Chương 22: Kiếp nạn này chúng ta cùng nhau trải qua!
Nhi Nguyễn
31/07/2024
Mộc Thiển Đình từ từ ngồi dậy, ngây người nhìn tới người đàn ông trước mắt. Cả khuôn mặt cô hiện rõ vẻ kinh ngạc, còn có chút không chuẩn bị trước. Chính là nói, việc này cô chưa có dữ liệu.
Lục Chính Thần bây giờ là đã biết được bí mật khó nói ra của cô rồi sao?
"Lục Chính Thần!".
Cô có chút căng thẳng, không rõ bản thân nên làm gì lúc này. Lại chẳng biết nên nói gì.
Mà cô bé bím tóc đứng bên cạnh cô nhìn tới cô rồi lại quay sang liếc Lục Chính Thần thì nhỏ giọng trẻ con nói.
" À em biết rồi! Hai anh chị là người yêu của nhau. Vậy em không nên làm phiền. Em đi chơi với các bạn đây! Bye bye chị gái xinh đẹp! ".
Cô bé kia ôm con gấu bông của mình hớn hở quay người rời đi.
Lục Chính Thần gương mặt trầm thấp, Mộc Thiển Đình lúc này lại không thể nhìn ra suy nghĩ của cậu ta. Cô có chút khó nói.
Lại thấy người đàn ông từ từ nhấc chân tiến lại chỗ mình. Mộc Thiển Đình hô hấp như ngộp thở.
Lục Chính Thần cách cô một bước chân thì dừng lại. Gương mặt điểm đạm bình tĩnh cất giọng trầm ấm khẽ nói.
"Chị gái xinh đẹp! Thiển Đình!...Là chị phải không? ".
Mộc Thiển Đình vừa rồi có chút lo lắng, không dám nhìn thẳng vào mắt Lục Chính Thần. Lúc này nghe thấy Lục Chính Thần cất giọng, theo bản năng ngẩng đầu ngước nhìn lên. Chỉ thấy trong mắt người con trai này mang theo tia ôn nhu, ấm áp hiếm có.
Không gian như bị ngưng lại. Hai người đều đưa mắt nhìn nhau không chớp lấy một cái. Được một lúc thì Mộc Thiển Đình cũng khế giọng cất tiếng xác nhận. Cô hơi gật đầu nhẹ một cái, mỉm cười, trả lời người đối diện.
"Ừ! Là chị đây".
Lời nói ngắn gọn nhưng lại khiến cho Lục Chính Thần có phản ứng. Lục Chính Thần chỉ cần nghe được một câu khẳng định này thôi, chưa cần suy nghĩ đến nguyên do mọi chuyện liền trực tiếp ôm lấy cô vào lòng.
Mộc Thiển Đình nằm gọn ở trong lồng ngực ấm áp của Lục Chính Thần, nghe được rõ nhịp tim đang đập từng nhịp của cậu. Trái tim cô cũng rung lên. Khóe môi khẽ cong lên. Đem hai tay đang đặt ở trên không đưa ra sau, đặt ở trên tấm lưng vững chãi của Lục Chính Thần.
" Chị nói...là Tiêu Lạc Hy đã tìm đến thầy pháp, tráo vận của chị với cô ta? ".
Lục Chính Thần ngồi lại cùng Mộc Thiển Đình dưới gốc cây hai người từng ước nguyện lúc nhỏ. Cậu ngồi gác một chân lên, tựa lưng vào gốc cây to, hơi quay đầu sang mà khẽ hỏi người bên cạnh.
Mộc Thiển Đình ngồi kế bên quay sang, nhỏ giọng nói. " Ừm. Là như vậy đấy ".
Nói xong cô lại cẩn thận quan sát biểu cảm của Lục Chính Thần. Thấy Lục Chính Thần trầm mặc một lúc như rơi vào suy tư, cô khế thở ra một hơi.
Lục Chính Thần thấy cô dáng vẻ ủ rũ, buồn phiền thì nhanh chóng thay đổi trạng thái, khẽ cong môi đối với cô nói ra lời an ủi.
"Em tin chị mà! Đừng buồn nữa! Em sẽ tìm cách giúp chị trở lại thân phận kia ".
Nghe được những lời này trong lòng Mộc Thiển Đình nhẹ nhõm không ít. Cũng ít nhiều được an ủi tâm trạng muộn phiền. Cô lại dùng ánh mắt không thể ngờ tới mà quay sang mắt to tròn nhìn chằm chằm Lục Chính Thần.
Nếu đổi lại là người khác, sẽ rất khó để tin vào câu chuyện của cô. Huống chi, ngay cả người nhà của cô còn không tin cô. Nhưng Lục Chính Thần chỉ nghe cô nói một lần liền lựa chọn tin tưởng cô. Khiến cho Mộc Thiên Đình thật sự cảm động.
Lục Chính Thần bị cô nhìn chăm chăm có chút ngượng ngùng, vành tai đã ửng đỏ hết cả lền. Trong người đều là ngượng ngùng vội quay đi nhìn chỗ khác.
Mộc Thiển Đình không nhìn Lục Chính Thần nữa, quay qua nhìn ra xa chỗ bãi cỏ xanh trước mặt, dáng vẻ rầu rĩ mà than phiền.
" Nhưng không dễ gì mà lấy lại được vận mệnh đã bị tráo đổi này!".
Nghe được giọng nói có mấy phần buồn lòng của cô, Lục Chính Thần quay sang nhìn tới góc nghiêng xinh đẹp, lại không đành lòng nhìn thấu cô dáng vẻ buồn bã như vậy. Nhìn cô không vui hắn có chút đau lòng!
Giọng nói trầm thấp khẽ vang lên.
" Vậy làm cách nào mới có thể giúp chị trở lại như cũ? ".
Mộc Thiền Đình quay sang nhìn Lục Chính Thần, ánh mắt phức tạp khó khăn khẽ nhướn mày.
Hai người cùng nhau đi tới tìm bà lão kì lạ lần trước đã tiết lộ hiện tượng kì lạ cho cô nghe. Lúc bước vào trong căn nhà gỗ, Lục Chính Thần quét mắt nhìn xung quanh một lượt.
Lúc hai người ngồi xuống, bà lão ngồi đối diện như bình thường đều an tĩnh, điềm nhiên hỏi.
" Hai cô cậu đến tìm tôi là có việc gì? ".
Lục Chính Thần cùng Mộc Thiển Đình đưa mắt nhìn nhau. Mộc Thiển Đình lúc này mới quay ra nhìn bà lão mà khẽ hẳng giọng hỏi.
"Bà ơi! Bà nói...ngoại trừ việc phải khiến cho người nhà nhận ra con thì không còn cách nào khác giúp con đổi lại vận sao? ".
Lục Chính Thần cũng nghiêm mặt nhìn tới bà lão mà trông chờ cầu trả lời.
Bà lão vẫn như cũ mà nói lại một đáp án với cô.
"Không có cách nào khác. Cô chỉ có thể tự mình giành lại vận số. Tự mình đánh thức những người thân bên cạnh, để họ nhận ra cô mà thôi ".
Lời nói của bà lão khiến cho Mộc Thiển Đình hơi có chút thất vọng, nét mặt cũng nhìn ra sự hụt hầng của cô.
Bà lão hơi quay sang nhìn Lục Chính Thần rồi lại tiếp tục nói." Chẳng phải cô đã làm được rồi sao. Chàng trai này chẳng phải cũng đã nhận ra cô rồi đấy thôi. Tin rằng những người thân xung quanh cô cũng sẽ nhìn ra, cô mới chính là Mộc Thiển Đình thật sự "
Hai người trẻ quay sang nhìn nhau. Sau khi rời khỏi nhà bà lão, Mộc Thiển Đình đứng ở ven đường hơi ngẩng đầu lên trời, hai tay đặt ở trên đầu mà khẽ nhíp mắt than thở.
" Haizz! Xem ra kiếp nạn này không thể không trải qua rồi! ".
Lục Chính Thần nhìn tới cô như vậy thì khẽ mỉm cười, cảm thấy cô thật đáng yêu. Không nhịn được kéo cô ôm vào lòng mà nhẹ giọng dịu dàng nói với cô.
"Tuy kiếp nạn này là của chị, nhưng còn có em cùng chị trải qua mà! ".
Mộc Thiển Đình vùi đầu vào trong lồng ngực ấm áp của người đàn ông. Hai mắt cô mở to bất ngờ, rồi lại khẽ mỉm cười hài lòng mà đáp lại cái ôm của người đàn ông.
Lục Chính Thần bây giờ là đã biết được bí mật khó nói ra của cô rồi sao?
"Lục Chính Thần!".
Cô có chút căng thẳng, không rõ bản thân nên làm gì lúc này. Lại chẳng biết nên nói gì.
Mà cô bé bím tóc đứng bên cạnh cô nhìn tới cô rồi lại quay sang liếc Lục Chính Thần thì nhỏ giọng trẻ con nói.
" À em biết rồi! Hai anh chị là người yêu của nhau. Vậy em không nên làm phiền. Em đi chơi với các bạn đây! Bye bye chị gái xinh đẹp! ".
Cô bé kia ôm con gấu bông của mình hớn hở quay người rời đi.
Lục Chính Thần gương mặt trầm thấp, Mộc Thiển Đình lúc này lại không thể nhìn ra suy nghĩ của cậu ta. Cô có chút khó nói.
Lại thấy người đàn ông từ từ nhấc chân tiến lại chỗ mình. Mộc Thiển Đình hô hấp như ngộp thở.
Lục Chính Thần cách cô một bước chân thì dừng lại. Gương mặt điểm đạm bình tĩnh cất giọng trầm ấm khẽ nói.
"Chị gái xinh đẹp! Thiển Đình!...Là chị phải không? ".
Mộc Thiển Đình vừa rồi có chút lo lắng, không dám nhìn thẳng vào mắt Lục Chính Thần. Lúc này nghe thấy Lục Chính Thần cất giọng, theo bản năng ngẩng đầu ngước nhìn lên. Chỉ thấy trong mắt người con trai này mang theo tia ôn nhu, ấm áp hiếm có.
Không gian như bị ngưng lại. Hai người đều đưa mắt nhìn nhau không chớp lấy một cái. Được một lúc thì Mộc Thiển Đình cũng khế giọng cất tiếng xác nhận. Cô hơi gật đầu nhẹ một cái, mỉm cười, trả lời người đối diện.
"Ừ! Là chị đây".
Lời nói ngắn gọn nhưng lại khiến cho Lục Chính Thần có phản ứng. Lục Chính Thần chỉ cần nghe được một câu khẳng định này thôi, chưa cần suy nghĩ đến nguyên do mọi chuyện liền trực tiếp ôm lấy cô vào lòng.
Mộc Thiển Đình nằm gọn ở trong lồng ngực ấm áp của Lục Chính Thần, nghe được rõ nhịp tim đang đập từng nhịp của cậu. Trái tim cô cũng rung lên. Khóe môi khẽ cong lên. Đem hai tay đang đặt ở trên không đưa ra sau, đặt ở trên tấm lưng vững chãi của Lục Chính Thần.
" Chị nói...là Tiêu Lạc Hy đã tìm đến thầy pháp, tráo vận của chị với cô ta? ".
Lục Chính Thần ngồi lại cùng Mộc Thiển Đình dưới gốc cây hai người từng ước nguyện lúc nhỏ. Cậu ngồi gác một chân lên, tựa lưng vào gốc cây to, hơi quay đầu sang mà khẽ hỏi người bên cạnh.
Mộc Thiển Đình ngồi kế bên quay sang, nhỏ giọng nói. " Ừm. Là như vậy đấy ".
Nói xong cô lại cẩn thận quan sát biểu cảm của Lục Chính Thần. Thấy Lục Chính Thần trầm mặc một lúc như rơi vào suy tư, cô khế thở ra một hơi.
Lục Chính Thần thấy cô dáng vẻ ủ rũ, buồn phiền thì nhanh chóng thay đổi trạng thái, khẽ cong môi đối với cô nói ra lời an ủi.
"Em tin chị mà! Đừng buồn nữa! Em sẽ tìm cách giúp chị trở lại thân phận kia ".
Nghe được những lời này trong lòng Mộc Thiển Đình nhẹ nhõm không ít. Cũng ít nhiều được an ủi tâm trạng muộn phiền. Cô lại dùng ánh mắt không thể ngờ tới mà quay sang mắt to tròn nhìn chằm chằm Lục Chính Thần.
Nếu đổi lại là người khác, sẽ rất khó để tin vào câu chuyện của cô. Huống chi, ngay cả người nhà của cô còn không tin cô. Nhưng Lục Chính Thần chỉ nghe cô nói một lần liền lựa chọn tin tưởng cô. Khiến cho Mộc Thiên Đình thật sự cảm động.
Lục Chính Thần bị cô nhìn chăm chăm có chút ngượng ngùng, vành tai đã ửng đỏ hết cả lền. Trong người đều là ngượng ngùng vội quay đi nhìn chỗ khác.
Mộc Thiển Đình không nhìn Lục Chính Thần nữa, quay qua nhìn ra xa chỗ bãi cỏ xanh trước mặt, dáng vẻ rầu rĩ mà than phiền.
" Nhưng không dễ gì mà lấy lại được vận mệnh đã bị tráo đổi này!".
Nghe được giọng nói có mấy phần buồn lòng của cô, Lục Chính Thần quay sang nhìn tới góc nghiêng xinh đẹp, lại không đành lòng nhìn thấu cô dáng vẻ buồn bã như vậy. Nhìn cô không vui hắn có chút đau lòng!
Giọng nói trầm thấp khẽ vang lên.
" Vậy làm cách nào mới có thể giúp chị trở lại như cũ? ".
Mộc Thiền Đình quay sang nhìn Lục Chính Thần, ánh mắt phức tạp khó khăn khẽ nhướn mày.
Hai người cùng nhau đi tới tìm bà lão kì lạ lần trước đã tiết lộ hiện tượng kì lạ cho cô nghe. Lúc bước vào trong căn nhà gỗ, Lục Chính Thần quét mắt nhìn xung quanh một lượt.
Lúc hai người ngồi xuống, bà lão ngồi đối diện như bình thường đều an tĩnh, điềm nhiên hỏi.
" Hai cô cậu đến tìm tôi là có việc gì? ".
Lục Chính Thần cùng Mộc Thiển Đình đưa mắt nhìn nhau. Mộc Thiển Đình lúc này mới quay ra nhìn bà lão mà khẽ hẳng giọng hỏi.
"Bà ơi! Bà nói...ngoại trừ việc phải khiến cho người nhà nhận ra con thì không còn cách nào khác giúp con đổi lại vận sao? ".
Lục Chính Thần cũng nghiêm mặt nhìn tới bà lão mà trông chờ cầu trả lời.
Bà lão vẫn như cũ mà nói lại một đáp án với cô.
"Không có cách nào khác. Cô chỉ có thể tự mình giành lại vận số. Tự mình đánh thức những người thân bên cạnh, để họ nhận ra cô mà thôi ".
Lời nói của bà lão khiến cho Mộc Thiển Đình hơi có chút thất vọng, nét mặt cũng nhìn ra sự hụt hầng của cô.
Bà lão hơi quay sang nhìn Lục Chính Thần rồi lại tiếp tục nói." Chẳng phải cô đã làm được rồi sao. Chàng trai này chẳng phải cũng đã nhận ra cô rồi đấy thôi. Tin rằng những người thân xung quanh cô cũng sẽ nhìn ra, cô mới chính là Mộc Thiển Đình thật sự "
Hai người trẻ quay sang nhìn nhau. Sau khi rời khỏi nhà bà lão, Mộc Thiển Đình đứng ở ven đường hơi ngẩng đầu lên trời, hai tay đặt ở trên đầu mà khẽ nhíp mắt than thở.
" Haizz! Xem ra kiếp nạn này không thể không trải qua rồi! ".
Lục Chính Thần nhìn tới cô như vậy thì khẽ mỉm cười, cảm thấy cô thật đáng yêu. Không nhịn được kéo cô ôm vào lòng mà nhẹ giọng dịu dàng nói với cô.
"Tuy kiếp nạn này là của chị, nhưng còn có em cùng chị trải qua mà! ".
Mộc Thiển Đình vùi đầu vào trong lồng ngực ấm áp của người đàn ông. Hai mắt cô mở to bất ngờ, rồi lại khẽ mỉm cười hài lòng mà đáp lại cái ôm của người đàn ông.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.