Chương 391: Một Mặt Thoái Nhượng, Cũng Không Thích Hợp Ta
Vũ Phiến Hoạ Thuỷ
15/10/2021
“Ngươi bị người phong thuật, không thể tính chính mình … Khó trách ngươi nói, ngươi nhìn không thấu huyết quang tai ương của ta. Bởi vì, ngươi chính là người giải tai cho ta.”
Chân Tiểu Tiểu đứng trong trướng bồng cúi đầu khẽ lẩm bẩm.
Nàng sớm đã không còn Khất Nguyên Đan chữa thương.
Cho nên lập tức giũ ra hai viên Thanh Linh Hoàn từ trong tay áo, một viên ép vào miệng mím chặt của Xư Lí Thần Quang……
Một viên ngậm trong miệng mình, sau đó đột nhiên cầm lấy một chiếc áo khoác lông vũ của hắn ở trong phòng, khoác lên người!
Dung hợp dung hợp dung hợp dung hợp……
Vô số ánh sáng dung hợp bất chợt thắp sáng trên người Chân Tiểu Tiểu.
Vốn dĩ duy trì dung hợp với lực lượng Khai quang của Tiểu Thấu Minh đã cực kỳ hao phí thể lực, hiện tại thời gian cũng qua lâu như vậy, hẳn là phải giải trừ trạng thái nghỉ ngơi thật tốt, nhưng Chân Tiểu Tiểu một lần nữa mạnh mẽ dung hợp vô hạn, khếch trương uy áp trên người đến tận Khai quang Hậu kỳ!
Hơn mười luồng lực lượng chồng lên kinh mạch toàn thân.
Cơ thể thình lình bị chấn động mãnh liệt.
Hai đầu gối Chân Tiểu Tiểu mềm nhũn, thiếu chút thì quỳ rạp xuống đất, tuy nhiên nàng hung hăng cắn đầu lưỡi, gắng gượng nuốt trôi Thanh Linh Đan ngậm trong miệng.
Uy áp trên người thẳng tới Nửa bước Kết đan, mà khí tức tản ra lại càng tạp bác tột độ, hỗn loạn giống như dã thú.
Tiêp tục lấy ra sáu viên đan dược từ tay áo.
Tỉ lệ dược khí của sáu viên đan này chưa từng được ghi chép trong bất kỳ sách thuốc nào trên Đông Linh, nó là thành phẩm luyện chế ra cùng viên đan đỏ không đứng đắn từ đan phương thứ ba của Thú Linh Thạch.
Trải qua thí nghiệm, có tác dụng cuồng hóa chiến thú!
“Xem ra, cứ một mặt trốn tránh thế này cũng không thích hợp với ta.”
Giọng Chân Tiểu Tiểu khàn khàn, tùy tay vứt viên đan trắng trên mặt đất, giơ chân hung hăng giẫm nát!
“Hôm nay, ta nhất định sẽ bắt những người khiến Thần Quang sư điệt hộc máu phải trả giá đắt cho việc ác đã làm!”
Cẩn thận thu bột phấn viên đan trắng lẫn lộn cả bùn đất và tro bụi vào bình thuốc, Chân Tiểu Tiểu khoác áo của Xư Lí Thần Quang, không quay đầu lại bước thẳng ra lều vải.
Lông vũ phía sau phết đất, tiếng vang 'sàn sạt' vang đều đặn.
Vốn định quang minh chính đại làm người, mua bán công bằng, nhưng bị người khinh thường, chịu người hãm hại, đã vậy phải để cho bọn họ nhìn kỹ xem, thủ đoạn, nên dùng như thế nào mới đúng!
Chân Tiểu Tiểu ngẩng đầu lên.
Ánh mắt sáng ngời.
Rít gào khấp khuyết trong lòng.
“Thần Quang sư điệt, ngươi yên tâm, sư thúc sẽ cướp viên Phượng Khất Đan trân quý kia về cho ngươi!"
Phanh! Phanh! Phanh! Phanh!
Tiếng bước chân nặng nề vang lên bên góc đường, áo lông vũ màu đen to rộng bao vây lấy một vị cường giả tản ra uy áp trầm trọng và hỗn loạn.
“Trời đất, người này là ai? Khí thế thật đủ kiêu ngạo phách lối!
“Câm miệng, kêu gào cái gì chứ? Người ta vốn dĩ đã cường đại như thế!”
“Khí thế đó, chẳng lẽ là Thiếu chủ Vĩnh Tịch Vạn Dạ? Hoặc là Thiếu chủ Phù Đồ Thân Đồ Nguy Nhiên? Nghe nói hai người kia đều là nhân vật tàn nhẫn thuộc tính hắc ám!”
“Trình độ thú uy bực này cũng không giống ngưởi trẻ tuổi có thể tu luyện ra được, hắn hẳn phải là trưởng lão một tông mới đúng!”
Tiếng nghị luận sôi nổi ven đường.
Có sợ hãi, có nghi kỵ, có cả hâm mộ và sùng bái.
Tuy nhiên người tới không cần ai dẫn đường, mắt nhìn thẳng, nhịp chân đều đặn bước lên cầu thang dẫn lên tầng hai lầu gỗ. Bị khí thế hung tàn bá đạo của hắn quét ngang, mọi người xung quanh đều tự giác nhường ra một con đường rộng rãi. Đồng thời dùng ánh mắt sợ hãi dõi theo từng bước chân tựa như toé lửa của hắn, nhìn hắn tung cước đá văng cửa phòng.
“Nha nha nha nha, hôm nay có khách quý ghé thăm, tiểu nhân thật sự sợ hãi.”
Sau khi tiến vào bóng tối, tiếng tiếp đón nhiệt tình vang lên, trước mặt Chân Tiểu Tiểu lại một lần nữa xuất hiện hàm răng vàng sáng loè loè kia.
Khác hoàn toàn vẻ mặt nghiêm trang của một thương nhân lúc tới đây lần đầu, lần này giọng điệu a dua ton hót lập tức xuyên qua bóng đêm, chảy xuôi đến dưới chân Chân Tiểu Tiểu.
Chân Tiểu Tiểu đứng trong trướng bồng cúi đầu khẽ lẩm bẩm.
Nàng sớm đã không còn Khất Nguyên Đan chữa thương.
Cho nên lập tức giũ ra hai viên Thanh Linh Hoàn từ trong tay áo, một viên ép vào miệng mím chặt của Xư Lí Thần Quang……
Một viên ngậm trong miệng mình, sau đó đột nhiên cầm lấy một chiếc áo khoác lông vũ của hắn ở trong phòng, khoác lên người!
Dung hợp dung hợp dung hợp dung hợp……
Vô số ánh sáng dung hợp bất chợt thắp sáng trên người Chân Tiểu Tiểu.
Vốn dĩ duy trì dung hợp với lực lượng Khai quang của Tiểu Thấu Minh đã cực kỳ hao phí thể lực, hiện tại thời gian cũng qua lâu như vậy, hẳn là phải giải trừ trạng thái nghỉ ngơi thật tốt, nhưng Chân Tiểu Tiểu một lần nữa mạnh mẽ dung hợp vô hạn, khếch trương uy áp trên người đến tận Khai quang Hậu kỳ!
Hơn mười luồng lực lượng chồng lên kinh mạch toàn thân.
Cơ thể thình lình bị chấn động mãnh liệt.
Hai đầu gối Chân Tiểu Tiểu mềm nhũn, thiếu chút thì quỳ rạp xuống đất, tuy nhiên nàng hung hăng cắn đầu lưỡi, gắng gượng nuốt trôi Thanh Linh Đan ngậm trong miệng.
Uy áp trên người thẳng tới Nửa bước Kết đan, mà khí tức tản ra lại càng tạp bác tột độ, hỗn loạn giống như dã thú.
Tiêp tục lấy ra sáu viên đan dược từ tay áo.
Tỉ lệ dược khí của sáu viên đan này chưa từng được ghi chép trong bất kỳ sách thuốc nào trên Đông Linh, nó là thành phẩm luyện chế ra cùng viên đan đỏ không đứng đắn từ đan phương thứ ba của Thú Linh Thạch.
Trải qua thí nghiệm, có tác dụng cuồng hóa chiến thú!
“Xem ra, cứ một mặt trốn tránh thế này cũng không thích hợp với ta.”
Giọng Chân Tiểu Tiểu khàn khàn, tùy tay vứt viên đan trắng trên mặt đất, giơ chân hung hăng giẫm nát!
“Hôm nay, ta nhất định sẽ bắt những người khiến Thần Quang sư điệt hộc máu phải trả giá đắt cho việc ác đã làm!”
Cẩn thận thu bột phấn viên đan trắng lẫn lộn cả bùn đất và tro bụi vào bình thuốc, Chân Tiểu Tiểu khoác áo của Xư Lí Thần Quang, không quay đầu lại bước thẳng ra lều vải.
Lông vũ phía sau phết đất, tiếng vang 'sàn sạt' vang đều đặn.
Vốn định quang minh chính đại làm người, mua bán công bằng, nhưng bị người khinh thường, chịu người hãm hại, đã vậy phải để cho bọn họ nhìn kỹ xem, thủ đoạn, nên dùng như thế nào mới đúng!
Chân Tiểu Tiểu ngẩng đầu lên.
Ánh mắt sáng ngời.
Rít gào khấp khuyết trong lòng.
“Thần Quang sư điệt, ngươi yên tâm, sư thúc sẽ cướp viên Phượng Khất Đan trân quý kia về cho ngươi!"
Phanh! Phanh! Phanh! Phanh!
Tiếng bước chân nặng nề vang lên bên góc đường, áo lông vũ màu đen to rộng bao vây lấy một vị cường giả tản ra uy áp trầm trọng và hỗn loạn.
“Trời đất, người này là ai? Khí thế thật đủ kiêu ngạo phách lối!
“Câm miệng, kêu gào cái gì chứ? Người ta vốn dĩ đã cường đại như thế!”
“Khí thế đó, chẳng lẽ là Thiếu chủ Vĩnh Tịch Vạn Dạ? Hoặc là Thiếu chủ Phù Đồ Thân Đồ Nguy Nhiên? Nghe nói hai người kia đều là nhân vật tàn nhẫn thuộc tính hắc ám!”
“Trình độ thú uy bực này cũng không giống ngưởi trẻ tuổi có thể tu luyện ra được, hắn hẳn phải là trưởng lão một tông mới đúng!”
Tiếng nghị luận sôi nổi ven đường.
Có sợ hãi, có nghi kỵ, có cả hâm mộ và sùng bái.
Tuy nhiên người tới không cần ai dẫn đường, mắt nhìn thẳng, nhịp chân đều đặn bước lên cầu thang dẫn lên tầng hai lầu gỗ. Bị khí thế hung tàn bá đạo của hắn quét ngang, mọi người xung quanh đều tự giác nhường ra một con đường rộng rãi. Đồng thời dùng ánh mắt sợ hãi dõi theo từng bước chân tựa như toé lửa của hắn, nhìn hắn tung cước đá văng cửa phòng.
“Nha nha nha nha, hôm nay có khách quý ghé thăm, tiểu nhân thật sự sợ hãi.”
Sau khi tiến vào bóng tối, tiếng tiếp đón nhiệt tình vang lên, trước mặt Chân Tiểu Tiểu lại một lần nữa xuất hiện hàm răng vàng sáng loè loè kia.
Khác hoàn toàn vẻ mặt nghiêm trang của một thương nhân lúc tới đây lần đầu, lần này giọng điệu a dua ton hót lập tức xuyên qua bóng đêm, chảy xuôi đến dưới chân Chân Tiểu Tiểu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.