Chương 404: Xem Ta Mua Cho Ngươi Cái Gì?
Vũ Phiến Hoạ Thuỷ
25/10/2021
Căn lều nhỏ trong trí nhớ còn đây, nhưng quầy hàng bặc tính đặt ở ngoài, đồ đạc bày biện bên trong, và cả người bệnh, tất cả đều biến mất không thấy.
“Ơ? Thần Quang sư điệt đâu?! Người đi nơi nào?”
Đứng giữa lều vải trống không, ánh mắt Chân Tiểu Tiểu tràn đầy nghi hoặc.
Nàng không hay biết, bị trọng thương, việc đầu tiên Xư Lí Thần Quang làm sau khi tỉnh dậy chính là cuốn gói bỏ trốn về doanh địa của Cự Thần Tông.
Thế giới ngoài kia thật sự quá đáng sợ, tùy tùy tiện tiện cũng có thể gặp được người khiến mình phun máu suýt chết!
“Tiểu Chu Chu ở đây.”
Phía sau Chân Tiểu Tiểu có một nam tử trầm mặc đang đứng, trong lòng thập phần bất mãn.
Thần Quang quả hồng* là ai?
Tên này nghe sao giống như một con chó vậy!
Giật nhẹ góc áo Chân Tiểu Tiểu, người nào đó ủy khuất vô cùng muốn dời lực chú ý của Chân Tiểu Tiểu lên trên người mình.
Phốc!
Từ thanh âm lẩm bẩm mơ hồ không rõ nghe ra một ít ý tứ oán trách, Chân Tiểu Tiểu xoay người, nhón mũi chân mới miễn cưỡng chạm đến đầu to của tên ngốc.
“Biết rồi, ngươi ở đây là tốt rồi, vừa nãy không bị dọa chứ? Lầu gỗ kia sụp hết đâu! Lão bản nhất định sẽ tổn thất rất thảm trọng.”
Chú ý tới tâm tình của tiểu đệ, chẳng qua Chân Tiểu Tiểu cũng không thành thật khai báo, đầu sỏ chơi sập cả cái lầu chính là mình.
“Dọa thì không có, nhưng mà sau khi ra ngoài đột nhiên tìm không thấy đâu, có chút lo lắng ngươi bị thương.”
Vươn lòng bàn tay to rộng, Tiểu Chúc Chúc bất ngờ xoa xoa đỉnh đầu Chân Tiểu Tiểu, ánh mắt thập phần thâm trầm.
Trong lòng bỗng chốc xẹt qua một tia ấm.
Thần sắc của Chân Tiểu Tiểu khựng một chút.
Tiếp đó lại cười vui.
Nha!
Còn biết lo nghĩ cho người khác!
Quả nhiên, ăn nhiều băng như thế sao có thể vô ích!
“Xem ta mua cho ngươi cái gì!”
Nhớ tới hàn vật, Chân Tiểu Tiểu đang chuẩn bị lấy trứng Băng Tức Phượng Điệp ra nhưng không ngờ Tiểu Chúc Chúc cũng mở miệng.
“Xem ta mua cho ngươi cái gì!” Tên ngốc kiêu ngạo ưỡn thẳng ngực.
“Cái gì? Ngươi mua đồ cho ta?” Biểu tình Chân Tiểu Tiểu kinh ngạc.
“Cái gì? Ngươi mua đồ cho ta?” Vẻ mặt Tiểu Chúc Chúc hạnh phúc.
“Ha ha ha ha!”
Làm sao lại khéo như vậy chứ!
Liên tục hai lần đều nói một lời giống nhau, Chân Tiểu Tiểu ôm bụng cười ha hả, bởi vì bị Tiểu Chúc Chúc chọc cười, trong lúc nhất thời nàng đã quên đi sự lo lắng cho vết thương của Xư Lí Thần Quang.
“Tiểu Tiểu, ngươi cười sắp rụng răng rồi.”
Nghe tiếng cười lớn của Chân Tiểu Tiểu, hai má tên ngốc có chút hồng hồng.
Ở trong ấn tượng của hắn, thời điểm mình nói chuyện, cho tới bây giờ chưa từng có ai dám ngắt lời hay cười thoải mái như thế.
Có điều, Tiểu Tiểu làm vậy không hề đáng ghét chút nào, ngược lại còn đặc biệt đáng yêu. Chẳng qua chính mình … đại khái đang bị bệnh, chỉ cần đối diện với đôi mắt cười đến cong cong của nàng ba giây thì tim sẽ đập nhanh hơn, hai tai nóng bừng.
Ừm, nhất định là bệnh cũng không nhẹ, vẫn phải tiếp tục uống thuốc.
“Được được được!”
“Vậy mau để ta xem, thứ ngươi mua cho ta là cái gì nha?”
Chân Tiểu Tiểu làm bộ hưng phấn.
Trước đó tống cổ Tiểu Chúc Chúc đi căn lều rách nát bên kia quả thực đã nhét mười vạn pháp tệ cho hắn, nhưng Chân Tiểu Tiểu không chút nghi ngờ, lúc này tên ngốc chắc chắn sẽ móc ra nồi bát muỗng bồn, mấy đồ linh tinh kỳ kỳ quái quái cho mình.
Một con người chỉ biết ăn thì không nên chờ mong quá lớn.
“Vật rất đẹp đâu, vừa lúc xứng với bím tóc của ngươi.”
Dưới ánh mắt cổ vũ của Chân Tiểu Tiểu, Tiểu Chúc Chúc lấy ra từ phía sau một sợi dây.
Nó đen tuyền, lộn xộn vo thành một cục, dường như nước cũng không thể rửa sạch vết mực ở bên trên, hai đầu còn treo hai khối kim loại rỉ sét.
……
Khóe miệng Chân Tiểu Tiểu giật giật.
Điểm kỳ vọng của mình rõ ràng đã thấp như thế rồi.
“Thật … đặc biệt, ta rất thích.” Tuy nhiên không muốn làm Tiểu Chúc Chúc đau lòng, Chân Tiểu Tiểu vẫn cười tỏ vẻ cảm kích.
“Từ từ.”
Tiểu Chúc Chúc ngăn cản bàn tay nhỏ duỗi tới lấy sợi dây.
_NL_
Chẳng lẽ gu thẩm mỹ của Tiểu Chúc Chúc kém như thế?
*Anh nhà nghe sư điệt thành quả hồng ạ +_+
“Ơ? Thần Quang sư điệt đâu?! Người đi nơi nào?”
Đứng giữa lều vải trống không, ánh mắt Chân Tiểu Tiểu tràn đầy nghi hoặc.
Nàng không hay biết, bị trọng thương, việc đầu tiên Xư Lí Thần Quang làm sau khi tỉnh dậy chính là cuốn gói bỏ trốn về doanh địa của Cự Thần Tông.
Thế giới ngoài kia thật sự quá đáng sợ, tùy tùy tiện tiện cũng có thể gặp được người khiến mình phun máu suýt chết!
“Tiểu Chu Chu ở đây.”
Phía sau Chân Tiểu Tiểu có một nam tử trầm mặc đang đứng, trong lòng thập phần bất mãn.
Thần Quang quả hồng* là ai?
Tên này nghe sao giống như một con chó vậy!
Giật nhẹ góc áo Chân Tiểu Tiểu, người nào đó ủy khuất vô cùng muốn dời lực chú ý của Chân Tiểu Tiểu lên trên người mình.
Phốc!
Từ thanh âm lẩm bẩm mơ hồ không rõ nghe ra một ít ý tứ oán trách, Chân Tiểu Tiểu xoay người, nhón mũi chân mới miễn cưỡng chạm đến đầu to của tên ngốc.
“Biết rồi, ngươi ở đây là tốt rồi, vừa nãy không bị dọa chứ? Lầu gỗ kia sụp hết đâu! Lão bản nhất định sẽ tổn thất rất thảm trọng.”
Chú ý tới tâm tình của tiểu đệ, chẳng qua Chân Tiểu Tiểu cũng không thành thật khai báo, đầu sỏ chơi sập cả cái lầu chính là mình.
“Dọa thì không có, nhưng mà sau khi ra ngoài đột nhiên tìm không thấy đâu, có chút lo lắng ngươi bị thương.”
Vươn lòng bàn tay to rộng, Tiểu Chúc Chúc bất ngờ xoa xoa đỉnh đầu Chân Tiểu Tiểu, ánh mắt thập phần thâm trầm.
Trong lòng bỗng chốc xẹt qua một tia ấm.
Thần sắc của Chân Tiểu Tiểu khựng một chút.
Tiếp đó lại cười vui.
Nha!
Còn biết lo nghĩ cho người khác!
Quả nhiên, ăn nhiều băng như thế sao có thể vô ích!
“Xem ta mua cho ngươi cái gì!”
Nhớ tới hàn vật, Chân Tiểu Tiểu đang chuẩn bị lấy trứng Băng Tức Phượng Điệp ra nhưng không ngờ Tiểu Chúc Chúc cũng mở miệng.
“Xem ta mua cho ngươi cái gì!” Tên ngốc kiêu ngạo ưỡn thẳng ngực.
“Cái gì? Ngươi mua đồ cho ta?” Biểu tình Chân Tiểu Tiểu kinh ngạc.
“Cái gì? Ngươi mua đồ cho ta?” Vẻ mặt Tiểu Chúc Chúc hạnh phúc.
“Ha ha ha ha!”
Làm sao lại khéo như vậy chứ!
Liên tục hai lần đều nói một lời giống nhau, Chân Tiểu Tiểu ôm bụng cười ha hả, bởi vì bị Tiểu Chúc Chúc chọc cười, trong lúc nhất thời nàng đã quên đi sự lo lắng cho vết thương của Xư Lí Thần Quang.
“Tiểu Tiểu, ngươi cười sắp rụng răng rồi.”
Nghe tiếng cười lớn của Chân Tiểu Tiểu, hai má tên ngốc có chút hồng hồng.
Ở trong ấn tượng của hắn, thời điểm mình nói chuyện, cho tới bây giờ chưa từng có ai dám ngắt lời hay cười thoải mái như thế.
Có điều, Tiểu Tiểu làm vậy không hề đáng ghét chút nào, ngược lại còn đặc biệt đáng yêu. Chẳng qua chính mình … đại khái đang bị bệnh, chỉ cần đối diện với đôi mắt cười đến cong cong của nàng ba giây thì tim sẽ đập nhanh hơn, hai tai nóng bừng.
Ừm, nhất định là bệnh cũng không nhẹ, vẫn phải tiếp tục uống thuốc.
“Được được được!”
“Vậy mau để ta xem, thứ ngươi mua cho ta là cái gì nha?”
Chân Tiểu Tiểu làm bộ hưng phấn.
Trước đó tống cổ Tiểu Chúc Chúc đi căn lều rách nát bên kia quả thực đã nhét mười vạn pháp tệ cho hắn, nhưng Chân Tiểu Tiểu không chút nghi ngờ, lúc này tên ngốc chắc chắn sẽ móc ra nồi bát muỗng bồn, mấy đồ linh tinh kỳ kỳ quái quái cho mình.
Một con người chỉ biết ăn thì không nên chờ mong quá lớn.
“Vật rất đẹp đâu, vừa lúc xứng với bím tóc của ngươi.”
Dưới ánh mắt cổ vũ của Chân Tiểu Tiểu, Tiểu Chúc Chúc lấy ra từ phía sau một sợi dây.
Nó đen tuyền, lộn xộn vo thành một cục, dường như nước cũng không thể rửa sạch vết mực ở bên trên, hai đầu còn treo hai khối kim loại rỉ sét.
……
Khóe miệng Chân Tiểu Tiểu giật giật.
Điểm kỳ vọng của mình rõ ràng đã thấp như thế rồi.
“Thật … đặc biệt, ta rất thích.” Tuy nhiên không muốn làm Tiểu Chúc Chúc đau lòng, Chân Tiểu Tiểu vẫn cười tỏ vẻ cảm kích.
“Từ từ.”
Tiểu Chúc Chúc ngăn cản bàn tay nhỏ duỗi tới lấy sợi dây.
_NL_
Chẳng lẽ gu thẩm mỹ của Tiểu Chúc Chúc kém như thế?
*Anh nhà nghe sư điệt thành quả hồng ạ +_+
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.