Chương 65: - Kết: Bến đỗ bình yên
Âu Phương Tuyết Hi
04/01/2021
Sau khi anh cầu hôn nó là một chuỗi ngày vô cùng bận rộn vì phải chuẩn bị cho đám cưới. Nó bận đến mức tạm thời hoãn lại việc ở công ty, tập trung cho đám cưới của mình. Trang phục cưới của nó và anh là do chính tay nó thiết kế, ý nghĩa hơn rất nhiều các bộ lễ phục khác. Ngoài trang phục, nó và anh còn phải thống nhất khách mời, địa điểm, chương trình, trang trí,… ti tỉ các thứ phải giải quyết.
Nó và ăn đã thống nhất thay lễ ăn hỏi bình thường bằng tiệc ăn uống giữa gia đình và bạn bè. Một phần vì bố mẹ nó và anh cũng không phải người quá truyền thống, một phần vì nó muốn dành nhiều thời gian cho người thân hơn là những lễ nghi phức tạp. Buổi lễ diễn ra vô cũng suôn sẻ dưới sự chứng kiến của bạn bè nó, các nhân viên ở công ty cùng một số người nó quen được khi còn ở Mỹ. Christina cũng trở về để tham dự đám cưới của nó, lâu ngày không gặp, nó thực sự rất nhớ chị ấy.
Có thể nói, bộ ảnh cưới là thứ nó tâm đắc nhất. Toàn bộ trang phục nó và anh mặc đều do chính tay nó thiết kế. Địa điểm chụp ảnh cưới của nó và anh hoàn toàn ở các nước châu Âu – châu lục mà nó chưa từng được đặt chân đến. Thực ra cũng không mất nhiều thời gian lắm, nó và anh chỉ đi “sương sương” 5 nước gồm Đức, Anh, Pháp, Ý và Hà Lan ấy mà. Đúng là bộ ảnh cưới có một không hai, ai nhìn vào cùng phải ngỡ ngàng. Vậy là trước khi chính thức lấy chồng, nó cũng có một chuyến du lịch đúng nghĩa rồi.
Chỉ ngay ngày mai thôi, nó sẽ là cô dâu, cô dâu đẹp nhất của anh. Đêm trước lễ cưới, nó về nhà ngủ với mẹ, đuổi bố ra phòng khác. Thôi thì con gái sắp gả đi rồi, ít ra cũng phải được ôm mẹ cho đã chứ.
\- Ngày mai con gái mẹ thành vợ người ta rồi đấy, thời gian trôi qua nhanh thật. \_ Mẹ cầm lấy tay nó.
\- Có gả đi thì vẫn là con của mẹ mà. \_ Nó ôm lấy mẹ.
\- Con hãy nhớ, dù có chuyện gì thì vẫn có bố mẹ ở đây. Khi nào thấy mệt mỏi hãy về nhà, lúc nào bố mẹ cũng mở cửa đợi con.
\- Mẹ…
Cả mẹ và nó đều rơi nước mắt rồi thiếp đi lúc nào không hay.
Sáng hôm sau, nó phải thức dậy từ 4 giờ sáng để trang điểm, làm tóc… nữa. Lan Anh với Thuỳ My cũng đến để phụ giúp nó. Quên nữa, phù dâu của nó hôm nay chính là Candy, cô bé ngủ ở nhà nó từ tối hôm qua để chuẩn bị sớm.
Tham gia không biết bao nhiêu buổi lễ lớn nhưng không hiểu sao hôm nay khi vừa thức dậy là tim nó đã đập thình thịch rồi. Hồi hộp trước hôn nhân sao, ôi thật sự… Quá trình trang điểm và làm tóc mất khá nhiều thời gian nên ngồi im cũng chán. Mặt vẫn để chuyên viên trang điểm, tóc cũng để họ xử lý, nó ngồi mà tay thoăn thoắt tết tóc cho Candy. Hôm nay nhà nó ai cũng xinh cả, xinh nhất thì chắc là nó rồi…
\- Nhìn chị với chị Lan Anh mà em muốn lấy chồng quá. \_ Thuỳ My nói.
\- Thế đã có ai rước chưa? \_ Lan Anh hỏi.
\- Tấm thân này vẫn còn trong trắng chưa trải sự đời, tạm thời không để ý ai… Nói chung là Ế chị ạ. \_ Thuỳ My nói khiến ai cũng phải phì cười.
Sau khi trang điểm và làm tóc xong xuôi, nó đi thay chiếc váy cưới do chính tay mình thiết kế. Tự thiết kế có khác, tinh tế đến từng chi tiết, tóm lại là đẹp. Trông nó hôm nay như một cô công chúa bước ra từ chuyện cổ tích vậy. Con gái ai cũng mong muốn mình sẽ trông thật đẹp trong đám cưới. Dù sao thì ngày này chỉ diễn ra một lần trong đời mà thôi…
Chẳng mấy chốc thì nhà anh cũng đến. Sau một số nghi thức bắt buộc thì anh lên phòng đón nó xuống. Eo ơi, anh đẹp trai thật sự ấy… Mặc dù đã ngắm anh không biết bao nhiêu lần nhưng nó không thể kiềm chế nổi sự phấn khích khi nhìn thấy hình ảnh này của anh. Bộ vest trắng lịch lãm cùng giày da, tóc được vuốt keo gọn gàng, trên tay anh cầm bó hoa cưới tươi cười nhìn nó.
\- Cô nương đã sẵn sàng theo bạch mã hoàng tử về dinh chưa? \_ Anh đưa tay ra trước mặt nó.
\- Bạch mã hoàng tử này rất đẹp trai a, cô nương nguyện ý theo cùng. Đi thôi. \_ Nó cầm tay anh, cười thật tươi rồi cùng xuống nhà.
Khoảnh khắc nó xuất hiện cũng là lúc mọi ánh nhìn tập trung về phía nó và anh.
\- Quả là Alina, em ấy đẹp quá. \_ Christina nói với Thành Phong.
\- Em cũng đẹp mà. \_ Thành Phong cười nhẹ. \(Câu chuyện về Thành Phong và Christina xin để đến ngoại truyện sẽ bật mí\)
\- Sao bạn tôi lại xinh thế này, thật là muốn bỏ chồng đi theo An Hạ mà. \_ Lan Anh nói khiến ai kia đen mặt.
\- Mong rằng em ấy sẽ thật hạnh phúc. \_ Quỳnh Châu nhìn Thiên Hoàng rồi cười nhẹ. Cô vừa mới kết thúc đợt trị liệu, nhờ có Thiên Hoàng mà căn bệnh đa nhân cách được chữa khỏi. Cô vậy là mãn nguyện lắm rồi.
Nó cùng anh bước lên xe hoa ra khách sạn nơi tổ chức tiệc cưới, cảm giác lúc này thật lâng lâng khó tả. Nhìn ra biểu hiện của nó, anh nắm tay nó thật chặt như muốn nói rằng: “Không sao đâu, tất cả sẽ ổn thôi, có anh đây rồi”. Nhìn anh như vậy, nó thấy an tâm hơn phần nào.
Lễ cưới của nó được trang trí bằng hàng nghìn bông hoa tươi, đẹp lung linh đến mức ai nhìn cũng phải trầm trồ. Mặc dù chính tay soạn danh sách khách mời nhưng nó không nghĩ là lại đông đến vậy, nào là anh em bạn bè, nhân viên công ty, đối tác làm ăn cùng những người đặc biệt quan trọng trong cuộc sống của nó nữa.
Buổi lễ bắt đầu, bố cầm tay nó dắt sang bên phía anh đang đứng cạnh người làm chủ hôn lễ. Vừa đi trên con đường trải đầy hoa, nó vừa cầm micro hát bài “Cầu hôn”:
“Hôm nay em mặc một chiếc váy rất đẹp
Đi trên đôi giày mòn gót anh đã tặng
Đôi tay em cầm một đóa hoa tú cầu
Loài hoa khi xưa anh thích
Mình hẹn nhau trên ngọn đồi đón nắng gió
Em có mang chiếc radio cùng bài nhạc
Chờ em anh nhé
Em sẽ bước đến bên anh và nói
Anh có yêu em không?
Có muốn về nhà với em không?
Tình yêu em xây đủ lớn để dù rời xa ta vẫn có nhau.
Anh có yêu em không?
Có muốn về nhà với em không?
Đừng lặng im như thế.
Trả lời em đi
Đừng bắt em phải mong chờ…”
Bố đặt tay nó vào tay anh, nhẹ nhàng nói:
\- Từ nay, bố giao An Hạ cho con, bố mong con hãy bảo vệ và đối xử thật tốt với con bé. An Hạ là người bố yêu thương nhất, nếu sau này con không thể chăm sóc cho An Hạ, đừng làm tổn thương con bé mà hãy nói với bố, bố có thể đón con về nhà bất kì lúc nào. Bố mong hai đứa sẽ nhường nhịn nhau hơn một chút, thấu hiểu nhau thêm một chút, yêu thương nhau nhiều hơn nữa để xây dựng tổ ấm gia đình, con nhé!
\- Vâng ạ, thưa bố.
Nghe những lời mà bố nói, nó xúc động đến mức bật khóc. Ôm bố thật chặt, nó cầm tay anh tiến về phía sân khấu chính. Giây phút thiêng liêng nhất là khi anh và nó cùng nói lời đồng ý sẽ trở thành vợ chồng của nhau, dù khoẻ mạnh hay ốm đau, dù giàu sang hay nghèo khó, cả hai vẫn sẽ đồng cam cộng khổ, cùng ở bên cạnh chăm sóc và yêu thương đối phương. Anh nhẹ nhàng cầm tay nó lên, trao cho nó chiếc nhẫn cưới:
\- Nhưng… em còn đeo nhẫn cầu hôn. \_ Nó ngước nhìn anh đang cầm tay mình và nói.
\- Nhẫn cầu hôn khác, nhẫn kết hôn khác. Em phải đeo cả hai.
Nói rồi, anh lấy nhẫn từ tay Candy và đeo cho nó, nó cũng làm hành động tương tự như anh. Sau khi đã trao nhẫn cho nhau xong, anh khẽ nâng cằm nó lên, trao cho nó một nụ hôn thật ngọt ngào – nụ hôn minh chứng cho tình yêu thiêng liêng mà cao cả của anh và nó.
Anh kéo nó về phía đàn piano, để nó ngồi bên cạnh còn mình thì vừa đàn vừa hát cho nó nghe. Lúc này mọi thứ xung quanh không còn quan trọng nữa, không gian này, giây phút này như chỉ còn tồn tại nó và anh mà thôi.
“Sau tất cả, mình lại trở về với nhau
Tựa như chưa bắt đầu, tựa như ta vừa mới quen
Sau tất cả lòng chẳng hề đổi thay
Từng ngày xa lìa khiến con tim bồi hồi
Và ta lại cần nhau hơn nữa.
Có những lúc đôi ta giận hờn
Thầm trách nhau không một ai nói điều gì
Thời gian cứ chậm lại, từng giây phút sao quá dài
Để khiến anh nhận ra mình cần em hơn.
Tình yêu cứ thế đong đầy trong anh từng ngày
Vì quá yêu em nên không thể làm gì khác
Chỉ cần ta mãi luôn dành cho nhau những chân thành
Mọi khó khăn cũng chỉ là thử thách
Vì trái tim ta luôn luôn thuộc về nhau.
Sau tất cả, mình lại chung lối đi
Đoạn đường ta có nhau, bàn tay nắm chặt bấy lâu
Sau tất cả mình cùng nhau sẻ chia
Muộn phiền không thể khiến đôi tim nhạt nhoà
Và ta lại gần nhau hơn nữa.
Có những lúc đôi ta giận hờn
Thầm trách nhau không một ai nói điều gì
Thời gian cứ chậm lại, từng giây phút sao quá dài
Để khiến anh nhận ra mình cần em hơn.
Tình yêu cứ thế đong đầy trong anh từng ngày
Vì quá yêu em nên không thể làm gì khác
Chỉ cần ta mãi luôn dành cho nhau những chân thành
Mọi khó khăn cũng chỉ là thử thách
Vì trái tim ta luôn luôn thuộc về nhau…”
Cuối cùng, anh và nó cùng song ca bài hát “Everytime we touch”, bài hát tượng trưng cho tất cả những gì anh và nó muốn nhắn nhủ tới đối phương:
“I still hear your voice when you sleep next to me
I still feel your touch in my dreams
Forgive me my weakness, but I don't know why
Without you it's hard to survive
'Cause every time we touch, I get this feeling
And every time we kiss I swear I could fly
Can't you feel my heart beat fast, I want this to last
Need you by my side
'Cause every time we touch, I feel the static
And every time we kiss I reach for the sky
Can't you hear my heart beat so I can't let you go
Want you in my life
Your arms are my castle, your heart is my sky
They wipe away tears that I cry
The good and the bad times we've been through them all
You make me rise when I fall
'Cause every time we touch, I get this feeling
And every time we kiss I swear I could fly
Can't you feel my heart beat fast, I want this to last
Need you by my side
'Cause every time we touch, I feel the static
And every time we kiss I reach for the sky
Can't you hear my heart beat so I can't let you go
Want you in my life…”
Vậy là sau biết bao nhiêu thăng trầm, trải qua vô vàn sóng gió, trở ngại, cuối cùng anh và nó cũng về bên nhau, tìm được bến đỗ bình yên của cuộc đời mình. Anh và nó đã may mắn gặp được nhau trong kiếp này, tựa như vạt nắng hửng lên sau cơn mưa rào, xoá tan đi mây đen, bừng sáng một khoảng trời. Cả hai sẽ dùng cả quãng đời còn lại để bù đắp cho những sai lầm đã qua, để cảm nhận được tình yêu lớn lên từng ngày, để chào đón thêm những sinh linh bé nhỏ, MÃI MÃI KHÔNG XA RỜI.
\-\-\-\-\-\-\-\-\-\- THE END \-\-\-\-\-\-\-\-\-\-
Nó và ăn đã thống nhất thay lễ ăn hỏi bình thường bằng tiệc ăn uống giữa gia đình và bạn bè. Một phần vì bố mẹ nó và anh cũng không phải người quá truyền thống, một phần vì nó muốn dành nhiều thời gian cho người thân hơn là những lễ nghi phức tạp. Buổi lễ diễn ra vô cũng suôn sẻ dưới sự chứng kiến của bạn bè nó, các nhân viên ở công ty cùng một số người nó quen được khi còn ở Mỹ. Christina cũng trở về để tham dự đám cưới của nó, lâu ngày không gặp, nó thực sự rất nhớ chị ấy.
Có thể nói, bộ ảnh cưới là thứ nó tâm đắc nhất. Toàn bộ trang phục nó và anh mặc đều do chính tay nó thiết kế. Địa điểm chụp ảnh cưới của nó và anh hoàn toàn ở các nước châu Âu – châu lục mà nó chưa từng được đặt chân đến. Thực ra cũng không mất nhiều thời gian lắm, nó và anh chỉ đi “sương sương” 5 nước gồm Đức, Anh, Pháp, Ý và Hà Lan ấy mà. Đúng là bộ ảnh cưới có một không hai, ai nhìn vào cùng phải ngỡ ngàng. Vậy là trước khi chính thức lấy chồng, nó cũng có một chuyến du lịch đúng nghĩa rồi.
Chỉ ngay ngày mai thôi, nó sẽ là cô dâu, cô dâu đẹp nhất của anh. Đêm trước lễ cưới, nó về nhà ngủ với mẹ, đuổi bố ra phòng khác. Thôi thì con gái sắp gả đi rồi, ít ra cũng phải được ôm mẹ cho đã chứ.
\- Ngày mai con gái mẹ thành vợ người ta rồi đấy, thời gian trôi qua nhanh thật. \_ Mẹ cầm lấy tay nó.
\- Có gả đi thì vẫn là con của mẹ mà. \_ Nó ôm lấy mẹ.
\- Con hãy nhớ, dù có chuyện gì thì vẫn có bố mẹ ở đây. Khi nào thấy mệt mỏi hãy về nhà, lúc nào bố mẹ cũng mở cửa đợi con.
\- Mẹ…
Cả mẹ và nó đều rơi nước mắt rồi thiếp đi lúc nào không hay.
Sáng hôm sau, nó phải thức dậy từ 4 giờ sáng để trang điểm, làm tóc… nữa. Lan Anh với Thuỳ My cũng đến để phụ giúp nó. Quên nữa, phù dâu của nó hôm nay chính là Candy, cô bé ngủ ở nhà nó từ tối hôm qua để chuẩn bị sớm.
Tham gia không biết bao nhiêu buổi lễ lớn nhưng không hiểu sao hôm nay khi vừa thức dậy là tim nó đã đập thình thịch rồi. Hồi hộp trước hôn nhân sao, ôi thật sự… Quá trình trang điểm và làm tóc mất khá nhiều thời gian nên ngồi im cũng chán. Mặt vẫn để chuyên viên trang điểm, tóc cũng để họ xử lý, nó ngồi mà tay thoăn thoắt tết tóc cho Candy. Hôm nay nhà nó ai cũng xinh cả, xinh nhất thì chắc là nó rồi…
\- Nhìn chị với chị Lan Anh mà em muốn lấy chồng quá. \_ Thuỳ My nói.
\- Thế đã có ai rước chưa? \_ Lan Anh hỏi.
\- Tấm thân này vẫn còn trong trắng chưa trải sự đời, tạm thời không để ý ai… Nói chung là Ế chị ạ. \_ Thuỳ My nói khiến ai cũng phải phì cười.
Sau khi trang điểm và làm tóc xong xuôi, nó đi thay chiếc váy cưới do chính tay mình thiết kế. Tự thiết kế có khác, tinh tế đến từng chi tiết, tóm lại là đẹp. Trông nó hôm nay như một cô công chúa bước ra từ chuyện cổ tích vậy. Con gái ai cũng mong muốn mình sẽ trông thật đẹp trong đám cưới. Dù sao thì ngày này chỉ diễn ra một lần trong đời mà thôi…
Chẳng mấy chốc thì nhà anh cũng đến. Sau một số nghi thức bắt buộc thì anh lên phòng đón nó xuống. Eo ơi, anh đẹp trai thật sự ấy… Mặc dù đã ngắm anh không biết bao nhiêu lần nhưng nó không thể kiềm chế nổi sự phấn khích khi nhìn thấy hình ảnh này của anh. Bộ vest trắng lịch lãm cùng giày da, tóc được vuốt keo gọn gàng, trên tay anh cầm bó hoa cưới tươi cười nhìn nó.
\- Cô nương đã sẵn sàng theo bạch mã hoàng tử về dinh chưa? \_ Anh đưa tay ra trước mặt nó.
\- Bạch mã hoàng tử này rất đẹp trai a, cô nương nguyện ý theo cùng. Đi thôi. \_ Nó cầm tay anh, cười thật tươi rồi cùng xuống nhà.
Khoảnh khắc nó xuất hiện cũng là lúc mọi ánh nhìn tập trung về phía nó và anh.
\- Quả là Alina, em ấy đẹp quá. \_ Christina nói với Thành Phong.
\- Em cũng đẹp mà. \_ Thành Phong cười nhẹ. \(Câu chuyện về Thành Phong và Christina xin để đến ngoại truyện sẽ bật mí\)
\- Sao bạn tôi lại xinh thế này, thật là muốn bỏ chồng đi theo An Hạ mà. \_ Lan Anh nói khiến ai kia đen mặt.
\- Mong rằng em ấy sẽ thật hạnh phúc. \_ Quỳnh Châu nhìn Thiên Hoàng rồi cười nhẹ. Cô vừa mới kết thúc đợt trị liệu, nhờ có Thiên Hoàng mà căn bệnh đa nhân cách được chữa khỏi. Cô vậy là mãn nguyện lắm rồi.
Nó cùng anh bước lên xe hoa ra khách sạn nơi tổ chức tiệc cưới, cảm giác lúc này thật lâng lâng khó tả. Nhìn ra biểu hiện của nó, anh nắm tay nó thật chặt như muốn nói rằng: “Không sao đâu, tất cả sẽ ổn thôi, có anh đây rồi”. Nhìn anh như vậy, nó thấy an tâm hơn phần nào.
Lễ cưới của nó được trang trí bằng hàng nghìn bông hoa tươi, đẹp lung linh đến mức ai nhìn cũng phải trầm trồ. Mặc dù chính tay soạn danh sách khách mời nhưng nó không nghĩ là lại đông đến vậy, nào là anh em bạn bè, nhân viên công ty, đối tác làm ăn cùng những người đặc biệt quan trọng trong cuộc sống của nó nữa.
Buổi lễ bắt đầu, bố cầm tay nó dắt sang bên phía anh đang đứng cạnh người làm chủ hôn lễ. Vừa đi trên con đường trải đầy hoa, nó vừa cầm micro hát bài “Cầu hôn”:
“Hôm nay em mặc một chiếc váy rất đẹp
Đi trên đôi giày mòn gót anh đã tặng
Đôi tay em cầm một đóa hoa tú cầu
Loài hoa khi xưa anh thích
Mình hẹn nhau trên ngọn đồi đón nắng gió
Em có mang chiếc radio cùng bài nhạc
Chờ em anh nhé
Em sẽ bước đến bên anh và nói
Anh có yêu em không?
Có muốn về nhà với em không?
Tình yêu em xây đủ lớn để dù rời xa ta vẫn có nhau.
Anh có yêu em không?
Có muốn về nhà với em không?
Đừng lặng im như thế.
Trả lời em đi
Đừng bắt em phải mong chờ…”
Bố đặt tay nó vào tay anh, nhẹ nhàng nói:
\- Từ nay, bố giao An Hạ cho con, bố mong con hãy bảo vệ và đối xử thật tốt với con bé. An Hạ là người bố yêu thương nhất, nếu sau này con không thể chăm sóc cho An Hạ, đừng làm tổn thương con bé mà hãy nói với bố, bố có thể đón con về nhà bất kì lúc nào. Bố mong hai đứa sẽ nhường nhịn nhau hơn một chút, thấu hiểu nhau thêm một chút, yêu thương nhau nhiều hơn nữa để xây dựng tổ ấm gia đình, con nhé!
\- Vâng ạ, thưa bố.
Nghe những lời mà bố nói, nó xúc động đến mức bật khóc. Ôm bố thật chặt, nó cầm tay anh tiến về phía sân khấu chính. Giây phút thiêng liêng nhất là khi anh và nó cùng nói lời đồng ý sẽ trở thành vợ chồng của nhau, dù khoẻ mạnh hay ốm đau, dù giàu sang hay nghèo khó, cả hai vẫn sẽ đồng cam cộng khổ, cùng ở bên cạnh chăm sóc và yêu thương đối phương. Anh nhẹ nhàng cầm tay nó lên, trao cho nó chiếc nhẫn cưới:
\- Nhưng… em còn đeo nhẫn cầu hôn. \_ Nó ngước nhìn anh đang cầm tay mình và nói.
\- Nhẫn cầu hôn khác, nhẫn kết hôn khác. Em phải đeo cả hai.
Nói rồi, anh lấy nhẫn từ tay Candy và đeo cho nó, nó cũng làm hành động tương tự như anh. Sau khi đã trao nhẫn cho nhau xong, anh khẽ nâng cằm nó lên, trao cho nó một nụ hôn thật ngọt ngào – nụ hôn minh chứng cho tình yêu thiêng liêng mà cao cả của anh và nó.
Anh kéo nó về phía đàn piano, để nó ngồi bên cạnh còn mình thì vừa đàn vừa hát cho nó nghe. Lúc này mọi thứ xung quanh không còn quan trọng nữa, không gian này, giây phút này như chỉ còn tồn tại nó và anh mà thôi.
“Sau tất cả, mình lại trở về với nhau
Tựa như chưa bắt đầu, tựa như ta vừa mới quen
Sau tất cả lòng chẳng hề đổi thay
Từng ngày xa lìa khiến con tim bồi hồi
Và ta lại cần nhau hơn nữa.
Có những lúc đôi ta giận hờn
Thầm trách nhau không một ai nói điều gì
Thời gian cứ chậm lại, từng giây phút sao quá dài
Để khiến anh nhận ra mình cần em hơn.
Tình yêu cứ thế đong đầy trong anh từng ngày
Vì quá yêu em nên không thể làm gì khác
Chỉ cần ta mãi luôn dành cho nhau những chân thành
Mọi khó khăn cũng chỉ là thử thách
Vì trái tim ta luôn luôn thuộc về nhau.
Sau tất cả, mình lại chung lối đi
Đoạn đường ta có nhau, bàn tay nắm chặt bấy lâu
Sau tất cả mình cùng nhau sẻ chia
Muộn phiền không thể khiến đôi tim nhạt nhoà
Và ta lại gần nhau hơn nữa.
Có những lúc đôi ta giận hờn
Thầm trách nhau không một ai nói điều gì
Thời gian cứ chậm lại, từng giây phút sao quá dài
Để khiến anh nhận ra mình cần em hơn.
Tình yêu cứ thế đong đầy trong anh từng ngày
Vì quá yêu em nên không thể làm gì khác
Chỉ cần ta mãi luôn dành cho nhau những chân thành
Mọi khó khăn cũng chỉ là thử thách
Vì trái tim ta luôn luôn thuộc về nhau…”
Cuối cùng, anh và nó cùng song ca bài hát “Everytime we touch”, bài hát tượng trưng cho tất cả những gì anh và nó muốn nhắn nhủ tới đối phương:
“I still hear your voice when you sleep next to me
I still feel your touch in my dreams
Forgive me my weakness, but I don't know why
Without you it's hard to survive
'Cause every time we touch, I get this feeling
And every time we kiss I swear I could fly
Can't you feel my heart beat fast, I want this to last
Need you by my side
'Cause every time we touch, I feel the static
And every time we kiss I reach for the sky
Can't you hear my heart beat so I can't let you go
Want you in my life
Your arms are my castle, your heart is my sky
They wipe away tears that I cry
The good and the bad times we've been through them all
You make me rise when I fall
'Cause every time we touch, I get this feeling
And every time we kiss I swear I could fly
Can't you feel my heart beat fast, I want this to last
Need you by my side
'Cause every time we touch, I feel the static
And every time we kiss I reach for the sky
Can't you hear my heart beat so I can't let you go
Want you in my life…”
Vậy là sau biết bao nhiêu thăng trầm, trải qua vô vàn sóng gió, trở ngại, cuối cùng anh và nó cũng về bên nhau, tìm được bến đỗ bình yên của cuộc đời mình. Anh và nó đã may mắn gặp được nhau trong kiếp này, tựa như vạt nắng hửng lên sau cơn mưa rào, xoá tan đi mây đen, bừng sáng một khoảng trời. Cả hai sẽ dùng cả quãng đời còn lại để bù đắp cho những sai lầm đã qua, để cảm nhận được tình yêu lớn lên từng ngày, để chào đón thêm những sinh linh bé nhỏ, MÃI MÃI KHÔNG XA RỜI.
\-\-\-\-\-\-\-\-\-\- THE END \-\-\-\-\-\-\-\-\-\-
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.