Chương 40: Vạn Vực Chi Vương 1
Nghịch Thương Thiên
06/12/2023
"Từng ngọn núi nhỏ xung quanh thấp hơn rất nhiều so với Lăng Vân Sơn.
Bởi vì linh khí xung quanh Lăng Vân Sơn rất nồng đậm, khiến cho từng dãy núi xung quanh đều có điểm kỳ dị.
Có núi, được Lăng Vân tông gieo trồng linh thảo, đệ tử Lăng Vân Tông trông coi.
Cũng có ngọn núi, bên trong có linh tài cao cấp tương đối cao cấp, loại ngọn núi này đều do đệ tử Lăng Vân Tông phụ trách khai thác.
Ngọn núi Nhiếp gia khai khẩn hỏa vân thạch, ở bên trong phần đông núi nhỏ quanh Lăng Vân sơn, thật ra là một ngọn núi không đáng chú ý nhất.
Hai người Nhiếp Thiên và Nhiếp Thiến xế chiều, mới tới chỗ Nhiếp gia đào hoả vân thạch.
""Đại tiểu thư, hiện tại còn chưa tới lúc giải được lửa, sao đột nhiên ngài lại tới?"" Ở lối vào quặng mỏ trên đỉnh núi, một gã quản sự Nhiếp Tường, tò mò nhìn Nhiếp Thiến đang mang theo một hài đồng, nghi vấn trong lòng đã trỗi dậy.
""Chuyến này không phải vì thanh hỏa vân thạch, mà là muốn dẫn chất nhi ta vào quặng mỏ kiến thức việc đời."" Nhiếp Thiến mỉm cười nói.
""Tới quặng mỏ trải nghiệm sự đời?"" Nhiếp Tường khẽ giật mình, càng lúc càng kỳ quái.
Bởi vì hầm mỏ không an toàn, cho nên cho tới nay, chỉ có hài tử ở Nhiếp gia phạm sai lầm lớn, mới bị đưa tới quặng mỏ.
Nhiếp Thiến mang Nhiếp Thiên tới đây, nói là muốn dẫn hắn ra đời, khiến Nhiếp Tường không hiểu lắm.
Nhiếp Thiến cũng không giải thích nhiều, sau khi chào hỏi Nhiếp Tường xong liền kéo Nhiếp Thiên đi thẳng về phía quặng mỏ.
""Đại tiểu thư, đứa nhỏ này... Còn nhỏ quá, nếu lại xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn ở trong quặng mỏ, con không chịu trách nhiệm đâu."" Nhiếp Tường vội vàng nói.
""Ừm, nếu có gì, ta sẽ chịu trách nhiệm."" Nhiếp Thiến nói.
Nghe nàng nói vậy, Nhiếp Tường mới không nhiều lời nữa, mặc kệ Nhiếp Thiên và Nhiếp Thiến đi sâu vào trong quặng mỏ.
Bên trong quặng mỏ, Nhiếp Thiên tò mò nhìn đông nhìn tây, ""Hỏa Vân Thạch chính là ở đây sao?""
""Ở sâu trong quặng mỏ."" Nhiếp Thiến hít một hơi, ánh mắt lộ vẻ lo âu. ""Ngươi nhớ cho kỹ, nhất định phải nghe lời, phải luôn đi theo ta. Bởi vì khai thác quá độ, rất nhiều chỗ lợi hại lại trống rỗng, có khi lại sụp đổ theo sự chấn động của mặt đất. Ta biết chỗ nào an toàn, chỗ nào nguy hiểm. Tốt nhất ngươi không được rời khỏi ta.""
Nhiếp Thiên ngẩng đầu nhìn lên phía trên cách hắn năm sáu mét, trên vách động đang treo từng khối đá lăng hình, vội vàng gật đầu.
Những hòn đá kia nặng tựa ngàn cân, nếu như rơi xuống thì e rằng hắn sẽ lập tức biến thành bánh thịt.
""Đi theo ta.""
Nhiếp Thiến nắm chặt lấy cánh tay hắn, kéo hắn đi theo con đường đá u ám.
Nhiếp Thiên một đường hiếu kỳ hết nhìn đông tới nhìn tây, yên lặng đi theo, lộ ra cẩn thận và cẩn thận.
""Chào đại tiểu thư, sao ngài lại tới đây?""
""Đại tiểu thư cẩn thận a, bên trong không an toàn, mấy ngày trước mới sụp đổ một lần.""
""Bái kiến đại tiểu thư.""
Ven đường, rất nhiều tộc nhân Nhiếp gia, còn có một ít lao công được Nhiếp gia thuê, sau khi nhìn thấy Nhiếp Thiến, đều cung kính chào hỏi.
Nhiếp Thiến đối với mọi người đều mỉm cười gật đầu, dặn dò bọn họ cẩn thận một chút, không được để xảy ra sự cố.
Nhiếp Thiên nhìn ra được là những người đang ở mỏ quặng khai thác Hỏa Vân thạch tựa hồ đều thật lòng tôn kính Nhiếp Thiến.
""Trong quặng mỏ khai thác Hỏa Vân thạch đều là người sắt khổ, mỗi khi bọn họ đi vào, đều biết sẽ phải đối mặt với cái gì."" Lúc không người Nhiếp Thiến khẽ than thở: ""Tiểu Thiên, nếu như ngươi không thể được Lăng Vân tông tiếp nhận, chờ ngươi qua mười lăm tuổi sẽ được Nhị gia gia ngươi cắt cử đến đây khai thác Hỏa Vân thạch.""
""Chẳng phải chỉ có bên cạnh Nhiếp gia mới được an bài đến đây sao?"" Nhiếp Thiên Đạo.
""Trước kia thì không chắc."" Nhiếp Thiến lắc đầu, thần sắc ảm đạm nói: ""Tỷ lệ tử vong trong mỏ quặng rất nhiều, cách một đoạn thời gian lại có người táng thân ở đây. Mà nhiệm vụ chủ yếu của Nhiếp gia kỳ thật chính là giúp Lăng Vân Tông khai thác Hỏa Vân Thạch, sự vụ những gia tộc khác đều không quan trọng.""
""Mấy năm gần đây, khi khai thác gần hết Hỏa Vân thạch bên ngoài, chỉ có thể tiếp tục đào móc vào sâu bên trong, cho nên càng ngày càng nguy hiểm.""
""Những tộc lão chi thứ trong tộc cũng đều nghĩ trăm phương ngàn kế, không cho con cháu đến quặng mỏ."""
Bởi vì linh khí xung quanh Lăng Vân Sơn rất nồng đậm, khiến cho từng dãy núi xung quanh đều có điểm kỳ dị.
Có núi, được Lăng Vân tông gieo trồng linh thảo, đệ tử Lăng Vân Tông trông coi.
Cũng có ngọn núi, bên trong có linh tài cao cấp tương đối cao cấp, loại ngọn núi này đều do đệ tử Lăng Vân Tông phụ trách khai thác.
Ngọn núi Nhiếp gia khai khẩn hỏa vân thạch, ở bên trong phần đông núi nhỏ quanh Lăng Vân sơn, thật ra là một ngọn núi không đáng chú ý nhất.
Hai người Nhiếp Thiên và Nhiếp Thiến xế chiều, mới tới chỗ Nhiếp gia đào hoả vân thạch.
""Đại tiểu thư, hiện tại còn chưa tới lúc giải được lửa, sao đột nhiên ngài lại tới?"" Ở lối vào quặng mỏ trên đỉnh núi, một gã quản sự Nhiếp Tường, tò mò nhìn Nhiếp Thiến đang mang theo một hài đồng, nghi vấn trong lòng đã trỗi dậy.
""Chuyến này không phải vì thanh hỏa vân thạch, mà là muốn dẫn chất nhi ta vào quặng mỏ kiến thức việc đời."" Nhiếp Thiến mỉm cười nói.
""Tới quặng mỏ trải nghiệm sự đời?"" Nhiếp Tường khẽ giật mình, càng lúc càng kỳ quái.
Bởi vì hầm mỏ không an toàn, cho nên cho tới nay, chỉ có hài tử ở Nhiếp gia phạm sai lầm lớn, mới bị đưa tới quặng mỏ.
Nhiếp Thiến mang Nhiếp Thiên tới đây, nói là muốn dẫn hắn ra đời, khiến Nhiếp Tường không hiểu lắm.
Nhiếp Thiến cũng không giải thích nhiều, sau khi chào hỏi Nhiếp Tường xong liền kéo Nhiếp Thiên đi thẳng về phía quặng mỏ.
""Đại tiểu thư, đứa nhỏ này... Còn nhỏ quá, nếu lại xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn ở trong quặng mỏ, con không chịu trách nhiệm đâu."" Nhiếp Tường vội vàng nói.
""Ừm, nếu có gì, ta sẽ chịu trách nhiệm."" Nhiếp Thiến nói.
Nghe nàng nói vậy, Nhiếp Tường mới không nhiều lời nữa, mặc kệ Nhiếp Thiên và Nhiếp Thiến đi sâu vào trong quặng mỏ.
Bên trong quặng mỏ, Nhiếp Thiên tò mò nhìn đông nhìn tây, ""Hỏa Vân Thạch chính là ở đây sao?""
""Ở sâu trong quặng mỏ."" Nhiếp Thiến hít một hơi, ánh mắt lộ vẻ lo âu. ""Ngươi nhớ cho kỹ, nhất định phải nghe lời, phải luôn đi theo ta. Bởi vì khai thác quá độ, rất nhiều chỗ lợi hại lại trống rỗng, có khi lại sụp đổ theo sự chấn động của mặt đất. Ta biết chỗ nào an toàn, chỗ nào nguy hiểm. Tốt nhất ngươi không được rời khỏi ta.""
Nhiếp Thiên ngẩng đầu nhìn lên phía trên cách hắn năm sáu mét, trên vách động đang treo từng khối đá lăng hình, vội vàng gật đầu.
Những hòn đá kia nặng tựa ngàn cân, nếu như rơi xuống thì e rằng hắn sẽ lập tức biến thành bánh thịt.
""Đi theo ta.""
Nhiếp Thiến nắm chặt lấy cánh tay hắn, kéo hắn đi theo con đường đá u ám.
Nhiếp Thiên một đường hiếu kỳ hết nhìn đông tới nhìn tây, yên lặng đi theo, lộ ra cẩn thận và cẩn thận.
""Chào đại tiểu thư, sao ngài lại tới đây?""
""Đại tiểu thư cẩn thận a, bên trong không an toàn, mấy ngày trước mới sụp đổ một lần.""
""Bái kiến đại tiểu thư.""
Ven đường, rất nhiều tộc nhân Nhiếp gia, còn có một ít lao công được Nhiếp gia thuê, sau khi nhìn thấy Nhiếp Thiến, đều cung kính chào hỏi.
Nhiếp Thiến đối với mọi người đều mỉm cười gật đầu, dặn dò bọn họ cẩn thận một chút, không được để xảy ra sự cố.
Nhiếp Thiên nhìn ra được là những người đang ở mỏ quặng khai thác Hỏa Vân thạch tựa hồ đều thật lòng tôn kính Nhiếp Thiến.
""Trong quặng mỏ khai thác Hỏa Vân thạch đều là người sắt khổ, mỗi khi bọn họ đi vào, đều biết sẽ phải đối mặt với cái gì."" Lúc không người Nhiếp Thiến khẽ than thở: ""Tiểu Thiên, nếu như ngươi không thể được Lăng Vân tông tiếp nhận, chờ ngươi qua mười lăm tuổi sẽ được Nhị gia gia ngươi cắt cử đến đây khai thác Hỏa Vân thạch.""
""Chẳng phải chỉ có bên cạnh Nhiếp gia mới được an bài đến đây sao?"" Nhiếp Thiên Đạo.
""Trước kia thì không chắc."" Nhiếp Thiến lắc đầu, thần sắc ảm đạm nói: ""Tỷ lệ tử vong trong mỏ quặng rất nhiều, cách một đoạn thời gian lại có người táng thân ở đây. Mà nhiệm vụ chủ yếu của Nhiếp gia kỳ thật chính là giúp Lăng Vân Tông khai thác Hỏa Vân Thạch, sự vụ những gia tộc khác đều không quan trọng.""
""Mấy năm gần đây, khi khai thác gần hết Hỏa Vân thạch bên ngoài, chỉ có thể tiếp tục đào móc vào sâu bên trong, cho nên càng ngày càng nguy hiểm.""
""Những tộc lão chi thứ trong tộc cũng đều nghĩ trăm phương ngàn kế, không cho con cháu đến quặng mỏ."""
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.