Chương 227: Khách Ít Đến, Khách Ít Đến
Vũ Phiến Hoạ Thuỷ
22/08/2021
Linh khí oa!
Viền mắt Cữu Tử Mặc không khỏi hơi ướt át, lại nghĩ về mười nhận Đông Linh theo lời Đường Lương, hắn chắc chắn rằng, mình tuyệt đối là người thảm nhất trong năm kiếm năm đao.
Chẳng qua … Hết thảy thực nhanh sẽ kết thúc! Đợi hắn gặp được Nhạc Vi, đợi hắn thu xếp tốt Phi Long Quan, thì hắn có thể tâm vô tạp niệm, tới Chiến Thần Điện bái sư!
“Ha ha ha ha, ta nói sáng sớm hôm nay làm sao lại có hỉ thước hót ở đầu cành đâu, nguyên lai là Cữu thế chất đến nha? Khách ít đến, khách ít đến!”
Không chờ một hàng sáu người của Cữu Tử Mặc đi vào Ô Mộc Điện, trên bầu trời đột nhiên vang lên một tiếng hổ gầm ầm trời!
Rống!
Uy áp Thú vương bất chợt ập tới, cùng trận cuồng phong như thủy triều thổi quét, lập tức hung hăng hất bay đám người Cữu Tử Mặc xuống đất một cách không thương tiếc.
Ngoại trừ Tiểu Chúc Chúc và Chân Tiểu Tiểu treo vẻ mặt vô tội đứng ở phía sau, giờ phút này chỉ có hai chữ “chật vật” là đủ để hình dung bốn người đằng trước.
Đường Lương cắm đầu lăn xuống triền núi, Bắc Tam Tam cộc đầu vào thân cây, trong mắt sao bay vòng vòng, Đỗ Nhược Phi quỳ rạp trên mặt đất, khóe miệng Cữu Tử Mặc tràn ra máu tươi.
Chân Tiểu Tiểu ngẩng đầu, nhìn thấy một con Xích Ban Mãnh Hổ lao đến tự núi xa, bốn chân nắm chặt xà nhà chính của Ô Mộc Điện, đầu thú dữ tợn kia của nó cúi thấp, phun hỏa tức nóng rực về phía mình!
Răng nanh nó dài bằng một cánh tay của nàng!
Các đệ tử đầu trọc bốn phía nhao nhao lùi bước với biểu tình hài hước, thậm chí bọn họ còn lặng lẽ móc ra Truyền Lệnh Phù trong túi trữ vật, gọi các sư huynh đệ đồng môn tới xem náo nhiệt.
Ầm ầm ầm ầm!
Một tiếng lại một tiếng vang lớn nổ ầm trên không trung, từ núi xa có ông lão ngồi hạc mà đến, có đại hán trung niên cưỡi sói mà tới……
Chỉ mới nháy mắt, tất cả hai vị hộ pháp, mười vị trưởng lão của Phục Hổ Đường đã vây quanh con Xích Ban Mãnh Hổ nằm rạp trên đỉnh Ô Mộc Điện kia.
Tu sĩ Khai quang kỳ, cùng uy áp của Thú vương Khai quang kỳ, lại lần nữa nghiền áp khách từ xa xuống mặt đất, hung hăng giày xéo.
Này … Đây là có chuyện gì?
Chuyện tới hiện giờ, Bắc Tam Tam vẫn chưa thể tiếp thu sự thật trước mắt.
Nói tốt là đồng minh đâu?
Nhớ khi xưa, năm Bắc Tam Tam ta ba tuổi từng đến đây một chuyến, chính là được Vũ Văn đại nhân Phục Hổ Đường trực tiếp bế vào Ô Mộc Điện, đặt ở đầu gối ăn trái cây nha!
Ngẩng đầu vừa thấy, đại hán đầu trọc đứng trên đỉnh đầu Xích Ban Mãnh Hổ, không phải Vũ Văn, mà là bào đệ của hắn Vũ Võ!
Chẳng lẽ … đổi Đường chủ?
Bắc Tam Tam nghi hoặc một trận, cho dù là biểu sư thúc Vũ Võ, vậy ta cũng thân tới không thể thân hơn nữa nha, còn là cha ruột của Nhạc Vi tỷ đâu! Làm sao sẽ không quen biết chúng ta?
“Ồ? Cữu sư huynh, qua nhiều năm như vậy, ngươi lại vẫn chưa Trúc cơ?”
Gương mặt của một thiếu nữ ló ra từ phía sau tân Đường chủ đại nhân của Phục Hổ Đường.
Nàng này có làn da hơi nâu, mắt to mày rậm, nhìn qua rất khỏe mạnh hoạt bát.
“Nhạc Vi tỷ!” Bắc Tam Tam nhanh chóng vươn tay với vị cứu tinh.
“Đây là đệ tử truyền thừa chủ mạch của cái tông môn mất tích sáu năm kia?” Một con Liệt Diễm Phong Ưng màu đỏ cam bay tới bên cạnh Xích Ban Mãnh Hổ.
Trên lưng chim ưng đứng một nam tử mặt mày tuấn dật, tóc dài phiêu phiêu, người mặc áo trong xanh nhạt, trung y màu trúc xanh, và áo bào tím lam, viền áo thêu hoa văn tinh mỹ. Phong cách có vẻ hoàn toàn khác biệt với Phục Hổ Đường đầu trọc trần truồng, cho nên đứng trong đám người hết sức nổi bật.
“Ta xem … Cũng không có gì đặc biệt sao!”
Ánh mắt của Sầm Nguyên Liệt quét quét qua lại trên người Cữu Tử Mặc, khóe môi lập tức cong lên nụ cười lạnh khinh thường.
Hắn là cháu đích tôn của Tông chủ Thần Ưng Giản, tuy rằng từ lâu có nghe qua danh tiếng của Cữu Tử Mặc, nhưng vì vẫn luôn bế quan tu hành dưới sự dạy dỗ của gia gia, cho đến vài ngày gần đây mới lấy thân phận thiên kiêu Trúc cơ, xuất tông hành tẩu.
Chỉ cần cưới được nữ nhi của tân Đường chủ Phục Hổ Đường Vũ Nhạc Vi, thì tất có thể loại bỏ biểu đệ Sầm Nguyên Thanh cạnh tranh với mình từ nhỏ, ngồi lên bảo tọa Tông chủ Thần Ưng Giản đời kế tiếp!
Viền mắt Cữu Tử Mặc không khỏi hơi ướt át, lại nghĩ về mười nhận Đông Linh theo lời Đường Lương, hắn chắc chắn rằng, mình tuyệt đối là người thảm nhất trong năm kiếm năm đao.
Chẳng qua … Hết thảy thực nhanh sẽ kết thúc! Đợi hắn gặp được Nhạc Vi, đợi hắn thu xếp tốt Phi Long Quan, thì hắn có thể tâm vô tạp niệm, tới Chiến Thần Điện bái sư!
“Ha ha ha ha, ta nói sáng sớm hôm nay làm sao lại có hỉ thước hót ở đầu cành đâu, nguyên lai là Cữu thế chất đến nha? Khách ít đến, khách ít đến!”
Không chờ một hàng sáu người của Cữu Tử Mặc đi vào Ô Mộc Điện, trên bầu trời đột nhiên vang lên một tiếng hổ gầm ầm trời!
Rống!
Uy áp Thú vương bất chợt ập tới, cùng trận cuồng phong như thủy triều thổi quét, lập tức hung hăng hất bay đám người Cữu Tử Mặc xuống đất một cách không thương tiếc.
Ngoại trừ Tiểu Chúc Chúc và Chân Tiểu Tiểu treo vẻ mặt vô tội đứng ở phía sau, giờ phút này chỉ có hai chữ “chật vật” là đủ để hình dung bốn người đằng trước.
Đường Lương cắm đầu lăn xuống triền núi, Bắc Tam Tam cộc đầu vào thân cây, trong mắt sao bay vòng vòng, Đỗ Nhược Phi quỳ rạp trên mặt đất, khóe miệng Cữu Tử Mặc tràn ra máu tươi.
Chân Tiểu Tiểu ngẩng đầu, nhìn thấy một con Xích Ban Mãnh Hổ lao đến tự núi xa, bốn chân nắm chặt xà nhà chính của Ô Mộc Điện, đầu thú dữ tợn kia của nó cúi thấp, phun hỏa tức nóng rực về phía mình!
Răng nanh nó dài bằng một cánh tay của nàng!
Các đệ tử đầu trọc bốn phía nhao nhao lùi bước với biểu tình hài hước, thậm chí bọn họ còn lặng lẽ móc ra Truyền Lệnh Phù trong túi trữ vật, gọi các sư huynh đệ đồng môn tới xem náo nhiệt.
Ầm ầm ầm ầm!
Một tiếng lại một tiếng vang lớn nổ ầm trên không trung, từ núi xa có ông lão ngồi hạc mà đến, có đại hán trung niên cưỡi sói mà tới……
Chỉ mới nháy mắt, tất cả hai vị hộ pháp, mười vị trưởng lão của Phục Hổ Đường đã vây quanh con Xích Ban Mãnh Hổ nằm rạp trên đỉnh Ô Mộc Điện kia.
Tu sĩ Khai quang kỳ, cùng uy áp của Thú vương Khai quang kỳ, lại lần nữa nghiền áp khách từ xa xuống mặt đất, hung hăng giày xéo.
Này … Đây là có chuyện gì?
Chuyện tới hiện giờ, Bắc Tam Tam vẫn chưa thể tiếp thu sự thật trước mắt.
Nói tốt là đồng minh đâu?
Nhớ khi xưa, năm Bắc Tam Tam ta ba tuổi từng đến đây một chuyến, chính là được Vũ Văn đại nhân Phục Hổ Đường trực tiếp bế vào Ô Mộc Điện, đặt ở đầu gối ăn trái cây nha!
Ngẩng đầu vừa thấy, đại hán đầu trọc đứng trên đỉnh đầu Xích Ban Mãnh Hổ, không phải Vũ Văn, mà là bào đệ của hắn Vũ Võ!
Chẳng lẽ … đổi Đường chủ?
Bắc Tam Tam nghi hoặc một trận, cho dù là biểu sư thúc Vũ Võ, vậy ta cũng thân tới không thể thân hơn nữa nha, còn là cha ruột của Nhạc Vi tỷ đâu! Làm sao sẽ không quen biết chúng ta?
“Ồ? Cữu sư huynh, qua nhiều năm như vậy, ngươi lại vẫn chưa Trúc cơ?”
Gương mặt của một thiếu nữ ló ra từ phía sau tân Đường chủ đại nhân của Phục Hổ Đường.
Nàng này có làn da hơi nâu, mắt to mày rậm, nhìn qua rất khỏe mạnh hoạt bát.
“Nhạc Vi tỷ!” Bắc Tam Tam nhanh chóng vươn tay với vị cứu tinh.
“Đây là đệ tử truyền thừa chủ mạch của cái tông môn mất tích sáu năm kia?” Một con Liệt Diễm Phong Ưng màu đỏ cam bay tới bên cạnh Xích Ban Mãnh Hổ.
Trên lưng chim ưng đứng một nam tử mặt mày tuấn dật, tóc dài phiêu phiêu, người mặc áo trong xanh nhạt, trung y màu trúc xanh, và áo bào tím lam, viền áo thêu hoa văn tinh mỹ. Phong cách có vẻ hoàn toàn khác biệt với Phục Hổ Đường đầu trọc trần truồng, cho nên đứng trong đám người hết sức nổi bật.
“Ta xem … Cũng không có gì đặc biệt sao!”
Ánh mắt của Sầm Nguyên Liệt quét quét qua lại trên người Cữu Tử Mặc, khóe môi lập tức cong lên nụ cười lạnh khinh thường.
Hắn là cháu đích tôn của Tông chủ Thần Ưng Giản, tuy rằng từ lâu có nghe qua danh tiếng của Cữu Tử Mặc, nhưng vì vẫn luôn bế quan tu hành dưới sự dạy dỗ của gia gia, cho đến vài ngày gần đây mới lấy thân phận thiên kiêu Trúc cơ, xuất tông hành tẩu.
Chỉ cần cưới được nữ nhi của tân Đường chủ Phục Hổ Đường Vũ Nhạc Vi, thì tất có thể loại bỏ biểu đệ Sầm Nguyên Thanh cạnh tranh với mình từ nhỏ, ngồi lên bảo tọa Tông chủ Thần Ưng Giản đời kế tiếp!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.