Chương 8: Cuộc sống mới
Lâm Phương Lam
13/01/2014
Nửa tháng nghỉ Tết, Hải đến đón Linh đi chơi buổi tối gần
như từng đấy ngày. Linh cũng nghỉ việc ở chỗ làm luôn. Thấy Linh khoe, nghỉ Tết
xong, Hải sẽ tìm giúp một công việc mới, nhàn hơn, lương lại cao hơn. Tôi dò
xét:” Hai người hẹn hò à?”. Linh cười cười, đầy bí ẩn:” Gần như thế!”
Tôi ở nhà chẳng có việc gì làm, hết mang những đoạn ruy băng ra gấp hoa , gấp sao, rồi lại tranh thủ ra quán net online, ba giờ chiều thì bắt đầu công việc ở nhà hàng hoặc làm thêm một vài buổi ở tiệc cưới. Nam bảo, hắn không có xe nếu không cũng đưa tôi đi chơi rồi. Tôi làm cao:”Cậu tưởng cứ đến đón là tôi sẽ gật đầu đi chắc?”. Nam lại cười, tôi cá là nụ cười này đã giết chết khối người đây, ít ra thì các bạn nữ cũng phải liêu xiêu, có phần điêu đứng một thời gian dài. Nhưng trong suy nghĩ của mình, tôi cũng mong muốn được Nam đưa tôi đi chơi nhiều lắm. Chẳng cần phải đi chơi xa hay vào những tụ điểm ăn chơi ở Sài Gòn, cùng nhau đi dạo lúc bình minh đón ngày mới , hoặc những buổi chiều tắt nắng, gió lay, là tôi cũng vui và bớt cô đơn rồi. Nhưng hình như, Nam có vẻ làm biếng với việc đi bộ hoặc dạo phố trên vỉa hè thì phải?
Tự thấy mình ghen tỵ với Diệu Linh quá.
Hải mua cho Linh điện thoại đẹp coi như quà mừng tuổi Tết đến. Tôi tự đi mua cái nokia cũ hết bốn trăm ngàn, chỉ để nhắn tin với gọi. Tôi bảo Linh:” Chắc em phải dồn tiền mua cho mẹ một cái, gọi về đỡ phiền hàng xóm”. Linh gật đầu, cũng tính toán như tôi.
Đến giữa tháng ba, bên khoa Linh học chuyển về cơ sở tại quận Phú Nhuận. Linh chuyển đồ đạc sang phòng trọ mới vì ở quận Thủ Đức thì xa quá, lại không thể đi xe buýt được. Tôi cũng giúp Linh dọn đồ, dặn nếu nó rảnh thì qua phòng cũ chơi. Phòng trọ mới của Linh đầy đủ đồ dùng, lại rộng, khô ráo và sạch sẽ hơn rất nhiều. Còn chỗ trọ cũ thì chật chội, và nắng nóng, lại có phần cách xa trung tâm thành phố. Hơn nữa, mỗi lần Sài Gòn mưa lớn, nước dâng đến lưng chừng nhà, hai chị em mắt tròn, mắt dẹt nhìn nhau mà mếu máo.
Tôi thấy vui cho Linh, nhưng trong lòng cũng thấy lo ngai ngái . Dù sao, chúng tôi vẫn là con gái ở quê, mới chân ướt chân ráo lên thành phố cơ mà. Nhớ lời mẹ dặn mà lòng tôi rấm rát như lửa thiêu:” Đừng có ham chơi, ham vui mà hỏng đời con gái. Tụi con trai thành phố nó xấu lắm, phải đàng hoàng, đứng đắn đừng để nó lợi dụng. Nghe chưa?”. Tôi thấy Hải còn sắm cả tủ lạnh, tivi trong phòng. Linh bảo:”Hắn tốt bụng, kệ hắn”. Tôi hỏi Nam, Nam cười nửa miệng:” Nhà anh Hải ở Sài Gòn đại gia lắm, đất rộng đến mức mà cò bay mỏi cánh cũng chẳng hết đâu, mua sắm từng này thì có thấm tháp gì. Vả lại, ổng sắm cho người yêu ổng chứ có vứt cho thiên hạ đâu nên có gì mà lạ. Tui có tiền, không khéo tui còn chiều chuộng người yêu tui hơn ổng ý chứ bộ.”
Gần chỗ Linh trọ là trường học viện hàng không mà năm trước cả hai đứa cùng hứa lên hứa xuống là phải thi vào trường này cho bằng được. Mỗi lần đi qua học viện, tôi lại cười thầm trong bụng. Đúng là thứ tôi thích và tôi cần hoàn toàn trái ngược nhau. Tôi thích được bay cao, nhưng cái tôi cần trước tiên là phải đứng vững. Tôi thích được đi máy bay, nhưng cái tôi cần là cuộc sống bình yên và mức thu nhập hàng tháng phải thực sự ổn định. Tôi thích được mặc áo dài và hướng dẫn, phục vụ đoàn khách nước ngoài trên những chuyến bay, nhưng sau này tôi mới nghiệm ra rằng, tôi cần phải là vị khách có tiền và có nhu cầu được phục vụ, được thỏa mãn...
Thế đấy, tôi cũng chỉ là một đứa trẻ ngốc nghếch và tỏ ra cực kì thích thú với những điều mà mình cho là lạ và hiếm có. Như ngày ở quê, những chiếc xe tay ga tôi được nhìn thấy chỉ đếm trên đầu ngón tay, những chiếc ô tô đẹp tôi lại càng không bao giờ được tận mắt chứng kiến ngoài xem trên tivi hoặc nghe báo đài giới thiệu về giá cả cao lên tận trên trời của nó. Đến khi sống ở Sài Gòn, ánh mắt tôi lại xục xạo đi tìm một chiếc xe cũ và han gỉ như chiếc xe của bố vẫn thường đi giữa hàng trăm hàng nghìn chiếc xe tay ga với kiểu dáng và màu sắc đa dạng. Cảm giác bực bội lại xâm chiếm lấy người tôi khi những chiếc xe ô tô đẹp, bóng nhoáng kia đang gây ra cảnh ùn tắc giao thông giữa lòng đường.
Với chính bản thân, tôi luôn là một ẩn số và chẳng thể tự lí giải hay hiểu nổi mình cần gì ở thời điểm này, muốn gì ở thời điểm kia. Vậy mà lúc nào tôi cũng tự tin rằng: tôi đi guốc trong bụng của đối phương, ví dụ như Diệu Linh chẳng hạn.
Khoảng một thời gian không lâu sau đó, thỉnh thoảng ghé phòng trọ của Linh chơi, tôi có nghe hàng xóm rỉ tai nhau nói, có hôm Hải ngủ qua đêm ở đó, hai người sống với nhau như vợ như chồng, chỉ thiếu mỗi tờ giấy kết hôn thôi.
Dãy trọ của Linh thuê ở có khoảng chục phòng, hầu như phòng nào cũng có những cặp “vợ chồng” trẻ, xoong nồi vứt tứ tung, quần áo phơi giăng hàng dài ngoài dây, lổm ngổm đủ màu. Thỉnh thoảng, tôi nghe tiếng cãi nhau inh tai ở phòng bên cùng tiếng của bát đĩa vỡ nháo nhào. Có phòng lại ôm nhau cười ha hả khi bắt chân, bắt tay, ôm vai bá cổ nhau cùng xem chung một bộ phim trên laptop. Có phòng lại gào ầm lên:” Tôi rửa bát, anh quét nhà, phân chia rõ việc thế rồi mà còn ganh tỵ nữa là sao?”. Có phòng thì đóng kín cửa khi đang giữa buổi trưa Sài Gòn nóng đến bốn mươi độ, phát ra mấy tiếng kêu kì cục như chuột rúc vào bao thóc, chí chóe.
Linh cười mỉm:
- Sao lại ví von như tiếng chuột kêu hả trời? Phải nói chính xác là tiếng rên êm ái, tiếng nói mệt nhoài, khe khẽ. Biết không? Tụi nó đang tập làm người lớn đấy. Cũng sắp hai mươi rồi chứ ít gì?
- Tiếng kêu thấp hèn thì có.
Tôi sẵng giọng. Bởi với tôi, tình dục lúc đó là một thứ rất mơ hồ, một cảm giác không an toàn, có phần bẩn thỉu và lem luốc.
- Thế mày nghĩ tụi nó đều là những con người rơi xuống hố sâu thấp hèn của vũng bùn lầy đen chắc? Có khi chúng nó thi vào đại học, điểm ba môn còn cao hơn tao với mày đó. Đừng có mà ăn nói hồ đồ.
Linh nhìn xoáy vào mắt tôi, rất lâu. Linh kể cho tôi nghe về lần quan hệ đầu tiên của mình và sự thay đổi trong cách cư xử của anh Hải như thế nào. Tôi hỏi:
- Thế chị có hối hận không?
- Không. Sớm muộn gì thì người con gái nào cũng có một lần đầu tiên như thế trong đời. Vả lại, anh ấy là người đàn ông đầu tiên cho tao biết cảm giác thế nào là yêu thương hay nhung nhớ. Suy nghĩ thiệt hơn chỉ là do mình ích kỉ và không yêu người ta nhiều mà thôi.
Một lần trong buổi sinh hoạt Đoàn, chúng tôi có được làm một vài câu hỏi trắc nghiệm về vấn đề quan hệ tình dục đang ở độ tuổi sinh viên. Đến 70% các bạn sinh viên năm nhất cho rằng:” Chuyện ấy xảy ra ở độ tuổi trên mười tám thì cũng không có gì là quá sớm cả”. Nếu là học sinh thời phổ thông, chỉ cần một vài lời ra tán vào của đám học sinh là bạn A thích bạn B, bạn C thích bạn A thì chắc chắn giáo viên chủ nhiệm sẽ tìm gặp bằng được ba người A,B,C để giáo dục về nhân cách, nhân phẩm, giới tính hay nhận thức… Đại loại như là, việc của chúng tôi là học, tuổi của chúng tôi là ăn hay ngủ…, ở đó không hề được phép tồn tại một vài khái niệm cơ bản như: thế nào là sự rung động đầu đời hay những biểu hiện dễ nhận biết về sự thay đổi trong thể chất ở lứa tuổi dạy thì…
Tôi là một cô gái gần bước sang tuổi hai mươi, tuy bản thân có tò mò về chuyện đó… nhưng trong suy nghĩ của mình, tôi chưa thực sự sẵn sàng. Với tôi, nó giống như một trò chơi vậy, dẫu cả hai cá thể riêng biệt có hòa vào nhau trong những đê mê tưởng chừng như quên hết thế giới xung quanh đang diễn ra chỉ trong vòng vài phút, nhưng tại sao người thì say sưa thích thú, còn người kia thì lại đau đớn và nước mắt như muốn vỡ ra.
Có thể bản thân tôi là người ích kỉ, toan tính được gì hay mất gì sau lần đầu tiên của người con gái, nhưng về cơ bản, tôi vẫn chưa yêu ai nhiều hơn chính bản thân mình. Người ta vẫn thường bảo, nắm tay càng chặt thì cát ở lòng bàn tay còn lại sẽ càng ít. Vì thế, tôi không dám tự mình bước vào một trò chơi giống như thứ ảo giác và càng không sẵn sàng khi biết chắc chắn phần thắng sẽ nằm trong tay của đối phương. Không ai đảm bảo với tôi rằng, sau lần đầu tiên đó, người con trai sẽ yêu tâm hồn tôi nhiều hơn cơ thể của mình khi không còn một mảnh áo quần che thân. Không ai có thể đoán biết tương lai rằng sau lần đầu tiên đó, cả hai sẽ thực hiện lời hứa rằng chỉ có nắm tay nhau hay những nụ hôn vụng dại trong các buổi hẹn hò như thuở ngày đầu trong sáng…
Chẳng ai dám cá cược với tôi điều này, kể cả Diệu Linh.
- Thế nhỡ bố mẹ vào thăm thì sao? – Tôi hỏi.
- Thì chạy. – Linh vừa mở tủ lạnh, vừa lấy hoa quả gọt cho tôi ăn.
- Chạy kiểu gì?
- Sống thử đi thì biết.
Và tôi bắt đầu biết đến khái niệm:” Sống thử” từ đó.
Có điện thoại, tôi nhắn tin với Nam nhiều hơn. Lúc đầu thì hỏi về chuyện anh Hải và Linh, rồi dần dần nói toàn những chuyện không đâu cả ngày trời. Mới sáng ra, đã có tin nhắn của Nam:” Chúc Đan ngày mới vui vẻ!”. Trong giờ học cũng thủ thỉ:” Đang học môn này này nè, buồn ngủ quá à”. Trưa đến: “ Đan ăn cơm chưa, đang làm gì thế. Nam nóng quá à, hôm nay học cả ngày nè ,…” hay hâm hâm nên thì hỏi: “ Nhớ Đan quá à, Đan nhớ Nam không?”. Buổi chiều đang làm việc ở nhà hàng: “ Hôm nay đông khách không Đan? Làm từ từ không mệt nhé. Thương Đan nhiều nhiều”. Nửa đêm mới đi làm về mệt lử đử và vừa tắm xong: “ Đan tắm rồi ngủ đi nhé, muhzz muhzz, thương thương …”. Nhưng nếu không có những tin nhắn như thế, tôi lại thấy nhớ nhớ, trong lòng khó chịu và có cảm giác ngóng trông đợi chờ.
Với tôi bấy giờ, Nam là một chàng trai vô cùng dễ thương.
Tôi ở nhà chẳng có việc gì làm, hết mang những đoạn ruy băng ra gấp hoa , gấp sao, rồi lại tranh thủ ra quán net online, ba giờ chiều thì bắt đầu công việc ở nhà hàng hoặc làm thêm một vài buổi ở tiệc cưới. Nam bảo, hắn không có xe nếu không cũng đưa tôi đi chơi rồi. Tôi làm cao:”Cậu tưởng cứ đến đón là tôi sẽ gật đầu đi chắc?”. Nam lại cười, tôi cá là nụ cười này đã giết chết khối người đây, ít ra thì các bạn nữ cũng phải liêu xiêu, có phần điêu đứng một thời gian dài. Nhưng trong suy nghĩ của mình, tôi cũng mong muốn được Nam đưa tôi đi chơi nhiều lắm. Chẳng cần phải đi chơi xa hay vào những tụ điểm ăn chơi ở Sài Gòn, cùng nhau đi dạo lúc bình minh đón ngày mới , hoặc những buổi chiều tắt nắng, gió lay, là tôi cũng vui và bớt cô đơn rồi. Nhưng hình như, Nam có vẻ làm biếng với việc đi bộ hoặc dạo phố trên vỉa hè thì phải?
Tự thấy mình ghen tỵ với Diệu Linh quá.
Hải mua cho Linh điện thoại đẹp coi như quà mừng tuổi Tết đến. Tôi tự đi mua cái nokia cũ hết bốn trăm ngàn, chỉ để nhắn tin với gọi. Tôi bảo Linh:” Chắc em phải dồn tiền mua cho mẹ một cái, gọi về đỡ phiền hàng xóm”. Linh gật đầu, cũng tính toán như tôi.
Đến giữa tháng ba, bên khoa Linh học chuyển về cơ sở tại quận Phú Nhuận. Linh chuyển đồ đạc sang phòng trọ mới vì ở quận Thủ Đức thì xa quá, lại không thể đi xe buýt được. Tôi cũng giúp Linh dọn đồ, dặn nếu nó rảnh thì qua phòng cũ chơi. Phòng trọ mới của Linh đầy đủ đồ dùng, lại rộng, khô ráo và sạch sẽ hơn rất nhiều. Còn chỗ trọ cũ thì chật chội, và nắng nóng, lại có phần cách xa trung tâm thành phố. Hơn nữa, mỗi lần Sài Gòn mưa lớn, nước dâng đến lưng chừng nhà, hai chị em mắt tròn, mắt dẹt nhìn nhau mà mếu máo.
Tôi thấy vui cho Linh, nhưng trong lòng cũng thấy lo ngai ngái . Dù sao, chúng tôi vẫn là con gái ở quê, mới chân ướt chân ráo lên thành phố cơ mà. Nhớ lời mẹ dặn mà lòng tôi rấm rát như lửa thiêu:” Đừng có ham chơi, ham vui mà hỏng đời con gái. Tụi con trai thành phố nó xấu lắm, phải đàng hoàng, đứng đắn đừng để nó lợi dụng. Nghe chưa?”. Tôi thấy Hải còn sắm cả tủ lạnh, tivi trong phòng. Linh bảo:”Hắn tốt bụng, kệ hắn”. Tôi hỏi Nam, Nam cười nửa miệng:” Nhà anh Hải ở Sài Gòn đại gia lắm, đất rộng đến mức mà cò bay mỏi cánh cũng chẳng hết đâu, mua sắm từng này thì có thấm tháp gì. Vả lại, ổng sắm cho người yêu ổng chứ có vứt cho thiên hạ đâu nên có gì mà lạ. Tui có tiền, không khéo tui còn chiều chuộng người yêu tui hơn ổng ý chứ bộ.”
Gần chỗ Linh trọ là trường học viện hàng không mà năm trước cả hai đứa cùng hứa lên hứa xuống là phải thi vào trường này cho bằng được. Mỗi lần đi qua học viện, tôi lại cười thầm trong bụng. Đúng là thứ tôi thích và tôi cần hoàn toàn trái ngược nhau. Tôi thích được bay cao, nhưng cái tôi cần trước tiên là phải đứng vững. Tôi thích được đi máy bay, nhưng cái tôi cần là cuộc sống bình yên và mức thu nhập hàng tháng phải thực sự ổn định. Tôi thích được mặc áo dài và hướng dẫn, phục vụ đoàn khách nước ngoài trên những chuyến bay, nhưng sau này tôi mới nghiệm ra rằng, tôi cần phải là vị khách có tiền và có nhu cầu được phục vụ, được thỏa mãn...
Thế đấy, tôi cũng chỉ là một đứa trẻ ngốc nghếch và tỏ ra cực kì thích thú với những điều mà mình cho là lạ và hiếm có. Như ngày ở quê, những chiếc xe tay ga tôi được nhìn thấy chỉ đếm trên đầu ngón tay, những chiếc ô tô đẹp tôi lại càng không bao giờ được tận mắt chứng kiến ngoài xem trên tivi hoặc nghe báo đài giới thiệu về giá cả cao lên tận trên trời của nó. Đến khi sống ở Sài Gòn, ánh mắt tôi lại xục xạo đi tìm một chiếc xe cũ và han gỉ như chiếc xe của bố vẫn thường đi giữa hàng trăm hàng nghìn chiếc xe tay ga với kiểu dáng và màu sắc đa dạng. Cảm giác bực bội lại xâm chiếm lấy người tôi khi những chiếc xe ô tô đẹp, bóng nhoáng kia đang gây ra cảnh ùn tắc giao thông giữa lòng đường.
Với chính bản thân, tôi luôn là một ẩn số và chẳng thể tự lí giải hay hiểu nổi mình cần gì ở thời điểm này, muốn gì ở thời điểm kia. Vậy mà lúc nào tôi cũng tự tin rằng: tôi đi guốc trong bụng của đối phương, ví dụ như Diệu Linh chẳng hạn.
Khoảng một thời gian không lâu sau đó, thỉnh thoảng ghé phòng trọ của Linh chơi, tôi có nghe hàng xóm rỉ tai nhau nói, có hôm Hải ngủ qua đêm ở đó, hai người sống với nhau như vợ như chồng, chỉ thiếu mỗi tờ giấy kết hôn thôi.
Dãy trọ của Linh thuê ở có khoảng chục phòng, hầu như phòng nào cũng có những cặp “vợ chồng” trẻ, xoong nồi vứt tứ tung, quần áo phơi giăng hàng dài ngoài dây, lổm ngổm đủ màu. Thỉnh thoảng, tôi nghe tiếng cãi nhau inh tai ở phòng bên cùng tiếng của bát đĩa vỡ nháo nhào. Có phòng lại ôm nhau cười ha hả khi bắt chân, bắt tay, ôm vai bá cổ nhau cùng xem chung một bộ phim trên laptop. Có phòng lại gào ầm lên:” Tôi rửa bát, anh quét nhà, phân chia rõ việc thế rồi mà còn ganh tỵ nữa là sao?”. Có phòng thì đóng kín cửa khi đang giữa buổi trưa Sài Gòn nóng đến bốn mươi độ, phát ra mấy tiếng kêu kì cục như chuột rúc vào bao thóc, chí chóe.
Linh cười mỉm:
- Sao lại ví von như tiếng chuột kêu hả trời? Phải nói chính xác là tiếng rên êm ái, tiếng nói mệt nhoài, khe khẽ. Biết không? Tụi nó đang tập làm người lớn đấy. Cũng sắp hai mươi rồi chứ ít gì?
- Tiếng kêu thấp hèn thì có.
Tôi sẵng giọng. Bởi với tôi, tình dục lúc đó là một thứ rất mơ hồ, một cảm giác không an toàn, có phần bẩn thỉu và lem luốc.
- Thế mày nghĩ tụi nó đều là những con người rơi xuống hố sâu thấp hèn của vũng bùn lầy đen chắc? Có khi chúng nó thi vào đại học, điểm ba môn còn cao hơn tao với mày đó. Đừng có mà ăn nói hồ đồ.
Linh nhìn xoáy vào mắt tôi, rất lâu. Linh kể cho tôi nghe về lần quan hệ đầu tiên của mình và sự thay đổi trong cách cư xử của anh Hải như thế nào. Tôi hỏi:
- Thế chị có hối hận không?
- Không. Sớm muộn gì thì người con gái nào cũng có một lần đầu tiên như thế trong đời. Vả lại, anh ấy là người đàn ông đầu tiên cho tao biết cảm giác thế nào là yêu thương hay nhung nhớ. Suy nghĩ thiệt hơn chỉ là do mình ích kỉ và không yêu người ta nhiều mà thôi.
Một lần trong buổi sinh hoạt Đoàn, chúng tôi có được làm một vài câu hỏi trắc nghiệm về vấn đề quan hệ tình dục đang ở độ tuổi sinh viên. Đến 70% các bạn sinh viên năm nhất cho rằng:” Chuyện ấy xảy ra ở độ tuổi trên mười tám thì cũng không có gì là quá sớm cả”. Nếu là học sinh thời phổ thông, chỉ cần một vài lời ra tán vào của đám học sinh là bạn A thích bạn B, bạn C thích bạn A thì chắc chắn giáo viên chủ nhiệm sẽ tìm gặp bằng được ba người A,B,C để giáo dục về nhân cách, nhân phẩm, giới tính hay nhận thức… Đại loại như là, việc của chúng tôi là học, tuổi của chúng tôi là ăn hay ngủ…, ở đó không hề được phép tồn tại một vài khái niệm cơ bản như: thế nào là sự rung động đầu đời hay những biểu hiện dễ nhận biết về sự thay đổi trong thể chất ở lứa tuổi dạy thì…
Tôi là một cô gái gần bước sang tuổi hai mươi, tuy bản thân có tò mò về chuyện đó… nhưng trong suy nghĩ của mình, tôi chưa thực sự sẵn sàng. Với tôi, nó giống như một trò chơi vậy, dẫu cả hai cá thể riêng biệt có hòa vào nhau trong những đê mê tưởng chừng như quên hết thế giới xung quanh đang diễn ra chỉ trong vòng vài phút, nhưng tại sao người thì say sưa thích thú, còn người kia thì lại đau đớn và nước mắt như muốn vỡ ra.
Có thể bản thân tôi là người ích kỉ, toan tính được gì hay mất gì sau lần đầu tiên của người con gái, nhưng về cơ bản, tôi vẫn chưa yêu ai nhiều hơn chính bản thân mình. Người ta vẫn thường bảo, nắm tay càng chặt thì cát ở lòng bàn tay còn lại sẽ càng ít. Vì thế, tôi không dám tự mình bước vào một trò chơi giống như thứ ảo giác và càng không sẵn sàng khi biết chắc chắn phần thắng sẽ nằm trong tay của đối phương. Không ai đảm bảo với tôi rằng, sau lần đầu tiên đó, người con trai sẽ yêu tâm hồn tôi nhiều hơn cơ thể của mình khi không còn một mảnh áo quần che thân. Không ai có thể đoán biết tương lai rằng sau lần đầu tiên đó, cả hai sẽ thực hiện lời hứa rằng chỉ có nắm tay nhau hay những nụ hôn vụng dại trong các buổi hẹn hò như thuở ngày đầu trong sáng…
Chẳng ai dám cá cược với tôi điều này, kể cả Diệu Linh.
- Thế nhỡ bố mẹ vào thăm thì sao? – Tôi hỏi.
- Thì chạy. – Linh vừa mở tủ lạnh, vừa lấy hoa quả gọt cho tôi ăn.
- Chạy kiểu gì?
- Sống thử đi thì biết.
Và tôi bắt đầu biết đến khái niệm:” Sống thử” từ đó.
Có điện thoại, tôi nhắn tin với Nam nhiều hơn. Lúc đầu thì hỏi về chuyện anh Hải và Linh, rồi dần dần nói toàn những chuyện không đâu cả ngày trời. Mới sáng ra, đã có tin nhắn của Nam:” Chúc Đan ngày mới vui vẻ!”. Trong giờ học cũng thủ thỉ:” Đang học môn này này nè, buồn ngủ quá à”. Trưa đến: “ Đan ăn cơm chưa, đang làm gì thế. Nam nóng quá à, hôm nay học cả ngày nè ,…” hay hâm hâm nên thì hỏi: “ Nhớ Đan quá à, Đan nhớ Nam không?”. Buổi chiều đang làm việc ở nhà hàng: “ Hôm nay đông khách không Đan? Làm từ từ không mệt nhé. Thương Đan nhiều nhiều”. Nửa đêm mới đi làm về mệt lử đử và vừa tắm xong: “ Đan tắm rồi ngủ đi nhé, muhzz muhzz, thương thương …”. Nhưng nếu không có những tin nhắn như thế, tôi lại thấy nhớ nhớ, trong lòng khó chịu và có cảm giác ngóng trông đợi chờ.
Với tôi bấy giờ, Nam là một chàng trai vô cùng dễ thương.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.