Chương 60: Khinh Người Quá Đáng!
Vũ Phiến Hoạ Thuỷ
29/06/2021
“Má má má ơi, có rắn cắn ta!”
Thời điểm Chân Tiểu Tiểu nhận ra nguy hiểm thì đã muộn, chỉ giây lát răng rắn sẽ xé rách da thịt nàng, nhưng vào đúng lúc này, một nắm tay to thình lình xuất hiện.
“Phanh!”
Tiểu Chúc Chúc ra tay, dưới nắm đấm hung hãn của hắn, đầu rắn trực tiếp biến từ tròn thành dẹp ngay giữa không trung, 'bẹp' một tiếng rớt xuống bùn.
Thật nợi hại!
Chân Tiểu Tiểu trố mắt, sự vui sướng trên mặt muốn giấu cũng không giấu được.
Mấy con rùa Thất Diệp Cốc dám ghét bỏ Tiểu Chúc Chúc đó, tuyệt đối là đám có mắt không tròng, tay đấm vào nhà cướp của giết rắn chém chuột mạnh mẽ bực này, đặt ở nơi nào mà không phải bá chủ một phương?
Thấy tốc độ ra quyền quỷ dị và sức lực đáng sợ của tên ngốc, đám rắn độc ẩn núp xung quanh bãi cỏ lập tức 'tư tư' gọi bậy, chạy trốn tứ tán.
“Con mẹ nó! Thế mà nhiều như vậy!”
Nhìn vô số độc vật sặc sỡ sắc màu đột nhiên tuôn ra từ bên chân, Chân Tiểu Tiểu há hốc miệng, rốt cuộc rõ ràng vì sao trước đó sư huynh Dược Các phải dùng tới sức ăn sữa mẹ để cướp đường chạy.
Em gái ngươi, rừng này khủng bố như vậy, là ta, ta cũng trốn nha a a!
Còn tên ngốc giống như không nghe thấy lời nàng, nhặt lên con rắn chết rồi cao hứng phấn chấn buộc quanh thắt lưng.
Xanh xanh đỏ đỏ, làm dây quần thật đẹp!
Chân Tiểu Tiểu nghĩ lại mà sợ, trộm liếc đầu rắn nát vụn trên eo Tiểu Chúc Chúc, gửi gắm hy vọng sống sót sau này của chính mình vào mảnh dược điền trong truyền thuyết.
Là dược điền của tiên gia, chắc sẽ tốt hơn cánh rừng âm u ẩm ướt tràn đầy độc vật này một chút nhỉ?
Hai người tiếp tục đi tới, đi nửa ngày rồi nhưng chưa thấy bất kỳ một cây thảo dược nào, Tiểu Chúc Chúc thì dã man đập chết thêm mười mấy con rắn độc, năm con rết cao nửa người, và một con lợn rừng biết phun lửa!
Hoàn cảnh ác liệt khiến Chân Tiểu Tiểu hơi bất an bồn chồn, mới trải qua một đoạn ngắn của cánh rừng, mà đã thấy độc vật lộng hành khắp nơi, muốn bước cũng khó, rừng thuốc này của Thất Diệp Cốc, rốt cuộc là cái quỷ gì vậy?
“Tiểu Chúc Chúc, ta có linh cảm không may.”
Chân Tiểu Tiểu cắn cắn khóe miệng, cảm thấy mạng nhỏ của mình và đồng bạn, có chút nguy hiểm.
Nếu không ôm lý tưởng đạp nát tất cả khó khăn, nàng mới không nghe bọn hắn sắp xếp.
“Ta thấy không chỉ Hoàng mũi to bụng dạ hẹp hòi, mà tất cả tu sĩ Thất Diệp Cốc đều thâm hiểm độc địa, âm hiểm xảo trá. Cả vị Cốc chủ phạt chúng ta tới trông rừng, cũng chẳng phải người tốt gì!”
Thời điểm Chân Tiểu Tiểu ra kết luận cuối cùng, một thẻ trúc màu vàng nhạt đột nhiên bay tới từ không trung, khi cách hai người mười thước, bỗng chốc hóa thành một người.
Hoàng Dược lão sống sờ sờ, khoanh tay đứng trong bụi cỏ, ưỡn ngực ngẩng đầu, vẻ mặt không giận dữ vẫn uy nghiêm, tựa hồ càng cao lớn uy vũ hơn ngày thường.
Trước mắt đột nhiên có người, còn là nhân vật chính mà mình vừa chửi, cẳng chân Chân Tiểu Tiểu mềm nhũn, thiếu chút nữa ngã xuống đất.
Với tính tình của Hoàng mũi to, sợ rằng sẽ giết người?
“Sư. . . Sư phụ, sao ngài lại tới?” Trong lòng Chân Tiểu Tiểu thực chua xót ngậm ngùi, mặt thì vẫn bất chấp nặn ra nụ cười.
“Chân Tiểu Tiểu, Chu Châu nghe lệnh!”
Vẻ mặt “người tới” không thay đổi gì, chỉ do thần thông biến thành, không đợi Chân Tiểu Tiểu nói hết lời, đã cao giọng hét lớn.
“Hai người các ngươi phạm sai lầm lớn, phạt cả đời không được tiếp xúc với đan đạo, ngoài ra sau khi vào rừng, trong thời gian nửa năm cần tìm được ba cây dược liệu trăm năm, hai mươi cây dược liệu năm mươi năm nộp lên, đến lúc đó nếu không hoàn thành nhiệm vụ, vậy chịu phạt xăm mặt, đuổi tới phương Bắc làm nô làm kỹ, vĩnh viễn không trở lại!”
Tiếng nói lạnh lẽo còn vang vọng trong rừng, mà thẻ trúc đã “phốc” một tiếng tan thành tro bụi.
Chân Tiểu Tiểu ngơ ngác nhìn bóng người đưa tin biến mất, sự hoảng loạn trong mắt nhanh chóng tan biến, thay vào đó là ngọn lửa phẫn nộ!
Nàng đột nhiên bật dậy từ mặt đất, đôi tay chống nạnh hét lớn một tiếng!
“Vẽ mặt ta? Làm nô làm kỹ? Phi, bà cô ta mặc kệ!”
Thời điểm Chân Tiểu Tiểu nhận ra nguy hiểm thì đã muộn, chỉ giây lát răng rắn sẽ xé rách da thịt nàng, nhưng vào đúng lúc này, một nắm tay to thình lình xuất hiện.
“Phanh!”
Tiểu Chúc Chúc ra tay, dưới nắm đấm hung hãn của hắn, đầu rắn trực tiếp biến từ tròn thành dẹp ngay giữa không trung, 'bẹp' một tiếng rớt xuống bùn.
Thật nợi hại!
Chân Tiểu Tiểu trố mắt, sự vui sướng trên mặt muốn giấu cũng không giấu được.
Mấy con rùa Thất Diệp Cốc dám ghét bỏ Tiểu Chúc Chúc đó, tuyệt đối là đám có mắt không tròng, tay đấm vào nhà cướp của giết rắn chém chuột mạnh mẽ bực này, đặt ở nơi nào mà không phải bá chủ một phương?
Thấy tốc độ ra quyền quỷ dị và sức lực đáng sợ của tên ngốc, đám rắn độc ẩn núp xung quanh bãi cỏ lập tức 'tư tư' gọi bậy, chạy trốn tứ tán.
“Con mẹ nó! Thế mà nhiều như vậy!”
Nhìn vô số độc vật sặc sỡ sắc màu đột nhiên tuôn ra từ bên chân, Chân Tiểu Tiểu há hốc miệng, rốt cuộc rõ ràng vì sao trước đó sư huynh Dược Các phải dùng tới sức ăn sữa mẹ để cướp đường chạy.
Em gái ngươi, rừng này khủng bố như vậy, là ta, ta cũng trốn nha a a!
Còn tên ngốc giống như không nghe thấy lời nàng, nhặt lên con rắn chết rồi cao hứng phấn chấn buộc quanh thắt lưng.
Xanh xanh đỏ đỏ, làm dây quần thật đẹp!
Chân Tiểu Tiểu nghĩ lại mà sợ, trộm liếc đầu rắn nát vụn trên eo Tiểu Chúc Chúc, gửi gắm hy vọng sống sót sau này của chính mình vào mảnh dược điền trong truyền thuyết.
Là dược điền của tiên gia, chắc sẽ tốt hơn cánh rừng âm u ẩm ướt tràn đầy độc vật này một chút nhỉ?
Hai người tiếp tục đi tới, đi nửa ngày rồi nhưng chưa thấy bất kỳ một cây thảo dược nào, Tiểu Chúc Chúc thì dã man đập chết thêm mười mấy con rắn độc, năm con rết cao nửa người, và một con lợn rừng biết phun lửa!
Hoàn cảnh ác liệt khiến Chân Tiểu Tiểu hơi bất an bồn chồn, mới trải qua một đoạn ngắn của cánh rừng, mà đã thấy độc vật lộng hành khắp nơi, muốn bước cũng khó, rừng thuốc này của Thất Diệp Cốc, rốt cuộc là cái quỷ gì vậy?
“Tiểu Chúc Chúc, ta có linh cảm không may.”
Chân Tiểu Tiểu cắn cắn khóe miệng, cảm thấy mạng nhỏ của mình và đồng bạn, có chút nguy hiểm.
Nếu không ôm lý tưởng đạp nát tất cả khó khăn, nàng mới không nghe bọn hắn sắp xếp.
“Ta thấy không chỉ Hoàng mũi to bụng dạ hẹp hòi, mà tất cả tu sĩ Thất Diệp Cốc đều thâm hiểm độc địa, âm hiểm xảo trá. Cả vị Cốc chủ phạt chúng ta tới trông rừng, cũng chẳng phải người tốt gì!”
Thời điểm Chân Tiểu Tiểu ra kết luận cuối cùng, một thẻ trúc màu vàng nhạt đột nhiên bay tới từ không trung, khi cách hai người mười thước, bỗng chốc hóa thành một người.
Hoàng Dược lão sống sờ sờ, khoanh tay đứng trong bụi cỏ, ưỡn ngực ngẩng đầu, vẻ mặt không giận dữ vẫn uy nghiêm, tựa hồ càng cao lớn uy vũ hơn ngày thường.
Trước mắt đột nhiên có người, còn là nhân vật chính mà mình vừa chửi, cẳng chân Chân Tiểu Tiểu mềm nhũn, thiếu chút nữa ngã xuống đất.
Với tính tình của Hoàng mũi to, sợ rằng sẽ giết người?
“Sư. . . Sư phụ, sao ngài lại tới?” Trong lòng Chân Tiểu Tiểu thực chua xót ngậm ngùi, mặt thì vẫn bất chấp nặn ra nụ cười.
“Chân Tiểu Tiểu, Chu Châu nghe lệnh!”
Vẻ mặt “người tới” không thay đổi gì, chỉ do thần thông biến thành, không đợi Chân Tiểu Tiểu nói hết lời, đã cao giọng hét lớn.
“Hai người các ngươi phạm sai lầm lớn, phạt cả đời không được tiếp xúc với đan đạo, ngoài ra sau khi vào rừng, trong thời gian nửa năm cần tìm được ba cây dược liệu trăm năm, hai mươi cây dược liệu năm mươi năm nộp lên, đến lúc đó nếu không hoàn thành nhiệm vụ, vậy chịu phạt xăm mặt, đuổi tới phương Bắc làm nô làm kỹ, vĩnh viễn không trở lại!”
Tiếng nói lạnh lẽo còn vang vọng trong rừng, mà thẻ trúc đã “phốc” một tiếng tan thành tro bụi.
Chân Tiểu Tiểu ngơ ngác nhìn bóng người đưa tin biến mất, sự hoảng loạn trong mắt nhanh chóng tan biến, thay vào đó là ngọn lửa phẫn nộ!
Nàng đột nhiên bật dậy từ mặt đất, đôi tay chống nạnh hét lớn một tiếng!
“Vẽ mặt ta? Làm nô làm kỹ? Phi, bà cô ta mặc kệ!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.