Vạn Thú Triều Hoàng

Chương 405: Thế Nhưng Không Phải Thẳng Nam Tâm Như Sắt Thép!

Vũ Phiến Hoạ Thuỷ

25/10/2021

“Mặt trên có … khí tức ăn mòn, ta rửa sạch một chút.”

Cái gì?

Ngay lúc Chân Tiểu Tiểu nghi hoặc Tiểu Chúc Chúc đã nhắm mắt, hai ngón tay kẹp sợi dây, nhẹ nhàng vuốt thằng từ đầu đến đuôi.

Ánh sáng vàng nhàn nhạt trên đầu ngón tay thon dài của hắn tức khắc chiếu sáng toàn bộ lều vải.

Cũng không phải dùng hàn lực, mà là một loại lực lượng khó có thể hình dung.

Chân Tiểu Tiểu khiếp sợ trợn tròn hai mắt, nhìn sợi dây như nhiễm mực kia được ngón tay Tiểu Chúc Chúc lướt qua thì dần dần tràn ra tia sáng nhu hòa.

Nó uyển chuyển nhẹ nhàng như đám sương, dưới sương mù thêu hoa văn đám mây bằng chỉ bạc, sỉ sét trên vật kim loại ở hai đầu dây biến mất, lộ ra bộ dáng vốn có vậy mà lại là một đôi chuông nhỏ!

Bình thường, dù lay động cũng sẽ không phát ra thanh âm, chỉ khi lấy linh lực kích động mới có thể nghe thấy tiếng chuông vui tai!

Đây là … chữa trị tàn bảo trong truyền thuyết?

Nhìn sợi dây đen thùi lùi trên tay Tiểu Chúc Chúc chậm rãi biến thành một chiếc dây cột tóc xinh đẹp, Chân Tiểu Tiểu cực kỳ khiếp sợ.

Nghe người ta nói, có một số tu sĩ thực lực cao thâm nắm giữ bản lĩnh ấy thường thích thu mua tàn bảo rồi tiến hành chữa trị tu bổ, sau đó tự dùng hoặc bán đi với giá cao. Chẳng qua việc này cần ánh mắt sắc bén và tu vi cao thâm.

“Ta giúp ngươi buộc lên?”

Mặc dù là dò hỏi tuy nhiên Tiểu Chúc Chúc đã lập tức vòng ra phía sau Chân Tiểu Tiểu, nhẹ nhàng cầm bím tóc của nàng trong tay.

Không khí có chút vi diệu.



Hai má Chân Tiểu Tiểu phơn phớt hồng. Nghĩ thầm ngươi nhanh lên nha, đừng có đứng gần sát như vậy, hô hấp còn phun vào cổ ta.

Làn da chạm đến mái tóc mềm mại, Tiểu Chúc Chúc cũng ngây người.

Ách……

Vấn tóc kiểu gì đây?

Chính mình nhận cái việc này làm quái gì nhỉ?

Hình như chưa từng thử bao giờ, nhưng mà trong lòng lại cố tình rất muốn làm.

Trên trán tuôn mồ hôi như thác, hai con mắt đã sắp dán lên da đầu Chân Tiểu Tiểu, tốn thời gian hơn lúc chữa trị pháp bảo rất nhiều mới miễn cưỡng dùng dải lụa treo đôi chuông nhỏ thắt một nút ở đuôi tóc.

Lưu luyến buông tay ra, Tiểu Chúc Chúc thở phào một hơi.

Dung mạo yêu kiều của thiếu nữ phối với lụa mỏng và chiếc chuông vàng tung bay sau mái tóc đen nhánh, khiến thần thái và khí thế bổ sung cho nhau, toàn thân tức khắc trở nên phấn chấn phi dương hơn nhiều.

“Tiểu Tiểu của ta thật xinh đẹp.”

Tiểu Chúc Chúc cúi đầu, trong mắt chỉ phản chiếu hình bóng của Chân Tiểu Tiểu.

“Ta … thực thích.” Tiểu Chúc Chúc coi việc tặng quà một chuyện lớn, nỗ lực bày ra bộ dáng nghiêm túc, cho nên hai má Chân Tiểu Tiểu càng thêm hồng.

Vốn nghĩ sẽ được đồ dùng nhà bếp hay gì đó mà thôi, nào ngờ……



Từ phong cách chọn lễ vật có thể nhìn ra, cháo ngốc, thế nhưng không phải một thẳng nam tâm như sắt thép!

Dương Diễm trở lại doanh địa dưới lá cờ chữ "Nhạc", đôi tay băng bó hai tầng băng gạc, ánh mắt âm trầm ngồi trong trướng làm bằng lông cáo trắng của mình.

Chết tiệt!

Khoảnh khắc Khắc Tức Ti Nam nổ tung, chú lực trong đó không biết được lực lượng gì tạo thành, hắn đã thỉnh vài vị trưởng lão kiểm tra đều nói là pháp thuật ăn mòn của cường giả có tu vi ít nhất từ Kết đan cảnh trở lên!

Cho dù sử dụng thuốc trị thương tốt nhất, ngày sau cánh tay này của mình khỏi hẳn thì cũng vẫn để lại sẹo!

Quá mất mặt!

Hết thảy đều do vị chủ nhân thần bí của trứng Băng Điệp và Ngũ Bách Cân!

Vốn định tiếp tục tìm người, nhưng Điệp Nhi chợt thất thần rồi vội vàng cáo từ. Vốn định phát tiết lửa giận lên người Ngũ Bách Cân, nào ngờ ám tử mình phái đi theo dõi chẳng bao lâu đã trở về hội báo, cả toà lầu gỗ đột nhiên sụp đổ.

Mà Tam Đỉnh trưởng lão của đại dược tông Đông Điện tựa hồ vừa tìm được một vật gì đó rất đáng giá ở hội giao dịch, lệnh tu sĩ Đông Điện phong tỏa toàn bộ khu vực xung quanh.

Hôm nay làm sao cứ mãi trắc trở như thế?

Chẳng lẽ ngay cả một chút chuyện tốt cũng không có?

Khoé mắt liếc qua cửa sổ, Dương Diễm kinh ngạc phát hiện, Thiếu tông Nhạc Hà Dĩ Nam, xưa nay vẫn luôn điệu thấp đang suất lĩnh tất cả thân tín của mình bày trận thế, khoanh tay đứng bên ngoài trướng của hắn nhìn ra không trung xa xa có vẻ nóng lòng chờ đợi.

_NL_

Lão bản, cho ta một tá Tiểu Chúc Chúc, ta muốn đóng gói mang đi!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Vạn Thú Triều Hoàng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook