Chương 35: Vạn Vực Chi Vương 1
Nghịch Thương Thiên
06/12/2023
"Khi nàng tụ tập linh lực Thủy thuộc tính, muốn tiếp tục thử nghiệm, bộ xương thú kia lại khôi phục trạng thái bình thường, trở nên thưa thớt.
""Lại đến!""
Nàng khơi dậy ý chí chiến đấu, lại lấy ra một viên hỏa vân thạch đặt trên khúc xương thú, xương thú lại trở nên đỏ bừng như lửa.
Lần này nàng ở trên đầu ngón tay, ngưng tụ thủy chi linh lực, một lần nữa đưa tay.
""Xuy xuy xuy!""
Hơi nước đột nhiên từ đầu ngón tay nàng tiếp xúc với xương thú hơi bốc ra, nhưng chỉ kiên trì được ba giây, nàng lại không chịu nổi nhiệt độ nóng rực trên xương thú, không thể không thu tay lại.
""Lại đến!""
Nhiếp Thiến thử nghiệm nhiều lần, từng viên hỏa vân thạch hấp thu toàn bộ lực lượng hỏa diễm rồi mới vỡ vụn.
Mỗi lần nàng điểm lên thú cốt, đều không thể kiên trì được lâu, thường thường linh thức vừa mới thẩm thấu vào bên trong thú cốt, liền không chịu nổi rút tay ra.
Sau nửa ngày, tất cả hỏa vân thạch còn lại của nàng đều biến thành đá vụn màu xám trắng.
Trên trán Nhiếp Thiến hiện lên mồ hôi, sa sút tinh thần nhìn khối xương thú kia, lắc đầu thở dài: ""Thứ này hơi cổ quái.""
Có lẽ vì trong thời gian ngắn hấp thu rất nhiều hỏa diễm chi lực, khối xương thú kia sau khi vỡ vụn một khối Hỏa Vân thạch, cũng không lập tức khôi phục trạng thái bình thường, vẫn như cũ đỏ hồng như rèn đúc khối sắt.
""Ta cũng thử xem."" Nhiếp Thiên mạnh mẽ đánh về phía xương thú.
""Đừng! Nóng quá rồi, ngươi sẽ bị thương đó!"" Nhiếp Thiến kêu to ngăn cản lại.
Nàng đã thử rất nhiều lần nhưng vẫn vô cùng vững tin, khối xương thú kia hấp thu lực lượng hỏa diễm càng nhiều thì sẽ càng trở nên nóng rực, cho nên sau đó cho dù đầu ngón tay của nàng có tụ nhiều linh lực hệ Thủy vẫn không thể chịu đựng nổi.
Hôm nay, khối xương thú kia đã hấp thu toàn bộ hỏa diễm chi lực của Hỏa Vân Thạch, hiện giờ chính là thời điểm cực nóng nhất, lúc này Nhiếp Thiên xuống tay quả thực là tự mình chuốc lấy cực khổ.
Nhưng mà, giọng nói ngăn cản của nàng lại không đạt được tốc độ cử động của Nhiếp Thiên.
Nàng vừa nói xong, Nhiếp Thiên đã đặt ngón tay lên trên thú cốt.
""Mau buông tay!"" Nàng lo lắng kêu to.
Nhưng Nhiếp Thiên không giống như suy nghĩ của nàng, tiếng kêu thảm thiết lập tức buông tay.
Thần kỳ là, Nhiếp Thiên chỉ ấn đầu thú cốt, chẳng những giống như không có một điểm cảm giác thống khổ, mà còn hiển hiện dị sắc, phảng phất có phát hiện kinh người.
Theo đạo lý mà nói, Nhiếp Thiến không chịu nổi nhiệt độ cao của xương cốt, Nhiếp Thiên càng không có khả năng.
Hơn nữa, lúc trước Nhiếp Thiên cũng nói, hắn cùng khối xương thú kia cũng không có linh lực hô ứng lẫn nhau. Khi xương thú dần dần nóng lên, Nhiếp Thiên cũng hoàn toàn chủ động buông tay, điều này nói rõ Nhiếp Thiên không thể chịu được nhiệt độ cao.
Nhưng bây giờ, khối xương thú kia đang hấp thu đông đảo lực lượng hỏa diễm, nhiệt độ tăng lên đến đỉnh điểm, ngay cả nàng cũng khó có thể chịu đựng, Nhiếp Thiên vậy mà dám xuất thủ thử lại lần nữa.
Điều này cũng đã làm cho nàng kinh ngạc.
Nhưng điều càng làm người ta ngạc nhiên là lúc này Nhiếp Thiên đặt tay lên khúc xương thú đỏ bừng, không hề nhúc nhích.
Lần đầu tiên Nhiếp Thiến có cảm giác, có chút nhìn không thấu chất nhi của nàng.
""Xuy xuy xuy!""
Nhiếp Thiến nhìn kỹ, phát hiện ngay chỗ tiếp xúc với xương thú của Nhiếp Thiên, đốm lửa lóe lên.
Còn Nhiếp Thiên thì suy nghĩ xuất thần, trong mắt dần dần nở rộ thần thái khác thường.
""Chẳng lẽ hắn phát hiện ra được cái gì đó?"" Nhiếp Thiến thì thào tự nói một câu, rồi lại nhanh chóng im miệng, rất sợ quấy rầy Nhiếp Thiên.
Những đốm lửa nhỏ bé như những ngôi sao đỏ thẫm dưới cảm giác của Nhiếp Thiên lưu động bên trong thú cốt.
Hắn phảng phất nhìn thấy, những ánh lửa kia chủ động tụ tập vào một điểm trong thú cốt.
Cái kia Hồng diễm quang điểm, càng tụ càng lớn, bên trong dị quang đan vào lóe ra, trở nên càng ngày càng thần bí.
Hắn tập trung toàn bộ tinh thần linh thức, thử nghiệm, thăm dò huyền diệu trong đó.
""Oanh!""
Não hải đột nhiên chấn động, hắn đột nhiên phát hiện, hắn giống như tiến vào một cái thiên địa kỳ dị kỳ quái.
Không gian không biết màu đỏ rực, vô số tinh mang hỏa diễm lóe ra, từng tia sáng màu đỏ, đan xen vào nhau, như linh xà nhẹ nhàng mấp máy, mỗi một giây đều biến ảo ra bức tranh dày đặc khác nhau.
Trong những ánh sáng ngọn lửa tinh mang kia, trong ánh sáng màu đỏ vặn vẹo, dường như ẩn chứa một loại chân lý nào đó của lực lượng hỏa diễm."
""Lại đến!""
Nàng khơi dậy ý chí chiến đấu, lại lấy ra một viên hỏa vân thạch đặt trên khúc xương thú, xương thú lại trở nên đỏ bừng như lửa.
Lần này nàng ở trên đầu ngón tay, ngưng tụ thủy chi linh lực, một lần nữa đưa tay.
""Xuy xuy xuy!""
Hơi nước đột nhiên từ đầu ngón tay nàng tiếp xúc với xương thú hơi bốc ra, nhưng chỉ kiên trì được ba giây, nàng lại không chịu nổi nhiệt độ nóng rực trên xương thú, không thể không thu tay lại.
""Lại đến!""
Nhiếp Thiến thử nghiệm nhiều lần, từng viên hỏa vân thạch hấp thu toàn bộ lực lượng hỏa diễm rồi mới vỡ vụn.
Mỗi lần nàng điểm lên thú cốt, đều không thể kiên trì được lâu, thường thường linh thức vừa mới thẩm thấu vào bên trong thú cốt, liền không chịu nổi rút tay ra.
Sau nửa ngày, tất cả hỏa vân thạch còn lại của nàng đều biến thành đá vụn màu xám trắng.
Trên trán Nhiếp Thiến hiện lên mồ hôi, sa sút tinh thần nhìn khối xương thú kia, lắc đầu thở dài: ""Thứ này hơi cổ quái.""
Có lẽ vì trong thời gian ngắn hấp thu rất nhiều hỏa diễm chi lực, khối xương thú kia sau khi vỡ vụn một khối Hỏa Vân thạch, cũng không lập tức khôi phục trạng thái bình thường, vẫn như cũ đỏ hồng như rèn đúc khối sắt.
""Ta cũng thử xem."" Nhiếp Thiên mạnh mẽ đánh về phía xương thú.
""Đừng! Nóng quá rồi, ngươi sẽ bị thương đó!"" Nhiếp Thiến kêu to ngăn cản lại.
Nàng đã thử rất nhiều lần nhưng vẫn vô cùng vững tin, khối xương thú kia hấp thu lực lượng hỏa diễm càng nhiều thì sẽ càng trở nên nóng rực, cho nên sau đó cho dù đầu ngón tay của nàng có tụ nhiều linh lực hệ Thủy vẫn không thể chịu đựng nổi.
Hôm nay, khối xương thú kia đã hấp thu toàn bộ hỏa diễm chi lực của Hỏa Vân Thạch, hiện giờ chính là thời điểm cực nóng nhất, lúc này Nhiếp Thiên xuống tay quả thực là tự mình chuốc lấy cực khổ.
Nhưng mà, giọng nói ngăn cản của nàng lại không đạt được tốc độ cử động của Nhiếp Thiên.
Nàng vừa nói xong, Nhiếp Thiên đã đặt ngón tay lên trên thú cốt.
""Mau buông tay!"" Nàng lo lắng kêu to.
Nhưng Nhiếp Thiên không giống như suy nghĩ của nàng, tiếng kêu thảm thiết lập tức buông tay.
Thần kỳ là, Nhiếp Thiên chỉ ấn đầu thú cốt, chẳng những giống như không có một điểm cảm giác thống khổ, mà còn hiển hiện dị sắc, phảng phất có phát hiện kinh người.
Theo đạo lý mà nói, Nhiếp Thiến không chịu nổi nhiệt độ cao của xương cốt, Nhiếp Thiên càng không có khả năng.
Hơn nữa, lúc trước Nhiếp Thiên cũng nói, hắn cùng khối xương thú kia cũng không có linh lực hô ứng lẫn nhau. Khi xương thú dần dần nóng lên, Nhiếp Thiên cũng hoàn toàn chủ động buông tay, điều này nói rõ Nhiếp Thiên không thể chịu được nhiệt độ cao.
Nhưng bây giờ, khối xương thú kia đang hấp thu đông đảo lực lượng hỏa diễm, nhiệt độ tăng lên đến đỉnh điểm, ngay cả nàng cũng khó có thể chịu đựng, Nhiếp Thiên vậy mà dám xuất thủ thử lại lần nữa.
Điều này cũng đã làm cho nàng kinh ngạc.
Nhưng điều càng làm người ta ngạc nhiên là lúc này Nhiếp Thiên đặt tay lên khúc xương thú đỏ bừng, không hề nhúc nhích.
Lần đầu tiên Nhiếp Thiến có cảm giác, có chút nhìn không thấu chất nhi của nàng.
""Xuy xuy xuy!""
Nhiếp Thiến nhìn kỹ, phát hiện ngay chỗ tiếp xúc với xương thú của Nhiếp Thiên, đốm lửa lóe lên.
Còn Nhiếp Thiên thì suy nghĩ xuất thần, trong mắt dần dần nở rộ thần thái khác thường.
""Chẳng lẽ hắn phát hiện ra được cái gì đó?"" Nhiếp Thiến thì thào tự nói một câu, rồi lại nhanh chóng im miệng, rất sợ quấy rầy Nhiếp Thiên.
Những đốm lửa nhỏ bé như những ngôi sao đỏ thẫm dưới cảm giác của Nhiếp Thiên lưu động bên trong thú cốt.
Hắn phảng phất nhìn thấy, những ánh lửa kia chủ động tụ tập vào một điểm trong thú cốt.
Cái kia Hồng diễm quang điểm, càng tụ càng lớn, bên trong dị quang đan vào lóe ra, trở nên càng ngày càng thần bí.
Hắn tập trung toàn bộ tinh thần linh thức, thử nghiệm, thăm dò huyền diệu trong đó.
""Oanh!""
Não hải đột nhiên chấn động, hắn đột nhiên phát hiện, hắn giống như tiến vào một cái thiên địa kỳ dị kỳ quái.
Không gian không biết màu đỏ rực, vô số tinh mang hỏa diễm lóe ra, từng tia sáng màu đỏ, đan xen vào nhau, như linh xà nhẹ nhàng mấp máy, mỗi một giây đều biến ảo ra bức tranh dày đặc khác nhau.
Trong những ánh sáng ngọn lửa tinh mang kia, trong ánh sáng màu đỏ vặn vẹo, dường như ẩn chứa một loại chân lý nào đó của lực lượng hỏa diễm."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.