Chương 61: Lại Gặp Miệng Rộng
Vũ Phiến Hoạ Thuỷ
30/06/2021
Nhanh chóng gạt ý định khiêu chiến rừng rậm Hắc Điền sang một bên, mục tiêu Chân Tiểu Tiểu nóng lòng muốn đạp nát, đổi thành bản mặt xấu xa ghê tởm của Hoàng Dược lão!
Cởi giày thối, Chân Tiểu Tiểu từng nét từng nét viết tên Hoàng Dược lão dưới chữ miệng quái.
Chỉ là trời xui đất khiến mới trở thành đệ tử Dược Các, không có lòng trung thành gì đáng nói. Nếu bị người ghét bỏ, cần gì ở lại chịu khổ? Cùng lắm thì đi luôn!
Nghĩ thoáng, đường lập tức rộng.
“Ta nhớ rõ sư huynh dẫn đường từng nói, không nên tự ý xuất cốc, vậy nghĩa là. . . có thể tìm được ranh giới của Thất Diệp Cốc ở đây?!”
Ánh mắt Chân Tiểu Tiểu sáng choang, đột nhiên tỉnh táo tinh thần. Hoàn toàn quên mất người đó còn nhắc thêm “xuất cốc sẽ bị trừng phạt”.
Nói làm là làm, nàng không đi sâu vào rừng, ngược lại kéo Tiểu Chúc Chúc đang ngơ ngác mù tịt lảng vảng ở bìa rừng, dùng khoảng chừng một buổi sáng, mới tìm được một bia đá khắc chữ “Cấm”.
Bước ra một bước, là ngoài cốc.
“Hắc hắc!” Vuốt bề mặt thô ráp của bia đá, Chân Tiểu Tiểu cười sái hàm.
Học tập đan đạo cái gì? Cứt chó! Còn không tiêu dao sung sướng bằng đi bán thuốc đuổi sâu!
Huống chi dù muốn tu tiên đạp trời, thì nàng đường đường là mỹ nữ tuyệt thế có Chân hỏa linh căn, đi đâu mà không thể bái vào một núi mới?
“Tiểu Chúc Chúc, chúng ta đi!”
Chân Tiểu Tiểu phấn chấn hăng hái hét to gọi tên ngốc, chuẩn bị cùng nhau trở thành đệ tử Dược Các đầu tiên bỏ trốn và phản bội tông môn trong trăm năm qua.
Nhưng ngay khi nàng nhấc chân phải lên, một luồng khí lạnh đột nhiên bò lên trong lòng.
Giác quan thứ sáu nhạy bén khiến Chân Tiểu Tiểu rùng mình một cái, theo bản năng duỗi tay đẩy Tiểu Chúc Chúc ngã trước bia cấm!
Ngươi hại ta ngã á!
Nằm giữa đống bùn, Tiểu Chúc Chúc ủy khuất run run môi, ánh mắt cực kỳ vô tội.
Cái gì ở bên ngoài?
Chân Tiểu Tiểu đánh giá trước sau, cho dù trong hay ngoài ranh giới, đều chỉ thấy cây cối xanh um tươi tốt, thật sự không có điểm nào bất thường, nhưng ngón tay lại rất tự nhiên mò tới cục đá đen ở tay áo.
Dòng nước ấm kỳ lạ dâng lên từ đầu ngón tay, cuối cùng quanh quẩn bên mắt, giúp nàng một lần nữa giao cảm với các sinh linh bốn phía, nhìn thấy côn trùng ngủ say dưới tán lá, cũng thấy nọc độc chảy trong cơ thể chúng nó.
Sau khi siết chặt cục đá, trước mặt Chân Tiểu Tiểu đột nhiên xuất hiện một cái miệng rộng như bồn máu!
“Đệch!”
Cá sấu yêu!
Một bước trước Khóa Sơn Đại Trận, con cá sấu lớn xác thiếu cái răng cửa đang tàng hình chờ Chân Tiểu Tiểu chui đầu vào lưới!
Nó dẩu mông tròn vo, nằm rạp trên mặt đất, trong đôi mắt hí tị sáng loè loè sự đói khát và không kiên nhẫn.
Bản cô nương chỉ chút nữa là bị răng rắc!
Chân Tiểu Tiểu lui liên tục về phía sau ba bước, vì hoảng sợ mà khuôn mặt nhỏ trắng bệch. Cũng không biết đồ súc sinh chết tiệt này làm sao tìm được mình? Lại còn kiên nhẫn như vậy, vẫn không hề nhúc nhích, ẩn thân chờ đợi ngoài Khóa Sơn Đại Trận!
Đứng dưới bóng ma tâm lí của cá sấu yêu, Chân Tiểu Tiểu phát hiện, mộng đẹp rời đi Thất Diệp Cốc của mình đã vỡ vụn như bong bóng tan theo gió.
Tiến một bước về phía trước sẽ rơi vào miệng thú, mà lùi về phía sau một bước, thì không thể không đối mặt với sự bức bách uy hiếp của Hoàng mũi to!
Làm điểm tâm hay làm nô làm kỹ?
Nghĩ đến đây, Chân Tiểu Tiểu lập tức nhảy cao nửa trượng, hai mắt phun lửa.
“Tên nghiệt súc vô lương tâm, ngươi là đang hại ta bị vẽ mặt mèo rồi bán đi thanh lâu phương Bắc nha a a! Ta không trêu ngươi chọc ngươi, ngươi lại hố ta như vậy, chờ bản cô nương học được tiên pháp, ngươi nhất định không yên với ta!”
Ha ha ha ha!
Cuối cùng đến lượt ngươi ăn khổ sao? Con cái, giờ lão tử sẽ ăn luôn ngươi!
Thấy khuôn mặt nhỏ của Chân Tiểu Tiểu xanh lét, cá sấu yêu đắc ý dào dạt, trong chốc lát, thế nhưng quên mất còn có Khóa Sơn Đại Trận của Thất Diệp Cốc ngăn cách hai bên, há miệng rộng táp thẳng tới nàng.
_NL_
Cá sấu yêu, sớm hay muộn ngươi cũng rơi vào yếm nhỏ của Tiểu Tiểu nhà ta ~
Cởi giày thối, Chân Tiểu Tiểu từng nét từng nét viết tên Hoàng Dược lão dưới chữ miệng quái.
Chỉ là trời xui đất khiến mới trở thành đệ tử Dược Các, không có lòng trung thành gì đáng nói. Nếu bị người ghét bỏ, cần gì ở lại chịu khổ? Cùng lắm thì đi luôn!
Nghĩ thoáng, đường lập tức rộng.
“Ta nhớ rõ sư huynh dẫn đường từng nói, không nên tự ý xuất cốc, vậy nghĩa là. . . có thể tìm được ranh giới của Thất Diệp Cốc ở đây?!”
Ánh mắt Chân Tiểu Tiểu sáng choang, đột nhiên tỉnh táo tinh thần. Hoàn toàn quên mất người đó còn nhắc thêm “xuất cốc sẽ bị trừng phạt”.
Nói làm là làm, nàng không đi sâu vào rừng, ngược lại kéo Tiểu Chúc Chúc đang ngơ ngác mù tịt lảng vảng ở bìa rừng, dùng khoảng chừng một buổi sáng, mới tìm được một bia đá khắc chữ “Cấm”.
Bước ra một bước, là ngoài cốc.
“Hắc hắc!” Vuốt bề mặt thô ráp của bia đá, Chân Tiểu Tiểu cười sái hàm.
Học tập đan đạo cái gì? Cứt chó! Còn không tiêu dao sung sướng bằng đi bán thuốc đuổi sâu!
Huống chi dù muốn tu tiên đạp trời, thì nàng đường đường là mỹ nữ tuyệt thế có Chân hỏa linh căn, đi đâu mà không thể bái vào một núi mới?
“Tiểu Chúc Chúc, chúng ta đi!”
Chân Tiểu Tiểu phấn chấn hăng hái hét to gọi tên ngốc, chuẩn bị cùng nhau trở thành đệ tử Dược Các đầu tiên bỏ trốn và phản bội tông môn trong trăm năm qua.
Nhưng ngay khi nàng nhấc chân phải lên, một luồng khí lạnh đột nhiên bò lên trong lòng.
Giác quan thứ sáu nhạy bén khiến Chân Tiểu Tiểu rùng mình một cái, theo bản năng duỗi tay đẩy Tiểu Chúc Chúc ngã trước bia cấm!
Ngươi hại ta ngã á!
Nằm giữa đống bùn, Tiểu Chúc Chúc ủy khuất run run môi, ánh mắt cực kỳ vô tội.
Cái gì ở bên ngoài?
Chân Tiểu Tiểu đánh giá trước sau, cho dù trong hay ngoài ranh giới, đều chỉ thấy cây cối xanh um tươi tốt, thật sự không có điểm nào bất thường, nhưng ngón tay lại rất tự nhiên mò tới cục đá đen ở tay áo.
Dòng nước ấm kỳ lạ dâng lên từ đầu ngón tay, cuối cùng quanh quẩn bên mắt, giúp nàng một lần nữa giao cảm với các sinh linh bốn phía, nhìn thấy côn trùng ngủ say dưới tán lá, cũng thấy nọc độc chảy trong cơ thể chúng nó.
Sau khi siết chặt cục đá, trước mặt Chân Tiểu Tiểu đột nhiên xuất hiện một cái miệng rộng như bồn máu!
“Đệch!”
Cá sấu yêu!
Một bước trước Khóa Sơn Đại Trận, con cá sấu lớn xác thiếu cái răng cửa đang tàng hình chờ Chân Tiểu Tiểu chui đầu vào lưới!
Nó dẩu mông tròn vo, nằm rạp trên mặt đất, trong đôi mắt hí tị sáng loè loè sự đói khát và không kiên nhẫn.
Bản cô nương chỉ chút nữa là bị răng rắc!
Chân Tiểu Tiểu lui liên tục về phía sau ba bước, vì hoảng sợ mà khuôn mặt nhỏ trắng bệch. Cũng không biết đồ súc sinh chết tiệt này làm sao tìm được mình? Lại còn kiên nhẫn như vậy, vẫn không hề nhúc nhích, ẩn thân chờ đợi ngoài Khóa Sơn Đại Trận!
Đứng dưới bóng ma tâm lí của cá sấu yêu, Chân Tiểu Tiểu phát hiện, mộng đẹp rời đi Thất Diệp Cốc của mình đã vỡ vụn như bong bóng tan theo gió.
Tiến một bước về phía trước sẽ rơi vào miệng thú, mà lùi về phía sau một bước, thì không thể không đối mặt với sự bức bách uy hiếp của Hoàng mũi to!
Làm điểm tâm hay làm nô làm kỹ?
Nghĩ đến đây, Chân Tiểu Tiểu lập tức nhảy cao nửa trượng, hai mắt phun lửa.
“Tên nghiệt súc vô lương tâm, ngươi là đang hại ta bị vẽ mặt mèo rồi bán đi thanh lâu phương Bắc nha a a! Ta không trêu ngươi chọc ngươi, ngươi lại hố ta như vậy, chờ bản cô nương học được tiên pháp, ngươi nhất định không yên với ta!”
Ha ha ha ha!
Cuối cùng đến lượt ngươi ăn khổ sao? Con cái, giờ lão tử sẽ ăn luôn ngươi!
Thấy khuôn mặt nhỏ của Chân Tiểu Tiểu xanh lét, cá sấu yêu đắc ý dào dạt, trong chốc lát, thế nhưng quên mất còn có Khóa Sơn Đại Trận của Thất Diệp Cốc ngăn cách hai bên, há miệng rộng táp thẳng tới nàng.
_NL_
Cá sấu yêu, sớm hay muộn ngươi cũng rơi vào yếm nhỏ của Tiểu Tiểu nhà ta ~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.