Chương 21: Nhận ra người quan trọng
Nhi Nguyễn
31/07/2024
Lục Chính Thần theo Mộc Thiền Đình lên tới nhà, lúc tay cô vừa định mở cửa phòng thì bị Lục Chính Thần vội vàng chặn lại.
Mộc Thiển Đình quay qua khó hiểu hỏi người đàn ông. " Cậu lại làm sao nữa? ".
Lục Chính Thần không khỏi tức giận trước thái độ dửng dưng, không có gì đáng bận tâm của cô. Lục Chính Thần chau mày, giọng nói đề cao như thể phát tiết mà hỏi.
" Cô có phải ai cũng có thể tùy tiện tin tưởng không? Tên đó đáng tin lắm sao? Mà cô để hắn ta đưa về tận nhà! ".
Lục Chính Thần bực bội lúc này đã không còn để ý đến hình tượng. Lúc nói chuyện cũng gấp gáp hơn vài phần.
Mộc Thiển Đình thấy cậu ta như vậy, nhướn mày khó hiểu rồi lại làm như rất tự nhiên mà biểu cảm cười đùa.
"Này! Anh ấy là nhiếp ảnh gia chụp ảnh cho tôi. Chẳng lẽ không đáng tin sao?".
"Đương nhiên là không rồi! Trông mặt tên đó như vậy...rõ ràng...rõ ràng là có ý đồ với cô! ".
Càng nói, những lời sau càng cao giọng hơn. Lục Chính Thần khẩn trương như vậy, lại làm ra vẻ là đang lo lắng cho cô, thật khiến cho Mộc Thiển Đình không nhịn được buồn cười.
Cô khẽ nhếch môi, hai mắt mở to nhìn thẳng vào mắt đối phương khiến cho Lục Chính Thần có chút mất tự nhiên, ngượng nghịu muốn quay mặt đi.
" Tóm lại! Tôi thấy tên đó không phải người tốt! Cô đừng nên..quá tin tưởng! ". •
Lục Chính Thần quay lưng lại phía cô. Nói xong lời muốn nói liền nhập mật mã cửa phòng mình mà bước vào. Tận lúc đã vào trong phòng cũng không ngoảnh đầu lại.
Nếu không phải Mộc Thiển Đình cô tinh mắt liền không có nhìn thấy vành tai cậu ta đã sớm đỏ lên. Rõ ràng là tên nhóc này đang ngại ngùng đây mà!
Mộc Thiển Đình đứng im tại chỗ, khóe miệng khẽ gợi lên nụ cười.
Hôm nay trời nắng đẹp, là một ngày thích hợp để làm một chuyện gì đó.
Mộc Thiền Đình không có lịch chụp hình ở công ty, cô liền đi đến cô nhi viện thăm lũ trẻ.
Hiện tại cô đã không còn là Mộc Thiển Đình nữa. Cho nên đối với lũ trẻ thân thiết lúc trước với mình cũng thể dùng thân phận Mộc Thiển Đình được nữa.
Nhưng là cô vẫn rất sẽ thỉnh thoảng có thời gian rảnh sẽ đến đây chơi cùng bọn trẻ. Có lúc sẽ mang theo bánh kẹo cho chúng nó.
Đám nhóc ở đây vừa thấy cô đến thì một vài đứa đã nhận ra, chạy lại vui vẻ gọi to.
"A! Là chị Lạc Hy! ".
Đám nhóc này sớm đã quen mặt cô dưới cái tên mới này. Cho nên vừa thấy cô đến thì gọi cô với cái tên Tiêu Lạc Hy.
Mộc Thiền Đình mỉm cười nhẹ nhàng bước tới hơi quỳ hờ xuống một đầu gối, tay cầm một giỏ trái cây lớn, một tay cẩm lên trái táo đỏ trong giỏ mà lắc khẽ.
" Nào! Hôm nay nhóc nào muốn ăn trái cây của chị đây? ".
Cô cất giọng dễ nghe, ngọt ngào tươi cười hỏi lũ trẻ.
Đám nhóc cũng rất hào hứng mà túm tụm lại bao quanh lấy cô như trẻ con thích đòi quà mỗi khi mẹ chúng đi chợ về.
"Em em! Em muốn! ".
" Em nữa! "...
Đám trẻ rất vui vẻ mà nhảy nhót hết cả lên. Làm cho cô cũng vui theo.
Nhìn đám nhóc này hạnh phúc như vậy, làm cho cô không kìm được nhớ lại một đoạn hồi ức hiện về trong đầu mình.
Đây chính là cô nhi viện mà hồi nhỏ lúc cô và Lục Chính Thần bị bọn xấu bắt cóc sau đó may mắn trốn thoát được nhặt về đây một khoảng thời gian. Lúc đó dù chỉ vẻn vẹn có hơn một tháng, sau đó cô và Lục Chính Thần đã được ba mẹ đến nhận về. Nhưng không thể phủ nhận quãng thời gian ở đây của hai đứa trẻ lúc đó rất đáng nhớ, còn đầy ắp những kỷ niệm đẹp....
Còn đang chìm đắm trong những hồi ức đẹp thuở nhỏ thì bỗng dưng Mộc Thiền Đình cảm nhận được từng ngón tay của mình khẽ giật.
Nhìn xuống dưới một cô nhóc có khuôn mặt bầu bĩnh, tóc bím hai bên xinh xắn một tay ôm con gấu bông ở trước ngực, tay còn lại khẽ giật giật tay của cô.
Cô ngồi xm xuống, nhìn cô bé mà hỏi khẽ.
" Cô bé! Em có chuyện gì sao?".
Cô bé trước mặt dáng vẻ hoạt bát, lanh lợi, không nói không rằng bất ngờ kéo tay cô đi cùng mình.
Mộc Thiển Đình còn không hiểu chuyện gì, nhưng vẫn đi theo cô bé.
Cô bé kia kéo cô đi tới một gốc cây cổ thụ lớn thì dừng lại. Lúc này mới từ từ buông tay cô ra rồi chỉ tay vào chỗ gốc cây có một cái lỗ nhỏ bằng bàn tay của cô bé.
Mộc Thiển Đình nhìn theo hướng tay của cô bé thì chợt ngẩn ra vài giây. Khuôn mặt cô không khỏi ngạc nhiên.
Cái lỗ nhỏ này...chẳng phải là " cơ quan bí mật" mà lúc nhỏ chỉ có cô và Lục Chính Thần biết!
Cô không khỏi kinh ngạc. Thật không ngờ đã nhiều năm như vậy rồi mà cái lỗ nhỏ dưới gốc cây này vẫn còn. Lại còn để cho cô bé này tìm ra được.
Cô bé bím tóc hai bên khuôn mặt ngây ngô quay sang cất giọng trẻ con nói với cô.
"Em tìm thấy cái lỗ nhỏ này ở dưới gốc thân cây. Chị thấy có phải rất thú vị không? Cái này là phát hiện mới có em đó! Em chưa nói cho các bạn biết đầu! ".
Cô bé nói đến đây thì ghé sát vào tai cô như thể đang nói thầm chuyện bí mật không vậy.
Mộc Thiển Đình thấy cô nhóc này dễ thương như vậy thì không khỏi gợi cười. Lại đưa tay trỏ lên đặt trên môi làm ra vẻ giữ bí mật mà "suyt" một tiếng.
Cô đi đến gần chỗ cái lỗ nhỏ ở gốc cây. Thò tay vào bên trong lỗ thân cây rồng khua khua tay tìm kiếm, được một lúc thì lấy ra một vật gì đó.
Mộc Thiền Đình cẩm lấy chiếc lọ thủy tinh nhỏ trong tay mà mỉm cười.
Không nghĩ đến nó vẫn còn đến bây giờ!
Cô cầm lấy chiếc lọ trong tay mà phủi phủi bụi trên đó.
Cô nhóc kia nhìn thấy trong lọ thủy tinh có tờ giấy gì đó thì không khỏi ngạc nhiên, hai mắt mở to há mồm hỏi
Mộc Thiển Đình.
"Chị ơi! Đó là cái gì vậy? ".
Mộc Thiền Đình quay ra nhìn cô bé mà mỉm cười nói khẽ.
"Cái này ấy à, là vật quan trọng hồi nhỏ của chị với một người! ".
Trong mắt cô không giấu nổi vẻ phấn khích. Có thể là niềm vui khi phát hiện đồ vật của mấy năm về trước vẫn còn tồn tại đến tận bây giờ.
Cô bé hơi nghiêng đầu, nghi hoặc chỉ tay vào đồ vật trong tay cô mà hỏi tiếp.
"Trong đó là cái gì vậy chị? ".
Mộc Thiển Đình nhìn vào đồ vật nhỏ trong tay, bên trong có hai mẩu giấy nhỏ, khóe miệng cô khẽ nhếch lên mà mở nắp lọ thủy tinh, lấy ra một mẩu giấy được cuộn dẹt buộc nơ hẳn hoi.
Mở mẫu giấy đó ra, những dòng chữ nắn nót bên trong hiện ra, là chữ của cô hồi nhỏ.
Trong giấy cô viết lên điều ước lúc nhỏ của mình, là được mãi mãi ở bên cạnh những người mình yêu quý.
Nhớ lại hồi ức lúc nhỏ, hình ảnh hai đứa trẻ từng nô nghịch ở cô nhi viện khiến cho cô không thể nhịn được bất giác mỉm cười trong vô thức.
Vừa mở mầu giấy đó ra, những dòng chữ bên trong khiến cho cô có chút sững lại.
Bên trong viết rất to dòng chữ: "MỘC THIỂN ĐÌNH LÀM CÔ DÂU CỦA LỤC CHÍNH THẦN!". ®
Hai mắt cô trợn to kinh ngạc, sửng sốt vô cùng.
Nhất thời chữ trước mắt loạn xoạn không rõ đầu óc mơ hồ phức tạp lúc này của cô là như thể nào.
Đúng lúc cô rơi vào trạng thái mơ màng thì một giọng nói trầm ấm của người đàn ông nào đó cất lên khiến cho cô giật mình quay ra.
"Tiêu Lạc Hy! À không. Phải là...Mộc Thiển Đình!". Lục Chính Thần không biết đứng đó từ bao giờ. Thần sắc phức tạp nhìn cô.
Mộc Thiển Đình quay qua khó hiểu hỏi người đàn ông. " Cậu lại làm sao nữa? ".
Lục Chính Thần không khỏi tức giận trước thái độ dửng dưng, không có gì đáng bận tâm của cô. Lục Chính Thần chau mày, giọng nói đề cao như thể phát tiết mà hỏi.
" Cô có phải ai cũng có thể tùy tiện tin tưởng không? Tên đó đáng tin lắm sao? Mà cô để hắn ta đưa về tận nhà! ".
Lục Chính Thần bực bội lúc này đã không còn để ý đến hình tượng. Lúc nói chuyện cũng gấp gáp hơn vài phần.
Mộc Thiển Đình thấy cậu ta như vậy, nhướn mày khó hiểu rồi lại làm như rất tự nhiên mà biểu cảm cười đùa.
"Này! Anh ấy là nhiếp ảnh gia chụp ảnh cho tôi. Chẳng lẽ không đáng tin sao?".
"Đương nhiên là không rồi! Trông mặt tên đó như vậy...rõ ràng...rõ ràng là có ý đồ với cô! ".
Càng nói, những lời sau càng cao giọng hơn. Lục Chính Thần khẩn trương như vậy, lại làm ra vẻ là đang lo lắng cho cô, thật khiến cho Mộc Thiển Đình không nhịn được buồn cười.
Cô khẽ nhếch môi, hai mắt mở to nhìn thẳng vào mắt đối phương khiến cho Lục Chính Thần có chút mất tự nhiên, ngượng nghịu muốn quay mặt đi.
" Tóm lại! Tôi thấy tên đó không phải người tốt! Cô đừng nên..quá tin tưởng! ". •
Lục Chính Thần quay lưng lại phía cô. Nói xong lời muốn nói liền nhập mật mã cửa phòng mình mà bước vào. Tận lúc đã vào trong phòng cũng không ngoảnh đầu lại.
Nếu không phải Mộc Thiển Đình cô tinh mắt liền không có nhìn thấy vành tai cậu ta đã sớm đỏ lên. Rõ ràng là tên nhóc này đang ngại ngùng đây mà!
Mộc Thiển Đình đứng im tại chỗ, khóe miệng khẽ gợi lên nụ cười.
Hôm nay trời nắng đẹp, là một ngày thích hợp để làm một chuyện gì đó.
Mộc Thiền Đình không có lịch chụp hình ở công ty, cô liền đi đến cô nhi viện thăm lũ trẻ.
Hiện tại cô đã không còn là Mộc Thiển Đình nữa. Cho nên đối với lũ trẻ thân thiết lúc trước với mình cũng thể dùng thân phận Mộc Thiển Đình được nữa.
Nhưng là cô vẫn rất sẽ thỉnh thoảng có thời gian rảnh sẽ đến đây chơi cùng bọn trẻ. Có lúc sẽ mang theo bánh kẹo cho chúng nó.
Đám nhóc ở đây vừa thấy cô đến thì một vài đứa đã nhận ra, chạy lại vui vẻ gọi to.
"A! Là chị Lạc Hy! ".
Đám nhóc này sớm đã quen mặt cô dưới cái tên mới này. Cho nên vừa thấy cô đến thì gọi cô với cái tên Tiêu Lạc Hy.
Mộc Thiền Đình mỉm cười nhẹ nhàng bước tới hơi quỳ hờ xuống một đầu gối, tay cầm một giỏ trái cây lớn, một tay cẩm lên trái táo đỏ trong giỏ mà lắc khẽ.
" Nào! Hôm nay nhóc nào muốn ăn trái cây của chị đây? ".
Cô cất giọng dễ nghe, ngọt ngào tươi cười hỏi lũ trẻ.
Đám nhóc cũng rất hào hứng mà túm tụm lại bao quanh lấy cô như trẻ con thích đòi quà mỗi khi mẹ chúng đi chợ về.
"Em em! Em muốn! ".
" Em nữa! "...
Đám trẻ rất vui vẻ mà nhảy nhót hết cả lên. Làm cho cô cũng vui theo.
Nhìn đám nhóc này hạnh phúc như vậy, làm cho cô không kìm được nhớ lại một đoạn hồi ức hiện về trong đầu mình.
Đây chính là cô nhi viện mà hồi nhỏ lúc cô và Lục Chính Thần bị bọn xấu bắt cóc sau đó may mắn trốn thoát được nhặt về đây một khoảng thời gian. Lúc đó dù chỉ vẻn vẹn có hơn một tháng, sau đó cô và Lục Chính Thần đã được ba mẹ đến nhận về. Nhưng không thể phủ nhận quãng thời gian ở đây của hai đứa trẻ lúc đó rất đáng nhớ, còn đầy ắp những kỷ niệm đẹp....
Còn đang chìm đắm trong những hồi ức đẹp thuở nhỏ thì bỗng dưng Mộc Thiền Đình cảm nhận được từng ngón tay của mình khẽ giật.
Nhìn xuống dưới một cô nhóc có khuôn mặt bầu bĩnh, tóc bím hai bên xinh xắn một tay ôm con gấu bông ở trước ngực, tay còn lại khẽ giật giật tay của cô.
Cô ngồi xm xuống, nhìn cô bé mà hỏi khẽ.
" Cô bé! Em có chuyện gì sao?".
Cô bé trước mặt dáng vẻ hoạt bát, lanh lợi, không nói không rằng bất ngờ kéo tay cô đi cùng mình.
Mộc Thiển Đình còn không hiểu chuyện gì, nhưng vẫn đi theo cô bé.
Cô bé kia kéo cô đi tới một gốc cây cổ thụ lớn thì dừng lại. Lúc này mới từ từ buông tay cô ra rồi chỉ tay vào chỗ gốc cây có một cái lỗ nhỏ bằng bàn tay của cô bé.
Mộc Thiển Đình nhìn theo hướng tay của cô bé thì chợt ngẩn ra vài giây. Khuôn mặt cô không khỏi ngạc nhiên.
Cái lỗ nhỏ này...chẳng phải là " cơ quan bí mật" mà lúc nhỏ chỉ có cô và Lục Chính Thần biết!
Cô không khỏi kinh ngạc. Thật không ngờ đã nhiều năm như vậy rồi mà cái lỗ nhỏ dưới gốc cây này vẫn còn. Lại còn để cho cô bé này tìm ra được.
Cô bé bím tóc hai bên khuôn mặt ngây ngô quay sang cất giọng trẻ con nói với cô.
"Em tìm thấy cái lỗ nhỏ này ở dưới gốc thân cây. Chị thấy có phải rất thú vị không? Cái này là phát hiện mới có em đó! Em chưa nói cho các bạn biết đầu! ".
Cô bé nói đến đây thì ghé sát vào tai cô như thể đang nói thầm chuyện bí mật không vậy.
Mộc Thiển Đình thấy cô nhóc này dễ thương như vậy thì không khỏi gợi cười. Lại đưa tay trỏ lên đặt trên môi làm ra vẻ giữ bí mật mà "suyt" một tiếng.
Cô đi đến gần chỗ cái lỗ nhỏ ở gốc cây. Thò tay vào bên trong lỗ thân cây rồng khua khua tay tìm kiếm, được một lúc thì lấy ra một vật gì đó.
Mộc Thiền Đình cẩm lấy chiếc lọ thủy tinh nhỏ trong tay mà mỉm cười.
Không nghĩ đến nó vẫn còn đến bây giờ!
Cô cầm lấy chiếc lọ trong tay mà phủi phủi bụi trên đó.
Cô nhóc kia nhìn thấy trong lọ thủy tinh có tờ giấy gì đó thì không khỏi ngạc nhiên, hai mắt mở to há mồm hỏi
Mộc Thiển Đình.
"Chị ơi! Đó là cái gì vậy? ".
Mộc Thiền Đình quay ra nhìn cô bé mà mỉm cười nói khẽ.
"Cái này ấy à, là vật quan trọng hồi nhỏ của chị với một người! ".
Trong mắt cô không giấu nổi vẻ phấn khích. Có thể là niềm vui khi phát hiện đồ vật của mấy năm về trước vẫn còn tồn tại đến tận bây giờ.
Cô bé hơi nghiêng đầu, nghi hoặc chỉ tay vào đồ vật trong tay cô mà hỏi tiếp.
"Trong đó là cái gì vậy chị? ".
Mộc Thiển Đình nhìn vào đồ vật nhỏ trong tay, bên trong có hai mẩu giấy nhỏ, khóe miệng cô khẽ nhếch lên mà mở nắp lọ thủy tinh, lấy ra một mẩu giấy được cuộn dẹt buộc nơ hẳn hoi.
Mở mẫu giấy đó ra, những dòng chữ nắn nót bên trong hiện ra, là chữ của cô hồi nhỏ.
Trong giấy cô viết lên điều ước lúc nhỏ của mình, là được mãi mãi ở bên cạnh những người mình yêu quý.
Nhớ lại hồi ức lúc nhỏ, hình ảnh hai đứa trẻ từng nô nghịch ở cô nhi viện khiến cho cô không thể nhịn được bất giác mỉm cười trong vô thức.
Vừa mở mầu giấy đó ra, những dòng chữ bên trong khiến cho cô có chút sững lại.
Bên trong viết rất to dòng chữ: "MỘC THIỂN ĐÌNH LÀM CÔ DÂU CỦA LỤC CHÍNH THẦN!". ®
Hai mắt cô trợn to kinh ngạc, sửng sốt vô cùng.
Nhất thời chữ trước mắt loạn xoạn không rõ đầu óc mơ hồ phức tạp lúc này của cô là như thể nào.
Đúng lúc cô rơi vào trạng thái mơ màng thì một giọng nói trầm ấm của người đàn ông nào đó cất lên khiến cho cô giật mình quay ra.
"Tiêu Lạc Hy! À không. Phải là...Mộc Thiển Đình!". Lục Chính Thần không biết đứng đó từ bao giờ. Thần sắc phức tạp nhìn cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.