Chương 7: Cảm giác không giống lắm!
Nhi Nguyễn
30/07/2024
Lục Chính Thần nhìn tới người phụ
nữ thấp hơn mình một cái đầu, cái miệng nhỏ mấp máy nói chuyện với mình, tính tình ngày thường cục súc nhưng hôm nay lại dễ tính đến lạ.
Bình thường Lục Chính Thần đã nghe được rất nhiều cô gái tự nhận mình là fan của cậu. Nhưng đều không mấy quan tâm mà để ngoài tai.
Cô gái này nhà lại ở đối diện mình, còn vì muốn tiếp cận mình mà bày ra đủ trò như vậy. Lục Chính Thần vẫn là chỉ cười nhạt một tiếng, giọng nói lạnh nhạt như lúc ban đầu.
" Mấy trò này không có tác dụng với tôi đâu ".
Nói rồi liền trực tiếp đóng sập cửa lại. " Rầm! " một tiếng, cửa phòng Lục Chính Thần đóng lại trước mặt Mộc Thiển Đình. Cô đứng im tại chỗ chớp chớp mắt vài cái, bĩu môi liền đem Lục Chính Thần ra lẩm bẩm tại chỗ chửi mắng một phen.
" Tên nhóc này! Tính khí thật không tốt chút nào! Dám bơ chị đây hả? Chờ đó! ".
Cô khoanh tay trước ngực xoay người cao ngạo trở về phòng. Nhìn tới đống đồ đạc bị chính mình quăng tung tóe trên sàn nhà, một tay đỡ trán cô liền lắc đầu than thở.
" Haizz! Phí công phí sức như vậy! Vậy mà tên nhóc kia lại không mắc bẫy! ".
Cô cúi người thu lượm lại đồ đạc một cách gọn gàng. Sau khi dọn dẹp xong đâu đấy thì đã mệt đến bở cả hơi tai. Cả người đi đến bên giường nằm ườn ra đó. Cô dang hai tay, ngửa mặt nhìn lên trần nhà mà đầu óc lúc này suy nghĩ.
Cô hiện tại có nên đem hết thảy mọi chuyện Tiêu Lục Hạ tìm thầy pháp tráo đổi vận số với cô cho Lục Chính Thần biết không? Nếu như tên nhóc đó nghe xong thì liệu có tin những gì cô nói không? Hay là giống như những người khác, nghĩ cô bị tâm thần?
Nhớ tới ngày hôm đó lúc trở về biệt thự Mộc gia, ngay cả mẹ của cô cũng không tin lời cô, còn nghe theo lời Tiêu Lạc Hy kia mà nghĩ cô bị tâm thần. Nếu như...nếu như Lục Chính Thần cũng nghĩ như vậy...
Không được! Không được! Cô vẫn là không nên nói cho cậu ta biết.
Tình hình bây giờ cũng chỉ có thể từ từ tìm cách tiếp cận với những người cô quen biết, lâu dần tiếp xúc mới có thể gợi lại cảm giác quen thuộc với bọn họ. Để bọn họ tự nhận ra cô mới chính là Mộc Thiển Đình thật.
Nghĩ tới nghĩ lui, nghĩ đến mức cô lăn ra ngủ quên lúc nào chẳng hay.
...
Lục Chính Thần ngày hôm sau đi tới Mộc gia.
Vừa vào bên trong Mộc gia, Lục Chính Thần đã không đợi được muốn đi gặp người mà cậu muốn gặp.
Trông thấy Lục Chính Thần, bà Mộc là mẹ của Mộc Thiển Đình tỏ ra vui vẻ, chào đón cậu.
" Chính Thần nghe nói cháu mới về nước. Vậy mà đã đến tìm Thiển Đình nhà bác rồi! ".
Lục Chính Thần ăn mặc gọn gàng, âu phục tây trang chỉnh tề, khuôn mặt sáng sủa đẹp trai cúi chào bà Mộc. Giọng nói trầm thấp vang lên.
" Cháu chào bác gái! Chị Thiển Đình có ở nhà không bác? ".
" À, con bé ở sau vườn đó. Con qua đó đi! ".
" Vâng! Vậy không làm phiền bác nữa ".
Lục Chính Thần khách khí nói một câu rồi mới đi về hướng sau nhà.
Bà Mộc nhìn theo bóng lưng cao lớn của Lục Chính Thần, trong đầu có vô số những suy nghĩ.
Bà Mộc nhìn tới đứa trẻ này lớn lên rất có khí chất. Hồi nhỏ lại thường xuyên sang chơi cùng con gái mình cho nên đối với cậu vô cùng quý mến, coi cậu như con trai.
Bà tận mắt nhìn hai đứa nó lớn lên bên nhau, cũng đặc biệt xem trọng đứa trẻ nhà họ Lục này. Nghe nói vừa về nước đã tiếp quản Lục thị. Cũng là một đứa trẻ có tài. Nếu không phải vì con gái bà đã có hôn ước từ trước với thiếu gia nhà họ Hàn thì bà thật sự muốn gán ghép cho con gái Mộc Thiển Đình và Lục Chính Thần.
Lục Chính Thần đi ra sau vườn lớn nhà họ Mộc, lúc bước chân tới gần liền nghe thấy có tiếng đập vỡ đồ đạc, cùng với giọng nói tức giận của phụ nữ vang lên.
Trước mặt Lục Chính Thần ở đằng xa là hình ảnh người con gái mặc quần áo sang trọng ngồi trên ghế tựa, một tay ném vỡ chén trà xuống đất. Ở bên cạnh là một người hầu nữ đang quỳ gối dưới đất, cúi đầu tỏ ra run sợ.
" Trà gì mà nóng như vậy? Có biết pha trà không đó? Có tin tôi kêu mẹ tôi đuổi việc cô không? ".
Giọng nói gắt gỏng đanh đảnh của người phụ nữ vang lên, mặt mày nhăn lại, một bộ dạng hung hăng ngạo mạn, đối với người hầu mắng chửi xối xả.
Trong kí ức của Lục Chính Thần về Mộc Thiển Đình chính là một chị gái xinh đẹp, dịu dàng. Chị gái thiên thần của cậu lúc nói chuyện rất dễ nghe, đối với ai cũng như nhau đều tỏ ra mềm mỏng đối đãi. Tại sao chỉ mấy năm không gặp, tính khí của chị gái xinh đẹp đã thay đổi nhiều như vậy? Cảm giác không còn giống như trước!
Người hầu kia dáng vẻ khép nép, tỏ ra sợ hãi mà run rẩy nhỏ giọng.
" Xin lỗi cô chủ! Lần sau tôi sẽ chú ý hơn! Xin cô chủ đừng bảo bà chủ đuổi việc tôi! ".
" Giờ mới biết sợ à! Sao lúc pha trà nóng như vậy thì không để ý đi! Tưởng tôi hiền lắm hả? Tôi không dễ bỏ qua thế đâu! Còn không mau biến khuất mắt tôi đi! ".
Dáng vẻ kiêu căng, khinh thường người khác khiến cho ấn tượng sau khi trở về nước gặp lại của Lục Chính Thần về người kia có chút thất vọng. Tại sao chị gái xinh đẹp của hắn lại cư xử thô lỗ như vậy? Giống như thể biến thành một người khác vậy!
Mà người hầu kia vẫn còn chưa hết sợ hãi, khuôn mặt tái mép đứng dậy, vừa quay đầu thì liền nhìn thấy Lục Chính Thần.
Người hầu vừa trông thấy Lục Chính Thần thì gương mặt kinh ngạc kêu lên một tiếng.
" Lục thiếu gia? ".
Người hầu trong nhà này làm việc cũng đã nhiều năm, đối với việc Lục Chính Thần trước đây từng đến Mộc gia có quan hệ qua lại với cô chủ của bọn họ. Cho nên vừa nhìn thấy Lục Chính Thần, người hầu này liền nhận ra.
Tiêu Lạc Hy còn đang cau có mặt mày, nghe thấy giọng người hầu nói thì quay mặt ra, từ đằng xa lờ mờ trông thấy một người đàn ông cao ráo, nhìn từ xa cũng đã đủ thấy người này rất đẹp trai rồi!
Tiêu Lạc Hy có chút cả kinh. Mặc dù cô ta đã dùng thuật trộm vận, thành công tráo đổi thân phận với thiên kim tiểu thư Mộc gia- Mộc Thiển Đình này, nhưng cũng có mặt hạn chế. Toàn bộ những ký ức trước đây của Mộc Thiển Đình cô ta đều không có. Bản thân cũng phải cố tỏ ra làm sao cho giống với Mộc Thiển Đình trước đây.
Nhưng người đời có một câu không sai. " Nhân chi sơ tính bản thiện " là đạo lí ở đâu cũng vậy. Cho dù bây giờ cô ta đã thay tên đổi họ, làm một Mộc Thiển Đình thiên kim giàu có. Đã không còn là một Tiêu Lạc Hy nghèo khổ dưới đáy xã hội kia nữa rồi! Nhưng tính khí của cô ta thì không thể nào thay đổi được.
Vừa nhìn thấy Lục Chính Thần, cô ta sững sờ vài giây xong quay ra hỏi khẽ người hầu kia.
" Người đó là ai? ".
Người hầu quay lại nhìn Tiêu Lạc Hy, dường như có chút khó hiểu, thắc mắc hỏi lại.
" Đó là Lục thiếu gia từ nhỏ chơi cùng người- Lục Chính Thần mới từ nước ngoài trở về. Cô chủ, cô...cô không nhận ra cậu ấy sao? ".
Tiêu Lạc Hy ở trong đầu thầm nghĩ. Thì ra là thanh mai trúc mã của Mộc Thiển Đình.
Cô ta không suy nghĩ quá lâu, nhìn tới người hầu tỏ ra hoài nghi mình thì ngay lập tức trừng mắt với người hầu, gắt lên.
" Ờ! Xa quá tôi không nhìn rõ! Cô còn không mau đi làm việc của cô đi! ".
Người hầu cũng không dám quá phận. Nhanh chóng lui người rời đi. Trong lòng người hầu cũng bắt đầu đặt ra câu hỏi.
Lục thiếu gia từ nhỏ thân thiết với cô chủ như vậy. Làm sao khi trở về lại không nhận ra được?
Bình thường Lục Chính Thần đã nghe được rất nhiều cô gái tự nhận mình là fan của cậu. Nhưng đều không mấy quan tâm mà để ngoài tai.
Cô gái này nhà lại ở đối diện mình, còn vì muốn tiếp cận mình mà bày ra đủ trò như vậy. Lục Chính Thần vẫn là chỉ cười nhạt một tiếng, giọng nói lạnh nhạt như lúc ban đầu.
" Mấy trò này không có tác dụng với tôi đâu ".
Nói rồi liền trực tiếp đóng sập cửa lại. " Rầm! " một tiếng, cửa phòng Lục Chính Thần đóng lại trước mặt Mộc Thiển Đình. Cô đứng im tại chỗ chớp chớp mắt vài cái, bĩu môi liền đem Lục Chính Thần ra lẩm bẩm tại chỗ chửi mắng một phen.
" Tên nhóc này! Tính khí thật không tốt chút nào! Dám bơ chị đây hả? Chờ đó! ".
Cô khoanh tay trước ngực xoay người cao ngạo trở về phòng. Nhìn tới đống đồ đạc bị chính mình quăng tung tóe trên sàn nhà, một tay đỡ trán cô liền lắc đầu than thở.
" Haizz! Phí công phí sức như vậy! Vậy mà tên nhóc kia lại không mắc bẫy! ".
Cô cúi người thu lượm lại đồ đạc một cách gọn gàng. Sau khi dọn dẹp xong đâu đấy thì đã mệt đến bở cả hơi tai. Cả người đi đến bên giường nằm ườn ra đó. Cô dang hai tay, ngửa mặt nhìn lên trần nhà mà đầu óc lúc này suy nghĩ.
Cô hiện tại có nên đem hết thảy mọi chuyện Tiêu Lục Hạ tìm thầy pháp tráo đổi vận số với cô cho Lục Chính Thần biết không? Nếu như tên nhóc đó nghe xong thì liệu có tin những gì cô nói không? Hay là giống như những người khác, nghĩ cô bị tâm thần?
Nhớ tới ngày hôm đó lúc trở về biệt thự Mộc gia, ngay cả mẹ của cô cũng không tin lời cô, còn nghe theo lời Tiêu Lạc Hy kia mà nghĩ cô bị tâm thần. Nếu như...nếu như Lục Chính Thần cũng nghĩ như vậy...
Không được! Không được! Cô vẫn là không nên nói cho cậu ta biết.
Tình hình bây giờ cũng chỉ có thể từ từ tìm cách tiếp cận với những người cô quen biết, lâu dần tiếp xúc mới có thể gợi lại cảm giác quen thuộc với bọn họ. Để bọn họ tự nhận ra cô mới chính là Mộc Thiển Đình thật.
Nghĩ tới nghĩ lui, nghĩ đến mức cô lăn ra ngủ quên lúc nào chẳng hay.
...
Lục Chính Thần ngày hôm sau đi tới Mộc gia.
Vừa vào bên trong Mộc gia, Lục Chính Thần đã không đợi được muốn đi gặp người mà cậu muốn gặp.
Trông thấy Lục Chính Thần, bà Mộc là mẹ của Mộc Thiển Đình tỏ ra vui vẻ, chào đón cậu.
" Chính Thần nghe nói cháu mới về nước. Vậy mà đã đến tìm Thiển Đình nhà bác rồi! ".
Lục Chính Thần ăn mặc gọn gàng, âu phục tây trang chỉnh tề, khuôn mặt sáng sủa đẹp trai cúi chào bà Mộc. Giọng nói trầm thấp vang lên.
" Cháu chào bác gái! Chị Thiển Đình có ở nhà không bác? ".
" À, con bé ở sau vườn đó. Con qua đó đi! ".
" Vâng! Vậy không làm phiền bác nữa ".
Lục Chính Thần khách khí nói một câu rồi mới đi về hướng sau nhà.
Bà Mộc nhìn theo bóng lưng cao lớn của Lục Chính Thần, trong đầu có vô số những suy nghĩ.
Bà Mộc nhìn tới đứa trẻ này lớn lên rất có khí chất. Hồi nhỏ lại thường xuyên sang chơi cùng con gái mình cho nên đối với cậu vô cùng quý mến, coi cậu như con trai.
Bà tận mắt nhìn hai đứa nó lớn lên bên nhau, cũng đặc biệt xem trọng đứa trẻ nhà họ Lục này. Nghe nói vừa về nước đã tiếp quản Lục thị. Cũng là một đứa trẻ có tài. Nếu không phải vì con gái bà đã có hôn ước từ trước với thiếu gia nhà họ Hàn thì bà thật sự muốn gán ghép cho con gái Mộc Thiển Đình và Lục Chính Thần.
Lục Chính Thần đi ra sau vườn lớn nhà họ Mộc, lúc bước chân tới gần liền nghe thấy có tiếng đập vỡ đồ đạc, cùng với giọng nói tức giận của phụ nữ vang lên.
Trước mặt Lục Chính Thần ở đằng xa là hình ảnh người con gái mặc quần áo sang trọng ngồi trên ghế tựa, một tay ném vỡ chén trà xuống đất. Ở bên cạnh là một người hầu nữ đang quỳ gối dưới đất, cúi đầu tỏ ra run sợ.
" Trà gì mà nóng như vậy? Có biết pha trà không đó? Có tin tôi kêu mẹ tôi đuổi việc cô không? ".
Giọng nói gắt gỏng đanh đảnh của người phụ nữ vang lên, mặt mày nhăn lại, một bộ dạng hung hăng ngạo mạn, đối với người hầu mắng chửi xối xả.
Trong kí ức của Lục Chính Thần về Mộc Thiển Đình chính là một chị gái xinh đẹp, dịu dàng. Chị gái thiên thần của cậu lúc nói chuyện rất dễ nghe, đối với ai cũng như nhau đều tỏ ra mềm mỏng đối đãi. Tại sao chỉ mấy năm không gặp, tính khí của chị gái xinh đẹp đã thay đổi nhiều như vậy? Cảm giác không còn giống như trước!
Người hầu kia dáng vẻ khép nép, tỏ ra sợ hãi mà run rẩy nhỏ giọng.
" Xin lỗi cô chủ! Lần sau tôi sẽ chú ý hơn! Xin cô chủ đừng bảo bà chủ đuổi việc tôi! ".
" Giờ mới biết sợ à! Sao lúc pha trà nóng như vậy thì không để ý đi! Tưởng tôi hiền lắm hả? Tôi không dễ bỏ qua thế đâu! Còn không mau biến khuất mắt tôi đi! ".
Dáng vẻ kiêu căng, khinh thường người khác khiến cho ấn tượng sau khi trở về nước gặp lại của Lục Chính Thần về người kia có chút thất vọng. Tại sao chị gái xinh đẹp của hắn lại cư xử thô lỗ như vậy? Giống như thể biến thành một người khác vậy!
Mà người hầu kia vẫn còn chưa hết sợ hãi, khuôn mặt tái mép đứng dậy, vừa quay đầu thì liền nhìn thấy Lục Chính Thần.
Người hầu vừa trông thấy Lục Chính Thần thì gương mặt kinh ngạc kêu lên một tiếng.
" Lục thiếu gia? ".
Người hầu trong nhà này làm việc cũng đã nhiều năm, đối với việc Lục Chính Thần trước đây từng đến Mộc gia có quan hệ qua lại với cô chủ của bọn họ. Cho nên vừa nhìn thấy Lục Chính Thần, người hầu này liền nhận ra.
Tiêu Lạc Hy còn đang cau có mặt mày, nghe thấy giọng người hầu nói thì quay mặt ra, từ đằng xa lờ mờ trông thấy một người đàn ông cao ráo, nhìn từ xa cũng đã đủ thấy người này rất đẹp trai rồi!
Tiêu Lạc Hy có chút cả kinh. Mặc dù cô ta đã dùng thuật trộm vận, thành công tráo đổi thân phận với thiên kim tiểu thư Mộc gia- Mộc Thiển Đình này, nhưng cũng có mặt hạn chế. Toàn bộ những ký ức trước đây của Mộc Thiển Đình cô ta đều không có. Bản thân cũng phải cố tỏ ra làm sao cho giống với Mộc Thiển Đình trước đây.
Nhưng người đời có một câu không sai. " Nhân chi sơ tính bản thiện " là đạo lí ở đâu cũng vậy. Cho dù bây giờ cô ta đã thay tên đổi họ, làm một Mộc Thiển Đình thiên kim giàu có. Đã không còn là một Tiêu Lạc Hy nghèo khổ dưới đáy xã hội kia nữa rồi! Nhưng tính khí của cô ta thì không thể nào thay đổi được.
Vừa nhìn thấy Lục Chính Thần, cô ta sững sờ vài giây xong quay ra hỏi khẽ người hầu kia.
" Người đó là ai? ".
Người hầu quay lại nhìn Tiêu Lạc Hy, dường như có chút khó hiểu, thắc mắc hỏi lại.
" Đó là Lục thiếu gia từ nhỏ chơi cùng người- Lục Chính Thần mới từ nước ngoài trở về. Cô chủ, cô...cô không nhận ra cậu ấy sao? ".
Tiêu Lạc Hy ở trong đầu thầm nghĩ. Thì ra là thanh mai trúc mã của Mộc Thiển Đình.
Cô ta không suy nghĩ quá lâu, nhìn tới người hầu tỏ ra hoài nghi mình thì ngay lập tức trừng mắt với người hầu, gắt lên.
" Ờ! Xa quá tôi không nhìn rõ! Cô còn không mau đi làm việc của cô đi! ".
Người hầu cũng không dám quá phận. Nhanh chóng lui người rời đi. Trong lòng người hầu cũng bắt đầu đặt ra câu hỏi.
Lục thiếu gia từ nhỏ thân thiết với cô chủ như vậy. Làm sao khi trở về lại không nhận ra được?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.