Vạn Vực Chi Vương

Chương 39: Vạn Vực Chi Vương 1

Nghịch Thương Thiên

06/12/2023

"""Đừng ủ rũ, để ta nghĩ thêm những cách khác cũng được."" Nhiếp Thiến cố nén sự thất vọng trong lòng, nói: ""Ngày mai ta sẽ đến quặng mỏ, bên kia có rất nhiều Hỏa Vân thạch chưa khai thác, ta sẽ tốn thêm chút thời gian nữa, nhất định có thể mang về cho ngươi nhiều Hỏa Vân thạch hơn!""

""Ta đi với ngươi!"" Nhiếp Thiên đột nhiên đứng dậy.

""Không được!"" Nhiếp Thiến cuống lên. ""Bên quặng mỏ có tộc nhân trắng trợn khai thác Hỏa Vân thạch, khi có hiện tượng đổ nát xảy ra, rất nguy hiểm. Ngươi không thể đi được!""

""Theo ta thấy, thêm mười khối Hỏa Vân Thạch nữa cũng chưa chắc có thể lấp đầy khối xương thú này. Chỉ có ta đi, lấy mảnh xương thú này đi thu nạp quặng mỏ Hỏa Vân Thạch chưa bị khai thác, mới có thể làm nó thỏa mãn, mới có thể chân chính ngưng kết ra giọt máu tươi kia."" Nhiếp Thiên nói với giọng khẳng định.

""Lấy xương thú trực tiếp hấp thu lực lượng hỏa diễm trong nguyên quáng?"" Nhiếp Thiến linh quang khẽ động.

Nàng cũng cảm thấy, đề nghị này của Nhiếp Thiên rất có lý, mỏ quặng đông đảo như Hỏa Vân Thạch Nguyên quặng, khai thác cũng không dễ dàng.

Cho dù nàng có đi nữa, cũng không thể đào được một lượng lớn Hỏa Vân thạch trong thời gian ngắn, hơn nữa còn khai thác được Hỏa Vân thạch. Rời khỏi mỏ quặng đều phải kiểm kê vào sổ sách, một bộ phận thuộc về Lăng Vân tông, một bộ phận thuộc về nhà kho của Nhiếp gia, nếu có thể lọt vào tay nàng chỉ sợ chỉ có chừng hai thành mà thôi.

Nàng tính toán một chút, cảm thấy muốn làm ra mấy chục khối hỏa vân thạch đến trong tay mình, có thể cần ở quặng mỏ hơn nửa năm thời gian.

Mà Nhiếp Thiên đã mười một tuổi, bây giờ thiếu nhất chính là thời gian.

""Để cho ta đi đi, ta không thể làm gì cũng không làm, cứ ở nhà chờ."" Nhiếp Thiên đau khổ cầu khẩn, ""Ta cũng sẽ cố gắng vì chính ta, đi quặng mỏ, coi như là một lần rèn luyện của ta.""



Nhiếp Thiến cân nhắc một chút, rốt cuộc nhẹ nhàng gật đầu: ""Nhớ rõ, từ lúc rời khỏi Hắc Vân thành, cái gì cũng phải nghe lời ta, tuyệt đối không được xằng bậy!""

""Đương nhiên! Đương nhiên!"" Nhiếp Thiên vội đáp.

Gần đây hắn đều bị giam giữ ở Nhiếp gia, đại môn cũng không đi ra, sớm đã buồn không chịu được, hôm nay những gương mặt lạ quanh quẩn ở phụ cận Nhiếp gia đã sớm biến mất, hắn đang muốn thừa cơ ra ngoài hoạt động một chút.

""Sáng sớm ngày mai ta đưa ngươi ra khỏi thành!"" Nhiếp Thiến nói.

""Cảm ơn đại di!"" Nhiếp Thiên vui vẻ nói.

Ngày thứ hai, trời còn chưa sáng, Nhiếp Thiên chờ đợi ở cửa, Nhiếp Thiến cũng theo đó mà đến.

Khi trời vừa hửng sáng, hai người đã lặng lẽ ra khỏi Hắc Vân Thành, đi về hướng Lăng Vân Sơn.

Vân gia.

Viên Thu Oánh bồi Vân tùng, dùng xong bữa sáng, lúc đang súc miệng thì một người lặng lẽ tới, nói khẽ: ""Chủ mẫu, Nhiếp Thiến và tiểu tử gọi là Nhiếp Thiên, sáng sớm hôm nay rời khỏi Hắc Vân thành, đi về phía Lăng Vân sơn.""

""Rùa xấu xí cuối cùng cũng ra khỏi mai rùa rồi!"" Tinh thần Viên Thu Oánh chấn động, cắn răng, ác độc nói: ""Con tiện nhân kia, còn có con chó con không cha nào không mẹ, ta thấy lần này làm sao chúng chạy khỏi lòng bàn tay của ta!""



Nàng vẫn không từ bỏ cách trả thù Nhiếp Thiến và Nhiếp Thiên.

Mấy ngày nay, mặc dù nàng lặng lẽ triệt hồi những khách khanh hoạt động ở Nhiếp gia, nhưng trong bóng tối, thủy chung nhìn chằm chằm mấy cửa thành Hắc Vân thành.

Nàng biết sớm muộn gì Nhiếp Thiến cùng Nhiếp Thiên cũng không nhịn được chạy ra hoạt động.

""Hắc, còn dám rời khỏi Hắc Vân thành? Thật sự là trời cũng giúp ta, ở trong thành động thủ, ta còn có chút cố kỵ. Ra khỏi thành, bọn hắn đừng hòng còn sống trở về!"" Viên Thu dữ tợn nói ra.

""Tiện nhân kia, nhất định là mỏ quặng Nhiếp gia ở Lăng Vân sơn! Các ngươi không được đánh rắn động cỏ, không được động thủ trên đường tới mỏ quặng, tiện nhân Nhiếp Thiến kia khẳng định sẽ rất cẩn thận. Các ngươi canh chừng quanh mỏ quặng Lăng Vân sơn, chờ hai người bọn họ đi ra rồi ra tay với chúng ngay trên đường trở về thành!""

""Đã biết chủ mẫu, ta đảm bảo, bọn chúng tuyệt đối không có khả năng còn sống trở lại Hắc Vân thành!""

""Ừm, làm sạch sẽ một chút. Sau khi xong việc, để cho mấy tên gia hỏa kia cút khỏi Hắc Vân thành, không dám đồng ý trở về nữa, tránh để Lăng Vân Tông bắt được nhược điểm, qua tìm chúng ta gây phiền phức.""

""Ta hiểu rồi.""

Lăng Vân Sơn nằm ở góc đông nam của Hắc Vân thành, Lăng Vân Sơn gọi là một ngọn núi thật ra là do mấy dãy núi cao thấp khác nhau tạo thành.

Núi cao mấy ngàn thước, nguy nga trong mây, linh khí lượn lờ."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Vạn Vực Chi Vương

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook