Chương 390: Vẫn Là Liên Luỵ Người Khác
Vũ Phiến Hoạ Thuỷ
14/10/2021
"Ba!"
Khắc Tức Ti Nam bị Dương Diễm cầm trong tay đột nhiên nổ tung, linh kiện kim loại hóa thành nước đen chảy xuống qua kẽ tay.
Vật ấy đang truy tìm khí tức Chân Tiểu Tiểu lại bị cuốn vào nhân quả mà Xư Lý Thần Quang bặc tính ra. Trong nháy mắt này, không chỉ bị khí tức của Thần ma chấn động, mà còn bị thuật pháp phản phệ.
"A!"
Dương Diễm hét thảm một tiếng.
Làn da lập tức cảm nhận được sự bỏng rát đau đớn!
Ngũ Bách Cân!
Ý niệm đầu tiên hiện lên trong đầu, chính là chủ nhân lầu gỗ dùng kế muốn sỉ nhục mình.
Nhưng sau khi đoàn người theo hầu hoảng sợ giúp hắn xử lý vết thương, một người lớn tuổi vội vàng bước đến cạnh Dương Diễm, nói nhỏ bên tai hắn.
"Thiếu tông, chúng ta vẫn nên từ bỏ thôi. Người mà ngài muốn bắt chỉ sợ có Đại vu Cổ sư hỗ trợ làm pháp, pháp bảo nháy mắt hóa máu đen … Tu vi của ma tu này, chắc chắn ở trên Kết đan cảnh!"
Ma tu Kết đan?
Tim Dương Diễm chợt đập nhanh.
Lửa giận lập tức được lý trí áp chế.
Ngẫm lại mọi chuyện xảy ra hôm nay, đích thực hết thảy đều lộ ra cổ quái.
"Hả?"
Sa Chi Điệp khẽ cười một tiếng không dễ phát hiện. Đột nhiên quay đầu đánh giá một lều vải dơ bẩn bên cạnh lầu gỗ, đáy lòng khẽ run.
Kỳ thật, mấy ngày nay nàng liên tục dạo quanh cứ điểm của tán tu là vì có một vật muốn tìm, nàng nhất định phải có được bảo vật kia.
Vẫn luôn cho rằng, thứ mình tâm tâm niệm niệm chỉ có thể xuất hiện ở hội giao dịch cao cấp, tuyệt đối không ngờ tới, vừa rồi bản thân đã nhận thấy khí tức của nó!
Truyền ra từ căn lều trại cũ rách đằng trước lầu gỗ!
"Diễm ca, việc này quên đi, ta có chút mệt."
Ôm cánh tay Dương Diễm, đôi mắt Sa Chi Điệp toát ra vẻ cầu xin.
Vốn không muốn dễ dàng bỏ qua như thế, nhưng không chịu nổi ánh mắt đủ để hòa tan mọi thứ của Sa Chi Điệp. Hai vai phẫn nộ run rẩy mấy lần, cuối cùng Dương Diễm chỉ siết chặt hai nắm đấm, cắn răng hừ lạnh một tiếng.
"Hừ! Chúng ta đi!"
Sau khi đám người tản đi, không biết vì sao sắc trời có vẻ xanh biếc sáng sủa hơn rất nhiều.
Bọn họ không hề biết rằng, nếu đi thêm năm bước nữa thì chính là một sạp bói toán nho nhỏ đứng sừng sững ở góc đường.
"Lý thế chất! Lý thế chất!"
Thoáng thấy Dương Diễm đi xa, Chân Tiểu Tiểu cắn răng cõng Xư Lý Thần Quang vào trướng bồng phía sau quầy hàng của hắn.
Nhìn từ bên ngoài, thứ đầu tiên đập vào mắt là bảng hiệu đoán mệnh và các mảnh vá màu sắc rực rỡ, đây là một nơi nghỉ ngơi tương đối giản dị, song đánh giá bên trong sẽ thấy phong cách hoàn toàn bất đồng.
Không có bất kỳ vật trang trí sặc sỡ nào.
Lấy lông mềm trải đất, lấy Mộc Thạch làm bàn, một tấm da thú nhỏ xếp gọn làm đệm giường nghỉ ngơi. Ngoài ra còn có vài chiếc áo choàng rộng thùng thình treo trên tường, ở góc nhà đun rất nhiều bình rượu nhỏ, nhìn qua hương vị của mỗi loại cũng khác biệt.
Trong giản dị lại lộ ra vẻ phóng khoáng lưu loát, trong màu xám trắng đơn điệu lại lộ ra vẻ phong tình tinh tế.
Có người nói, sở thích có thể phản ánh nội tâm của một người.
Cách bày biện nơi này làm cho Chân Tiểu Tiểu cảm nhận được một Xư Lý Thần Quang rất khác.
Không hề giống với người đệ tử chủ phong dào dạt nhiệt tình nhưng có điểm xúc động trong Cự Thần Tông kia, mà là một nam nhân tính tình cương nghị, một mình đủ sức đảm đương một phía.
Phát hiện sự tương phản to lớn này, trong lòng Chân Tiểu Tiểu có hơi hiếu kỳ.
Chẳng qua, tò mò vừa mới xuất hiện đã lập tức bị áy náy và lửa giận đánh nát.
Nhẹ nhàng đặt người hôn mê bất tỉnh lên trên đệm, sau khi dùng linh khí chải vuốt kinh mạch toàn thân hắn, Chân Tiểu Tiểu phẫn nộ ngẩng đầu lên!
"Dương Diễm! Ngũ Bách Cân!" Từ sâu trong cổ họng phát ra tiếng rít gào trầm thấp.
Vốn dĩ tâm tình hôm nay rất tốt, không muốn hố ai, không định dùng thủ đoạn gì, thành thành thật thật tuân theo quy củ, một tay giao tiền một tay lấy hàng, mua một món quà nhỏ mình vừa ý.
Lại bởi vì Dương Diễm khăng khăng chiếm đoạt.
Ngũ Bách Cân lật lọng.
Hợp lực cứng rắn bức ép mình đến bên vách núi!
Tuy rằng cuối cùng đã may mắn trốn thoát, không bị bại lộ, song cũng đã khiến người vô tội bị thương!
Thứ Chân Tiểu Tiểu chán ghét nhất, chính là liên luỵ người ngoài, điều này làm nàng lại nghĩ tới xương trắng chồng chất ở Đông Hương, nhớ tới huyết lệ và hối hận khắc cốt ghi tâm của mình.
Khắc Tức Ti Nam bị Dương Diễm cầm trong tay đột nhiên nổ tung, linh kiện kim loại hóa thành nước đen chảy xuống qua kẽ tay.
Vật ấy đang truy tìm khí tức Chân Tiểu Tiểu lại bị cuốn vào nhân quả mà Xư Lý Thần Quang bặc tính ra. Trong nháy mắt này, không chỉ bị khí tức của Thần ma chấn động, mà còn bị thuật pháp phản phệ.
"A!"
Dương Diễm hét thảm một tiếng.
Làn da lập tức cảm nhận được sự bỏng rát đau đớn!
Ngũ Bách Cân!
Ý niệm đầu tiên hiện lên trong đầu, chính là chủ nhân lầu gỗ dùng kế muốn sỉ nhục mình.
Nhưng sau khi đoàn người theo hầu hoảng sợ giúp hắn xử lý vết thương, một người lớn tuổi vội vàng bước đến cạnh Dương Diễm, nói nhỏ bên tai hắn.
"Thiếu tông, chúng ta vẫn nên từ bỏ thôi. Người mà ngài muốn bắt chỉ sợ có Đại vu Cổ sư hỗ trợ làm pháp, pháp bảo nháy mắt hóa máu đen … Tu vi của ma tu này, chắc chắn ở trên Kết đan cảnh!"
Ma tu Kết đan?
Tim Dương Diễm chợt đập nhanh.
Lửa giận lập tức được lý trí áp chế.
Ngẫm lại mọi chuyện xảy ra hôm nay, đích thực hết thảy đều lộ ra cổ quái.
"Hả?"
Sa Chi Điệp khẽ cười một tiếng không dễ phát hiện. Đột nhiên quay đầu đánh giá một lều vải dơ bẩn bên cạnh lầu gỗ, đáy lòng khẽ run.
Kỳ thật, mấy ngày nay nàng liên tục dạo quanh cứ điểm của tán tu là vì có một vật muốn tìm, nàng nhất định phải có được bảo vật kia.
Vẫn luôn cho rằng, thứ mình tâm tâm niệm niệm chỉ có thể xuất hiện ở hội giao dịch cao cấp, tuyệt đối không ngờ tới, vừa rồi bản thân đã nhận thấy khí tức của nó!
Truyền ra từ căn lều trại cũ rách đằng trước lầu gỗ!
"Diễm ca, việc này quên đi, ta có chút mệt."
Ôm cánh tay Dương Diễm, đôi mắt Sa Chi Điệp toát ra vẻ cầu xin.
Vốn không muốn dễ dàng bỏ qua như thế, nhưng không chịu nổi ánh mắt đủ để hòa tan mọi thứ của Sa Chi Điệp. Hai vai phẫn nộ run rẩy mấy lần, cuối cùng Dương Diễm chỉ siết chặt hai nắm đấm, cắn răng hừ lạnh một tiếng.
"Hừ! Chúng ta đi!"
Sau khi đám người tản đi, không biết vì sao sắc trời có vẻ xanh biếc sáng sủa hơn rất nhiều.
Bọn họ không hề biết rằng, nếu đi thêm năm bước nữa thì chính là một sạp bói toán nho nhỏ đứng sừng sững ở góc đường.
"Lý thế chất! Lý thế chất!"
Thoáng thấy Dương Diễm đi xa, Chân Tiểu Tiểu cắn răng cõng Xư Lý Thần Quang vào trướng bồng phía sau quầy hàng của hắn.
Nhìn từ bên ngoài, thứ đầu tiên đập vào mắt là bảng hiệu đoán mệnh và các mảnh vá màu sắc rực rỡ, đây là một nơi nghỉ ngơi tương đối giản dị, song đánh giá bên trong sẽ thấy phong cách hoàn toàn bất đồng.
Không có bất kỳ vật trang trí sặc sỡ nào.
Lấy lông mềm trải đất, lấy Mộc Thạch làm bàn, một tấm da thú nhỏ xếp gọn làm đệm giường nghỉ ngơi. Ngoài ra còn có vài chiếc áo choàng rộng thùng thình treo trên tường, ở góc nhà đun rất nhiều bình rượu nhỏ, nhìn qua hương vị của mỗi loại cũng khác biệt.
Trong giản dị lại lộ ra vẻ phóng khoáng lưu loát, trong màu xám trắng đơn điệu lại lộ ra vẻ phong tình tinh tế.
Có người nói, sở thích có thể phản ánh nội tâm của một người.
Cách bày biện nơi này làm cho Chân Tiểu Tiểu cảm nhận được một Xư Lý Thần Quang rất khác.
Không hề giống với người đệ tử chủ phong dào dạt nhiệt tình nhưng có điểm xúc động trong Cự Thần Tông kia, mà là một nam nhân tính tình cương nghị, một mình đủ sức đảm đương một phía.
Phát hiện sự tương phản to lớn này, trong lòng Chân Tiểu Tiểu có hơi hiếu kỳ.
Chẳng qua, tò mò vừa mới xuất hiện đã lập tức bị áy náy và lửa giận đánh nát.
Nhẹ nhàng đặt người hôn mê bất tỉnh lên trên đệm, sau khi dùng linh khí chải vuốt kinh mạch toàn thân hắn, Chân Tiểu Tiểu phẫn nộ ngẩng đầu lên!
"Dương Diễm! Ngũ Bách Cân!" Từ sâu trong cổ họng phát ra tiếng rít gào trầm thấp.
Vốn dĩ tâm tình hôm nay rất tốt, không muốn hố ai, không định dùng thủ đoạn gì, thành thành thật thật tuân theo quy củ, một tay giao tiền một tay lấy hàng, mua một món quà nhỏ mình vừa ý.
Lại bởi vì Dương Diễm khăng khăng chiếm đoạt.
Ngũ Bách Cân lật lọng.
Hợp lực cứng rắn bức ép mình đến bên vách núi!
Tuy rằng cuối cùng đã may mắn trốn thoát, không bị bại lộ, song cũng đã khiến người vô tội bị thương!
Thứ Chân Tiểu Tiểu chán ghét nhất, chính là liên luỵ người ngoài, điều này làm nàng lại nghĩ tới xương trắng chồng chất ở Đông Hương, nhớ tới huyết lệ và hối hận khắc cốt ghi tâm của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.