Chương 409: Ta Chính Là Tên Ngốc Nha!
Vũ Phiến Hoạ Thuỷ
27/10/2021
Làm sao bây giờ làm sao bây giờ?
Tiểu Tiểu giận ta!
Không được không được, ta ta ta … ta phải giải thích!
Từ từ……
Giải thích cái gì?
Ta chính là tên ngốc nha!
Ánh mắt Tiểu Chúc Chúc lại thêm trầm, vẻ ngượng ngùng và áy náy vừa mới trồi lên gương mặt chớp mắt đã biến mất vô tung, nhanh chóng hóa thành biểu tình đờ đẫn chất phác.
“Trên mặt, có băng.”
Giọng điệu bình tĩnh.
“Ngươi là tên ngốc tên ngốc tên ngốc tên ngốc … Tức chết ta! Lần sau còn làm như vậy, thả Tiểu Trong Suốt ra tẩn chết ngươi!”
Thật sự là không giận dỗi nổi với một tên ngốc, lời uy hiếp tràn ngập phẫn nộ và nắm tay đánh lên ngực của Chân Tiểu Tiểu quả nhiên nhẹ hơn rất nhiều.
Con cá sấu không đứng đắn kia sao?
Ừm, được, lần sau thả ra đi, dù sao nó không đánh lại ta.
Người nào đó vô tội nháy nháy mắt, tâm tình rất tốt, tùy tiện nhận lấy trứng Băng Điệp trong tay Chân Tiểu Tiểu, 'răng rắc' một tiếng, siết chặt bóp nát!
Răng rắc!
Vô số mảnh băng đan xen giữa các ngón tay, những băng lăng vừa mỹ lệ vừa mảnh khảnh rất nhanh thì bị lực lượng kích động, hóa thành vụn băng rơi rào rạt trong không trung.
“Tiểu Chúc Chúc! Ngươi làm cái gì?”
Thấy tên ngốc đột nhiên tùy hứng.
Nháy mắt quên luôn chuyện tính sổ, Chân Tiểu Tiểu kinh hô một tiếng.
Không phải vừa nói hay sao, trở lại doanh địa Phi Long Quan mới cắn nuốt hàn vật? Nếu hiện tại lập tức lâm vào ngủ say đồng thời tràn băng khí ra ngoài thân khiến không ai có thể tới gần, vậy quá gây chú ý!
“Lần này … sẽ không ngủ……”
Tên ngốc còn chưa nói hết lời đã bị Chân Tiểu Tiểu đập ngã xuống đất, trực tiếp túm lấy cổ áo llooi đi.
“Nhanh! Chúng ta quay về!”
Tinh Vân Nấm hôm nay dùng một lần rồi, trong khoảng thời gian ngắn không thể tiếp tục sử dụng, Chân Tiểu Tiểu bước lên một thanh phi kiếm, kéo theo Tiểu Chúc Chúc cuống cuồng lao ra lều vải.
Không thể!
Không thể để Tiểu Chúc Chúc phóng thích băng tức ở trong đám người!
Bấy giờ, một vị nữ tử che mặt đúng lúc dừng chân ở gần đó.
Khí tức của thánh vật, đoạn tuyệt tại đây.
Chẳng lẽ phải từ bỏ sao?
Sa Chi Điệp vô cùng không cam tâm, tìm kiếm thánh vật chính là sứ mệnh quan trọng nhất của mình ở Đông Linh, không gì sánh nổi!
Nhưng ngay khi nỗi lòng Sa Chi Điệp tràn đầy lo âu, hai bóng người lại bất ngờ bay ra từ một lều trại bên cạnh!
Nhanh!
Nhanh đến nhìn không rõ bộ dáng, chỉ thấy hai quả chuông vàng nho nhỏ thắt trên bím tóc thiếu nữ bay phấp phới, thiếu chút nữa là đánh vào mũi mình!
“Chết tiệt! Đi đường không có mắt à, các ngươi vội vã đi đầu thai hay sao?”
Sa Chi Điệp lui về phía sau một bước, né tránh bím tóc, đồng thời trên mặt cũng lộ ra vẻ căm ghét.
“Thật sự xin lỗi!”
Tuy nhiên, khoảnh khắc thanh âm xin lỗi của đối phương truyền tới từ phía trước, một luồng gió lạnh thổi ra từ góc mành lều trại vén lên lại khiến Sa Chi Điệp rùng mình một cái, tức giận đột nhiên đông cứng trên má.
Vụn băng nhỏ mảnh còn quay cuồng trong căn lều trống trải. Dưới đất phủ kín một tầng băng giá và sương mù, bị ánh mặt trời hắt xuống, chúng vừa hòa tan vừa phản chiếu ánh sáng bảy màu lung linh.
Khí tức của trứng Băng Tức Phượng Điệp!
Hai con ngươi phóng to, Sa Chi Điệp hấp tấp lao ra tìm người nhưng bọn họ sớm đã hoàn toàn khuất sau mây xa, cho nên nàng chỉ đành bước vào trong trướng, nghỉ chân một lát khắc sâu đôi chuông vàng cuối dải lụa kia trong đầu.
Người mua trứng Băng Điệp … Chính là nữ tử đeo chuông đó!
Khí tức của thánh vật cũng biến mất tại đây.
Chẳng lẽ……
Nàng còn có liên quan với thánh vật?
Chân Tiểu Tiểu kéo theo Tiểu Chúc Chúc lao nhanh một đường, mau chóng nhảy vào doanh trại dưới lá cờ chữ “Thiên” của Thiên Hải Cốc, lại bất ngờ bị một trận pháp cản bước.
“Là ai nhập doanh? Cớ gì chưa đeo huy chương dự thi?”
Thấy Chân Tiểu Tiểu đạp một thanh kiếm gỗ tầm thường đứng sừng sững trong gió, hơn nữa trên người không đeo con dấu dự thi, các đệ tử Thiên Hải Cốc duy trì trật tự cho đại bỉ rống to một tiếng, lập tức ngự kiếm bay lên tới gần phía nàng.
Tiểu Tiểu giận ta!
Không được không được, ta ta ta … ta phải giải thích!
Từ từ……
Giải thích cái gì?
Ta chính là tên ngốc nha!
Ánh mắt Tiểu Chúc Chúc lại thêm trầm, vẻ ngượng ngùng và áy náy vừa mới trồi lên gương mặt chớp mắt đã biến mất vô tung, nhanh chóng hóa thành biểu tình đờ đẫn chất phác.
“Trên mặt, có băng.”
Giọng điệu bình tĩnh.
“Ngươi là tên ngốc tên ngốc tên ngốc tên ngốc … Tức chết ta! Lần sau còn làm như vậy, thả Tiểu Trong Suốt ra tẩn chết ngươi!”
Thật sự là không giận dỗi nổi với một tên ngốc, lời uy hiếp tràn ngập phẫn nộ và nắm tay đánh lên ngực của Chân Tiểu Tiểu quả nhiên nhẹ hơn rất nhiều.
Con cá sấu không đứng đắn kia sao?
Ừm, được, lần sau thả ra đi, dù sao nó không đánh lại ta.
Người nào đó vô tội nháy nháy mắt, tâm tình rất tốt, tùy tiện nhận lấy trứng Băng Điệp trong tay Chân Tiểu Tiểu, 'răng rắc' một tiếng, siết chặt bóp nát!
Răng rắc!
Vô số mảnh băng đan xen giữa các ngón tay, những băng lăng vừa mỹ lệ vừa mảnh khảnh rất nhanh thì bị lực lượng kích động, hóa thành vụn băng rơi rào rạt trong không trung.
“Tiểu Chúc Chúc! Ngươi làm cái gì?”
Thấy tên ngốc đột nhiên tùy hứng.
Nháy mắt quên luôn chuyện tính sổ, Chân Tiểu Tiểu kinh hô một tiếng.
Không phải vừa nói hay sao, trở lại doanh địa Phi Long Quan mới cắn nuốt hàn vật? Nếu hiện tại lập tức lâm vào ngủ say đồng thời tràn băng khí ra ngoài thân khiến không ai có thể tới gần, vậy quá gây chú ý!
“Lần này … sẽ không ngủ……”
Tên ngốc còn chưa nói hết lời đã bị Chân Tiểu Tiểu đập ngã xuống đất, trực tiếp túm lấy cổ áo llooi đi.
“Nhanh! Chúng ta quay về!”
Tinh Vân Nấm hôm nay dùng một lần rồi, trong khoảng thời gian ngắn không thể tiếp tục sử dụng, Chân Tiểu Tiểu bước lên một thanh phi kiếm, kéo theo Tiểu Chúc Chúc cuống cuồng lao ra lều vải.
Không thể!
Không thể để Tiểu Chúc Chúc phóng thích băng tức ở trong đám người!
Bấy giờ, một vị nữ tử che mặt đúng lúc dừng chân ở gần đó.
Khí tức của thánh vật, đoạn tuyệt tại đây.
Chẳng lẽ phải từ bỏ sao?
Sa Chi Điệp vô cùng không cam tâm, tìm kiếm thánh vật chính là sứ mệnh quan trọng nhất của mình ở Đông Linh, không gì sánh nổi!
Nhưng ngay khi nỗi lòng Sa Chi Điệp tràn đầy lo âu, hai bóng người lại bất ngờ bay ra từ một lều trại bên cạnh!
Nhanh!
Nhanh đến nhìn không rõ bộ dáng, chỉ thấy hai quả chuông vàng nho nhỏ thắt trên bím tóc thiếu nữ bay phấp phới, thiếu chút nữa là đánh vào mũi mình!
“Chết tiệt! Đi đường không có mắt à, các ngươi vội vã đi đầu thai hay sao?”
Sa Chi Điệp lui về phía sau một bước, né tránh bím tóc, đồng thời trên mặt cũng lộ ra vẻ căm ghét.
“Thật sự xin lỗi!”
Tuy nhiên, khoảnh khắc thanh âm xin lỗi của đối phương truyền tới từ phía trước, một luồng gió lạnh thổi ra từ góc mành lều trại vén lên lại khiến Sa Chi Điệp rùng mình một cái, tức giận đột nhiên đông cứng trên má.
Vụn băng nhỏ mảnh còn quay cuồng trong căn lều trống trải. Dưới đất phủ kín một tầng băng giá và sương mù, bị ánh mặt trời hắt xuống, chúng vừa hòa tan vừa phản chiếu ánh sáng bảy màu lung linh.
Khí tức của trứng Băng Tức Phượng Điệp!
Hai con ngươi phóng to, Sa Chi Điệp hấp tấp lao ra tìm người nhưng bọn họ sớm đã hoàn toàn khuất sau mây xa, cho nên nàng chỉ đành bước vào trong trướng, nghỉ chân một lát khắc sâu đôi chuông vàng cuối dải lụa kia trong đầu.
Người mua trứng Băng Điệp … Chính là nữ tử đeo chuông đó!
Khí tức của thánh vật cũng biến mất tại đây.
Chẳng lẽ……
Nàng còn có liên quan với thánh vật?
Chân Tiểu Tiểu kéo theo Tiểu Chúc Chúc lao nhanh một đường, mau chóng nhảy vào doanh trại dưới lá cờ chữ “Thiên” của Thiên Hải Cốc, lại bất ngờ bị một trận pháp cản bước.
“Là ai nhập doanh? Cớ gì chưa đeo huy chương dự thi?”
Thấy Chân Tiểu Tiểu đạp một thanh kiếm gỗ tầm thường đứng sừng sững trong gió, hơn nữa trên người không đeo con dấu dự thi, các đệ tử Thiên Hải Cốc duy trì trật tự cho đại bỉ rống to một tiếng, lập tức ngự kiếm bay lên tới gần phía nàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.