Chương 6: Hàng xóm đối diện
Nhi Nguyễn
30/07/2024
Mộc Thiển Đình chuẩn bị đi ra
ngoài vứt rác, kết quả cửa vừa mở ra tầm mắt cô cách hai mét liền trông
thấy bóng người quen thuộc.
Người đàn ông căn phòng phía đối diện đang quay mặt về hướng cô mà cúi đầu đóng cửa lại.
Trước khi cánh cửa kia hoàn toàn khép lại, Mộc Thiển Đình vẫn kịp trông thấy góc mặt quen thuộc ấy.
Tận cho đến khi cửa phòng đối diện khóa lại, cô vẫn đứng ngây ra đấy một lúc lâu mới kịp hồi thần.
" Lục Chính Thần! Sao cậu ta lại ở đây? ".
Đem theo nghi vấn trong lòng Mộc Thiển Đình không bàng hoàng quá lâu. Cô nhìn xuống túi rác trong tay còn chưa có vất đi, lại nhìn tới phòng phía đối diện phòng mình mà nở một nụ cười thần bí.
Mộc Thiển Đình trở vào trong nhà tự mình lật tung hết đồ đạc lên, tạo ra một hiện trường hỗn loạn, đồ đạc bị cô xới tung lên, trông không khác gì một vụ trộm cắp.
Cô vừa định cầm lấy cái bình hoa trên bàn ném xuống cùng với đống đồ đạc khác, nhưng não đã kịp thời ngăn tay cô lại. Cô giật mình xoa xoa cái bình hoa, hơi lắc đầu.
" Không được! Không được! Giờ mình nghèo rồi! Không thể phí phạm! ".
Đặt lại cái bình vào chỗ cũ, Mộc Thiển Đình nhìn mớ lộn xộn trong nhà, thầm khen bản thân thật chuyên nghiệp. Tạo hiện trường giả như này Lục Chính Thần hẳn là không nhận ra đâu!
Cô phủi phủi tay, nhoẻn miệng cười lên một cái. Sau đó bắt đầu đi ra mở cửa, chuẩn bị cho màn diễn xuất tiếp theo của mình.
Cô thẳng bước đi tới trước cửa phòng Lục Chính Thần, giơ tay lên gõ gõ " cốc cốc " mấy tiếng liền. Sau đó liền nhập vai mà la hét thất thanh lên.
" Có ai ở bên trong không? Cứu tôi với! Cứu tôi với! ".
Được một phút cái cửa cũng y như cũ không mở ra, Mộc Thiển Đình tưởng chừng như không còn hi vọng. Cô biết rõ tính cách của Lục Chính Thần. Cậu ta vốn là người rất ghét dính vào chuyện của người khác, lại không thích lo chuyện bao đồng. Nhưng cô không tin bản thân không thể trị được tên nhóc này.
Thế là cô càng lúc càng hét to hơn. Còn giả bộ khóc lóc trước cửa phòng cậu ta.
" Huhu! Cứu tôi với! Có trộm tới phòng tôi! ".
Cùng với giọng nói thất thanh làm trò của cô là tiếng gõ cửa liên hồi.
Mộc Thiển Đình vừa giả bộ khóc vừa ghé sát tai vào cửa muốn nghe xem người bên trong có động tĩnh gì không.
Quả nhiên chiêu này của cô có hiệu quả. Lục Chính Thần lúc này đã không thể ngồi im được nữa, cửa phòng cũng đã mở ra.
Mộc Thiển Đình còn đang ghé tai vào cửa, vừa khóc lóc vừa kêu la, cửa vừa mới mở ra cô giật mình đứng thẳng người dậy. Miệng cũng tự nhiên câm nín.
" Thật ầm ĩ! ".
Giọng nói cục súc, khó chịu của người đàn ông đứng trước mặt cô lúc này hiện ra rõ mồn một. Khuôn mặt đẹp trai, sáng lán, tỏa ra tia ấm áp dịu dàng nhưng trái ngược với vẻ đẹp ấy là hàng lông mày khẽ nhăn lại, có chút bực bội.
Mộc Thiển Đình vốn biết Lục Chính Thần sợ nhất là thấy con gái khóc. Cho nên vừa rồi mới làm ra bộ dạng khóc lóc tỉ tê như vậy. Quả nhiên là dụ được cậu ta mở cửa cho mình.
Lúc này Lục Chính Thần nhìn tới người con gái xa lạ trước mặt mình ấn tượng đầu tiên gói gọn trong hai từ xinh đẹp, chính là vẻ đẹp dịu dàng, trong sáng, thuần khiết giống như thiên sứ giáng xuống trần gian. Nhìn vào đôi mắt to tròn đang nhìn chằm chằm vào mắt hắn kia, Lục Chính Thần có chút khó chịu, lạnh giọng hỏi một câu sáo rỗng.
" Muốn gì? ".
Mộc Thiển Đình mở to mắt nhìn Lục Chính Thần trước mặt mình, càng nhìn càng cảm thấy không giống. Cái thằng nhóc này ra nước ngoài lâu như vậy, sao giờ trở về nước tính khí càng ngày càng tệ tới như vậy! Dù gì thì cô cũng lớn hơn cậu ta những hai tuổi đó.
Nhưng mà nghĩ lại tên nhóc này đối với ai cũng là như vậy. Vừa cao ngạo lại rất phũ! Chỉ những lúc ở cùng cô của trước đây mới thấy dáng vẻ cậu ta ngoan ngoãn, hòa hợp mà thôi.
Cô cũng không có nhìn cậu ta quá lâu, quay đầu lại đem tay chỉ về hướng cửa phòng mình đã mở toang sẵn mà phụng phịu cất tiếng.
" Hức hức! Phòng tôi có...có trộm đột nhập! Tôi sợ! ".
Lục Chính Thần nghe thấy giọng nói mềm mại còn có chút yếu đuối bên tai khiến cho cậu ta dù có bực bội thế nào cũng dịu xuống vài phần. Đưa mắt liếc nhìn tới bên trong căn phòng phía đối diện đồ đạc bị ném bừa bãi khắp sàn, Lục Chính Thần chỉ nhìn một cái liền cười khẩy, quay lại nhìn tới người phụ nữ đang diễn trò này mà cứng giọng.
" Cách tiếp cận này cũng quá tầm thường rồi! ".
Mộc Thiển Đình giờ phút này giật mình, bị Lục Chính Thần nhìn ra sơ hở, cô khẽ nhăn mi mím môi mà quay đầu lại, không chịu thừa nhận mà tiếp tục diễn.
" Cậu nói gì vậy chứ? Tôi..tôi là bị trộm vào nhà thật mà! ".
Nói đến đây, cô mới bần thần nhận ra bản thân đã lỡ lời. Ngay lập tức ngậm miệng lại.
Lại nghe người đàn ông đối diện hậm hực một tiếng. " Con gái thật phiền phức! ".
Nói rồi cũng không để cho cô có cơ hội lên tiếng, Lục Chính Thần đem tay kéo cửa phòng lại. Mộc Thiển Đình không dễ gì từ bỏ ý định. Tay nhanh hơn não giữ cửa lại, miệng bắt đầu luyên thuyên.
" A! Tôi...tôi thực ra tôi...tôi... ".
Nhìn tới cô gái miệng lắp ba lắp bắp đứng trước mặt mình lúng túng, Lục Chính Thần khẽ nhướn mày, lực tay càng thêm dứt khoát hơn.
Đúng lúc này Mộc Thiển Đình như nảy ra suy nghĩ gì đó. Cô kiếm được lí do thích hợp mà nhanh miệng vươn cổ lên cao giọng nói.
" Tôi thực ra là fan hâm mộ của cậu! Lục Chính Thần! Cậu chính là thần tượng âm nhạc của tôi! Tôi...tôi đã theo dõi cậu từ rất lâu rồi! ".
" Vậy cho nên? ". Lục Chính Thần chẳng có gì là ngạc nhiên, bình thản hỏi.
" Vậy cho nên...tôi...tôi mới phải bày ra cái trò này! ".
Người đàn ông căn phòng phía đối diện đang quay mặt về hướng cô mà cúi đầu đóng cửa lại.
Trước khi cánh cửa kia hoàn toàn khép lại, Mộc Thiển Đình vẫn kịp trông thấy góc mặt quen thuộc ấy.
Tận cho đến khi cửa phòng đối diện khóa lại, cô vẫn đứng ngây ra đấy một lúc lâu mới kịp hồi thần.
" Lục Chính Thần! Sao cậu ta lại ở đây? ".
Đem theo nghi vấn trong lòng Mộc Thiển Đình không bàng hoàng quá lâu. Cô nhìn xuống túi rác trong tay còn chưa có vất đi, lại nhìn tới phòng phía đối diện phòng mình mà nở một nụ cười thần bí.
Mộc Thiển Đình trở vào trong nhà tự mình lật tung hết đồ đạc lên, tạo ra một hiện trường hỗn loạn, đồ đạc bị cô xới tung lên, trông không khác gì một vụ trộm cắp.
Cô vừa định cầm lấy cái bình hoa trên bàn ném xuống cùng với đống đồ đạc khác, nhưng não đã kịp thời ngăn tay cô lại. Cô giật mình xoa xoa cái bình hoa, hơi lắc đầu.
" Không được! Không được! Giờ mình nghèo rồi! Không thể phí phạm! ".
Đặt lại cái bình vào chỗ cũ, Mộc Thiển Đình nhìn mớ lộn xộn trong nhà, thầm khen bản thân thật chuyên nghiệp. Tạo hiện trường giả như này Lục Chính Thần hẳn là không nhận ra đâu!
Cô phủi phủi tay, nhoẻn miệng cười lên một cái. Sau đó bắt đầu đi ra mở cửa, chuẩn bị cho màn diễn xuất tiếp theo của mình.
Cô thẳng bước đi tới trước cửa phòng Lục Chính Thần, giơ tay lên gõ gõ " cốc cốc " mấy tiếng liền. Sau đó liền nhập vai mà la hét thất thanh lên.
" Có ai ở bên trong không? Cứu tôi với! Cứu tôi với! ".
Được một phút cái cửa cũng y như cũ không mở ra, Mộc Thiển Đình tưởng chừng như không còn hi vọng. Cô biết rõ tính cách của Lục Chính Thần. Cậu ta vốn là người rất ghét dính vào chuyện của người khác, lại không thích lo chuyện bao đồng. Nhưng cô không tin bản thân không thể trị được tên nhóc này.
Thế là cô càng lúc càng hét to hơn. Còn giả bộ khóc lóc trước cửa phòng cậu ta.
" Huhu! Cứu tôi với! Có trộm tới phòng tôi! ".
Cùng với giọng nói thất thanh làm trò của cô là tiếng gõ cửa liên hồi.
Mộc Thiển Đình vừa giả bộ khóc vừa ghé sát tai vào cửa muốn nghe xem người bên trong có động tĩnh gì không.
Quả nhiên chiêu này của cô có hiệu quả. Lục Chính Thần lúc này đã không thể ngồi im được nữa, cửa phòng cũng đã mở ra.
Mộc Thiển Đình còn đang ghé tai vào cửa, vừa khóc lóc vừa kêu la, cửa vừa mới mở ra cô giật mình đứng thẳng người dậy. Miệng cũng tự nhiên câm nín.
" Thật ầm ĩ! ".
Giọng nói cục súc, khó chịu của người đàn ông đứng trước mặt cô lúc này hiện ra rõ mồn một. Khuôn mặt đẹp trai, sáng lán, tỏa ra tia ấm áp dịu dàng nhưng trái ngược với vẻ đẹp ấy là hàng lông mày khẽ nhăn lại, có chút bực bội.
Mộc Thiển Đình vốn biết Lục Chính Thần sợ nhất là thấy con gái khóc. Cho nên vừa rồi mới làm ra bộ dạng khóc lóc tỉ tê như vậy. Quả nhiên là dụ được cậu ta mở cửa cho mình.
Lúc này Lục Chính Thần nhìn tới người con gái xa lạ trước mặt mình ấn tượng đầu tiên gói gọn trong hai từ xinh đẹp, chính là vẻ đẹp dịu dàng, trong sáng, thuần khiết giống như thiên sứ giáng xuống trần gian. Nhìn vào đôi mắt to tròn đang nhìn chằm chằm vào mắt hắn kia, Lục Chính Thần có chút khó chịu, lạnh giọng hỏi một câu sáo rỗng.
" Muốn gì? ".
Mộc Thiển Đình mở to mắt nhìn Lục Chính Thần trước mặt mình, càng nhìn càng cảm thấy không giống. Cái thằng nhóc này ra nước ngoài lâu như vậy, sao giờ trở về nước tính khí càng ngày càng tệ tới như vậy! Dù gì thì cô cũng lớn hơn cậu ta những hai tuổi đó.
Nhưng mà nghĩ lại tên nhóc này đối với ai cũng là như vậy. Vừa cao ngạo lại rất phũ! Chỉ những lúc ở cùng cô của trước đây mới thấy dáng vẻ cậu ta ngoan ngoãn, hòa hợp mà thôi.
Cô cũng không có nhìn cậu ta quá lâu, quay đầu lại đem tay chỉ về hướng cửa phòng mình đã mở toang sẵn mà phụng phịu cất tiếng.
" Hức hức! Phòng tôi có...có trộm đột nhập! Tôi sợ! ".
Lục Chính Thần nghe thấy giọng nói mềm mại còn có chút yếu đuối bên tai khiến cho cậu ta dù có bực bội thế nào cũng dịu xuống vài phần. Đưa mắt liếc nhìn tới bên trong căn phòng phía đối diện đồ đạc bị ném bừa bãi khắp sàn, Lục Chính Thần chỉ nhìn một cái liền cười khẩy, quay lại nhìn tới người phụ nữ đang diễn trò này mà cứng giọng.
" Cách tiếp cận này cũng quá tầm thường rồi! ".
Mộc Thiển Đình giờ phút này giật mình, bị Lục Chính Thần nhìn ra sơ hở, cô khẽ nhăn mi mím môi mà quay đầu lại, không chịu thừa nhận mà tiếp tục diễn.
" Cậu nói gì vậy chứ? Tôi..tôi là bị trộm vào nhà thật mà! ".
Nói đến đây, cô mới bần thần nhận ra bản thân đã lỡ lời. Ngay lập tức ngậm miệng lại.
Lại nghe người đàn ông đối diện hậm hực một tiếng. " Con gái thật phiền phức! ".
Nói rồi cũng không để cho cô có cơ hội lên tiếng, Lục Chính Thần đem tay kéo cửa phòng lại. Mộc Thiển Đình không dễ gì từ bỏ ý định. Tay nhanh hơn não giữ cửa lại, miệng bắt đầu luyên thuyên.
" A! Tôi...tôi thực ra tôi...tôi... ".
Nhìn tới cô gái miệng lắp ba lắp bắp đứng trước mặt mình lúng túng, Lục Chính Thần khẽ nhướn mày, lực tay càng thêm dứt khoát hơn.
Đúng lúc này Mộc Thiển Đình như nảy ra suy nghĩ gì đó. Cô kiếm được lí do thích hợp mà nhanh miệng vươn cổ lên cao giọng nói.
" Tôi thực ra là fan hâm mộ của cậu! Lục Chính Thần! Cậu chính là thần tượng âm nhạc của tôi! Tôi...tôi đã theo dõi cậu từ rất lâu rồi! ".
" Vậy cho nên? ". Lục Chính Thần chẳng có gì là ngạc nhiên, bình thản hỏi.
" Vậy cho nên...tôi...tôi mới phải bày ra cái trò này! ".
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.