Chương 36: Vạn Vực Chi Vương 1
Nghịch Thương Thiên
06/12/2023
"Một ý thức tinh thần của hắn như đang rong chơi tại biển lửa thần bí, trong bí giới của lửa, cảm nhận được tối cường và huyền bí của đạo chí lý của ngọn lửa.
Hắn toàn tâm toàn ý chìm đắm trong đó.
Không biết qua bao lâu, hắn cảm giác mình phảng phất hóa thành một hỏa diễm tinh linh, ở nơi thiên địa hỏa diễm không biết tên kia bay lượn.
Khối xương thú đỏ bừng như bàn ủi kia, dần dần lại bắt đầu trở nên ảm đạm vô quang.
""Bồng!""
Hỏa diễm thiên địa tràn ngập thần bí, giống như đột nhiên sụp đổ, không gian nổ tung, vô số hỏa quang cùng hồng tuyến bắn ra.
Tinh thần linh thức của Nhiếp Thiên như bị kéo về, chớp mắt đã thu hồi thú cốt ở nơi kỳ dị kia.
Hắn nhìn thấy, một giọt máu tươi màu đỏ thắm trong xương thú vỡ vụn ra, biến thành rất nhiều điểm lửa, phân tán khắp nơi hẻo lánh trong thú cốt.
Hỏa quang cũng nhất nhất tắt, thú cốt khôi phục nguyên dạng.
Linh thức của hắn cũng chầm chậm thu hồi, một lần nữa cảm giác thô ráp khi đầu ngón tay tiếp xúc với xương thú.
""Hô!""
Thở ra một hơi dài, hắn chuyển ngón tay khỏi xương thú, mắt không chớp nhìn chằm chằm vào xương thú, nói: ""Một giọt máu tươi...""
""Cái gì?"" Nhiếp Thiến đã nhẫn nhịn từ lâu, lập tức truy vấn ngay, ""Chuyện gì đã xảy ra? Xảy ra chuyện gì? Vì cái gì mà ngươi có thể chịu được nhiệt độ cao của xương thú?"" Nàng liên tiếp hỏi ra vấn đề liên tiếp như đạn pháo.
""Ta cũng không rõ lắm."" Nhiếp Thiên phục hồi lại tinh thần, nói: ""Cũng không biết chuyện gì xảy ra, vừa rồi ta cũng cảm thấy, ta sờ bộ xương thú kia. Ta sờ, thật đúng là không có cảm giác được nhiệt độ cao bức người, ngược lại... cảm giác được chỗ kì dị trong đó.""
""Mau nói ta nghe một chút!"" Nhiếp Thiến đột nhiên kích động.
""Khối thú cốt này, khả năng hấp thu đủ hỏa diễm chi lực, bên trong có rất nhiều điểm lửa tụ tập, giống như ngưng kết ra một giọt máu tươi nho nhỏ. Một giọt máu tươi kia, bên trong phảng phất tự thành một hỏa diễm thiên địa thần bí, trong lúc hoảng hốt, ta giống như tiến nhập vào hỏa diễm thiên địa, ở bên trong du lịch một phen.""
""Nhưng giọt máu tươi kia dường như vẫn chưa hoàn toàn hình thành.""
""Một lát sau, khi xương thú khôi phục lại trạng thái bình thường, một giọt máu tươi do ánh sáng hỏa diễm tụ lại bị tách thành từng điểm lửa, biến mất trong xương thú.""
""Ta có cảm giác, xương thú... hấp thu lực lượng hỏa diễm còn xa mới đủ, không đủ để cho giọt máu nho nhỏ kia ngưng kết thành công.""
""Một giọt máu tươi?"" Nhiếp Thiến nghi hoặc. ""Tại sao bên trong xương thú lại có một giọt máu tươi? Máu kia vẫn không ngưng kết ra trạng thái này, thật quá quái dị.""
""Ta cũng không biết là chuyện gì xảy ra."" Nhiếp Thiên nhún vai nói.
Nhiếp Thiến suy nghĩ một chút rồi nói: ""Trong tay ta không có Hỏa Vân thạch nữa, nhưng ông ngoại ngươi bên kia, có lẽ còn có một chút. Ngươi ở đây chờ, ta lập tức đi tìm ông ngoại ngươi!""
Nói xong, Nhiếp Thiến lập tức rời đi.
Một lát sau, Nhiếp Đông Hải cùng Nhiếp Thiến đi vào, tiện tay hắn lấy ra một cái túi to tướng đầy hỏa vân thạch đưa cho Nhiếp Thiên, nói: ""Hỏa vân thạch trong tay ta đều ở đây cả.""
Hỏa Vân thạch chỉ là linh tài cấp thấp, Nhiếp gia khai thác nhiều năm, đương nhiên có không ít hàng tồn.
Chỉ là, vì trong cơ thể có hỏa diễm thuộc tính, mới có thể nhờ Hỏa Vân thạch tu luyện, mà Nhiếp Đông Hải cùng Nhiếp Thiến lại không có được thuộc tính hỏa diễm, tất cả chỉ có hai người bọn họ là có hạn.
""Ngươi thử lại lần nữa xem."" Nhiếp Thiến ánh mắt rạng rỡ.
""Được!"" Nhiếp Thiên gật đầu.
Sau đó, trước mặt Nhiếp Đông Hải và Nhiếp Thiến lại dẫn dắt lực hỏa diễm trong từng khối Hỏa Vân thạch đi về phía khối xương thú kia.
Đoạn thú nhanh chóng trở nên đỏ bừng, bên trong có những đốm lửa, mắt thường cũng có thể nhìn thấy được.
""Để ta xem một chút!""
Thú cốt hấp thu mấy khối hỏa diễm linh lực, hỏa diễm cực nóng, Nhiếp Đông Hải đưa tay ra, cũng bắt đầu thử nghiệm.
""Xoẹt xoẹt!""
Một dãy lửa từ trong xương thú bắn ra, Nhiếp Đông Hải kêu lên đau đớn, sắc mặt khó coi thu tay lại.
Cho dù là hắn ta, cũng không thể thừa nhận được nhiệt độ cao từ xương thú, không thể không từ bỏ.
""Ngươi vừa mới nói Nhiếp Thiên có thể đụng vào sao?"" Hắn kinh dị không thôi nói.
Nhiếp Thiến gật đầu, ""Là như vầy.""
""Nhiếp Thiên, ngươi cẩn thận một chút, thử một chút cho ta xem."" Nhiếp Đông Hải nghiêm túc nói.
""Chờ một chút."" Nhiếp Thiên nhẹ nhàng lắc đầu, nói: ""Cũng giống như, còn cần chờ thêm một đoạn thời gian nữa, chờ cho ánh lửa bên trong đống xương thú kia, bắt đầu tụ tập với nhau, ta mới có thể nhìn thấy xương thú."""
Hắn toàn tâm toàn ý chìm đắm trong đó.
Không biết qua bao lâu, hắn cảm giác mình phảng phất hóa thành một hỏa diễm tinh linh, ở nơi thiên địa hỏa diễm không biết tên kia bay lượn.
Khối xương thú đỏ bừng như bàn ủi kia, dần dần lại bắt đầu trở nên ảm đạm vô quang.
""Bồng!""
Hỏa diễm thiên địa tràn ngập thần bí, giống như đột nhiên sụp đổ, không gian nổ tung, vô số hỏa quang cùng hồng tuyến bắn ra.
Tinh thần linh thức của Nhiếp Thiên như bị kéo về, chớp mắt đã thu hồi thú cốt ở nơi kỳ dị kia.
Hắn nhìn thấy, một giọt máu tươi màu đỏ thắm trong xương thú vỡ vụn ra, biến thành rất nhiều điểm lửa, phân tán khắp nơi hẻo lánh trong thú cốt.
Hỏa quang cũng nhất nhất tắt, thú cốt khôi phục nguyên dạng.
Linh thức của hắn cũng chầm chậm thu hồi, một lần nữa cảm giác thô ráp khi đầu ngón tay tiếp xúc với xương thú.
""Hô!""
Thở ra một hơi dài, hắn chuyển ngón tay khỏi xương thú, mắt không chớp nhìn chằm chằm vào xương thú, nói: ""Một giọt máu tươi...""
""Cái gì?"" Nhiếp Thiến đã nhẫn nhịn từ lâu, lập tức truy vấn ngay, ""Chuyện gì đã xảy ra? Xảy ra chuyện gì? Vì cái gì mà ngươi có thể chịu được nhiệt độ cao của xương thú?"" Nàng liên tiếp hỏi ra vấn đề liên tiếp như đạn pháo.
""Ta cũng không rõ lắm."" Nhiếp Thiên phục hồi lại tinh thần, nói: ""Cũng không biết chuyện gì xảy ra, vừa rồi ta cũng cảm thấy, ta sờ bộ xương thú kia. Ta sờ, thật đúng là không có cảm giác được nhiệt độ cao bức người, ngược lại... cảm giác được chỗ kì dị trong đó.""
""Mau nói ta nghe một chút!"" Nhiếp Thiến đột nhiên kích động.
""Khối thú cốt này, khả năng hấp thu đủ hỏa diễm chi lực, bên trong có rất nhiều điểm lửa tụ tập, giống như ngưng kết ra một giọt máu tươi nho nhỏ. Một giọt máu tươi kia, bên trong phảng phất tự thành một hỏa diễm thiên địa thần bí, trong lúc hoảng hốt, ta giống như tiến nhập vào hỏa diễm thiên địa, ở bên trong du lịch một phen.""
""Nhưng giọt máu tươi kia dường như vẫn chưa hoàn toàn hình thành.""
""Một lát sau, khi xương thú khôi phục lại trạng thái bình thường, một giọt máu tươi do ánh sáng hỏa diễm tụ lại bị tách thành từng điểm lửa, biến mất trong xương thú.""
""Ta có cảm giác, xương thú... hấp thu lực lượng hỏa diễm còn xa mới đủ, không đủ để cho giọt máu nho nhỏ kia ngưng kết thành công.""
""Một giọt máu tươi?"" Nhiếp Thiến nghi hoặc. ""Tại sao bên trong xương thú lại có một giọt máu tươi? Máu kia vẫn không ngưng kết ra trạng thái này, thật quá quái dị.""
""Ta cũng không biết là chuyện gì xảy ra."" Nhiếp Thiên nhún vai nói.
Nhiếp Thiến suy nghĩ một chút rồi nói: ""Trong tay ta không có Hỏa Vân thạch nữa, nhưng ông ngoại ngươi bên kia, có lẽ còn có một chút. Ngươi ở đây chờ, ta lập tức đi tìm ông ngoại ngươi!""
Nói xong, Nhiếp Thiến lập tức rời đi.
Một lát sau, Nhiếp Đông Hải cùng Nhiếp Thiến đi vào, tiện tay hắn lấy ra một cái túi to tướng đầy hỏa vân thạch đưa cho Nhiếp Thiên, nói: ""Hỏa vân thạch trong tay ta đều ở đây cả.""
Hỏa Vân thạch chỉ là linh tài cấp thấp, Nhiếp gia khai thác nhiều năm, đương nhiên có không ít hàng tồn.
Chỉ là, vì trong cơ thể có hỏa diễm thuộc tính, mới có thể nhờ Hỏa Vân thạch tu luyện, mà Nhiếp Đông Hải cùng Nhiếp Thiến lại không có được thuộc tính hỏa diễm, tất cả chỉ có hai người bọn họ là có hạn.
""Ngươi thử lại lần nữa xem."" Nhiếp Thiến ánh mắt rạng rỡ.
""Được!"" Nhiếp Thiên gật đầu.
Sau đó, trước mặt Nhiếp Đông Hải và Nhiếp Thiến lại dẫn dắt lực hỏa diễm trong từng khối Hỏa Vân thạch đi về phía khối xương thú kia.
Đoạn thú nhanh chóng trở nên đỏ bừng, bên trong có những đốm lửa, mắt thường cũng có thể nhìn thấy được.
""Để ta xem một chút!""
Thú cốt hấp thu mấy khối hỏa diễm linh lực, hỏa diễm cực nóng, Nhiếp Đông Hải đưa tay ra, cũng bắt đầu thử nghiệm.
""Xoẹt xoẹt!""
Một dãy lửa từ trong xương thú bắn ra, Nhiếp Đông Hải kêu lên đau đớn, sắc mặt khó coi thu tay lại.
Cho dù là hắn ta, cũng không thể thừa nhận được nhiệt độ cao từ xương thú, không thể không từ bỏ.
""Ngươi vừa mới nói Nhiếp Thiên có thể đụng vào sao?"" Hắn kinh dị không thôi nói.
Nhiếp Thiến gật đầu, ""Là như vầy.""
""Nhiếp Thiên, ngươi cẩn thận một chút, thử một chút cho ta xem."" Nhiếp Đông Hải nghiêm túc nói.
""Chờ một chút."" Nhiếp Thiên nhẹ nhàng lắc đầu, nói: ""Cũng giống như, còn cần chờ thêm một đoạn thời gian nữa, chờ cho ánh lửa bên trong đống xương thú kia, bắt đầu tụ tập với nhau, ta mới có thể nhìn thấy xương thú."""
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.