Chương 39
Stephenie Meyer
10/11/2016
Lo lắng
Hoàn hảo, tôi làu bàu với chính mình. Đúng là hoàn hảo.
Ian đang đi tới để ăn trưa cùng tôi, một nụ cười toe toét gắn đúng chỗ trên mặt anh. Cố làm tôi vui lên… lại nữa.
Tôi nghĩ gần đây cô đang lạm dụng quá đáng sự châm biếm rồi đấy, Melanie bảo tôi.
Tôi sẽ để tâm đến chuyện đó.
Trong tuần vừa qua tôi đã không nghe thấy cô ấy nhiều lắm. Bây giờ cả hai chúng tôi đều không phải là một người đồng hành tốt. Tốt hơn là chúng tôi nên tránh giao tiếp xã hội, thậm chí là giao tiếp với nhau.
“Hey, Wanda,” Ian chào tôi, nhảy vào cái bàn bên cạnh tôi. Một tay anh đang cầm bát súp cà chua, vẫn đang bốc khói. Bát của tôi để bên cạnh tôi, lạnh ngắt và chỉ đầy một nửa. Tôi đang nghịch một mẩu bánh mỳ, bẻ nó thành từng mảnh vụn một.
Tôi không trả lời anh.
“Ôi, thôi nào.” Anh đặt bàn tay lên đầu gối tôi. Phản ứng giận dữ của Melanie rất èo uột. Cô ấy đã quen với những việc như thế này nên không còn thực sự phản ứng thái quá nữa. “Hôm nay họ sẽ trở về. Trước hoàng hôn, chắc chắn là thế.”
“Anh đã nói câu đó ba ngày trước, và hai ngày trước, và cả ngày hôm qua nữa,” tôi nhắc anh.
“Hôm nay anh có cảm giác rất tốt. Đừng có hờn dỗi – thế con người quá,” anh trêu tôi.
“Em không dỗi.”Tôi đã không dỗi. Tôi quá lo lắng đến mức gần như không nghĩ thông suốt được. Tôi chẳng còn hơi sức đâu mà làm bất kì việc gì khác.
“Đây không phải chuyến đi trộm đầu tiên Jamie tham gia.”
“Việc đó làm em thấy khá hơn nhiều lắm đấy.” Lại châm biếm. Melanie nói đúng – thực sự là tôi đang lạm dụng nó quá.
“Nó đi cùng với Jared và Geoffrey và Trudy. Và Kyle thì ở đây.” Ian cười. “Vì thế không có lý do gì họ gặp rắc rối cả.”
“Em không muốn nói về chuyện đó nữa.”
“Okay.”
Anh chuyển sự chú ý sang thức ăn của mình và để mặc tôi. Ian rất tuyệt theo cách đó – luôn luôn cố cho tôi cái mà tôi muốn, thậm chí cả khi cái tôi muốn chẳng rõ ràng gì hết với cả hai chúng tôi. Tất nhiên, trừ những cố gắng không ngừng nghỉ của anh để làm tôi sao nhãng khỏi mối lo lắng hiện tại. Tôi biết tôi không muốn cái đó. Tôi muốn lo lắng; đó là việc duy nhất mà tôi có thể làm.
Đã được một tháng kể từ khi tôi chuyển trở lại phòng của Jamie và Jared. Ba tuần trong số đó, cả bốn chúng tôi sống cùng với nhau. Jared ngủ trên cái đệm đặt trên đầu cái đệm của Jamie và tôi.
Tôi đã quen với việc đó – ít nhất là phần ngủ nghê; giờ tôi đang gặp khó khăn trong việc ngủ một mình trong căn phòng trống đó. Tôi nhớ âm thanh của hai thân thể đang hít thở.
Tôi vẫn chưa quen với việc thức dậy mỗi sáng khi có Jared ở đó. Tôi vẫn phải mất một giây rất dài mới đáp lại lời chào buổi sáng của anh được. Anh cũng không thoải mái, nhưng anh luôn luôn lịch sự. Cả hai chúng tôi đều rất lịch sự.
Về mặt này nó gần giống như kịch bản vậy.
“Chào buổi sáng, Wanda, cô ngủ ngon không?”
“Ngon, cám ơn anh, còn anh?”
“Ngon, cám ơn. Và… Mel?”
“Cô ấy cũng ngủ ngon, cám ơn.”
Trạng thái phấn khích không ngừng và những câu chuyện phiếm của Jamie giữ cho mọi thứ không trở nên khô khan quá. Nó nói về - và nói với – Melanie thường xuyên, cho đến khi tên cô ấy không còn là nguồn gốc gây căng thẳng như trước kia với sự hiện diện của Jared nữa. Mỗi ngày mỗi dễ chịu hơn một chút, cuộc sống của tôi ở đây lại thoải mái hơn một chút.
Chúng tôi… kiểu như đã hạnh phúc. Cả Melanie và tôi.
Và rồi, một tuần trước, Jared lại ra đi trong một chuyến trộm ngắn ngày – chủ yếu là để thay thế những dụng cụ bị gãy hỏng – và mang Jamie theo cùng.
“Em mệt à?” Ian hỏi.
Tôi nhận ra tôi đang day day mắt mình. “Không hẳn.”
“Vẫn ngủ không ngon hả?”
“Yên tĩnh quá.”
“Anh có thể ngủ với em - Ồ, bình tĩnh lại nào, Melanie. Cô biết ý tôi là gì.”
Ian luôn luôn để ý thấy khi nào sự phản kháng của Melanie làm tôi rúm lại.
“Em tưởng họ sẽ trở về hôm nay,” tôi thách thức.
“Em nói đúng. Anh đoán không cần thiết phải sắp xếp lại.”
Tôi thở dài.
“Có lẽ em nên nghỉ làm chiều nay.”
“Đừng ngốc thế,” tôi bảo anh. “Em có thừa năng lượng để làm việc.”
Anh cười toe như thể tôi vừa nói điều gì đó làm anh vừa lòng. Điều gì đó anh đang mong là tôi sẽ nói.
“Tốt. Anh cần chút giúp đỡ với một dự án.”
“Dự án gì thế?” “Anh sẽ cho em xem – em ăn xong chưa?”
Tôi gật.
Anh nắm tay tôi khi dẫn tôi ra khỏi nhà bếp. Lại nữa, việc này quá thường đến nỗi Melanie gần như không phản đối.
“Tại sao chúng ta lại đi đường này?” Vẫn chưa cần chú ý tới cánh đồng phía đông. Chúng tôi cùng ở trong nhóm vừa tưới nước cho nó sáng nay.
Ian không trả lời. Anh vẫn đang cười.
Anh dẫn tôi xuống đường hầm phía đông, ngang qua cánh đồng và đi vào trong hành lang chỉ dẫn tới một nơi duy nhất. Ngay khi chúng tôi ở trong đường hầm, tôi có thể nghe thấy những giọng nói vọng lại và những tiếng thịch, thịch rời rạc khiến tôi mất một lúc mới định vị được. Mùi sun phua mốc meo, đăng đắng giúp tôi kết nối âm thanh với kí ức.
“Ian, em không còn tâm trạng nào.”
“Em vừa nói em có thừa năng lượng mà.”
“Để làm việc. Không phải để chơi bóng.”
“Nhưng Lily và Wes sẽ thực sự thất vọng. Anh đã hứa với họ một trận hai đấu hai. Họ đã làm việc rất vất vả sáng hôm nay để chiều nay rảnh rỗi…”
“Đừng cố làm cho em cảm thấy tội lỗi,” tôi nói khi chúng tôi vòng qua đường cua cuối. Tôi có thể thấy ánh sáng xanh của vài ngọn đèn, những cái bóng nhảy múa trước chúng.
“Đây không phải là làm việc sao?” anh đùa. “Thôi mà, Wanda. Sẽ tốt cho cả em.”
Anh kéo tôi vào trong phòng vui chơi trần thấp, nơi Lily và Wes đang chuyền qua chuyền lại quả bóng ngang sân.
“Hey, Wanda. Hey, Ian,” Lily chào chúng tôi.
“Trận này của tôi, O’Shea,” Wes cảnh cáo anh.
“Em sẽ không để anh thua Wes chứ hả?” Ian lầm rầm.
“Mình anh cũng hạ được họ.”
“Anh sẽ bị thiệt. Anh sẽ không bao giờ quên được trận thua này.”
Tôi thở dài. “Được rồi. Được rồi. Vậy đi.” Ian ôm tôi với cái mà Melanie nghĩ là nhiệt tình không cần thiết. “Em là người anh yêu thích nhất trong toàn thể vũ trụ đã được khám phá này.”
“Cám ơn.” Tôi lầm rầm cụt lủn.
“Sẵn sàng bị hạ nhục chưa, Wanda?” Wes tròng ghẹo. “Có thể cô đã chiếm được hành tinh này, nhưng cô sẽ thua trận này.”
Ian cười lớn, nhưng tôi không trả lời. Câu nói đùa làm tôi không thoải mái. Làm sao mà Wes có thể nói đùa về chuyện đó được chứ? Con người luôn luôn làm tôi phải ngạc nhiên.
Kể cả Melanie. Cô ấy chỉ vừa mới ở trong tâm trạng tăm tối như tôi, vậy mà bây giờ cô ấy lại đột ngột hăng hái.
Lần trước chúng ta đã không được chơi, cô ấy giải thích. Tôi có thể cảm nhận được niềm khao khát được chạy của cô ấy – chạy chỉ để thoả mãn niềm vui hơn là vì sợ hãi. Chạy là một việc cô ấy đã từng yêu thích. Chẳng làm gì hết cũng không mang họ về nhà nhanh hơn đâu. Một chút sao lãng có thể là ý hay. Cô ấy đã bắt đầu nghĩ đến chiến thuật, định lượng những đối thủ của chúng tôi.
“Cô có biết luật chưa?” Lily hỏi tôi.
Tôi gật. “Tôi còn nhớ.”
Một cách vô thức, tôi khuỵu đầu gối xuống và tóm lấy mắt cá chân đằng sau tôi, kéo nó để co duỗi hết các cơ bắp. Đó là một vị trí thân thuộc với cơ thể tôi. Tôi duỗi chân kia và cảm thấy hài lòng vì nó rất ổn. Vết thâm tím phía sau đùi tôi đã ngả sang vàng, gần như mất hẳn. Mạng sườn tôi ổn, khiến cho tôi nghĩ rằng xương sườn của tôi thực sự chưa từng bị gãy.
Tôi đã nhìn thấy mặt mình trong lúc rửa gương vào hai tuần trước. Cái sẹo trên má tôi màu đỏ sẫm và to như lòng bàn tay tôi, với một tá điểm lởm chởm quanh viền của nó. Nó làm cho Melanie phiền lòng nhiều hơn là tôi.
“Anh sẽ trông gôn,” Ian bảo tôi, trong khi Lily lùi lại sau và Wes đi lại bên quả bóng. Một trận không cân xứng. Melanie thích thế. Sự cạnh tranh luôn hấp dẫn cô ấy.
Kể từ giây phút trận đấu bắt đầu – Wes đá quả bóng lại cho Lily rồi lao lên phía trước vòng qua tôi để nhận đường chuyền của cô ấy – chỉ còn rất ít thời gian cho tôi suy nghĩ. Chỉ có phản ứng và cảm nhận. Nhìn thấy Lily di chuyển cơ thể cô ấy, đánh giá hướng đi của quả bóng. Chặn ngang Wes – a, nhưng cậu ta bị ngạc nhiên vì tôi quá nhanh – đưa bóng cho Ian và chạy trở lên cánh đồng. Lily cũng đang chơi quá xa ở phía trên. Tôi đuổi theo cô ấy tới chỗ mấy cột gôn và chiến thắng. Ian nhắm một đường chuyền hoàn hảo, và tôi ghi bàn đầu tiên.
Cảm giác rất tuyệt: sự co giãn của các cơ bắp, mồ hôi chảy ra do dụng sức chứ không phải chỉ là do hơi nóng, việc làm đồng đội với Ian. Chúng tôi là một đôi hoàn hảo. Tôi nhanh nhẹn, và anh thì chính xác đến chết người. Sự hăng hái của Wes cạn kiệt trước khi Ian ghi bàn thứ ba.
Lily kêu dừng trận khi chúng tôi thắng hai mươi mốt – một. Cô ấy đang thở dốc. Tôi thì không; tôi thấy rất tốt, cơ bắp ấm và mềm.
Wes muốn đấu một hiệp nữa, nhưng Lily đã xin đủ.
“Chấp nhận đi, họ giỏi hơn.”
“Chúng ta đã bị lừa.”
“Không ai từng bảo cô ấy không biết chơi cả.”
“Cũng không có ai từng bảo cô ấy là dân chuyên nghiệp cả.”
Tôi thích điều đó – nó khiến tôi mỉm cười.“Đừng làm một kẻ thua cuộc không đẹp như thế,” Lily nói, giơ tay ra cù nhẹ vào bụng Wes. Cậu ta tóm được ngón tay cô ấy và kéo cô vào gần với mình hơn. Cô ấy cười lớn, giật ra, nhưng Wes quấn cô ấy vào mình và đặt một nụ hôn nồng cháy lên khuôn miệng đang cười của cô ấy.
Ian và tôi trao đổi một cái liếc mắt nhanh, đầy ngạc nhiên.
“Với em, anh thua một cách tâm phục khẩu phục,” Wes bảo Lily, rồi thả cô ấy ra.
Làn da láng mịn màu kem của Lily hơi ửng hồng nơi má và cổ một chút. Cô ấy liếc Ian và tôi để xem phản ứng của chúng tôi.
“Và bây giờ,” Wes nói tiếp, “tôi chạy đi để tìm tiếp viện đây. Chúng ta sẽ xem cầu thủ kì khôi bé nhỏ của anh làm thế nào với Kyle, Ian à.” Cậu ta sút bóng vào trong góc xa tối của hang động, nơi tôi nghe thấy nó rơi vào dòng suối.
Ian chạy lại để thu hồi quả bóng, trong khi tôi tiếp tục nhìn vào Lily với đôi mắt tò mò.
Cô ấy cười trước biểu hiện của tôi, nghe như đang ngượng ngập, một điều không bình thường với cô ấy. “Tôi biết, tôi biết.”
“Chuyện đó… đã bao lâu rồi?” tôi thắc mắc.
Cô ấy nhăn mặt.
“Không phải việc của tôi. Tôi xin lỗi.”
“Không sao. Đó không phải là một bí mật gì – làm sao mà có chuyện bí mật ở chỗ này được chứ, phải không? Chỉ là nó… thực sự mới mẻ với tôi. Đó kiểu như là lỗi của cô,” cô ấy nói thêm, cười để chỉ ra rằng cô ấy đang trêu tôi.
Dù sao thì tôi cũng cảm thấy hơi tội lỗi rồi. Và hoang mang. “Tôi đã làm gì?” “Chẳng có gì,” cô ấy trấn an tôi. “Chỉ là…phản ứng của Wes vói cô làm tôi ngạc nhiên. Tôi đã không biết anh ấy là người sâu sắc đến thế. Tôi thực sự chưa bao giờ để ý đến anh ấy trước đó. Ồ, chà. Anh ấy quá trẻ đối với tôi, nhưng ở đây thì điều đó có ý nghĩa gì chứ?” Cô ấy lại cười. “Cuộc sống và tình yêu mới kì lạ làm sao. Tôi đã không mong chờ điều đó.”
“Phải. Chuyện xảy ra cũng hơi buồn cười,” Ian đồng ý. Tôi đã không nghe thấy anh trở lại. Anh quăng cánh tay quanh vai tôi. “Dù sao cũng rất tuyệt. Cô cũng biết Wes đã mê mệt cô kể từ khi cậu ta tới đây rồi, đúng không?”
“Anh ấy cũng nói thế. Tôi không để ý lắm.”
Ian cười lớn. “Vậy thì cô là người duy nhất. Thế nào, Wanda, một đấu một trong khi chúng ta chờ đợi nhé?”
Tôi có thể cảm nhận được sự háo hức không lời của Melanie. “Okay.”
Anh để cho tôi có bóng trước, lùi lại, trấn thủ khu vực gôn. Cú sút đầu tiên của tôi lọt giữa anh và cột gôn, ghi bàn. Tôi lao theo anh khi anh sút bóng, và đoạt lại bóng. Tôi lại ghi bàn.
Anh ta đang để cho chúng ta thắng, Mel càu nhàu.
“Thôi nào, Ian. Chơi đi.”
“Đang chơi mà.”
Bảo anh ta là anh ta chơi như con gái.
“Chơi như con gái.”
Anh cười lớn, và tôi đẩy được quả bóng xa khỏi anh lần nữa. Câu trêu chọc vẫn chưa đủ. Lúc đó tôi được truyền cảm hứng, và tôi sút bóng qua gôn của anh, đoán rằng đây có thể là lần cuối cùng tôi làm được thế.
Mel phản đối. Tôi không thích ý đó.
Nhưng tôi cá là nó hiệu quả.
Tôi đưa bóng trở lại giữa sân. “Anh thắng, và anh có thể ngủ trong phòng em trong khi họ chưa về.” Tôi cần một đêm an giấc.
“Người đầu tiên ghi mười bàn.” Với một tiếng gừ, anh sút bóng qua tôi mạnh đến nỗi nó bật lại từ bức tường xa tít, vô hình ở đằng sau cột gôn của tôi và trở lại chỗ chúng tôi.
Tôi nhìn vào Lily. “Chệch xa không?” “Không, theo tôi thì nó chính tâm.”
“Một – ba,” Ian tuyên bố.
Anh chỉ mất mười lăm phút để thắng, nhưng ít nhất tôi đã phải làm việc thực sự. Tôi thậm chí còn cố ghi được một bàn nữa, khiến tôi rất tự hào. Tôi hít lấy hít để không khí khi anh cướp được bóng từ tôi và sút nó qua gôn của tôi lần cuối cùng.
Anh không hề thở dốc. “Mười – bốn, anh thắng.”
“Chơi hay lắm,” tôi thở hắt ra.
“Mệt à?” anh hỏi, giọng vô tội của anh có hơi quá. Đang đùa. Anh vươn nguời. “Anh nghĩ anh cũng sẵn sàng đi ngủ rồi.” Anh liếc mắt một cách kịch cỡm.
Tôi nhăn mặt.
“A, Mel, cô biết là tôi chỉ đùa thôi. Ngoan nào.”
Lily nhìn chúng tôi, tò mò.
“Melanie của Jared phản đối tôi,” Ian bảo cô ấy, nháy mắt.
Cặp lông mày của cô ấy nhướn lên. “Thật… thú vị.”
“Tôi tự hỏi sao Wes đi lâu vậy?” Ian lẩm bẩm, không để ý lắm đến phản ứng của Lily. “Chúng ta có nên đi xem sao không? Tôi cần chút nước.”
“Cả em nữa.” tôi đồng ý.
“Mang một ít về nhé.” Lily không động đậy từ chỗ cô ấy đang nửa nằm nửa ngồi trên sàn.
Khi chúng tôi đi vào đường hầm hẹp, Ian khẽ quàng tay quanh eo tôi.
“Em biết không,” anh nói, “thật không công bằng chút nào khi Melanie làm cho em phải chịu đựng lúc cô ấy điên tiết với anh.”
“Từ khi nào con người công bằng thế?”
“Thông minh.”
“Hơn nữa, cô ấy sẽ rất mừng được khiến anh phải chịu đựng, nếu em để cô ấy làm.”
Anh cười lớn. “Chuyện của Wes và Lily thật tốt, em nghĩ vậy không?” anh nói.
“Có. Dường như cả hai người đều rất hạnh phúc. Em thích thế.”
“Anh cũng thích. Wes cuối cùng cũng có được cô gái. Khiến cho anh có thêm hi vọng.” Anh nháy mắt với tôi. “Em có nghĩ là Melanie sẽ khiến em cực kì khó chịu nếu anh sắp sửa hôn em bây giờ không?”
Tôi cứng người một giây, rồi hít một hơi thở sâu. “Có thể.”
Ồ, có chứ.
“Chắc chắn.”
Ian thở dài.
Cùng lúc đó chúng tôi nghe thấy Wes đang la hét. Giọng của cậu ta tới từ cuối đường hầm, mỗi lúc mỗi gần hơn.
“Họ đã về! Wanda, họ đã về!” (Khổ thân anh Ian chưa, bị hụt cơ hội… J)
Tôi mất không đến một giây để hiểu ra, rồi phi như bay. Đằng sau tôi, Ian lẩm bẩm cái gì đó về chuyện lãng phí nỗ lực.
Tôi gần như đâm bổ vào Wes. “Ở đâu?” tôi hít thở.
“Trong quảng trường.”
Và tôi lại chạy đi. Tôi lao vào trong căn hầm vườn lớn với đôi mắt đã mở to tìm kiếm. Không khó để thấy họ. Jamie đang đứng trước một nhóm người gần cửa vào đường hầm phía nam.
“Hey, Wanda!” nó la lên, vẫy tay.
Trudy giữ cánh tay nó lại khi tôi chạy quanh rìa cánh đồng, như thể bà đang giữ nó khỏi chạy đi để gặp tôi.
Tôi tóm lấy hai vai nó bằng cả hai tay và kéo nó vào với tôi. “Ôi, Jamie!”
“Chị nhớ em không?”
“Một chút xíu xìu xiu thôi. Mọi người đâu cả rồi? Mọi người đều về nhà chứ? Mọi người đều ổn chứ?” Ngoài Jamie, Trudy là người duy nhất ở đây trở về sau chuyến trộm. Mọi người khác trong đám đông nhỏ này – Lucina, Ruth Ann, Kyle, Travis, Violetta, Reid – đều đang chào đón họ về nhà.
“Mọi người đều trở về và an toàn,” Trudy trấn an tôi. Đôi mắt tôi quét qua căn hầm lớn. “Họ đâu rồi?”
“Ừ… đang rửa ráy, cất đồ…”
Tôi muốn đề nghị giúp đỡ - bất kì điều gì có thể mang tôi tới chỗ Jared để cho tôi có thể tận mắt nhìn thấy anh vẫn an toàn – nhưng tôi biết mình không được phép nhìn thấy chỗ cất thực phẩm.
“Trông em như là cần tắm rồi đấy,” tôi bảo Jamie, gạt gạt mớ tóc bẩn thỉu, xoắn xuýt của nó mà không thả nó ra.
“Thằng bé nên đi nằm,” Trudy nói.
“Bác Trudy,” Jamie lẩm bẩm, ném cho bà cái nhìn tăm tối.
Trudy liếc nhanh về phía tôi, rồi nhìn đi chỗ khác.
“Nằm…?” tôi nhìn đăm đăm vào Jamie, lùi lại để nhìn nó rõ hơn. Trông nó không có vẻ mệt mỏi – đôi mắt sáng, má ửng hồng dưới lớp da rám nắng. Mắt tôi đảo khắp người nó rồi dừng lại ở bên chân phải của nó.
Có một lỗ thủng lam nham trên quần jean của nó chỉ cách đầu gối vài inch. Lớp vải quanh cái lỗ có màu nâu đỏ đậm, và cái màu sắc không lành đó trải dài thành một vệt suốt tới tận ống quần.
Máu, Melanie kinh hoàng nhận ra.
“Jamie! Chuyện gì đã xảy ra?”
“Cám ơn nhá, bác Trudy.”
“Không sớm thì muộn cô bé cũng nhận ra thôi. Thôi nào, bọn bác sẽ nói chuyện trong khi cháu ngủ.”
Trudy đặt cánh tay dưới cánh tay nó và giúp nó nhảy lò cò về phía trước từng bước một, giữ trọng lượng nó trên chân trái.
“Jamie, kể cho chị biết chuyện gì đã xảy ra!” tôi vòng cánh tay quanh người nó từ phía bên kia, cố mang càng nhiều sức nặng của nó càng tôi.
“Chuyện đó thực sự ngu ngốc. Và hoàn toàn là lỗi tại em. Và nó có thể xảy ra cả ở đây.”
“Kể đi.”
Nó thở dài. “Em trượt chân trong lúc đang cầm con dao trên tay.”
Tôi rùng mình. “Chúng ta không nên đưa em đi đường khác à? Em cần gặp Doc.” “Đó là nơi em vừa ra khỏi. Đó là chỗ chúng em tới đầu tiên.”
“Doc nói sao?”
“Ổn cả. Anh ấy đã rửa và băng bó vết thương và bảo em đi nằm.”
“Và em đã đi bộ suốt cả quãng đường đó hả? Tại sao em không ở lại bệnh viện?”
Jamie làm mặt hề và liếc xuống Trudy, như là nó đang tìm kiếm câu trả lời vậy.
“Jamie sẽ thấy thoải mái hơn trên giường nó,” bà gợi ý.
“Phải rồi,” nó đồng ý ngay. “Ai mà muốn nằm trên một trong những cái cáng kinh khủng đó chứ?”
Tôi nhìn vào họ rồi nhìn ra sau tôi. Đám đông đã bỏ đi. Tôi có thể nghe thấy những giọng nói của họ vẳng lại từ hành lang phía nam.
Tất cả chuyện đó là gì thế? Melanie cảnh giác hỏi.
Tôi chợt nhận ra rằng Trudy là một người nói dối giỏi hơn tôi rất nhiều. Khi bà nói rằng những người khác trong chuyến đi trộm đang cất đồ và rửa ráy, có một chút xíu giả dối trong giọng của bà. Tôi nghĩ tôi nhớ mắt bà đã đánh về phía bên phải, về phía đường hầm đó.
“Hey, nhóc! Hey, Trudy!” Ian đã bắt kịp chúng tôi.
“Chào, Ian,” họ chào anh cùng lúc.
“Có chuyện gì ở đây thế?”
“Ngã lên con dao,” Jamie càu nhàu, gục đầu xuống.
Ian cười.
“Em không nghĩ chuyện đó buồn cười,” tôi bảo anh, giọng căng thẳng. Melanie, điên tiết vì nỗi lo lắng trong đầu tôi, tưởng tượng đến việc tát anh. Tôi lờ cô ấy đi.
“Có thể xảy ra với bất kì ai,” Ian nói, đấm nhẹ một cú lên cánh tay Jamie.
“Đúng rồi,” Jamie hùa theo.
“Mọi người đâu cả rồi?”
Tôi nhìn Trudy ở khoé mắt khi bà trả lời anh.
“Họ, ừ, có vài việc dỡ đồ phải làm.” Lần này mắt bà đánh về phía đường hầm phía nam một cách cố tình, và biểu hiện của Ian cứng lại, trở nên giận dữ trong vòng nửa giây. Rồi Trudy liếc lại tôi và bắt gặp tôi đang nhìn.
Làm họ phân tâm đi, Melanie thì thầm.
Tôi nhìn nhanh xuống Jamie.
“Em đói không?” tôi hỏi nó.
“Có.”
“Khi nào em không đói hả?” Ian đùa. Mặt anh lại thư giãn. Anh giỏi giả vờ hơn cả Trudy.
Khi chúng tôi tới phòng mình, Jamie khoan khoái sụp xuống cái đệm to.
“Em chắc là em ổn chứ?” Tôi kiểm tra.
“Không có gì đâu. Thật đấy. Doc nói em sẽ khoẻ lại trong vài ngày nữa.”
Tôi gật đầu, mặc dù không bị thuyết phục lắm.
“Bác đi rửa ráy đây,” Trudy lẩm bẩm khi bà đi ra.
Ian dựa người vào tường, chẳng đi đâu hết.
Cúi mặt xuống khi cô nói dối, Melanie gợi ý.
“Ian à?” Tôi nhìn đăm đăm một cách cố ý vào cái chân máu me của Jamie. “Anh có phiền đi lấy giùm tụi em ít thức ăn không? Em cũng đói.”
“Được đấy. Lấy gì ngon ngon cho bọn em ấy.”
Tôi có thể cảm nhận đôi mắt của Ian trên người tôi, nhưng tôi không nhìn lên.
“Okay,” anh đồng ý. “Anh sẽ trở lại trong một giây.” Anh nhấn mạnh vào khoảng thời gian ngắn.
Tôi cứ giữ mắt nhìn xuống, như thể tôi đang kiểm tra vết thương, cho đến khi tôi nghe thấy tiếng bước chân anh nhạt đi.
“Chị không giận em đấy chứ?” Jamie hỏi.
“Tất nhiên là không.”
“Em biết chị không muốn em đi.”
“Giờ em đã an toàn; chuyện đó mới quan trọng.” Tôi vô thức vỗ vào cánh tay nó. Rồi tôi đứng dậy và để tóc tôi, giờ đã dài tới cằm, rủ xuống trước che khuất mặt tôi.
“Chị sẽ trở lại ngay – chị quên nói một chuyện với Ian.”
“Chuyện gì?” nó hỏi, bối rối vì giọng của tôi.
“Em ở một mình sẽ ổn chứ?”
“Tất nhiên rồi,” nó phản kháng, bị đánh lạc hướng.
Tôi cúi người ra ngoài qua tấm rèm trước khi nó có thể hỏi thêm điều gì.
Hành lang vắng tanh, Ian đã khuất khỏi tầm nhìn. Tôi phải nhanh lên. Tôi biết anh đã nghi ngờ rồi. Anh đã chú ý thấy tôi đã để ý đến sự kì cục của Trudy và lời giải thích chẳng đâu vào đâu. Anh sẽ không đi lâu.
Tôi bước thật nhanh, nhưng không chạy khi tôi đi qua quảng trường lớn. Cố tình, như là tôi đang làm một việc nhà gì đó. Chỉ có vài người ở đó – Reid, đang đi về phía con đường dẫn tới bồn tắm; Ruth Ann và Heidi, dừng lại bên hành lang phía đông, tán chuyện; Lily và Wes, quay lưng lại với tôi, tay trong tay. Không ai chú ý tới tôi. Tôi nhìn đăm đăm về phía trước như là đang không nhắm vào đường hầm phía nam, chỉ rẽ vào đó trong vài giây cuối cùng.
Ngay khi tôi ở trong hành lang tối như hũ nút, tôi tăng tốc, chạy dọc theo con đường quen thuộc.
Một bản năng nào đó nói với tôi đây là một sự lặp lại – cùng sự việc đã xảy ra lần cuối cùng Jared và những người khác trở về từ chuyến đi trộm, và tất cả mọi người đều buồn bã, và Doc say bí tỉ, và không ai trả lời các câu hỏi của tôi. Nó lại xảy ra lần nữa, bất kể là điều gì mà tôi không nên biết đó. Điều mà tôi đã không muốn biết, theo lời Ian. Tôi cảm thấy da gà nổi lên trên cổ mình. Có lẽ tôi đã không muốn biết.
Có, cô có muốn. Cả hai chúng ta đều muốn.
Tôi sợ.
Tôi cũng sợ.
Tôi chạy khẽ hết sức có thể trong đường hầm tối đen.
Hoàn hảo, tôi làu bàu với chính mình. Đúng là hoàn hảo.
Ian đang đi tới để ăn trưa cùng tôi, một nụ cười toe toét gắn đúng chỗ trên mặt anh. Cố làm tôi vui lên… lại nữa.
Tôi nghĩ gần đây cô đang lạm dụng quá đáng sự châm biếm rồi đấy, Melanie bảo tôi.
Tôi sẽ để tâm đến chuyện đó.
Trong tuần vừa qua tôi đã không nghe thấy cô ấy nhiều lắm. Bây giờ cả hai chúng tôi đều không phải là một người đồng hành tốt. Tốt hơn là chúng tôi nên tránh giao tiếp xã hội, thậm chí là giao tiếp với nhau.
“Hey, Wanda,” Ian chào tôi, nhảy vào cái bàn bên cạnh tôi. Một tay anh đang cầm bát súp cà chua, vẫn đang bốc khói. Bát của tôi để bên cạnh tôi, lạnh ngắt và chỉ đầy một nửa. Tôi đang nghịch một mẩu bánh mỳ, bẻ nó thành từng mảnh vụn một.
Tôi không trả lời anh.
“Ôi, thôi nào.” Anh đặt bàn tay lên đầu gối tôi. Phản ứng giận dữ của Melanie rất èo uột. Cô ấy đã quen với những việc như thế này nên không còn thực sự phản ứng thái quá nữa. “Hôm nay họ sẽ trở về. Trước hoàng hôn, chắc chắn là thế.”
“Anh đã nói câu đó ba ngày trước, và hai ngày trước, và cả ngày hôm qua nữa,” tôi nhắc anh.
“Hôm nay anh có cảm giác rất tốt. Đừng có hờn dỗi – thế con người quá,” anh trêu tôi.
“Em không dỗi.”Tôi đã không dỗi. Tôi quá lo lắng đến mức gần như không nghĩ thông suốt được. Tôi chẳng còn hơi sức đâu mà làm bất kì việc gì khác.
“Đây không phải chuyến đi trộm đầu tiên Jamie tham gia.”
“Việc đó làm em thấy khá hơn nhiều lắm đấy.” Lại châm biếm. Melanie nói đúng – thực sự là tôi đang lạm dụng nó quá.
“Nó đi cùng với Jared và Geoffrey và Trudy. Và Kyle thì ở đây.” Ian cười. “Vì thế không có lý do gì họ gặp rắc rối cả.”
“Em không muốn nói về chuyện đó nữa.”
“Okay.”
Anh chuyển sự chú ý sang thức ăn của mình và để mặc tôi. Ian rất tuyệt theo cách đó – luôn luôn cố cho tôi cái mà tôi muốn, thậm chí cả khi cái tôi muốn chẳng rõ ràng gì hết với cả hai chúng tôi. Tất nhiên, trừ những cố gắng không ngừng nghỉ của anh để làm tôi sao nhãng khỏi mối lo lắng hiện tại. Tôi biết tôi không muốn cái đó. Tôi muốn lo lắng; đó là việc duy nhất mà tôi có thể làm.
Đã được một tháng kể từ khi tôi chuyển trở lại phòng của Jamie và Jared. Ba tuần trong số đó, cả bốn chúng tôi sống cùng với nhau. Jared ngủ trên cái đệm đặt trên đầu cái đệm của Jamie và tôi.
Tôi đã quen với việc đó – ít nhất là phần ngủ nghê; giờ tôi đang gặp khó khăn trong việc ngủ một mình trong căn phòng trống đó. Tôi nhớ âm thanh của hai thân thể đang hít thở.
Tôi vẫn chưa quen với việc thức dậy mỗi sáng khi có Jared ở đó. Tôi vẫn phải mất một giây rất dài mới đáp lại lời chào buổi sáng của anh được. Anh cũng không thoải mái, nhưng anh luôn luôn lịch sự. Cả hai chúng tôi đều rất lịch sự.
Về mặt này nó gần giống như kịch bản vậy.
“Chào buổi sáng, Wanda, cô ngủ ngon không?”
“Ngon, cám ơn anh, còn anh?”
“Ngon, cám ơn. Và… Mel?”
“Cô ấy cũng ngủ ngon, cám ơn.”
Trạng thái phấn khích không ngừng và những câu chuyện phiếm của Jamie giữ cho mọi thứ không trở nên khô khan quá. Nó nói về - và nói với – Melanie thường xuyên, cho đến khi tên cô ấy không còn là nguồn gốc gây căng thẳng như trước kia với sự hiện diện của Jared nữa. Mỗi ngày mỗi dễ chịu hơn một chút, cuộc sống của tôi ở đây lại thoải mái hơn một chút.
Chúng tôi… kiểu như đã hạnh phúc. Cả Melanie và tôi.
Và rồi, một tuần trước, Jared lại ra đi trong một chuyến trộm ngắn ngày – chủ yếu là để thay thế những dụng cụ bị gãy hỏng – và mang Jamie theo cùng.
“Em mệt à?” Ian hỏi.
Tôi nhận ra tôi đang day day mắt mình. “Không hẳn.”
“Vẫn ngủ không ngon hả?”
“Yên tĩnh quá.”
“Anh có thể ngủ với em - Ồ, bình tĩnh lại nào, Melanie. Cô biết ý tôi là gì.”
Ian luôn luôn để ý thấy khi nào sự phản kháng của Melanie làm tôi rúm lại.
“Em tưởng họ sẽ trở về hôm nay,” tôi thách thức.
“Em nói đúng. Anh đoán không cần thiết phải sắp xếp lại.”
Tôi thở dài.
“Có lẽ em nên nghỉ làm chiều nay.”
“Đừng ngốc thế,” tôi bảo anh. “Em có thừa năng lượng để làm việc.”
Anh cười toe như thể tôi vừa nói điều gì đó làm anh vừa lòng. Điều gì đó anh đang mong là tôi sẽ nói.
“Tốt. Anh cần chút giúp đỡ với một dự án.”
“Dự án gì thế?” “Anh sẽ cho em xem – em ăn xong chưa?”
Tôi gật.
Anh nắm tay tôi khi dẫn tôi ra khỏi nhà bếp. Lại nữa, việc này quá thường đến nỗi Melanie gần như không phản đối.
“Tại sao chúng ta lại đi đường này?” Vẫn chưa cần chú ý tới cánh đồng phía đông. Chúng tôi cùng ở trong nhóm vừa tưới nước cho nó sáng nay.
Ian không trả lời. Anh vẫn đang cười.
Anh dẫn tôi xuống đường hầm phía đông, ngang qua cánh đồng và đi vào trong hành lang chỉ dẫn tới một nơi duy nhất. Ngay khi chúng tôi ở trong đường hầm, tôi có thể nghe thấy những giọng nói vọng lại và những tiếng thịch, thịch rời rạc khiến tôi mất một lúc mới định vị được. Mùi sun phua mốc meo, đăng đắng giúp tôi kết nối âm thanh với kí ức.
“Ian, em không còn tâm trạng nào.”
“Em vừa nói em có thừa năng lượng mà.”
“Để làm việc. Không phải để chơi bóng.”
“Nhưng Lily và Wes sẽ thực sự thất vọng. Anh đã hứa với họ một trận hai đấu hai. Họ đã làm việc rất vất vả sáng hôm nay để chiều nay rảnh rỗi…”
“Đừng cố làm cho em cảm thấy tội lỗi,” tôi nói khi chúng tôi vòng qua đường cua cuối. Tôi có thể thấy ánh sáng xanh của vài ngọn đèn, những cái bóng nhảy múa trước chúng.
“Đây không phải là làm việc sao?” anh đùa. “Thôi mà, Wanda. Sẽ tốt cho cả em.”
Anh kéo tôi vào trong phòng vui chơi trần thấp, nơi Lily và Wes đang chuyền qua chuyền lại quả bóng ngang sân.
“Hey, Wanda. Hey, Ian,” Lily chào chúng tôi.
“Trận này của tôi, O’Shea,” Wes cảnh cáo anh.
“Em sẽ không để anh thua Wes chứ hả?” Ian lầm rầm.
“Mình anh cũng hạ được họ.”
“Anh sẽ bị thiệt. Anh sẽ không bao giờ quên được trận thua này.”
Tôi thở dài. “Được rồi. Được rồi. Vậy đi.” Ian ôm tôi với cái mà Melanie nghĩ là nhiệt tình không cần thiết. “Em là người anh yêu thích nhất trong toàn thể vũ trụ đã được khám phá này.”
“Cám ơn.” Tôi lầm rầm cụt lủn.
“Sẵn sàng bị hạ nhục chưa, Wanda?” Wes tròng ghẹo. “Có thể cô đã chiếm được hành tinh này, nhưng cô sẽ thua trận này.”
Ian cười lớn, nhưng tôi không trả lời. Câu nói đùa làm tôi không thoải mái. Làm sao mà Wes có thể nói đùa về chuyện đó được chứ? Con người luôn luôn làm tôi phải ngạc nhiên.
Kể cả Melanie. Cô ấy chỉ vừa mới ở trong tâm trạng tăm tối như tôi, vậy mà bây giờ cô ấy lại đột ngột hăng hái.
Lần trước chúng ta đã không được chơi, cô ấy giải thích. Tôi có thể cảm nhận được niềm khao khát được chạy của cô ấy – chạy chỉ để thoả mãn niềm vui hơn là vì sợ hãi. Chạy là một việc cô ấy đã từng yêu thích. Chẳng làm gì hết cũng không mang họ về nhà nhanh hơn đâu. Một chút sao lãng có thể là ý hay. Cô ấy đã bắt đầu nghĩ đến chiến thuật, định lượng những đối thủ của chúng tôi.
“Cô có biết luật chưa?” Lily hỏi tôi.
Tôi gật. “Tôi còn nhớ.”
Một cách vô thức, tôi khuỵu đầu gối xuống và tóm lấy mắt cá chân đằng sau tôi, kéo nó để co duỗi hết các cơ bắp. Đó là một vị trí thân thuộc với cơ thể tôi. Tôi duỗi chân kia và cảm thấy hài lòng vì nó rất ổn. Vết thâm tím phía sau đùi tôi đã ngả sang vàng, gần như mất hẳn. Mạng sườn tôi ổn, khiến cho tôi nghĩ rằng xương sườn của tôi thực sự chưa từng bị gãy.
Tôi đã nhìn thấy mặt mình trong lúc rửa gương vào hai tuần trước. Cái sẹo trên má tôi màu đỏ sẫm và to như lòng bàn tay tôi, với một tá điểm lởm chởm quanh viền của nó. Nó làm cho Melanie phiền lòng nhiều hơn là tôi.
“Anh sẽ trông gôn,” Ian bảo tôi, trong khi Lily lùi lại sau và Wes đi lại bên quả bóng. Một trận không cân xứng. Melanie thích thế. Sự cạnh tranh luôn hấp dẫn cô ấy.
Kể từ giây phút trận đấu bắt đầu – Wes đá quả bóng lại cho Lily rồi lao lên phía trước vòng qua tôi để nhận đường chuyền của cô ấy – chỉ còn rất ít thời gian cho tôi suy nghĩ. Chỉ có phản ứng và cảm nhận. Nhìn thấy Lily di chuyển cơ thể cô ấy, đánh giá hướng đi của quả bóng. Chặn ngang Wes – a, nhưng cậu ta bị ngạc nhiên vì tôi quá nhanh – đưa bóng cho Ian và chạy trở lên cánh đồng. Lily cũng đang chơi quá xa ở phía trên. Tôi đuổi theo cô ấy tới chỗ mấy cột gôn và chiến thắng. Ian nhắm một đường chuyền hoàn hảo, và tôi ghi bàn đầu tiên.
Cảm giác rất tuyệt: sự co giãn của các cơ bắp, mồ hôi chảy ra do dụng sức chứ không phải chỉ là do hơi nóng, việc làm đồng đội với Ian. Chúng tôi là một đôi hoàn hảo. Tôi nhanh nhẹn, và anh thì chính xác đến chết người. Sự hăng hái của Wes cạn kiệt trước khi Ian ghi bàn thứ ba.
Lily kêu dừng trận khi chúng tôi thắng hai mươi mốt – một. Cô ấy đang thở dốc. Tôi thì không; tôi thấy rất tốt, cơ bắp ấm và mềm.
Wes muốn đấu một hiệp nữa, nhưng Lily đã xin đủ.
“Chấp nhận đi, họ giỏi hơn.”
“Chúng ta đã bị lừa.”
“Không ai từng bảo cô ấy không biết chơi cả.”
“Cũng không có ai từng bảo cô ấy là dân chuyên nghiệp cả.”
Tôi thích điều đó – nó khiến tôi mỉm cười.“Đừng làm một kẻ thua cuộc không đẹp như thế,” Lily nói, giơ tay ra cù nhẹ vào bụng Wes. Cậu ta tóm được ngón tay cô ấy và kéo cô vào gần với mình hơn. Cô ấy cười lớn, giật ra, nhưng Wes quấn cô ấy vào mình và đặt một nụ hôn nồng cháy lên khuôn miệng đang cười của cô ấy.
Ian và tôi trao đổi một cái liếc mắt nhanh, đầy ngạc nhiên.
“Với em, anh thua một cách tâm phục khẩu phục,” Wes bảo Lily, rồi thả cô ấy ra.
Làn da láng mịn màu kem của Lily hơi ửng hồng nơi má và cổ một chút. Cô ấy liếc Ian và tôi để xem phản ứng của chúng tôi.
“Và bây giờ,” Wes nói tiếp, “tôi chạy đi để tìm tiếp viện đây. Chúng ta sẽ xem cầu thủ kì khôi bé nhỏ của anh làm thế nào với Kyle, Ian à.” Cậu ta sút bóng vào trong góc xa tối của hang động, nơi tôi nghe thấy nó rơi vào dòng suối.
Ian chạy lại để thu hồi quả bóng, trong khi tôi tiếp tục nhìn vào Lily với đôi mắt tò mò.
Cô ấy cười trước biểu hiện của tôi, nghe như đang ngượng ngập, một điều không bình thường với cô ấy. “Tôi biết, tôi biết.”
“Chuyện đó… đã bao lâu rồi?” tôi thắc mắc.
Cô ấy nhăn mặt.
“Không phải việc của tôi. Tôi xin lỗi.”
“Không sao. Đó không phải là một bí mật gì – làm sao mà có chuyện bí mật ở chỗ này được chứ, phải không? Chỉ là nó… thực sự mới mẻ với tôi. Đó kiểu như là lỗi của cô,” cô ấy nói thêm, cười để chỉ ra rằng cô ấy đang trêu tôi.
Dù sao thì tôi cũng cảm thấy hơi tội lỗi rồi. Và hoang mang. “Tôi đã làm gì?” “Chẳng có gì,” cô ấy trấn an tôi. “Chỉ là…phản ứng của Wes vói cô làm tôi ngạc nhiên. Tôi đã không biết anh ấy là người sâu sắc đến thế. Tôi thực sự chưa bao giờ để ý đến anh ấy trước đó. Ồ, chà. Anh ấy quá trẻ đối với tôi, nhưng ở đây thì điều đó có ý nghĩa gì chứ?” Cô ấy lại cười. “Cuộc sống và tình yêu mới kì lạ làm sao. Tôi đã không mong chờ điều đó.”
“Phải. Chuyện xảy ra cũng hơi buồn cười,” Ian đồng ý. Tôi đã không nghe thấy anh trở lại. Anh quăng cánh tay quanh vai tôi. “Dù sao cũng rất tuyệt. Cô cũng biết Wes đã mê mệt cô kể từ khi cậu ta tới đây rồi, đúng không?”
“Anh ấy cũng nói thế. Tôi không để ý lắm.”
Ian cười lớn. “Vậy thì cô là người duy nhất. Thế nào, Wanda, một đấu một trong khi chúng ta chờ đợi nhé?”
Tôi có thể cảm nhận được sự háo hức không lời của Melanie. “Okay.”
Anh để cho tôi có bóng trước, lùi lại, trấn thủ khu vực gôn. Cú sút đầu tiên của tôi lọt giữa anh và cột gôn, ghi bàn. Tôi lao theo anh khi anh sút bóng, và đoạt lại bóng. Tôi lại ghi bàn.
Anh ta đang để cho chúng ta thắng, Mel càu nhàu.
“Thôi nào, Ian. Chơi đi.”
“Đang chơi mà.”
Bảo anh ta là anh ta chơi như con gái.
“Chơi như con gái.”
Anh cười lớn, và tôi đẩy được quả bóng xa khỏi anh lần nữa. Câu trêu chọc vẫn chưa đủ. Lúc đó tôi được truyền cảm hứng, và tôi sút bóng qua gôn của anh, đoán rằng đây có thể là lần cuối cùng tôi làm được thế.
Mel phản đối. Tôi không thích ý đó.
Nhưng tôi cá là nó hiệu quả.
Tôi đưa bóng trở lại giữa sân. “Anh thắng, và anh có thể ngủ trong phòng em trong khi họ chưa về.” Tôi cần một đêm an giấc.
“Người đầu tiên ghi mười bàn.” Với một tiếng gừ, anh sút bóng qua tôi mạnh đến nỗi nó bật lại từ bức tường xa tít, vô hình ở đằng sau cột gôn của tôi và trở lại chỗ chúng tôi.
Tôi nhìn vào Lily. “Chệch xa không?” “Không, theo tôi thì nó chính tâm.”
“Một – ba,” Ian tuyên bố.
Anh chỉ mất mười lăm phút để thắng, nhưng ít nhất tôi đã phải làm việc thực sự. Tôi thậm chí còn cố ghi được một bàn nữa, khiến tôi rất tự hào. Tôi hít lấy hít để không khí khi anh cướp được bóng từ tôi và sút nó qua gôn của tôi lần cuối cùng.
Anh không hề thở dốc. “Mười – bốn, anh thắng.”
“Chơi hay lắm,” tôi thở hắt ra.
“Mệt à?” anh hỏi, giọng vô tội của anh có hơi quá. Đang đùa. Anh vươn nguời. “Anh nghĩ anh cũng sẵn sàng đi ngủ rồi.” Anh liếc mắt một cách kịch cỡm.
Tôi nhăn mặt.
“A, Mel, cô biết là tôi chỉ đùa thôi. Ngoan nào.”
Lily nhìn chúng tôi, tò mò.
“Melanie của Jared phản đối tôi,” Ian bảo cô ấy, nháy mắt.
Cặp lông mày của cô ấy nhướn lên. “Thật… thú vị.”
“Tôi tự hỏi sao Wes đi lâu vậy?” Ian lẩm bẩm, không để ý lắm đến phản ứng của Lily. “Chúng ta có nên đi xem sao không? Tôi cần chút nước.”
“Cả em nữa.” tôi đồng ý.
“Mang một ít về nhé.” Lily không động đậy từ chỗ cô ấy đang nửa nằm nửa ngồi trên sàn.
Khi chúng tôi đi vào đường hầm hẹp, Ian khẽ quàng tay quanh eo tôi.
“Em biết không,” anh nói, “thật không công bằng chút nào khi Melanie làm cho em phải chịu đựng lúc cô ấy điên tiết với anh.”
“Từ khi nào con người công bằng thế?”
“Thông minh.”
“Hơn nữa, cô ấy sẽ rất mừng được khiến anh phải chịu đựng, nếu em để cô ấy làm.”
Anh cười lớn. “Chuyện của Wes và Lily thật tốt, em nghĩ vậy không?” anh nói.
“Có. Dường như cả hai người đều rất hạnh phúc. Em thích thế.”
“Anh cũng thích. Wes cuối cùng cũng có được cô gái. Khiến cho anh có thêm hi vọng.” Anh nháy mắt với tôi. “Em có nghĩ là Melanie sẽ khiến em cực kì khó chịu nếu anh sắp sửa hôn em bây giờ không?”
Tôi cứng người một giây, rồi hít một hơi thở sâu. “Có thể.”
Ồ, có chứ.
“Chắc chắn.”
Ian thở dài.
Cùng lúc đó chúng tôi nghe thấy Wes đang la hét. Giọng của cậu ta tới từ cuối đường hầm, mỗi lúc mỗi gần hơn.
“Họ đã về! Wanda, họ đã về!” (Khổ thân anh Ian chưa, bị hụt cơ hội… J)
Tôi mất không đến một giây để hiểu ra, rồi phi như bay. Đằng sau tôi, Ian lẩm bẩm cái gì đó về chuyện lãng phí nỗ lực.
Tôi gần như đâm bổ vào Wes. “Ở đâu?” tôi hít thở.
“Trong quảng trường.”
Và tôi lại chạy đi. Tôi lao vào trong căn hầm vườn lớn với đôi mắt đã mở to tìm kiếm. Không khó để thấy họ. Jamie đang đứng trước một nhóm người gần cửa vào đường hầm phía nam.
“Hey, Wanda!” nó la lên, vẫy tay.
Trudy giữ cánh tay nó lại khi tôi chạy quanh rìa cánh đồng, như thể bà đang giữ nó khỏi chạy đi để gặp tôi.
Tôi tóm lấy hai vai nó bằng cả hai tay và kéo nó vào với tôi. “Ôi, Jamie!”
“Chị nhớ em không?”
“Một chút xíu xìu xiu thôi. Mọi người đâu cả rồi? Mọi người đều về nhà chứ? Mọi người đều ổn chứ?” Ngoài Jamie, Trudy là người duy nhất ở đây trở về sau chuyến trộm. Mọi người khác trong đám đông nhỏ này – Lucina, Ruth Ann, Kyle, Travis, Violetta, Reid – đều đang chào đón họ về nhà.
“Mọi người đều trở về và an toàn,” Trudy trấn an tôi. Đôi mắt tôi quét qua căn hầm lớn. “Họ đâu rồi?”
“Ừ… đang rửa ráy, cất đồ…”
Tôi muốn đề nghị giúp đỡ - bất kì điều gì có thể mang tôi tới chỗ Jared để cho tôi có thể tận mắt nhìn thấy anh vẫn an toàn – nhưng tôi biết mình không được phép nhìn thấy chỗ cất thực phẩm.
“Trông em như là cần tắm rồi đấy,” tôi bảo Jamie, gạt gạt mớ tóc bẩn thỉu, xoắn xuýt của nó mà không thả nó ra.
“Thằng bé nên đi nằm,” Trudy nói.
“Bác Trudy,” Jamie lẩm bẩm, ném cho bà cái nhìn tăm tối.
Trudy liếc nhanh về phía tôi, rồi nhìn đi chỗ khác.
“Nằm…?” tôi nhìn đăm đăm vào Jamie, lùi lại để nhìn nó rõ hơn. Trông nó không có vẻ mệt mỏi – đôi mắt sáng, má ửng hồng dưới lớp da rám nắng. Mắt tôi đảo khắp người nó rồi dừng lại ở bên chân phải của nó.
Có một lỗ thủng lam nham trên quần jean của nó chỉ cách đầu gối vài inch. Lớp vải quanh cái lỗ có màu nâu đỏ đậm, và cái màu sắc không lành đó trải dài thành một vệt suốt tới tận ống quần.
Máu, Melanie kinh hoàng nhận ra.
“Jamie! Chuyện gì đã xảy ra?”
“Cám ơn nhá, bác Trudy.”
“Không sớm thì muộn cô bé cũng nhận ra thôi. Thôi nào, bọn bác sẽ nói chuyện trong khi cháu ngủ.”
Trudy đặt cánh tay dưới cánh tay nó và giúp nó nhảy lò cò về phía trước từng bước một, giữ trọng lượng nó trên chân trái.
“Jamie, kể cho chị biết chuyện gì đã xảy ra!” tôi vòng cánh tay quanh người nó từ phía bên kia, cố mang càng nhiều sức nặng của nó càng tôi.
“Chuyện đó thực sự ngu ngốc. Và hoàn toàn là lỗi tại em. Và nó có thể xảy ra cả ở đây.”
“Kể đi.”
Nó thở dài. “Em trượt chân trong lúc đang cầm con dao trên tay.”
Tôi rùng mình. “Chúng ta không nên đưa em đi đường khác à? Em cần gặp Doc.” “Đó là nơi em vừa ra khỏi. Đó là chỗ chúng em tới đầu tiên.”
“Doc nói sao?”
“Ổn cả. Anh ấy đã rửa và băng bó vết thương và bảo em đi nằm.”
“Và em đã đi bộ suốt cả quãng đường đó hả? Tại sao em không ở lại bệnh viện?”
Jamie làm mặt hề và liếc xuống Trudy, như là nó đang tìm kiếm câu trả lời vậy.
“Jamie sẽ thấy thoải mái hơn trên giường nó,” bà gợi ý.
“Phải rồi,” nó đồng ý ngay. “Ai mà muốn nằm trên một trong những cái cáng kinh khủng đó chứ?”
Tôi nhìn vào họ rồi nhìn ra sau tôi. Đám đông đã bỏ đi. Tôi có thể nghe thấy những giọng nói của họ vẳng lại từ hành lang phía nam.
Tất cả chuyện đó là gì thế? Melanie cảnh giác hỏi.
Tôi chợt nhận ra rằng Trudy là một người nói dối giỏi hơn tôi rất nhiều. Khi bà nói rằng những người khác trong chuyến đi trộm đang cất đồ và rửa ráy, có một chút xíu giả dối trong giọng của bà. Tôi nghĩ tôi nhớ mắt bà đã đánh về phía bên phải, về phía đường hầm đó.
“Hey, nhóc! Hey, Trudy!” Ian đã bắt kịp chúng tôi.
“Chào, Ian,” họ chào anh cùng lúc.
“Có chuyện gì ở đây thế?”
“Ngã lên con dao,” Jamie càu nhàu, gục đầu xuống.
Ian cười.
“Em không nghĩ chuyện đó buồn cười,” tôi bảo anh, giọng căng thẳng. Melanie, điên tiết vì nỗi lo lắng trong đầu tôi, tưởng tượng đến việc tát anh. Tôi lờ cô ấy đi.
“Có thể xảy ra với bất kì ai,” Ian nói, đấm nhẹ một cú lên cánh tay Jamie.
“Đúng rồi,” Jamie hùa theo.
“Mọi người đâu cả rồi?”
Tôi nhìn Trudy ở khoé mắt khi bà trả lời anh.
“Họ, ừ, có vài việc dỡ đồ phải làm.” Lần này mắt bà đánh về phía đường hầm phía nam một cách cố tình, và biểu hiện của Ian cứng lại, trở nên giận dữ trong vòng nửa giây. Rồi Trudy liếc lại tôi và bắt gặp tôi đang nhìn.
Làm họ phân tâm đi, Melanie thì thầm.
Tôi nhìn nhanh xuống Jamie.
“Em đói không?” tôi hỏi nó.
“Có.”
“Khi nào em không đói hả?” Ian đùa. Mặt anh lại thư giãn. Anh giỏi giả vờ hơn cả Trudy.
Khi chúng tôi tới phòng mình, Jamie khoan khoái sụp xuống cái đệm to.
“Em chắc là em ổn chứ?” Tôi kiểm tra.
“Không có gì đâu. Thật đấy. Doc nói em sẽ khoẻ lại trong vài ngày nữa.”
Tôi gật đầu, mặc dù không bị thuyết phục lắm.
“Bác đi rửa ráy đây,” Trudy lẩm bẩm khi bà đi ra.
Ian dựa người vào tường, chẳng đi đâu hết.
Cúi mặt xuống khi cô nói dối, Melanie gợi ý.
“Ian à?” Tôi nhìn đăm đăm một cách cố ý vào cái chân máu me của Jamie. “Anh có phiền đi lấy giùm tụi em ít thức ăn không? Em cũng đói.”
“Được đấy. Lấy gì ngon ngon cho bọn em ấy.”
Tôi có thể cảm nhận đôi mắt của Ian trên người tôi, nhưng tôi không nhìn lên.
“Okay,” anh đồng ý. “Anh sẽ trở lại trong một giây.” Anh nhấn mạnh vào khoảng thời gian ngắn.
Tôi cứ giữ mắt nhìn xuống, như thể tôi đang kiểm tra vết thương, cho đến khi tôi nghe thấy tiếng bước chân anh nhạt đi.
“Chị không giận em đấy chứ?” Jamie hỏi.
“Tất nhiên là không.”
“Em biết chị không muốn em đi.”
“Giờ em đã an toàn; chuyện đó mới quan trọng.” Tôi vô thức vỗ vào cánh tay nó. Rồi tôi đứng dậy và để tóc tôi, giờ đã dài tới cằm, rủ xuống trước che khuất mặt tôi.
“Chị sẽ trở lại ngay – chị quên nói một chuyện với Ian.”
“Chuyện gì?” nó hỏi, bối rối vì giọng của tôi.
“Em ở một mình sẽ ổn chứ?”
“Tất nhiên rồi,” nó phản kháng, bị đánh lạc hướng.
Tôi cúi người ra ngoài qua tấm rèm trước khi nó có thể hỏi thêm điều gì.
Hành lang vắng tanh, Ian đã khuất khỏi tầm nhìn. Tôi phải nhanh lên. Tôi biết anh đã nghi ngờ rồi. Anh đã chú ý thấy tôi đã để ý đến sự kì cục của Trudy và lời giải thích chẳng đâu vào đâu. Anh sẽ không đi lâu.
Tôi bước thật nhanh, nhưng không chạy khi tôi đi qua quảng trường lớn. Cố tình, như là tôi đang làm một việc nhà gì đó. Chỉ có vài người ở đó – Reid, đang đi về phía con đường dẫn tới bồn tắm; Ruth Ann và Heidi, dừng lại bên hành lang phía đông, tán chuyện; Lily và Wes, quay lưng lại với tôi, tay trong tay. Không ai chú ý tới tôi. Tôi nhìn đăm đăm về phía trước như là đang không nhắm vào đường hầm phía nam, chỉ rẽ vào đó trong vài giây cuối cùng.
Ngay khi tôi ở trong hành lang tối như hũ nút, tôi tăng tốc, chạy dọc theo con đường quen thuộc.
Một bản năng nào đó nói với tôi đây là một sự lặp lại – cùng sự việc đã xảy ra lần cuối cùng Jared và những người khác trở về từ chuyến đi trộm, và tất cả mọi người đều buồn bã, và Doc say bí tỉ, và không ai trả lời các câu hỏi của tôi. Nó lại xảy ra lần nữa, bất kể là điều gì mà tôi không nên biết đó. Điều mà tôi đã không muốn biết, theo lời Ian. Tôi cảm thấy da gà nổi lên trên cổ mình. Có lẽ tôi đã không muốn biết.
Có, cô có muốn. Cả hai chúng ta đều muốn.
Tôi sợ.
Tôi cũng sợ.
Tôi chạy khẽ hết sức có thể trong đường hầm tối đen.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.