Chương 195: Vì Sao Anh Tuấn Như Vậy?
Vũ Phiến Hoạ Thuỷ
14/08/2021
Người dễ dàng đánh bẹp một quyền của Cao Hiên, còn vứt xuống đất hung hăng cọ xát là ai?
Mọi người kinh ngạc ngẩng đầu lên.
Chỉ thấy phía sau Chân Tiểu Tiểu xuất hiện một thân ảnh cao lớn, bởi vì ngược sáng, ngũ quan và dáng người hắn rất mơ hồ, nhưng trong đôi mắt lại thiêu đốt lửa nóng hừng hực, uy áp mạnh mẽ khiến cẳng chân mọi người run run, phẫn nộ bừng bừng khiến lòng người hoảng sợ, linh hồn như sắp tiêu tán!
“Sư đệ quái nhân!” Lập tức quẳng đi rìu to trong tay, Thải Hà quỳ sát đất anh anh khóc rống.
Sư đệ nhất định là thấy mình bị tên Cao Hiên đáng chết kia đẩy ngã trên mặt đất, mới tức giận tấn công hắn!
Xem ra nhu nhược một chút, quả thực có thể hòa tan nội tâm lạnh băng cứng rắn của nam tử.
Cắn khăn tay, người chưa bao giờ có bất kỳ quan hệ gì với hai chữ “thục nữ” như Thải Hà lại cố sức khóc nức nở, ra vẻ ta đây là đoá hoa tươi bị cuồng phong chà đạp.
“Sư đệ quái nhân!”
“Quái nhân!”
Còn đám nam tu sĩ thì đồng loạt treo vẻ mặt sợ hãi, thân thể cầm lòng không đậu run lẩy bẩy không ngừng trong gió.
Bởi vì quái nhân mới nhập môn hơn một tháng, mà đã sáng tạo ra vô số truyền kỳ khiến người ta khó có thể quên được.
Đặc trưng rõ ràng nhất của hắn đó là không muốn nói chuyện với ai, cũng không chủ động nhận nhiệm vụ chém giết cá sấu yêu của tông môn. Tuy nhiên, chỉ cần có cá sấu đi ngang qua sườn núi do hắn chiếm lĩnh, vậy vô luận là Ngưng khí tầng một, hay là Trúc cơ kỳ, toàn bộ đều bị một quyền đập chết.
Qúa khiếp sợ trước thần uy của hắn, hai vị thiên kiêu của chủ mạch từng đích thân tới cửa bái phỏng, nhằm cùng nhau thương lượng kế hoạch bao vây tiễu trừ đầu lĩnh của đàn cá sấu yêu, chính là lão đại đầm lầy. Tuy nhiên, nhìn bộ dáng mặt mày xanh mét của Cữu Tử Mặc và Bắc Tam Tam khi xuống núi thì không khó suy đoán, cuộc hội nghị thượng đỉnh đó cuối cùng đã tuyên cáo phá sản với lí do ý kiến không hợp nhất.
Hơn nữa, vị sư đệ quái nhân này lại treo một gương mặt có thể khiến tất cả nữ tử trên thế gian phải điên cuồng. Bị nhốt trong quan sáu năm, các nữ đệ tử Phi Long Tông vốn không còn ham muốn gì nhiều, nhưng bất chợt được chiêm ngưỡng dung mạo tựa thiên tiên không giống phàm thai chốn nhân gian ấy, thì cả đám lập tức như củi khô bị bén lửa, tốp năm tốp ba quần áo mát mẻ, chủ động dán lên cửa nhà người ta.
Chỉ tiếc, hắn dường như vô cùng bắt bẻ dáng người của nữ tử, mỗi khi gặp ai, ánh mắt đều ngừng lại trên ngực ba giây, lia trên lia dưới rồi cười nhạt một tiếng “nho nhỏ” để thể hiện bất mãn, cuối cùng giương chân đá bay người đó không thương tiếc.
Mẹ nó!
Sỉ nhục người cũng không phải sỉ nhục như vậy!
Có điều, đối diện với một khuôn mặt thế kia, nhóm nữ tu Phi Long Quan vẫn cứ khăng khăng vui vẻ chịu đựng. Sau khi biết Thải Hà tiên tử được xưng mương sâu như biển đã liên tục thất bại, mấy quả đu đủ sót lại trong quan lập tức bị xào giá cao tới mức kinh thiên!
Chẳng qua, vị sư đệ quái nhân này rất ít rời khỏi khu vực hắn chiếm lĩnh, hôm nay mặt trời mọc từ hướng Tây sao? Hắn chẳng những ra cửa đi dạo, còn vì một đệ tử Phi Long Quan bị xô ngã mà tấn công Cao Hiên?
Nhìn chằm chằm sóng lớn mãnh liệt rung động theo tiếng khóc của Thải Hà tiên tử, các nữ tu ở đây đều oán giận tới đỏ bừng hai mắt.
Không phải chỉ là lớn hơn một chút như vậy sao? Không phải chỉ là lớn hơn một chút như vậy sao ? !
Sang năm cây đu đủ kết quả, bản cô nương muốn bao toàn bộ!
Bả vai Chân Tiểu Tiểu khẽ run trong gió.
Nàng không quay đầu lại, nhưng thanh âm rít gào ngao ngao như mãnh thú kia, và cả một đấm như thép đập nát tay Cao Hiên, vì sao có thể khiến người ta cảm thấy quen thuộc như thế?
Tiểu Chúc Chúc?
Nhướn mày cao cao, Chân Tiểu Tiểu nhẹ nhàng dịch bước, quay người mình ra phía sau.
Bất chợt ánh vào mi mắt, là một ngũ quan xa lạ, một dung mạo xa lạ. Gò má như đao khắc rìu đục, anh tuấn đến mức người khác hít thở không thông.
_NL_
“Anh anh anh anh, Mao Mao thân là ma ma lòng dạ hiểm độc lúc này thực quá kích động.” Người nào đó nằm trên bàn phím cắn khăn tay cảm khái.
Mọi người kinh ngạc ngẩng đầu lên.
Chỉ thấy phía sau Chân Tiểu Tiểu xuất hiện một thân ảnh cao lớn, bởi vì ngược sáng, ngũ quan và dáng người hắn rất mơ hồ, nhưng trong đôi mắt lại thiêu đốt lửa nóng hừng hực, uy áp mạnh mẽ khiến cẳng chân mọi người run run, phẫn nộ bừng bừng khiến lòng người hoảng sợ, linh hồn như sắp tiêu tán!
“Sư đệ quái nhân!” Lập tức quẳng đi rìu to trong tay, Thải Hà quỳ sát đất anh anh khóc rống.
Sư đệ nhất định là thấy mình bị tên Cao Hiên đáng chết kia đẩy ngã trên mặt đất, mới tức giận tấn công hắn!
Xem ra nhu nhược một chút, quả thực có thể hòa tan nội tâm lạnh băng cứng rắn của nam tử.
Cắn khăn tay, người chưa bao giờ có bất kỳ quan hệ gì với hai chữ “thục nữ” như Thải Hà lại cố sức khóc nức nở, ra vẻ ta đây là đoá hoa tươi bị cuồng phong chà đạp.
“Sư đệ quái nhân!”
“Quái nhân!”
Còn đám nam tu sĩ thì đồng loạt treo vẻ mặt sợ hãi, thân thể cầm lòng không đậu run lẩy bẩy không ngừng trong gió.
Bởi vì quái nhân mới nhập môn hơn một tháng, mà đã sáng tạo ra vô số truyền kỳ khiến người ta khó có thể quên được.
Đặc trưng rõ ràng nhất của hắn đó là không muốn nói chuyện với ai, cũng không chủ động nhận nhiệm vụ chém giết cá sấu yêu của tông môn. Tuy nhiên, chỉ cần có cá sấu đi ngang qua sườn núi do hắn chiếm lĩnh, vậy vô luận là Ngưng khí tầng một, hay là Trúc cơ kỳ, toàn bộ đều bị một quyền đập chết.
Qúa khiếp sợ trước thần uy của hắn, hai vị thiên kiêu của chủ mạch từng đích thân tới cửa bái phỏng, nhằm cùng nhau thương lượng kế hoạch bao vây tiễu trừ đầu lĩnh của đàn cá sấu yêu, chính là lão đại đầm lầy. Tuy nhiên, nhìn bộ dáng mặt mày xanh mét của Cữu Tử Mặc và Bắc Tam Tam khi xuống núi thì không khó suy đoán, cuộc hội nghị thượng đỉnh đó cuối cùng đã tuyên cáo phá sản với lí do ý kiến không hợp nhất.
Hơn nữa, vị sư đệ quái nhân này lại treo một gương mặt có thể khiến tất cả nữ tử trên thế gian phải điên cuồng. Bị nhốt trong quan sáu năm, các nữ đệ tử Phi Long Tông vốn không còn ham muốn gì nhiều, nhưng bất chợt được chiêm ngưỡng dung mạo tựa thiên tiên không giống phàm thai chốn nhân gian ấy, thì cả đám lập tức như củi khô bị bén lửa, tốp năm tốp ba quần áo mát mẻ, chủ động dán lên cửa nhà người ta.
Chỉ tiếc, hắn dường như vô cùng bắt bẻ dáng người của nữ tử, mỗi khi gặp ai, ánh mắt đều ngừng lại trên ngực ba giây, lia trên lia dưới rồi cười nhạt một tiếng “nho nhỏ” để thể hiện bất mãn, cuối cùng giương chân đá bay người đó không thương tiếc.
Mẹ nó!
Sỉ nhục người cũng không phải sỉ nhục như vậy!
Có điều, đối diện với một khuôn mặt thế kia, nhóm nữ tu Phi Long Quan vẫn cứ khăng khăng vui vẻ chịu đựng. Sau khi biết Thải Hà tiên tử được xưng mương sâu như biển đã liên tục thất bại, mấy quả đu đủ sót lại trong quan lập tức bị xào giá cao tới mức kinh thiên!
Chẳng qua, vị sư đệ quái nhân này rất ít rời khỏi khu vực hắn chiếm lĩnh, hôm nay mặt trời mọc từ hướng Tây sao? Hắn chẳng những ra cửa đi dạo, còn vì một đệ tử Phi Long Quan bị xô ngã mà tấn công Cao Hiên?
Nhìn chằm chằm sóng lớn mãnh liệt rung động theo tiếng khóc của Thải Hà tiên tử, các nữ tu ở đây đều oán giận tới đỏ bừng hai mắt.
Không phải chỉ là lớn hơn một chút như vậy sao? Không phải chỉ là lớn hơn một chút như vậy sao ? !
Sang năm cây đu đủ kết quả, bản cô nương muốn bao toàn bộ!
Bả vai Chân Tiểu Tiểu khẽ run trong gió.
Nàng không quay đầu lại, nhưng thanh âm rít gào ngao ngao như mãnh thú kia, và cả một đấm như thép đập nát tay Cao Hiên, vì sao có thể khiến người ta cảm thấy quen thuộc như thế?
Tiểu Chúc Chúc?
Nhướn mày cao cao, Chân Tiểu Tiểu nhẹ nhàng dịch bước, quay người mình ra phía sau.
Bất chợt ánh vào mi mắt, là một ngũ quan xa lạ, một dung mạo xa lạ. Gò má như đao khắc rìu đục, anh tuấn đến mức người khác hít thở không thông.
_NL_
“Anh anh anh anh, Mao Mao thân là ma ma lòng dạ hiểm độc lúc này thực quá kích động.” Người nào đó nằm trên bàn phím cắn khăn tay cảm khái.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.