Chương 112: Giết người diệt khẩu
Hạ Y
10/04/2024
Trở về phòng, Mạch Tiểu Khê hiểu rõ, bước tiếp theo mình cần phải làm gì để có thể vạch mặt toàn bộ những âm mưu giả dối mà Dật Hi cùng đám người Tây Tạng đang âm mưu tiến hành.
Tuy nhiên, nàng cũng vô cùng lo lắng cho an nguy của An Dung. Nếu chẳng may để xảy ra sơ suất, Dật Hi chắc chắn sẽ không để yên cho nàng ta.
Cộc…cộc…cộc…
Cánh cửa vừa mở, người ở bên ngoài không ai khác chính là Phương Bành Hạc.
Chưa để nàng nói thêm bất cứ điều gì, hắn xoay người đóng sầm cửa lại, đoạn kéo nàng vào sâu bên trong góc phòng.
– Huynh làm trò gì vậy? Lại còn giở thần giở quỷ ở đây!
Phương Bành Hạc không trả lời nàng ngay.
Hắn nhếch miệng đáp:
– Cô muốn lật tẩy bộ mặt thật của Dật Hi hoàng hậu?
Mạch Tiểu Khê tròn xoe mắt. Nàng không thể ngờ Phương Bành Hạc cũng đã phát hiện ra điểm này. Tuy hắn luôn tỏ ra hờ hững, không mảy may quan tâm hay chú ý đến nàng ta, nhưng dường như nhất cử nhất động của Dật Hi đều không thể qua mắt được hắn.
– Huynh… đã biết tất cả rồi hay sao?
Phương Bành Hạc gật nhẹ đầu, đoạn đắc ý nói:
– Có một chuyện này ta phải nói với cô, nếu cô đồng ý hợp tác, ta tin chắc cả hai chúng ta đều sẽ toại nguyện…
Thời gian một tháng tiếp tục trôi qua.
Thấm thoát, Mạch Cường Chân lên làm quan cũng đã được một khoảng thời gian dài.
Huynh ấy luôn bật tối tai tối mắt, ít có thời gian đến thăm Mạch Tiểu Khê, gần như ăn và ngủ đều ở tại công đường.
– Các người đã nghe thấy tin gì chưa?
Một nữ hầu vừa xắn tay áo dọn dẹp, vừa mải mê buôn chuyện với những người xung quanh:
– Hôm qua, ta được Tiết ma ma phân phó dọn dẹp cho ngự thiện phòng, có nghe lén được mấy phi tần thủ thỉ với nhau.
Lập tức, đám người hóng chuyện còn lại đều nhao nhao lên, hếch vai nhau hỏi dồn:
– Chuyện gì vậy Bái Nhiên? Lẽ nào nội bộ hậu cung lại xảy ra chuyện gì hay sao?
Bái Nhiên dựng chiếc chổi lên, làm bộ bí mật, hắng giọng vài tiếng rồi nói tiếp:
– Nghe nói hoàng thượng sắp nạp thêm phi tần.
Đám người còn lại khuôn mặt lập tức ỉu xìu, có kẻ còn buột miệng mắng:
– Hoàng thượng trăm thê bảy thiếp, đó là chuyện bình thường, có gì đáng nói chứ?
Bái Nhiên cũng không chịu thua, trừng mắt phản bác lại:
– Quan trọng cô nương may mắn được bệ hạ nạp phi là ai, phải không?
Mọi người cùng nhau nhao nhao lên. Quả thật, trong lòng họ đều tò mò không kém. Phi tần được hoàng thái hậu nạp vào cho hoàng thượng thì rất nhiều, nhưng kẻ mà được đích thân hoàng thượng chỉ định nạp phi thì đây là lần đầu tiên trong suốt gần ba mươi năm qua.
– Cô nói thẳng luôn đi, cứ úp úp mở mở như vậy làm chúng ta thêm bực bội đó!
Một người khác lên tiếng nói.
Bái Nhiên đắc ý nở nụ cười tự mãn, đoạn ung dung nói:
– Chính là Mạch Tiểu Khê, An Bình vương phi vài tháng trước!
…
Lần này, Phương Hàn Lãnh ngay khi hay tin cũng không quá tỏ ra bất ngờ. Mạch Tiểu Khê đã nói toàn bộ sự tình cho huynh ấy, do vậy chính bản thân Phương Hàn Lãnh cũng hết mực ủng hộ.
– Ả Mạch Tiểu Khê kia quả thực lăng loàn, hết làm vương phi của Phương Hàn Lãnh, giờ lại quyến rũ hoàng thượng để làm phi tần. Ta quả thật hết mực bội phục.
Dật Hi vừa thong thả ăn điểm tâm, vừa mở miệng ngọt ngào nói.
Tiểu Cửu chỉ im lặng cúi đầu bên cạnh, chủ tử nói câu nào đều nhất nhất tán thành ngay câu đó.
– Tiểu Cửu à, muội hãy truyền chỉ của ta, cho gọi Mạch Tiểu Khê đến đây.
– Tuân lệnh nương nương!
Tiểu Cửu vâng nhẹ, nhanh chóng rời đi.
Khoảng độ vài khắc sau, Mạch Tiểu Khê đã ung dung bước tới, cúi đầu bái lễ:
– Tham kiến hoàng hậu nương nương!
Dật Hi khẽ gật đầu, đoạn đưa mắt ra hiệu cho Tiểu Cửu lui xuống.
Trong phòng lúc này chỉ còn lại mình hai người bọn họ, mỗi người đều mang những suy nghĩ, ý đồ khác nhau.
– Chúc mừng Tiểu Khê, chúng ta lại sắp trở thành người một nhà rồi!
Nàng chỉ cười không đáp, lảng sang chuyện khác.
– Hoàng hậu cho gọi thần tới đây là có chuyện gì cần sai bảo phải không?
– Ấy chết!
Nghe nàng nói, Dật Hi vội vàng phản bác.
– Ta chỉ muốn gọi cô đến đây để cùng tâm sự, chuyện trò. Cô xem này, chỉ trong vòng vài tháng, cô từ là An Bình vương phi, nay lại đến phi tần của hoàng thượng. Sự nỗ lực không ngừng này, quả là rất đáng để chúc mừng, phải không nào?
Mạch Tiểu Khê cười khẩy trong lòng.
Hàm ý này của nàng ta, thực sự nàng không dám nhận.
Mạch Tiểu Khê đi rồi, ánh mắt thân thiện của Dật Hi lập tức biến mất. Thay vào đó là sự chán ghét đến căm phẫn.
Nàng ta thừa biết mối quan hệ giữa Mạch Tiểu Khê và Phương Bành Hạc không phải là điều đơn giản. Ngay trong ngày Dật Hi được sắc phong hoàng hậu, hắn còn ngang nhiên cùng Mạch Tiểu Khê tình tứ trong căn phòng tân hôn, để mặc Dật Hi ê chề, nhục nhã dưới mưa.
Mối căm thù này, đừng hòng nàng ta chấp nguyện mà bỏ qua một cách dễ dàng…
Bóng tối buông xuống, một bóng người cao lớn lặng lẽ bước đi trong màn đêm.
Giữa tiếng gió heo hút, lạnh lẽo, thanh kiếm sắc nhọn của y kéo lê trên nền đất, tạo thành âm thanh sàn sạt nghe rất chói tai.
Một vài giọt máu đỏ tươi, chưa kịp khô, nhẹ nhàng trôi theo lưỡi kiếm, nhỏ tong tong xuống dưới đất.
…
Tuy nhiên, nàng cũng vô cùng lo lắng cho an nguy của An Dung. Nếu chẳng may để xảy ra sơ suất, Dật Hi chắc chắn sẽ không để yên cho nàng ta.
Cộc…cộc…cộc…
Cánh cửa vừa mở, người ở bên ngoài không ai khác chính là Phương Bành Hạc.
Chưa để nàng nói thêm bất cứ điều gì, hắn xoay người đóng sầm cửa lại, đoạn kéo nàng vào sâu bên trong góc phòng.
– Huynh làm trò gì vậy? Lại còn giở thần giở quỷ ở đây!
Phương Bành Hạc không trả lời nàng ngay.
Hắn nhếch miệng đáp:
– Cô muốn lật tẩy bộ mặt thật của Dật Hi hoàng hậu?
Mạch Tiểu Khê tròn xoe mắt. Nàng không thể ngờ Phương Bành Hạc cũng đã phát hiện ra điểm này. Tuy hắn luôn tỏ ra hờ hững, không mảy may quan tâm hay chú ý đến nàng ta, nhưng dường như nhất cử nhất động của Dật Hi đều không thể qua mắt được hắn.
– Huynh… đã biết tất cả rồi hay sao?
Phương Bành Hạc gật nhẹ đầu, đoạn đắc ý nói:
– Có một chuyện này ta phải nói với cô, nếu cô đồng ý hợp tác, ta tin chắc cả hai chúng ta đều sẽ toại nguyện…
Thời gian một tháng tiếp tục trôi qua.
Thấm thoát, Mạch Cường Chân lên làm quan cũng đã được một khoảng thời gian dài.
Huynh ấy luôn bật tối tai tối mắt, ít có thời gian đến thăm Mạch Tiểu Khê, gần như ăn và ngủ đều ở tại công đường.
– Các người đã nghe thấy tin gì chưa?
Một nữ hầu vừa xắn tay áo dọn dẹp, vừa mải mê buôn chuyện với những người xung quanh:
– Hôm qua, ta được Tiết ma ma phân phó dọn dẹp cho ngự thiện phòng, có nghe lén được mấy phi tần thủ thỉ với nhau.
Lập tức, đám người hóng chuyện còn lại đều nhao nhao lên, hếch vai nhau hỏi dồn:
– Chuyện gì vậy Bái Nhiên? Lẽ nào nội bộ hậu cung lại xảy ra chuyện gì hay sao?
Bái Nhiên dựng chiếc chổi lên, làm bộ bí mật, hắng giọng vài tiếng rồi nói tiếp:
– Nghe nói hoàng thượng sắp nạp thêm phi tần.
Đám người còn lại khuôn mặt lập tức ỉu xìu, có kẻ còn buột miệng mắng:
– Hoàng thượng trăm thê bảy thiếp, đó là chuyện bình thường, có gì đáng nói chứ?
Bái Nhiên cũng không chịu thua, trừng mắt phản bác lại:
– Quan trọng cô nương may mắn được bệ hạ nạp phi là ai, phải không?
Mọi người cùng nhau nhao nhao lên. Quả thật, trong lòng họ đều tò mò không kém. Phi tần được hoàng thái hậu nạp vào cho hoàng thượng thì rất nhiều, nhưng kẻ mà được đích thân hoàng thượng chỉ định nạp phi thì đây là lần đầu tiên trong suốt gần ba mươi năm qua.
– Cô nói thẳng luôn đi, cứ úp úp mở mở như vậy làm chúng ta thêm bực bội đó!
Một người khác lên tiếng nói.
Bái Nhiên đắc ý nở nụ cười tự mãn, đoạn ung dung nói:
– Chính là Mạch Tiểu Khê, An Bình vương phi vài tháng trước!
…
Lần này, Phương Hàn Lãnh ngay khi hay tin cũng không quá tỏ ra bất ngờ. Mạch Tiểu Khê đã nói toàn bộ sự tình cho huynh ấy, do vậy chính bản thân Phương Hàn Lãnh cũng hết mực ủng hộ.
– Ả Mạch Tiểu Khê kia quả thực lăng loàn, hết làm vương phi của Phương Hàn Lãnh, giờ lại quyến rũ hoàng thượng để làm phi tần. Ta quả thật hết mực bội phục.
Dật Hi vừa thong thả ăn điểm tâm, vừa mở miệng ngọt ngào nói.
Tiểu Cửu chỉ im lặng cúi đầu bên cạnh, chủ tử nói câu nào đều nhất nhất tán thành ngay câu đó.
– Tiểu Cửu à, muội hãy truyền chỉ của ta, cho gọi Mạch Tiểu Khê đến đây.
– Tuân lệnh nương nương!
Tiểu Cửu vâng nhẹ, nhanh chóng rời đi.
Khoảng độ vài khắc sau, Mạch Tiểu Khê đã ung dung bước tới, cúi đầu bái lễ:
– Tham kiến hoàng hậu nương nương!
Dật Hi khẽ gật đầu, đoạn đưa mắt ra hiệu cho Tiểu Cửu lui xuống.
Trong phòng lúc này chỉ còn lại mình hai người bọn họ, mỗi người đều mang những suy nghĩ, ý đồ khác nhau.
– Chúc mừng Tiểu Khê, chúng ta lại sắp trở thành người một nhà rồi!
Nàng chỉ cười không đáp, lảng sang chuyện khác.
– Hoàng hậu cho gọi thần tới đây là có chuyện gì cần sai bảo phải không?
– Ấy chết!
Nghe nàng nói, Dật Hi vội vàng phản bác.
– Ta chỉ muốn gọi cô đến đây để cùng tâm sự, chuyện trò. Cô xem này, chỉ trong vòng vài tháng, cô từ là An Bình vương phi, nay lại đến phi tần của hoàng thượng. Sự nỗ lực không ngừng này, quả là rất đáng để chúc mừng, phải không nào?
Mạch Tiểu Khê cười khẩy trong lòng.
Hàm ý này của nàng ta, thực sự nàng không dám nhận.
Mạch Tiểu Khê đi rồi, ánh mắt thân thiện của Dật Hi lập tức biến mất. Thay vào đó là sự chán ghét đến căm phẫn.
Nàng ta thừa biết mối quan hệ giữa Mạch Tiểu Khê và Phương Bành Hạc không phải là điều đơn giản. Ngay trong ngày Dật Hi được sắc phong hoàng hậu, hắn còn ngang nhiên cùng Mạch Tiểu Khê tình tứ trong căn phòng tân hôn, để mặc Dật Hi ê chề, nhục nhã dưới mưa.
Mối căm thù này, đừng hòng nàng ta chấp nguyện mà bỏ qua một cách dễ dàng…
Bóng tối buông xuống, một bóng người cao lớn lặng lẽ bước đi trong màn đêm.
Giữa tiếng gió heo hút, lạnh lẽo, thanh kiếm sắc nhọn của y kéo lê trên nền đất, tạo thành âm thanh sàn sạt nghe rất chói tai.
Một vài giọt máu đỏ tươi, chưa kịp khô, nhẹ nhàng trôi theo lưỡi kiếm, nhỏ tong tong xuống dưới đất.
…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.