trên lưng Liệt Diễm Phong Ưng.
Thú loạn không trừ?
Thú loạn không trừ? !
Cữu Tử Mặc tức giận tới run người!
Nếu không phải sư phụ và các trưởng lão đột nhiên cuốn pháp bảo mất tích, với nội tình của Phi Long Quan, sao đến mức hồn thú chủ chiến chết thảm từng con, chỉ có thể cứng rắn xuất trận vật lộn sáu năm?
Vây kín tu sĩ tu vi Ngưng khí trở lên của Phục Hổ Đường các ngươi, xem các ngươi có thể sống mấy ngày dưới hoạ hổ? !
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.