Chương 111: Mưu sâu kế hiểm
Hạ Y
10/04/2024
Xoảng…!
Chén trà trên tay Mạch Tiểu Khê bất thình lình rơi mạnh xuống đất, lập tức vỡ vụn thành nhiều mảnh.
An Dung cũng không mấy bất ngờ trước hành động này của nàng, chỉ nhếch miệng nở nụ cười nhẹ.
– Sao vậy Mạch vương phi, cô không dám tin vào những điều ta vừa nói hay sao?
Mạch Tiểu Khê để mặc nước trà nhỏ cả xuống y phục, ngả người ra phía sau mà khẽ cười thầm:
– Cô nhầm rồi! Ta bất ngờ bởi vì suy đoán của ta đã chính xác.
An Dung nhướn mày, nhìn nàng bằng ánh mắt không thể tin nổi.
– Cái gì? Chẳng lẽ cô đã phát hiện ra bí mật này từ trước rồi hay sao?
– Phải. Tuy nhiên ta chưa có chứng cớ chứng minh suy đoán của mình là đúng. Cho đến ngày hôm nay, sau khi nghe cô nói rõ tường tận mọi chuyện, ta dám cá trăm phần trăm suy đoán này chính xác đến từng mi li mét.
Haha…!
An Dung bật cười sảng khoái.
Vị vương phi này, quả thực rất thú vị, giống hệt như lời đồn.
Chờ An Dung phi tần đi khỏi, Mạch Tiểu Khê lập tức đứng dậy, mở cửa bước về phía thư phòng của Phương Hàn Lãnh.
Phương Hàn Lãnh đang chăm chú tập luyện một vài chiêu thức võ công ở ngoài sân, thấy bóng dáng gấp gáp của Mạch Tiểu Khê liền vội thu kiếm lại, đưa tay vuốt nhẹ mồ hôi trên mắt, dịu dàng cất giọng hỏi:
– Tiểu Khê, sao trông nàng có vẻ hoảng loạn vậy?
Mạch Tiểu Khê không nói không rằng, kéo mạnh Phương Hàn Lãnh vào trong thư phòng, sau đó đóng rầm cửa lại.
– Hàn Lãnh à, thiếp có chuyện này muốn nói với chàng.
Nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Mạch Tiểu Khê, Phương Hàn Lãnh cũng thu ngay điệu cười tinh nghịch đang có, trầm giọng mà nói:
– Nàng, nàng đã phát hiện ra điều gì khả nghi sao?
– Chàng còn nhớ, đã có lần thiếp kể cho chàng về sự việc thiếp cải tranh thành nam, nhờ thế mà đã cứu được tính mạng của mẹ con cô gái Tiểu Uyển hay không?
Phương Hàn Lãnh gật đầu đồng ý.
Huynh ấy cũng đã nghe Mạch Tiểu Khê kể từ rất lâu, trên đường bán thuốc trở về, nàng đã cứu Tiểu Uyển thoát khỏi tay bọn lính buôn người dạo trước.
Nhưng rốt cuộc, hôm nay nàng đột ngột nhắc lại chuyện này, phải chăng sự việc hệ trọng lần này có liên quan tới hai mẹ con họ?
Không để Phương Hàn Lãnh đợi lâu, Mạch Tiểu Khê đáp lại ngay lập tức.
– Thiếp nghi ngờ Tiểu Uyển chính là Dật Hi hoàng hậu, mà Dật Hi hoàng hậu cũng chính là Tiểu Uyển.
Hai mắt Phương Hàn Lãnh trợn tròn cả lên, miệng tạm thời không thể khép lại được.
– Tiểu Khê, nàng có biết bản thân mình đang nói gì không? Nếu để người khác nghe thấy, chắc chắn nàng sẽ bị xử tội khi quân đấy, nàng có hiểu hay không?
Mạch Tiểu Khê vẫn gật đầu chắc nịch. Một khi nàng đã mở miệng nói ra bất cứ điều gì, nàng sẽ luôn luôn tự chịu toàn bộ trách nhiệm và hậu quả cho lời nói của mình.
Một lời này thốt lên, Mạch Tiểu Khê dường như cũng đã định hình được con đường mà bản thân mình chắc chắn phải làm gì tiếp theo.
– Thân phận của người, liệu chưa có kẻ nào hoài nghi chứ?
A Man Tung vừa cầm chiếc quạt nhỏ phe phẩy, vừa ngân giọng hỏi.
Dật Hi cúi đầu xác nhận, đoạn nhếch miệng nói:
– Sư phụ à, đến khi nào chúng ta mới bắt đầu thực hiện theo kế hoạch đây?
Động tác quạt của A Man Tung càng lúc càng trở nên nhanh mạnh hơn, đôi mắt nhăn nheo của ông ta thêm thâm hiểm khó lường.
– Nội bộ triều đình Tây Tạng ta đã bố trí xong xuôi hết thảy. Chỉ còn phía bên này nữa, nếu ổn thỏa chúng ta có thể thực hiện màn sát phạt bất cứ lúc nào.
– Thế nhưng, gã Phương Bành Hạc này vô cùng xảo trá. Mặc dù con đã tìm đủ mọi cách câu dẫn hắn nhưng đều thất bại thảm hại. Sư phụ, có vẻ hắn lãnh cảm với đàn bà.
Dật Hi bực bội lên tiếng tố cáo. Có lần, vì muốn được Phương Bành Hạc thị tẩm, nàng ta đã bạo gan bỏ thêm một chút hồi xuân hoa vào trong thức ăn của Phương Bành Hạc. Tuy nhiên, ngay cả khi hắn đã ăn sạch chỗ thức ăn đó nhưng cơ thể vẫn hoàn toàn không có dấu hiệu thèm khát dữ dội.
Bởi vậy, quyến rũ cũng không được, bỏ thuốc cũng không xong, Dật Hi thực sự đã rơi vào trạng thái bế tắc hoàn toàn.
Tuy nhiên, A Man Tung là ai cơ chứ?
Ông ta đường đường là phiến quân gia ẩn náu trong Tịch Quốc, mưu mô xảo quyệt thâm sâu khó lường. Bởi vậy, trong đầu A Man Tung lập tức nảy ra một kế hoạch.
Xem chừng lần này, phần trăm chiến thắng ắt sẽ chiếm ưu thế!
A Man Tung quay sang nhìn Dật Hi, nở nụ cười gian xảo, gật gù thấp giọng nói:
– Đầu tháng tới, Phương Bành Hạc sẽ tổ chức đại hội yến tiệc cầu mưa. Nhân cơ hội đó, chúng ta sẽ…
…
Mạch Tiểu Khê vừa hay bước trở về phòng thì gặp Phương Bành Hạc. Hắn lúc này vẫn còn mặc trường bào, đang cùng Triệu công công đi tản mát ngoài cung.
“Oan gia ngõ hẹp!”
Mạch Tiểu Khê hừ lạnh, lập tức xoay người rời đi.
– Người phụ nữ kia là muốn tránh mặt ta?
Phương Bành Hạc bày ra bộ mặt ngu ngốc đến đáng sợ, thắc mắc hỏi Triệu công công, nhưng ánh mắt vẫn dính chặt vào bóng lưng của nàng không rời.
Triệu công công tủm tỉm cười thầm trong lòng.
Hoàng thượng của ông, cuối cùng cũng đã trưởng thành thêm một chút…
Chén trà trên tay Mạch Tiểu Khê bất thình lình rơi mạnh xuống đất, lập tức vỡ vụn thành nhiều mảnh.
An Dung cũng không mấy bất ngờ trước hành động này của nàng, chỉ nhếch miệng nở nụ cười nhẹ.
– Sao vậy Mạch vương phi, cô không dám tin vào những điều ta vừa nói hay sao?
Mạch Tiểu Khê để mặc nước trà nhỏ cả xuống y phục, ngả người ra phía sau mà khẽ cười thầm:
– Cô nhầm rồi! Ta bất ngờ bởi vì suy đoán của ta đã chính xác.
An Dung nhướn mày, nhìn nàng bằng ánh mắt không thể tin nổi.
– Cái gì? Chẳng lẽ cô đã phát hiện ra bí mật này từ trước rồi hay sao?
– Phải. Tuy nhiên ta chưa có chứng cớ chứng minh suy đoán của mình là đúng. Cho đến ngày hôm nay, sau khi nghe cô nói rõ tường tận mọi chuyện, ta dám cá trăm phần trăm suy đoán này chính xác đến từng mi li mét.
Haha…!
An Dung bật cười sảng khoái.
Vị vương phi này, quả thực rất thú vị, giống hệt như lời đồn.
Chờ An Dung phi tần đi khỏi, Mạch Tiểu Khê lập tức đứng dậy, mở cửa bước về phía thư phòng của Phương Hàn Lãnh.
Phương Hàn Lãnh đang chăm chú tập luyện một vài chiêu thức võ công ở ngoài sân, thấy bóng dáng gấp gáp của Mạch Tiểu Khê liền vội thu kiếm lại, đưa tay vuốt nhẹ mồ hôi trên mắt, dịu dàng cất giọng hỏi:
– Tiểu Khê, sao trông nàng có vẻ hoảng loạn vậy?
Mạch Tiểu Khê không nói không rằng, kéo mạnh Phương Hàn Lãnh vào trong thư phòng, sau đó đóng rầm cửa lại.
– Hàn Lãnh à, thiếp có chuyện này muốn nói với chàng.
Nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Mạch Tiểu Khê, Phương Hàn Lãnh cũng thu ngay điệu cười tinh nghịch đang có, trầm giọng mà nói:
– Nàng, nàng đã phát hiện ra điều gì khả nghi sao?
– Chàng còn nhớ, đã có lần thiếp kể cho chàng về sự việc thiếp cải tranh thành nam, nhờ thế mà đã cứu được tính mạng của mẹ con cô gái Tiểu Uyển hay không?
Phương Hàn Lãnh gật đầu đồng ý.
Huynh ấy cũng đã nghe Mạch Tiểu Khê kể từ rất lâu, trên đường bán thuốc trở về, nàng đã cứu Tiểu Uyển thoát khỏi tay bọn lính buôn người dạo trước.
Nhưng rốt cuộc, hôm nay nàng đột ngột nhắc lại chuyện này, phải chăng sự việc hệ trọng lần này có liên quan tới hai mẹ con họ?
Không để Phương Hàn Lãnh đợi lâu, Mạch Tiểu Khê đáp lại ngay lập tức.
– Thiếp nghi ngờ Tiểu Uyển chính là Dật Hi hoàng hậu, mà Dật Hi hoàng hậu cũng chính là Tiểu Uyển.
Hai mắt Phương Hàn Lãnh trợn tròn cả lên, miệng tạm thời không thể khép lại được.
– Tiểu Khê, nàng có biết bản thân mình đang nói gì không? Nếu để người khác nghe thấy, chắc chắn nàng sẽ bị xử tội khi quân đấy, nàng có hiểu hay không?
Mạch Tiểu Khê vẫn gật đầu chắc nịch. Một khi nàng đã mở miệng nói ra bất cứ điều gì, nàng sẽ luôn luôn tự chịu toàn bộ trách nhiệm và hậu quả cho lời nói của mình.
Một lời này thốt lên, Mạch Tiểu Khê dường như cũng đã định hình được con đường mà bản thân mình chắc chắn phải làm gì tiếp theo.
– Thân phận của người, liệu chưa có kẻ nào hoài nghi chứ?
A Man Tung vừa cầm chiếc quạt nhỏ phe phẩy, vừa ngân giọng hỏi.
Dật Hi cúi đầu xác nhận, đoạn nhếch miệng nói:
– Sư phụ à, đến khi nào chúng ta mới bắt đầu thực hiện theo kế hoạch đây?
Động tác quạt của A Man Tung càng lúc càng trở nên nhanh mạnh hơn, đôi mắt nhăn nheo của ông ta thêm thâm hiểm khó lường.
– Nội bộ triều đình Tây Tạng ta đã bố trí xong xuôi hết thảy. Chỉ còn phía bên này nữa, nếu ổn thỏa chúng ta có thể thực hiện màn sát phạt bất cứ lúc nào.
– Thế nhưng, gã Phương Bành Hạc này vô cùng xảo trá. Mặc dù con đã tìm đủ mọi cách câu dẫn hắn nhưng đều thất bại thảm hại. Sư phụ, có vẻ hắn lãnh cảm với đàn bà.
Dật Hi bực bội lên tiếng tố cáo. Có lần, vì muốn được Phương Bành Hạc thị tẩm, nàng ta đã bạo gan bỏ thêm một chút hồi xuân hoa vào trong thức ăn của Phương Bành Hạc. Tuy nhiên, ngay cả khi hắn đã ăn sạch chỗ thức ăn đó nhưng cơ thể vẫn hoàn toàn không có dấu hiệu thèm khát dữ dội.
Bởi vậy, quyến rũ cũng không được, bỏ thuốc cũng không xong, Dật Hi thực sự đã rơi vào trạng thái bế tắc hoàn toàn.
Tuy nhiên, A Man Tung là ai cơ chứ?
Ông ta đường đường là phiến quân gia ẩn náu trong Tịch Quốc, mưu mô xảo quyệt thâm sâu khó lường. Bởi vậy, trong đầu A Man Tung lập tức nảy ra một kế hoạch.
Xem chừng lần này, phần trăm chiến thắng ắt sẽ chiếm ưu thế!
A Man Tung quay sang nhìn Dật Hi, nở nụ cười gian xảo, gật gù thấp giọng nói:
– Đầu tháng tới, Phương Bành Hạc sẽ tổ chức đại hội yến tiệc cầu mưa. Nhân cơ hội đó, chúng ta sẽ…
…
Mạch Tiểu Khê vừa hay bước trở về phòng thì gặp Phương Bành Hạc. Hắn lúc này vẫn còn mặc trường bào, đang cùng Triệu công công đi tản mát ngoài cung.
“Oan gia ngõ hẹp!”
Mạch Tiểu Khê hừ lạnh, lập tức xoay người rời đi.
– Người phụ nữ kia là muốn tránh mặt ta?
Phương Bành Hạc bày ra bộ mặt ngu ngốc đến đáng sợ, thắc mắc hỏi Triệu công công, nhưng ánh mắt vẫn dính chặt vào bóng lưng của nàng không rời.
Triệu công công tủm tỉm cười thầm trong lòng.
Hoàng thượng của ông, cuối cùng cũng đã trưởng thành thêm một chút…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.