Chương 196: Xác Nhận Một Chút, Đúng Là Ngươi!
Vũ Phiến Hoạ Thuỷ
15/08/2021
"Tiểu Tiểu?"
Nam tử anh tuấn đưa mắt quét nhẹ qua ngực Chân Tiểu Tiểu ba giây, đôi mày nhíu thành một đoàn.
Lúc trước nhìn bóng lưng, thì thấy cực kỳ cực kỳ giống Tiểu Tiểu mà hắn tâm tâm niệm niệm.
Hiện tại nhìn chính diện, vẫn là cực kỳ cực kỳ giống Tiểu Tiểu mà hắn ngày nhớ đêm mong.
Nhưng chỉ có cái ngực này … Vì sao lớn hơn một vòng?
Là vốn thế sao?
Hay là trong lòng nhét cái bánh mì lớn?
Không được, phải xác nhận một chút. Nếu là không cẩn thận nhận lầm người, vậy quá thất đức!
Nam tử ra tay nhanh như điện, chính xác đặt lên vị trí mềm mại nhất.
Tiếng khóc la õng ẹo của Thải Hà tiên tử đột nhiên im bặt, con ngươi của tất cả mọi người đều trố lồi, cuối cùng rớt xuống mặt đất.
Ánh mắt Chân Tiểu Tiểu bỗng nhiên rung động.
"Ba! Ba!"
Thanh âm cái tát thanh thúy quanh quẩn dưới trưa nắng có vẻ đặc biệt vang dội!
Góc độ thật quen thuộc! Lực đạo thật quen thuộc!
Che hai gò má sưng như cái bánh xốp, hai mắt nam tử chợt xán lạn như sao trời, dường như có một ngọn lửa, đốt trụi tất cả phiền muộn chất chứa nhiều ngày qua trong tim, thắp sáng lên sự vui vẻ ngủ say đã lâu dưới đáy mắt!
Xác nhận qua cái tát, không thể nghi ngờ, đích thực là Tiểu Tiểu của hắn!
"Tiểu Tiểu! Tiểu Tiểu! Tiểu Tiểu! Tiểu Tiểu……"
Tên ngốc vui mừng hô lên dồn dập, giống con chim tước nhỏ bắt được sâu trên đầu cành vào sáng sớm, trong giọng nói không giấu được sự ngọt ngào nồng đậm.
Ôm lấy Chân Tiểu Tiểu, nâng nàng lên cao xoay tròn ba vòng trên không trung. Ngay sau đó, khuôn mặt nhỏ nhắn của Chân Tiểu Tiểu bị nhét vào trong lòng ngực, hai má trái phải lần lượt nhận hai nụ hôn nhẹ như chuồn chuồn lướt nước, xúc cảm tê dại ngưa ngứa đó hun đỏ vành tai nàng.
Ngươi dám…? !
Nếu không phải cổ và bả vai bị cánh tay cứng như sắt của Tiểu Chúc Chúc kẹp tới không thể động đậy được, thì Chân Tiểu Tiểu Tiểu thật muốn nhấc tay, cho hắn thêm hai cái tát nữa.
Nhưng ngay lúc đang nghiến răng nghiến lợi, bên tai đột nhiên truyền tới một trận âm thanh khóc lóc thút thít như con chó nhỏ.
"Ngươi đi đâu vậy? Ta thật là đói quá đói oa … Ngươi xem ngươi xem, đều đã gầy đến nỗi mất hai cái cằm rồi!"
Phốc!
Nhất thời nhụt chí.
Chân Tiểu Tiểu cố gắng hơi ngẩng đầu từ giữa hai cánh tay lớn của hắn, ánh mắt miễn cưỡng chạm tới tầm mắt của nam tử anh tuấn. Ánh mắt hắn trong veo lại lộ ra vẻ ngốc ngốc, đơn thuần lại tràn ngập ủy khuất.
Xác nhận một chút, đích thực là tên ngốc nhà nàng nuôi không thể nghi ngờ.
Chẳng qua, nhìn cái miệng nhỏ của hắn run rẩy đến sắp chuột rút thế kia, trong lòng tám phần là … thật thật khổ nha!
Mới chỉ một hai tháng, mà gầy mất ba phần tư thịt!
Chân Tiểu Tiểu âm thầm thề dưới đáy lòng, về sau mỗi ngày nhiều nhất là cho ăn một bữa cơm, nhất định phải khiến Tiểu Chúc Chúc tiếp tục duy trì thể trọng như bây giờ.
Không vì bất cứ cái gì khác, nhìn đẹp mắt!
Về phần hai cái hôn chuồn chuồn lướt nước vừa rồi……
Quên đi, quên đi.
So đo với một tên ngốc nhiều như vậy làm gì? Đã lâu không triệu hồi Tiểu Bát Nhãn, nó mà có cơ hội đi ra, có khi nó sẽ lập tức ôm đùi mình cọ cọ. Xét bản chất, cả hai cũng không khác biệt gì mấy.
"Ngoan nha."
Xoa xoa mái tóc dài hơn chút của Tiểu Chúc Chúc, Chân Tiểu Tiểu hít sâu một hơi, chỉ cảm thấy sự áy này và bực bội tích tụ nhiều ngày trong lòng đều biến mất, còn lại là cảm giác thỏa mãn và an tâm khó có thể hình dung.
Thật không ngờ, sau khi tên ngốc bị Cừu Hận Thủy đánh rớt xuống vách núi, thì xuôi dòng trôi dạt đến Phi Long Quan, hiện tại so với mình đã giỏi lăn lộn hơn.
Bên ngoài Phi Long Quan, trong tiểu viện ẩn dưới lớp sương mù, Quan chủ Đàm Dương Huy bóp chặt quân cờ trong tay kêu răng rắc.
"Sáu năm rồi! Suốt sáu năm! Phi Long Quan của lão phu oa! Tiểu Mặc đáng yêu của lão phu, Tam Tam đáng yêu của lão phu! Nếu không ra tay, đều sẽ bị cá sấu gặm sạch mất!"
"Châu Thượng Nhân chết tiệt, tiên đoán của ngươi rốt cuộc có chuẩn không?"
Đang gào rát cổ bỏng họng, mà giữa thanh thiên bạch nhật, ánh lửa chợt lóe, thình lình hai ngôi sao một đỏ một xanh, phút chốc xẹt qua trời cao, như cảnh rồng thăng thiên, đốt cháy cả khí tượng Đông Linh.
Tiếng hét ngưng bặt, vẻ mặt Đàm Dương Huy dại ra, mặc cho bụi đá trong kẽ ngón tay bị gió cuốn đi.
Nam tử anh tuấn đưa mắt quét nhẹ qua ngực Chân Tiểu Tiểu ba giây, đôi mày nhíu thành một đoàn.
Lúc trước nhìn bóng lưng, thì thấy cực kỳ cực kỳ giống Tiểu Tiểu mà hắn tâm tâm niệm niệm.
Hiện tại nhìn chính diện, vẫn là cực kỳ cực kỳ giống Tiểu Tiểu mà hắn ngày nhớ đêm mong.
Nhưng chỉ có cái ngực này … Vì sao lớn hơn một vòng?
Là vốn thế sao?
Hay là trong lòng nhét cái bánh mì lớn?
Không được, phải xác nhận một chút. Nếu là không cẩn thận nhận lầm người, vậy quá thất đức!
Nam tử ra tay nhanh như điện, chính xác đặt lên vị trí mềm mại nhất.
Tiếng khóc la õng ẹo của Thải Hà tiên tử đột nhiên im bặt, con ngươi của tất cả mọi người đều trố lồi, cuối cùng rớt xuống mặt đất.
Ánh mắt Chân Tiểu Tiểu bỗng nhiên rung động.
"Ba! Ba!"
Thanh âm cái tát thanh thúy quanh quẩn dưới trưa nắng có vẻ đặc biệt vang dội!
Góc độ thật quen thuộc! Lực đạo thật quen thuộc!
Che hai gò má sưng như cái bánh xốp, hai mắt nam tử chợt xán lạn như sao trời, dường như có một ngọn lửa, đốt trụi tất cả phiền muộn chất chứa nhiều ngày qua trong tim, thắp sáng lên sự vui vẻ ngủ say đã lâu dưới đáy mắt!
Xác nhận qua cái tát, không thể nghi ngờ, đích thực là Tiểu Tiểu của hắn!
"Tiểu Tiểu! Tiểu Tiểu! Tiểu Tiểu! Tiểu Tiểu……"
Tên ngốc vui mừng hô lên dồn dập, giống con chim tước nhỏ bắt được sâu trên đầu cành vào sáng sớm, trong giọng nói không giấu được sự ngọt ngào nồng đậm.
Ôm lấy Chân Tiểu Tiểu, nâng nàng lên cao xoay tròn ba vòng trên không trung. Ngay sau đó, khuôn mặt nhỏ nhắn của Chân Tiểu Tiểu bị nhét vào trong lòng ngực, hai má trái phải lần lượt nhận hai nụ hôn nhẹ như chuồn chuồn lướt nước, xúc cảm tê dại ngưa ngứa đó hun đỏ vành tai nàng.
Ngươi dám…? !
Nếu không phải cổ và bả vai bị cánh tay cứng như sắt của Tiểu Chúc Chúc kẹp tới không thể động đậy được, thì Chân Tiểu Tiểu Tiểu thật muốn nhấc tay, cho hắn thêm hai cái tát nữa.
Nhưng ngay lúc đang nghiến răng nghiến lợi, bên tai đột nhiên truyền tới một trận âm thanh khóc lóc thút thít như con chó nhỏ.
"Ngươi đi đâu vậy? Ta thật là đói quá đói oa … Ngươi xem ngươi xem, đều đã gầy đến nỗi mất hai cái cằm rồi!"
Phốc!
Nhất thời nhụt chí.
Chân Tiểu Tiểu cố gắng hơi ngẩng đầu từ giữa hai cánh tay lớn của hắn, ánh mắt miễn cưỡng chạm tới tầm mắt của nam tử anh tuấn. Ánh mắt hắn trong veo lại lộ ra vẻ ngốc ngốc, đơn thuần lại tràn ngập ủy khuất.
Xác nhận một chút, đích thực là tên ngốc nhà nàng nuôi không thể nghi ngờ.
Chẳng qua, nhìn cái miệng nhỏ của hắn run rẩy đến sắp chuột rút thế kia, trong lòng tám phần là … thật thật khổ nha!
Mới chỉ một hai tháng, mà gầy mất ba phần tư thịt!
Chân Tiểu Tiểu âm thầm thề dưới đáy lòng, về sau mỗi ngày nhiều nhất là cho ăn một bữa cơm, nhất định phải khiến Tiểu Chúc Chúc tiếp tục duy trì thể trọng như bây giờ.
Không vì bất cứ cái gì khác, nhìn đẹp mắt!
Về phần hai cái hôn chuồn chuồn lướt nước vừa rồi……
Quên đi, quên đi.
So đo với một tên ngốc nhiều như vậy làm gì? Đã lâu không triệu hồi Tiểu Bát Nhãn, nó mà có cơ hội đi ra, có khi nó sẽ lập tức ôm đùi mình cọ cọ. Xét bản chất, cả hai cũng không khác biệt gì mấy.
"Ngoan nha."
Xoa xoa mái tóc dài hơn chút của Tiểu Chúc Chúc, Chân Tiểu Tiểu hít sâu một hơi, chỉ cảm thấy sự áy này và bực bội tích tụ nhiều ngày trong lòng đều biến mất, còn lại là cảm giác thỏa mãn và an tâm khó có thể hình dung.
Thật không ngờ, sau khi tên ngốc bị Cừu Hận Thủy đánh rớt xuống vách núi, thì xuôi dòng trôi dạt đến Phi Long Quan, hiện tại so với mình đã giỏi lăn lộn hơn.
Bên ngoài Phi Long Quan, trong tiểu viện ẩn dưới lớp sương mù, Quan chủ Đàm Dương Huy bóp chặt quân cờ trong tay kêu răng rắc.
"Sáu năm rồi! Suốt sáu năm! Phi Long Quan của lão phu oa! Tiểu Mặc đáng yêu của lão phu, Tam Tam đáng yêu của lão phu! Nếu không ra tay, đều sẽ bị cá sấu gặm sạch mất!"
"Châu Thượng Nhân chết tiệt, tiên đoán của ngươi rốt cuộc có chuẩn không?"
Đang gào rát cổ bỏng họng, mà giữa thanh thiên bạch nhật, ánh lửa chợt lóe, thình lình hai ngôi sao một đỏ một xanh, phút chốc xẹt qua trời cao, như cảnh rồng thăng thiên, đốt cháy cả khí tượng Đông Linh.
Tiếng hét ngưng bặt, vẻ mặt Đàm Dương Huy dại ra, mặc cho bụi đá trong kẽ ngón tay bị gió cuốn đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.