Vật Chủ

Chương 38

Stephenie Meyer

10/11/2016

Đụng chạm

“Nghĩ gì về chuyện gì cơ?”

“Về… cuộc thảo luận của chúng tôi ngoài đó,” Ian giải thích.

Tôi nghĩ gì về chuyện đó? Tôi không biết.

Bằng cách nào đó, Ian có thể nhìn mọi chuyện từ góc độ của tôi, góc độ người ngoài hành tinh của tôi. Anh đã nghĩ tôi xứng đáng được sống.

Nhưng anh đã… ghen tị? Với Jared? Anh biết tôi là gì. Anh biết tôi chỉ là một sinh vật nhỏ xíu len lỏi trong bộ óc của Melanie. Một con sâu, như Kyle đã gọi. Vậy mà Kyle vẫn nghĩ là Ian “phải lòng” tôi. Tôi? Không thể nào.

Hay là anh muốn biết tôi nghĩ gì về Jared? Cảm xúc của tôi về cuộc thí nghiệm? Kể kĩ hơn về những phản ứng của tôi với mối tiếp xúc cơ thể? Tôi rùng mình.

Hay những cảm nghĩ của tôi về Melanie? Những ý nghĩ của Melanie trong cuộc nói chuyện của họ? Hay liệu tôi có đồng ý với Jared về những quyền của cô ấy hay không?

Tôi không biết tôi nghĩ gì. Về bất kì vấn đề nào ở trên.

“Tôi thực sự không biết,” tôi nói.

Anh gật đầu. “Có thể hiểu được.”

“Chỉ vì anh là người rất biết cảm thông.”

Anh cười với tôi. Thật kì cục làm sao khi đôi mắt anh có thể vừa rực cháy vừa ấm áp. Đặc biệt là khi màu của chúng gần với màu băng hơn màu lửa. Vào lúc này chúng khá là ấm áp.

“Anh thích em rất nhiều, Wanda à.”

“Em cũng chỉ vừa mới thấy điều đó. Em đoán là em hơi chậm hiểu.”

“Kể cả anh cũng ngạc nhiên.”

Cả hai chúng tôi đều nghĩ về chuyện đó.

Anh mím môi. “Và… anh cho là… đó là một trong những chuyện mà em không biết là em cảm thấy sao về nó?”

“Không. Ý em là vâng, em …không biết. Em… em –“

“Không sao. Em vẫn chưa có nhiều thời gian để nghĩ về chuyện đó. Và chắc là nó… rất lạ lùng.”

Tôi gật đầu. “Vâng. Còn hơn cả lạ lùng. Không thể tin được.”

“Nói cho anh một chuyện,” một lúc sau Ian nói.

“Nếu em biết câu trả lời.”

“Đó không phải là một câu hỏi khó.”

Anh không hỏi ngay lập tức. Thay vào đó, anh vươn tay qua khoảng trống hẹp và cầm tay tôi lên. Anh giữ nó trong hai tay một lúc, rồi từ từ dò ngón tay của bàn tay trái lên cánh tay tôi, từ cổ tay đến vai. Cũng chậm rãi như thế, anh thu tay trở về. Anh nhìn vào làn da trên cánh tay tôi thay vì mặt tôi, nhìn những gai ốc nổi lên dọc đường đi của ngón tay anh.

“Em cảm thấy tốt hay xấu về cái đó?” anh hỏi.

Tồi tệ, Melanie khăng khăng.

Nhưng nó không đau đớn, tôi phản đối.

Đó không phải là cái anh ta đang hỏi. Khi anh ta nói tốt…Ôi, cứ như là nói chuyện với trẻ con ấy!

Tôi thậm chí còn chưa được một tuổi, cô biết đấy. Hay là giờ đã được nhỉ? Tôi bị phân tâm, cố tính ngày tính tháng.

Melanie thì không. Tốt, theo anh ta, có nghĩ là giống cách cô cảm thấy khi Jared chạm vào chúng ta. Kí ức cô ấy cung cấp không phải là cái ở trong hang. Đó là ở trong cái hẻm núi kì diệu, trước hoàng hôn. Jared đứng bên cạnh cô ấy và để tay anh đi theo hình dáng cánh tay cô ấy, từ vai đến cổ tay. Tôi rùng mình trước niềm khoan khái của sự đụng chạm đơn giản đó. Giống như thế.

Ồ.

“Wanda à?”

“Melanie nói là tệ,” tôi thì thầm.

“Em nói sao?”

“Em nói là… em không biết.”

Khi tôi có thể nhìn thấy mắt anh, chúng ấm áp hơn tôi đã mong đợi. “Em thậm chí còn không thể tưởng tượng được tất cả chuyện này với anh khó hiểu đến thế nào.”

Đó là một lời an ủi mà anh hiểu được. “Đúng. Anh rất bối rối.”

Bàn tay anh lại di dọc cánh tay tôi lần nữa. “Em muốn anh dừng lại không?”

Tôi rụt rè. “Có,” tôi quyết định. “Cái đó… việc mà anh đang làm… khiến em khó mà suy nghĩ được. Và Melanie… đang giận em. Cả việc đó cũng khiến em khó suy nghĩ.”

Tôi không tức giận với cô. Bảo anh ta đi đi.

Ian là bạn tôi. Tôi không muốn anh ấy đi.

Anh ngả người ra, khoanh tay ngang ngực. “Anh không cho là cô ấy sẽ để chúng ta được yên lấy một phút.”

Tôi cười. “Em nghi ngờ chuyện đó.”

Ian nghiêng đầu sang một bên, khuôn mặt cân nhắc.

“Melanie Stryder?” anh hỏi, định vị cô ấy.

Cả hai chúng tôi đều ngẩng lên trước cái tên.

Ian nói tiếp. “Tôi muốn có cơ hội nói chuyện riêng với Wanda, nếu cô không phiền. Có cách nào sắp xếp được chuyện đó không?”

Đi chết đi! Cô bảo anh ta là tôi nói có chết cũng không! Tôi không thích người đàn ông này.

Mũi tôi chun lại.

“Cô ấy nói gì?”

“Cô ấy nói không.” Tôi cố nói từ đó nhẹ nhàng hết sức có thể. “Và rằng cô ấy không… thích anh.”

Ian cười lớn. “Anh có thể tôn trọng điều đó. Anh có thể tôn trọng cô ấy. Chà, việc này cũng đáng thử đây.” Anh thở dài. “Như kiểu là có người phá bĩnh mọi chuyện ấy, khi có một khán giả thế này.”

Chuyện gì cơ? Melanie nổi cạu.

Tôi nhăn mặt. Tôi không thích cảm nhận cơn tức giận của cô ấy. Nó quá độc ác so với tôi.

Làm quen đi.

Ian đặt tay lên mặt tôi. “Anh sẽ để em suy nghĩ về mọi chuyện, được không? Để em có thể quyết định em cảm thấy thế nào.”

Tôi cố tỏ ra khách quan về bàn tay ấy. Nó rất mềm mại trên mặt tôi. Cảm giác… rất tuyệt. Không như khi Jared chạm vào tôi. Nhưng cũng khác với cách tôi cảm thấy khi Jamie ôm tôi. Khác.

“Có thể mất một thời gian. Chẳng có điều gì có lý cả, anh biết đấy,” tôi bảo anh.

Anh cười toe. “Anh biết.”

Tôi nhận ra, vào lúc anh cười như thế, rằng tôi muốn anh thích tôi. Phần còn lại – bàn tay trên mặt tôi, những ngón tay trên cánh tay tôi – tôi vẫn còn chưa chắc chắc về những cái đó. Nhưng tôi muốn anh thích tôi, và nghĩ những điều tốt đẹp về tôi. Đó là lý do vì sao rất khó kể với anh sự thật.

“Anh không thực sự cảm nhận như thế về em, anh biết không,” tôi thì thầm. “Mà là thân thể này… Cô ấy xinh xắn, phải không?”

Anh gật đầu. “Đúng. Melanie là một cô gái xinh xắn. Thậm chí rất đẹp.” Bàn tay anh di chuyển chạm vào bên má bị thương của tôi, để vuốt ve lớp da thô ráp, đầy sẹo bằng những ngón tay dịu dàng. “Bất chấp những việc anh đã làm với mặt cô ấy.”

Bình thường, tôi sẽ tự động chối cãi việc đó. Nhắc anh nhớ rằng những vết thương trên mặt tôi không phải là lỗi tại anh. Nhưng tôi đang quá hoang mang đến nỗi đầu tôi quay mòng mòng và tôi không thể nghĩ được một câu có nghĩa.

Tại sao tôi lại thấy phiền khi anh nghĩ Melanie xinh đẹp chứ?

Tôi cũng nghĩ thế đấy. Tôi cũng không mấy hiểu về cảm xúc của mình hơn là cô ấy.

Anh gạt mớ tóc trên trán tôi ra sau.

“Nhưng, cho dù cô ấy có xinh đẹp, với anh cô ấy vẫn là người lạ. Cô ấy không phải là người… mà anh quan tâm tới.”



Câu đó khiến tôi thấy khá hơn. Một việc thậm chí còn khó hiểu hơn.

“Ian, anh không… Không ai ở đây tách bạch chúng em theo cách họ nên làm. Anh không, Jamie không, Jeb cũng không.”

Sự thật tuôn ra vội vã, nóng nảy hơn tôi dự tính. “Anh không thể quan tâm tới em được. Nếu anh có thể ôm em trong tay, em, anh sẽ thấy ghê tởm. Anh sẽ ném em xuống mặt đất và lấy chân dẫm lên em.”

Cái trán trắng nhợt của anh nhăn lại khi hai hàng lông mày đen nhíu vào nhau. “Anh… không làm thế nếu biết đó là em.”

Tôi cười mà không buồn cười chút nào. “Làm sao mà anh biết được? Anh không thể phân biệt nổi bọn em.”Miệng anh trễ xuống.

“Đó chỉ là do thân thể này thôi,” tôi nhắc lại.

“Không đúng,” anh phản đối. “Không phải là khuôn mặt, mà là biểu hiện trên đó. Không phải là giọng nói, mà là những gì em nói. Không phải là trông em thế nào trong thân thể kia, mà là em làm những việc gì với nó. Em rất đẹp.”

Anh di chuyển tới trước khi nói, quỳ bên cạnh chiếc giường tôi đang nằm và lại cầm tay tôi lên bằng cả hai tay.

“Anh chưa từng gặp bất kì ai giống như em.”

Tôi thở dài. “Ian à, nếu như em tới đây trong thân thể của bác Magnolia thì sao?”

Anh nhăn nhó và rồi cười. “Okay. Câu hỏi hay. Anh không biết,” “Hay là trong thân thể Wes?”

“Nhưng em là nữ giới mà – chính bản thân em.”

“Và em luôn luôn yêu cầu hình thái tương tự ở bất kì hành tinh nào. Như thế có vẻ … đúng hơn. Nhưng em có thể bị đưa vào cơ thể một người đàn ông và vẫn hoạt động bình thường được.”

“Nhưng em đang không ở trong một cơ thể đàn ông.”

“Thấy chưa? Ý em là thế đấy. Cơ thể và linh thể. Hai thứ khác nhau, trong trường hợp của em.”

“Anh sẽ không muốn nó mà không có em.”

“Anh sẽ không muốn em mà không có nó.”

Anh chạm vào má tôi lần nữa và để tay trái ở đó, ngón cái đặt dưới cằm tôi. “Nhưng cơ thể này cũng là một phần của em. Nó là một phần của con người em. Và, trừ khi em đổi ý và phản bội tất cả bọn anh, em sẽ luôn luôn là con người này.”

A, kết cục của nó. Phải, tôi sẽ chết trong thân thể này. Cái chết cuối cùng.

Và tôi sẽ không bao giờ còn được sống trong nó nữa, Melanie thì thầm.

Đó không phải là cách hai ta đã hoạch định cho tương lai của mình, phải không?

Không. Cả hai ta đều đã lên kế hoạch chẳng có tương lai nào.

“Một cuộc trò chuyện nội tâm khác à?” Ian đoán.

“Chúng em đang nghĩ về sự chết của mình.”

“Em có thể sống mãi mãi nếu em rời bỏ bọn anh.”

“Đúng, em có thể.” Tôi thở dài. “Anh biết đấy, con người có vòng đời ngắn nhất trong bất kì loài nào mà em đã từng ở, trừ loài Nhện. Bọn anh có quá ít thời gian.”

“Vậy, em có nghĩ là…” Ian dừng lời và tiến sát vào tôi tới mức dường như tôi không nhìn được bất kì cái gì xung quanh mặt anh, chỉ có tuyết và đá sa phia và mực. “Là có lẽ em nên tận dụng tối đa khoảng thời gian em có? Là em nên sống trong khi em còn được sống?”

Tôi không thấy trước được sự việc tiếp theo giống như với Jared. Ian không quen thuộc với tôi. Melanie nhận ra việc anh sắp sửa làm trước tôi, chỉ một giây trước khi môi anh chạm vào môi tôi.

Không!

Nó không giống như hôn Jared. Với Jared, không có suy nghĩ nào cả, chỉ có ham muốn. Không có sự kiểm soát. Một tia lửa chạm vào xăng – không thể nào tránh khỏi. Với Ian, tôi thậm chí biết được tôi đang cảm thấy gì. Tất cả mọi thứ đều lộn xộn và rối rắm.

Đôi môi anh mềm và ấm. Anh chỉ ấn rất nhẹ lên môi tôii, rồi chà chúng ngang qua miệng tôi.

“Tốt hay xấu?” anh thì thầm trên môi tôi.

Tồi tệ, tồi tệ, tồi tệ!

“Em – em không thể nghĩ được.” Khi tôi di chuyển miệng mình để nói, anh cũng di chuyển miệng anh.

“Nghe có vẻ… tốt.”

Lúc này miệng anh ấn xuống mạnh hơn. Anh bắt lấy môi dưới của tôi và nhẹ nhàng kéo nó.

Melanie muốn đánh anh – nhiều hơn cô ấy muốn đấm Jared rất nhiều. Cô ấy muốn đẩy anh ra rồi đá và mặt anh. Hình ảnh đó rất kinh khủng. Nó đụng nhau chan chat với cảm xúc tới từ nụ hôn của Ian.

“Xin anh,” tôi thì thầm.

“Sao?”

“Xin anh dừng lại. Em không nghĩ được. Làm ơn.”

Anh ngồi lại ngay lập tức, siết hai tay trước mặt. “Okay,” anh nói, giọng anh cảnh giác.

Tôi úp hai tay lên mặt, ước gì có thể gạt cơn giận của Melanie đi.

“Chà, ít nhất thì không ai đấm anh.” Ian cười.

“Cô ấy muốn làm nhiều hơn thế. Ư. Em không thích khi cô ấy điên tiết. Đầu em đau. Giận dữ rất… xấu xí.”

“Tại sao cô ấy không làm?”

“Bởi vì em không để mất kiểm soát. Cô ấy chỉ thoát ra khi nào em… bị choáng ngợp.”

Anh nhìn tôi khi tôi nhay trán mình.

Bình tĩnh đi, tôi xin cô ấy. Anh ấy sẽ không chạm vào tôi.

Hắn ta quên là tôi đang ở đây hả? Hắn không thèm quan tâm sao? Đây là tôi, tôi! Tôi đã cố giải thích chuyện đó.

Còn cô thì sao? Cô đã quên Jared rồi hả?

Cô ấy ném những kí ức vào tôi theo cách cô ấy đã làm từ lúc đầu, chỉ là lần này chúng giống như những cú đấm. Hàng ngàn cú đấm của nụ cười anh, đôi mắt anh, đôi môi anh trên môi tôi, bàn tay anh trên da thịt tôi…

Tất nhiên là không. Thế cô có quên rằng cô không muốn tôi yêu anh ấy không?

“Cô ấy đang nói chuyện với em.”

“Hét vào mặt em,” tôi chỉnh lại.

“Giờ anh có thể nhận ra. Anh có thể nhìn thấy em tập trung vào cuộc đối thoại. Trước ngày hôm nay anh chưa từng để ý.”

“Không phải lúc nào cô ấy cũng nói bằng giọng thế này.”

“Tôi xin lỗi, Melanie,” anh nói. “Tôi biết việc này với cô là không thể chịu được.”

Một lần nữa, cô ấy tưởng tượng chân cô ấy đá vào mũi anh, để nó vẹo vọ như mũi Kyle. Bảo hắn tôi không muốn lời xin lỗi của hắn.

Tôi nhăn mặt.

Ian nửa cười, nửa nhăn nhó. “Cô ấy không chấp nhận.”

Tôi lắc đầu.

“Vậy là cô ấy có thể thoát ra? Nếu em bị choáng ngợp?”

Tôi nhún vai. “Đôi khi, nếu cô ấy khiến em bất ngờ và em quá… cảm tính. Cảm xúc khiến em khó tập trung. Nhưng gần đây cô ấy còn gặp khó khăn hơn. Giống như cánh cửa giữa chúng em đã bị khoá. Em không biết tại sao. Em đã cố để cô ấy ra ngoài khi Kyle – “ Tôi đột ngột dừng nói, nghiến chặt răng lại nhau.

“Khi Kyle cố giết em,” anh kết thúc bằng giọng sự-thật-là-thế. “Em muốn cô ấy thoát ra ư? Tại sao?”

Tôi chỉ nhìn đăm đăm vào anh.

“Để chiến đấu với anh ấy?” anh đoán.

Tôi không trả lời.

Anh thở dài. “Okay. Đừng nói. Tại sao em nghĩ… cánh cửa lại bị khoá?”

Tôi nhíu mày. “Em không biết. Có lẽ do thời gian trôi qua… Việc đó làm chúng em lo lắng.” “Nhưng cô ấy đã thoát ra, để đấm Jared.”



“Phải.” Tôi rùng mình trước kí ức của bàn tay tôi đấm vào cằm Jared.

“Bởi vì em bị choáng ngợp và cảm tính?”

“Vâng.”

“Anh ta đã làm gì? Chỉ hôn em thôi ư?”

Tôi gật đầu.

Ian co rúm lại. Đôi mắt anh căng thẳng.

“Sao?” tôi hỏi. “Có chuyện gì sao?”

“Khi Jared hôn em, em bị… choáng ngợp vì cảm xúc.”

Tôi nhìn chằm chằm vào anh, lo lắng trước biểu hiện trên mặt anh. Melanie thì thích thú với nó. Đúng đấy!

Anh thở dài. “Và khi anh hôn em… em không chắc liệu em có thích nó không. Em không hề… bị choáng ngợp.”

“Ôi.” Ian đang ghen. Thế giới này sao lạ lùng làm vậy. “Em xin lỗi.”“Đừng. Anh đã nói sẽ cho em thời gian, và anh không ngại phải chờ đợi em suy nghĩ thông suốt mọi chuyện. Anh không ngại chút nào.”

“Anh ngại chuyện gì?” Bởi vì anh đang quan tâm về cái gì đó rất nhiều.

Anh hít một hơi dài và từ từ thở ra. “Anh đã thấy em yêu Jamie thế nào. Điều đó luôn luôn rõ ràng. Anh đoán đáng lẽ anh phải thấy là em cũng yêu Jared. Có lẽ anh không muốn thấy. Chuyện đó là hợp lý. Em tới đây vì hai người bọn họ. Em yêu cả hai, giống như Melanie yêu. Jamie giống như một đứa em trai. Và Jared…”

Anh nhìn đi chỗ khác, vào bức tường phía trên tôi. Tôi cũng phải nhìn đi. Tôi nhìn chăm chú vào ánh mặt trời nơi nó chạm vào cánh cửa màu đỏ.

“Bao nhiêu phần trong đó là vì Melanie?” anh muốn biết.

“Em không biết. Chuyện đó có quan trọng không?”

Tôi gần như không nghe thấy câu trả lời của anh. “Có. Với anh nó quan trọng.” Không hề nhìn vào tôi hay có vẻ chú ý tới việc anh đang làm, Ian lại cầm lấy tay tôi.

Trong một phút, không khí rất im ắng. Thậm chí cả Melanie cũng ở yên. Thật là tuyệt.

Rồi, như thể một nút công tắc đã được bật lên, Ian lại trở lại với con người bình thường của mình. Anh cười lớn.

“Thời gian ủng hộ anh,” anh nói, cười toe. “Chúng ta sẽ phải trải qua phần đời còn lại ở đây. Một ngày nào đó em sẽ tự hỏi em đã từng thấy gì ở Jared.”

Cứ mơ đi.

Tôi cười với anh, hạnh phúc vì anh lại nói đùa.

“Chị Wanda? Chị Wanda, em vào được không?”

Giọng Jamie bắt đầu từ dưới sảnh và, kèm theo đó là tiếng những bước chạy của nó, kết thúc ngay ngoài cửa.

“Tất nhiên rồi, Jamie.”

Tôi đã giơ tay mình ra cho nó trước cả khi nó dời cái cửa sang một bên. Gần đây tôi không nhìn thấy nó đủ. Bị bất tỉnh lại què quặt, tôi không tự do đi tìm nó được.

“Hey, chị Wanda! Hey, anh Ian!” Jamie đang cười toe cười toét, mớ tóc rối bù của nó phấp phới khi di chuyển. Nó hướng về phía bàn tay giơ ra của tôi, nhưng Ian lại đang cản đường. Vì thế nó đành ngồi xuống rìa cái đệm của tôi và đặt bàn tay trên chân tôi. “Chị thấy sao?”

“Khá hơn rồi.”

“Đói chưa? Có món thịt bò sấy và ngô trên chảo! Em có thể lấy cho chị một ít.”

“Giờ thì chị ổn. Em sao rồi? Gần đây chị không gặp em nhiều lắm.”

Jamie làm mặt hề. “Sharon cấm túc em.”

Tôi cười. “Em đã làm gì?”

“Chẳng làm gì. Em hoàn toàn tuân theo khuôn khổ.” Khuôn mặt vô tội của nó hơi thái quá, và nó nhanh chóng thay đổi đề tài. “Đoán xem? Lúc ăn trưa Jared nói rằng anh ấy nghĩ thật không công bằng khi bắt chị phải chuyển ra khỏi căn phòng mà chị đã quen dùng. Anh ấy nói bọn em đang không hiếu khách. Anh ấy nói chị nên chuyển về ở chung với em? Không tuyệt sao? Em đã hỏi anh ấy liệu em có thể nói với chị ngay được không, và anh ấy nói đó là một ý hay. Anh ấy nói sẽ tìm thấy chị ở đây.”

“Cá là anh ta đã nói thế,” Ian lẩm bẩm.

“Vậy chị nghĩ sao, Wanda? Chúng ta sẽ lại chung phòng!”

“Nhưng Jamie à, Jared sẽ ở đâu?” “Chờ đã – để anh đoán,” Ian cắt ngang. “Cá là anh ta nói căn phòng đó đủ rộng cho cả ba người. Đúng không?”

“Đúng. Sao anh biết?” (Haha, anh Jared chơi bẩn thấy ớn)

“Đoán mò thôi.”

“Vậy là rất tuyệt, phải không chị Wanda? Sẽ giống như trước khi chúng ta tới đây!”

Tôi cảm giác như có một lưỡi dao xiên qua giữa hai xương sườn tôi khi nó nói thế - cơn đau quá gọn và chính xác để so sánh với một cú đấm hay đổ vỡ.

Jamie phân tích biểu cảm đau thương của tôi với sự cảnh giác. “Ôi. Không, ý em là có cả chị nữa. Sẽ rất tuyệt. Cả bốn chúng ta, phải không?”

Tôi cố cười cho qua cơn đau; nó không thể nào đau hơn là không cười được.

Ian siết chặt tay tôi.

“Bốn người chúng ta,” tôi lầm rầm. “Tuyệt.”

Jamie bò lên đệm, vòng tránh qua Ian, để đặt tay quanh cổ tôi.

“Em xin lỗi. Đừng buồn.”

“Đừng lo lắng về chuyện đó.”

“Chị biết là em cũng yêu chị mà.”

Quá sắc bén, quá mãnh liệt, những cảm xúc trên hành tinh này. Jamie chưa bao giờ nói những lời đó với tôi trước đây. Toàn bộ cơ thể tôi đột nhiên như ấm lên vài độ.

Quá sắc bén, Melanie đồng ý, nhói lên trước cơn đau của cô ấy.

“Chị có trở lại không?” Jamie cầu xin trên vai tôi.

Tôi không thể trả lời ngay lập tức.

“Mel muốn gì?” nó hỏi.

“Cô ấy muốn sống với em,” tôi thì thầm. Tôi không cần phải kiểm tra để biết chuyện đó.

“Và chị muốn gì?”

“Em có muốn chị sống cùng em không?” “Chị biết là em muốn mà, Wanda. Làm ơn.”

Tôi do dự.

“Làm ơn mà?”

“Nếu đó là điều em muốn, Jamie. Okay.”

“A ha!” Jamie la lên trong tai tôi. “Tuyệt! Em sẽ đi bảo anh Jared! Em cũng đi lấy cho chị ít thức ăn, okay?” Nó đã đứng dậy rồi, nảy lên nảy xuống trên cái đệm khiến cho tôi cảm thấy xương sườn rung lên.

“Okay.”

“Anh muốn gì không, Ian?”

“Chắc rồi, nhóc. Anh muốn em nói với Jared rằng anh ta là đồ không biết xấu hổ.” (Khổ thân chưa)

“Hả?”

“Không có gì. Đi lấy bữa trưa cho Wanda đi.”

“Được. Và em sẽ hỏi anh Wes cái giường phụ của anh ấy. Anh Kyle chuyển trở lại đây, và mọi thứ đều ở đúng chỗ!”

“Hoàn hảo,” Ian nói, và mặc dù tôi không nhìn vào mặt anh, tôi biết rằng anh đang đảo tròng mắt của mình.

“Hoàn hảo,” tôi thì thầm, và lại cảm thấy lưỡi dao đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Vật Chủ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook