Chương 64: Cầu hôn
Âu Phương Tuyết Hi
04/01/2021
“Giám đốc Alina có chút thời gian gặp anh không?” \_ Thành Phong gọi cho nó.
“Anh về nước rồi ạ?”
Sau khi nó xuất viện từ 2 năm trước thì Thành Phong cũng qua Mỹ để quản lí công ty bên đó. Từ đó đến giờ, nó chưa gặp anh lần nào.
“Anh vừa về, tối nay em rảnh không, đi ăn với anh nhé!”
“Được ạ, tối nay em rảnh.”
“Chỉ hai anh em mình thôi đấy!”
“À… ok. Bye anh, tối gặp.”
Nó giải quyết nốt việc công ty rồi về nhà sớm một chút, chuẩn bị cho buổi hẹn với Thành Phong. Anh bảo là tối nay anh đưa nó đi xong đón nó về, tuy có chút bất tiện nhưng nó cũng đồng ý.
Tắm rửa sạch sẽ, nó trang điểm nhẹ nhàng rồi mặc chiếc váy màu hồng nhạt nhã nhặn. Đeo thêm đôi giày cao gót cùng túi xách, nó tung tăng ra ngoài.
\- Đi gặp trai đẹp có khác, ăn mặc đẹp nhỉ. \_ Anh nói với nó, không hiểu sao câu nói này thật nồng nặc mùi giấm.
\- Đương nhiên rồi, đi cùng người thành đạt nó phải khác chứ. \_ Nó cười.
\- Ơ thế anh không thành đạt à? \_ Anh nhìn nó bằng ánh mắt con cún.
\- Thôi đi, có lần nào đi với anh em ăn mặc xuề xoà à?
\- Không xuề xoà, chỉ là đồ ngủ, áo phông với quần jeans chứ gì.
Nghe anh nói mà nó bật cười. Người yêu nó ghen thật dễ thương quá đi!
\- Lúc nào ăn xong gọi anh nhé!
\- Vâng, anh đi cẩn thận.
Nó tạm biệt anh rồi vào nhà hàng nơi Thành Phong hẹn trước. Đây là một nhà hàng đồ Âu có thiết kế rất sang trọng nhưng cũng không kém phần tinh tế. Nó quan sát một chút liền tìm được chỗ Thành Phong.
\- Anh đến lâu chưa? \_ Nó tiến lại chỗ Thành Phong, cười nhẹ.
\- Anh vừa tới thôi. \_ Thành Phong đứng dậy kéo ghế ra cho nó rồi quay trở về chỗ của mình.
\- Lần này anh về nước lâu không đây?
\- Chắc khoảng 2 tháng thôi, bên đó vẫn còn khá nhiều chuyện cần anh giải quyết.
\- Dạo này anh có chăm sóc tốt cho chị Christina không đấy?
\- Em yên tâm.
Một lúc sau, đồ ăn được mang ra, sắp xếp đầy đủ trên bàn. Nhà hàng này nó có nghe nói nhưng chưa từng tới ăn, thấy bảo là rất nổi tiếng. Công nhận, thức ăn ở đây rất ngon, khá hợp khẩu vị của nó.
\- An Hạ này, thực ra… có chuyện này… anh muốn nói từ lâu. \_ Nó đang ăn thì Thành Phong cất lời.
\- Vâng ạ, anh cứ nói đi.
\- Thật ra… anh thích em lâu rồi đấy! \_ Thành Phong nhìn thẳng vào mắt nó. Câu nói này của anh làm nó nhất thời không tiêu hoá được.
\- Em… \_ Nó không biết nói gì bây giờ cả. Trước giờ nó chỉ coi Thành Phong là anh trai, nó cũng không nghĩ anh lại có tình cảm với nó. Nó thực sự bối rối đấy.
\- Anh nói ra chuyện này không phải để em có cái biểu hiện đấy đâu, thu hồi khuôn mặt lại ngay lập tức.
\- Em hơi bất ngờ.
\- Anh biết trước giờ em chỉ coi anh là anh trai, điều này anh hiểu rõ. Nhưng em tuyệt đối không được thấy có lỗi hay gì đâu đấy, anh không cho phép. Hỏi em chuyện này nhé, em có nhớ lúc em bị Doãn Mai bắt cóc rồi phải nhập viện, vào một đêm có người xông vào phòng em không?
\- Sao anh biết chuyện đó… đừng nói…
\- Đúng, sát thủ đó là anh. Hồi đó mẹ Doãn Mai đã đến thuê người ở tổ chức, anh là sát thủ được cử đi.
\- Anh… bình tĩnh. \_ Nó nuốt nước bọt. Trời ơi, người con trai đang ngồi trước mặt nó là người đã từng được cử đi để giết nó đấy. \_ Anh nói vậy làm em thấy thật hoang mang quá đi à.
\- Em có biết tại sao lần đó anh tha cho em không?
Nó lắc đầu…
\- Chúng ta quen biết nhau từ rất lâu rồi đấy, tính ra cũng 21 năm rồi.
\- Cái gì? 21 năm, là lúc em 6 tuổi?
\- Em có nhớ cậu bé ăn xin bên lề đường, từng được em cho một cái bánh bao không?
Nó cố lục lại trí nhớ. Quả thật, hồi bé nó từng cho một cậu bé ăn xin chiếc bánh bao mình mới mua được. Vậy mà sau 21 năm, người đó lại đang ngồi trước mặt nó…
\- Chiếc bánh ấy gần như đã cứu sống anh đó. Em quả nhiên không thay đổi nhiều, lúc gặp em ở bệnh viện, anh dễ dàng nhận ra. Nếu không thì chắc bây giờ đến mạng em cũng không còn.
\- Tính ra thì em cũng may mắn nhỉ. Nhờ chiếc bánh bao mà bảo toàn tính mạng. \_ Nó cười.
\- Sau này em phải bảo vệ tốt cho bản thân mình, phải thật hạnh phúc nhé!
\- Được, em hứa với anh. Cảm ơn anh rất nhiều, Thành Phong! Sau này, chắc chắn sẽ có một cô gái tốt hơn em đến bên anh…
\- Mong là vậy.
Nó và Thành Phong ăn xong thì ra ngoài, nó gọi anh đến đón, Thành Phong đi lấy xe.
\- Không cần anh đưa về à?
\- Khiêm đến đón em ạ.
\- Được rồi, hai đứa về cẩn thận nhé! Sớm gửi anh thiệp mời nha.
\- Bye anh.
Nó vừa chào tạm biệt Thành Phong thì anh cũng đến.
\- Em và anh ấy nói chuyện gì vậy?
\- Bí mật, không cho anh biết.
\- Ơ… Anh sợ em ngoại tình lắm.
\- Hứ, câu đấy phải để em nói mới đúng. Với cái nhan sắc yêu nghiệt của anh, em thật lo lắng cho tương lai của mình sau này mà.
\- Em yên tâm, đẹp trai chỉ để em ngắm.
\- Biết đâu… \_ Nó cười.
…
Một buổi chiều thảnh thơi, nó vừa ăn vặt vừa xem TV. Vẫn là bộ dạng khi ở nhà, áo phông, quần ngủ đơn giản. Trông nó lúc này ai mà nghĩ là nhà thiết kế nổi tiếng cơ chứ.
“Alo, có chuyện gì thế Lan Anh?” \_ Lan Anh gọi cho nó.
“Mau lên An Hạ, đến trường THPT A đi, mặc đẹp một chút.”
“Sao tự nhiên lại đến đó?”
“Cậu cứ đến đi, có việc gấp. Nhớ là mặc thật đẹp, tớ cho cậu 20 phút.”
“Ơ cái con bé này…”
Nó chưa kịp nói hết câu thì Lan Anh đã dập máy, chuyện gì đây? Sao tự nhiên lại bảo nó mặc đẹp rồi đến trường cấp 3, đúng là không hiểu nổi. Tuy trong đầu không khỏi thắc mắc nhưng nó vẫn làm theo lời Lan Anh. Trang điểm nhẹ nhàng, mặc chiếc váy trễ vai màu xanh ngọc, nó bắt taxi đến trường.
Quái lạ, con bé này bảo nó đến mà có thấy ai đâu. Đang ngày nghỉ, trường cũng vắng tanh, không một bóng người.
\- An Hạ, chết rồi… \_ Nó chưa kịp load được tình hình lúc này thì thấy Lan Anh hớt hải chạy lại.
\- Có chuyện gì vậy? \_ Nhìn biểu hiện của Lan Anh, trong lòng nó bỗng nổi lên một dự cảm không lành.
\- Anh Khiêm nhờ tớ và Minh đến chuẩn bị để cầu hôn cậu nhưng bây giờ anh ấy đang kẹt trong nhà kho, làm thế nào cũng không ra được.
\- Cái gì? Các cậu có biết là anh ấy bị chứng sợ bóng tối và không gian hẹp không. Chết tiệt!
Không đôi co với Lan Anh nữa, nó chạy thẳng ra phía nhà kho. Anh còn chưa cầu hôn nó, anh mà xảy ra chuyện gì thì làm sao nó sống nổi… Nhanh chóng, nó có mặt trước cửa nhà kho. Quái lạ, sao cửa không bị khoá mà lại kẹt cứng thế này, đẩy thế nào cũng không ra được.
\- Khiêm, anh có trong đó không?
\- Khiêm, trả lời em đi!
Đáp lại nó chỉ là sự im lặng đến đáng sợ. Ơ, Lan Anh với Minh đâu, bây giờ có 2 người đấy thì may ra còn mở được cửa. Rốt cuộc là cánh cửa bị gì vậy nè, nó bây giờ rối lắm. Thôi được rồi, đã thế nhá… hôm nay nó đạp cửa luôn. Anh đang ở trong đấy, nó không nghĩ được gì nữa.
“Đoàng…”
Âm thanh đổ vỡ vang lên khiến người ta không khỏi giật mình. Minh và Lan Anh vừa chạy đến, chứng kiến nó một phát đạp vỡ cánh cửa gỗ của nhà kho mà không khỏi rợn người. Những năm qua nó đã học thứ võ gì mà có đủ sức mạnh để đạp nát một cánh cửa gỗ vậy… Trời ơi, cứ nghĩ đến cảnh An Hạ phát hiện Lan Anh và Minh là người dùng keo siêu dính dán cánh cửa lại, sau đó coi hai người là cánh cửa mà đạp cho một phát… có mà đến xương cũng không còn.
\- Khiêm, anh ở đâu?
Nó bước vào nhà kho nhưng không thấy anh đâu, thay vào đó là một hàng nến được xếp dài men theo cửa sau của nhà kho ra đến sân thể dục. Cánh cửa sau này có từ khi nào, sao nó không biết vậy. Mất công đạp nát cửa chính, nhà trường biết được thì nó chết chắc.
Nó đi theo hàng nến được xếp sẵn ra ngoài, đập vào mắt nó lúc này là hình ảnh người con trai nó yêu đang ngồi đánh piano thảnh thơi mà hát. Xung quanh anh là cánh hoa được xếp thành hình trái tim, thật lãng mạn…
“105 is the number that comes to my head
When I think of all the years I wanna be with you
Wake up every morning with you in my bed
That's precisely what I plan to do
And you know one of these days when I get my money right
Buy you everything and show you all the finer things in life
Will forever be enough, so there ain't no need to rush
But one day, I won't be able to ask you loud enough
I'll say will you marry me
I swear that I will mean it
I'll say will you marry me
How many girls in the world can make me feel like this?
Baby I don't ever plan to find out
The more I look, the more I find the reasons why
You're the love of my life
You know one of these days when I get my money right
Buy you everything and show you all the finer things in life
Will forever be enough, so there ain't no need to rush
But one day, I won't be able to ask you loud enough
I'll say will you marry me
I swear that I will mean it
I'll say will you marry me
And if I lost everything
In my heart it means nothing
'Cause I have you, girl I have you
So get right down on bended knee
Nothing else would ever be
Better, better
The day when I say
I'll say will you marry me
I swear that I will mean it
I'll say will you marry me
I'll say will you marry me
I swear that I will mean it
I'll say will you marry me…”
Từng câu anh hát như nói thay lòng mình. Nó ôm miệng, nước mắt đã thi nhau chảy ra từ lúc nào. Anh đến trước mặt nó, quỳ một chân xuống rồi mỉm cười:
\- An Hạ, làm vợ anh nhé! \_ Anh cầm chiếc nhẫn kim cương, đợi nó đưa tay ra.
Lúc này thì nó nói được gì chứ, chỉ biết gật đầu rồi đưa tay mình ra để anh đeo nhẫn cầu hôn. Xúc động thật sự, bây giờ nó hạnh phúc lắm. Anh đứng lên, ôm chặt nó vào lòng:
\- Cảm ơn em vì đã xuất hiện trong đời anh, tựa như vạt nắng tới sưởi ấm tâm hồn anh vậy…
\- Sao mỗi lần có việc gì anh lại khiến em đau tim vậy, không thể bình thường mà nói sao. \_ Nó đánh vào lưng anh.
Thật sự vừa nãy khi nghe anh bị kẹt trong nhà kho, tim nó muốn rớt ra ngoài luôn. Hôm thì giả chết, hôm thì bị bắt cóc, lúc lại bảo bị kẹt,… có ngày nó sẽ lên cơn đau tim rồi chết vì bị anh lừa mất.
\- Anh xin lỗi…
\- Anh có biết em sợ sẽ anh xảy ra chuyện thế nào không? \_ Nó nức nở.
\- Thực ra chứng sợ bóng tối và không gian hẹp của anh đã hết từ lâu rồi, trêu em tí thôi.
\- Tí thôi? Tí của anh là vậy đó hả, em vì anh mà đạp nát cái cửa nhà kho rồi kìa.
\- Anh đâu nghĩ là em lại có khả năng này, ngoài dự đoán…
Anh nhẹ nhàng đẩy nó ra, lau đi những giọt nước mắt còn vương trên khuôn mặt nó. Anh đã từng hứa với bản thân là không làm cho nó khóc nữa, nhưng có vẻ anh không làm được rồi.
\- Hỏi anh một chuyện, tại sao hồi đó anh giấu em đi khám thai cùng chị Quỳnh Châu? \_ Đây là điều nó thắc mắc suốt những năm qua, kể cả đồng ý lời cầu hôn của anh rồi thì cũng phải hỏi cho rõ.
\- Cô ấy nói rằng phải có người đi cùng, Thiên Hoàng thì bận nên anh miễn cưỡng đi theo. Anh không muốn em hiểu lầm nên mới không nói cho em biết, anh đâu ngờ được mọi chuyện lại đi quá xa như vậy.
\- Nói cho anh biết, không phải vì thế mà em bỏ đi đâu. Thực ra em có định tìm anh hỏi cho rõ, nhưng anh biết cái hôm anh say rượu, em nghe được gì không?
\- Cái gì?
\- Đại khái là nghe thấy anh gọi tên chị Quỳnh Châu. \_ Nó rất bình thản nói ra nhưng hàm ý trong câu nói mỉa mai rõ ràng.
\- Anh xin lỗi. \_ Anh bỗng nhiên quỳ xuống. \_ Chắc chắn là do anh say nên ăn nói linh tinh. Mong bà xã đại nhân lượng thứ.
Anh cứ thế này bảo nó làm sao giận được đây. Nó kêu anh dậy, hai người cùng đi về. Đương nhiên, chiếc piano và một đống các thứ anh bày ra thì thuê người dọn dẹp, trong số những người dọn dẹp cũng không thiếu phần của Lan Anh và Minh. Đường đường là cặp vợ chồng son, bây giờ lại phải thu dọn đồ cho hai đứa chưa kết hôn thế này, thật đúng là mất mặt…
Anh đưa nó trở về nhà, cả quãng đường nắm chặt lấy tay nó. Vậy là kể từ hôm nay, nó chính thức thuộc quyền sở hữu của anh rồi. Đến bây giờ nghĩ lại, nó vẫn nghĩ mình thật may mắn. Từ lúc thích thầm anh cho đến khi được chính thức làm người yêu anh, trải qua biết bao sóng gió rồi cùng anh về chung một nhà. Đời này của nó… mãn nguyện rồi.
“Anh về nước rồi ạ?”
Sau khi nó xuất viện từ 2 năm trước thì Thành Phong cũng qua Mỹ để quản lí công ty bên đó. Từ đó đến giờ, nó chưa gặp anh lần nào.
“Anh vừa về, tối nay em rảnh không, đi ăn với anh nhé!”
“Được ạ, tối nay em rảnh.”
“Chỉ hai anh em mình thôi đấy!”
“À… ok. Bye anh, tối gặp.”
Nó giải quyết nốt việc công ty rồi về nhà sớm một chút, chuẩn bị cho buổi hẹn với Thành Phong. Anh bảo là tối nay anh đưa nó đi xong đón nó về, tuy có chút bất tiện nhưng nó cũng đồng ý.
Tắm rửa sạch sẽ, nó trang điểm nhẹ nhàng rồi mặc chiếc váy màu hồng nhạt nhã nhặn. Đeo thêm đôi giày cao gót cùng túi xách, nó tung tăng ra ngoài.
\- Đi gặp trai đẹp có khác, ăn mặc đẹp nhỉ. \_ Anh nói với nó, không hiểu sao câu nói này thật nồng nặc mùi giấm.
\- Đương nhiên rồi, đi cùng người thành đạt nó phải khác chứ. \_ Nó cười.
\- Ơ thế anh không thành đạt à? \_ Anh nhìn nó bằng ánh mắt con cún.
\- Thôi đi, có lần nào đi với anh em ăn mặc xuề xoà à?
\- Không xuề xoà, chỉ là đồ ngủ, áo phông với quần jeans chứ gì.
Nghe anh nói mà nó bật cười. Người yêu nó ghen thật dễ thương quá đi!
\- Lúc nào ăn xong gọi anh nhé!
\- Vâng, anh đi cẩn thận.
Nó tạm biệt anh rồi vào nhà hàng nơi Thành Phong hẹn trước. Đây là một nhà hàng đồ Âu có thiết kế rất sang trọng nhưng cũng không kém phần tinh tế. Nó quan sát một chút liền tìm được chỗ Thành Phong.
\- Anh đến lâu chưa? \_ Nó tiến lại chỗ Thành Phong, cười nhẹ.
\- Anh vừa tới thôi. \_ Thành Phong đứng dậy kéo ghế ra cho nó rồi quay trở về chỗ của mình.
\- Lần này anh về nước lâu không đây?
\- Chắc khoảng 2 tháng thôi, bên đó vẫn còn khá nhiều chuyện cần anh giải quyết.
\- Dạo này anh có chăm sóc tốt cho chị Christina không đấy?
\- Em yên tâm.
Một lúc sau, đồ ăn được mang ra, sắp xếp đầy đủ trên bàn. Nhà hàng này nó có nghe nói nhưng chưa từng tới ăn, thấy bảo là rất nổi tiếng. Công nhận, thức ăn ở đây rất ngon, khá hợp khẩu vị của nó.
\- An Hạ này, thực ra… có chuyện này… anh muốn nói từ lâu. \_ Nó đang ăn thì Thành Phong cất lời.
\- Vâng ạ, anh cứ nói đi.
\- Thật ra… anh thích em lâu rồi đấy! \_ Thành Phong nhìn thẳng vào mắt nó. Câu nói này của anh làm nó nhất thời không tiêu hoá được.
\- Em… \_ Nó không biết nói gì bây giờ cả. Trước giờ nó chỉ coi Thành Phong là anh trai, nó cũng không nghĩ anh lại có tình cảm với nó. Nó thực sự bối rối đấy.
\- Anh nói ra chuyện này không phải để em có cái biểu hiện đấy đâu, thu hồi khuôn mặt lại ngay lập tức.
\- Em hơi bất ngờ.
\- Anh biết trước giờ em chỉ coi anh là anh trai, điều này anh hiểu rõ. Nhưng em tuyệt đối không được thấy có lỗi hay gì đâu đấy, anh không cho phép. Hỏi em chuyện này nhé, em có nhớ lúc em bị Doãn Mai bắt cóc rồi phải nhập viện, vào một đêm có người xông vào phòng em không?
\- Sao anh biết chuyện đó… đừng nói…
\- Đúng, sát thủ đó là anh. Hồi đó mẹ Doãn Mai đã đến thuê người ở tổ chức, anh là sát thủ được cử đi.
\- Anh… bình tĩnh. \_ Nó nuốt nước bọt. Trời ơi, người con trai đang ngồi trước mặt nó là người đã từng được cử đi để giết nó đấy. \_ Anh nói vậy làm em thấy thật hoang mang quá đi à.
\- Em có biết tại sao lần đó anh tha cho em không?
Nó lắc đầu…
\- Chúng ta quen biết nhau từ rất lâu rồi đấy, tính ra cũng 21 năm rồi.
\- Cái gì? 21 năm, là lúc em 6 tuổi?
\- Em có nhớ cậu bé ăn xin bên lề đường, từng được em cho một cái bánh bao không?
Nó cố lục lại trí nhớ. Quả thật, hồi bé nó từng cho một cậu bé ăn xin chiếc bánh bao mình mới mua được. Vậy mà sau 21 năm, người đó lại đang ngồi trước mặt nó…
\- Chiếc bánh ấy gần như đã cứu sống anh đó. Em quả nhiên không thay đổi nhiều, lúc gặp em ở bệnh viện, anh dễ dàng nhận ra. Nếu không thì chắc bây giờ đến mạng em cũng không còn.
\- Tính ra thì em cũng may mắn nhỉ. Nhờ chiếc bánh bao mà bảo toàn tính mạng. \_ Nó cười.
\- Sau này em phải bảo vệ tốt cho bản thân mình, phải thật hạnh phúc nhé!
\- Được, em hứa với anh. Cảm ơn anh rất nhiều, Thành Phong! Sau này, chắc chắn sẽ có một cô gái tốt hơn em đến bên anh…
\- Mong là vậy.
Nó và Thành Phong ăn xong thì ra ngoài, nó gọi anh đến đón, Thành Phong đi lấy xe.
\- Không cần anh đưa về à?
\- Khiêm đến đón em ạ.
\- Được rồi, hai đứa về cẩn thận nhé! Sớm gửi anh thiệp mời nha.
\- Bye anh.
Nó vừa chào tạm biệt Thành Phong thì anh cũng đến.
\- Em và anh ấy nói chuyện gì vậy?
\- Bí mật, không cho anh biết.
\- Ơ… Anh sợ em ngoại tình lắm.
\- Hứ, câu đấy phải để em nói mới đúng. Với cái nhan sắc yêu nghiệt của anh, em thật lo lắng cho tương lai của mình sau này mà.
\- Em yên tâm, đẹp trai chỉ để em ngắm.
\- Biết đâu… \_ Nó cười.
…
Một buổi chiều thảnh thơi, nó vừa ăn vặt vừa xem TV. Vẫn là bộ dạng khi ở nhà, áo phông, quần ngủ đơn giản. Trông nó lúc này ai mà nghĩ là nhà thiết kế nổi tiếng cơ chứ.
“Alo, có chuyện gì thế Lan Anh?” \_ Lan Anh gọi cho nó.
“Mau lên An Hạ, đến trường THPT A đi, mặc đẹp một chút.”
“Sao tự nhiên lại đến đó?”
“Cậu cứ đến đi, có việc gấp. Nhớ là mặc thật đẹp, tớ cho cậu 20 phút.”
“Ơ cái con bé này…”
Nó chưa kịp nói hết câu thì Lan Anh đã dập máy, chuyện gì đây? Sao tự nhiên lại bảo nó mặc đẹp rồi đến trường cấp 3, đúng là không hiểu nổi. Tuy trong đầu không khỏi thắc mắc nhưng nó vẫn làm theo lời Lan Anh. Trang điểm nhẹ nhàng, mặc chiếc váy trễ vai màu xanh ngọc, nó bắt taxi đến trường.
Quái lạ, con bé này bảo nó đến mà có thấy ai đâu. Đang ngày nghỉ, trường cũng vắng tanh, không một bóng người.
\- An Hạ, chết rồi… \_ Nó chưa kịp load được tình hình lúc này thì thấy Lan Anh hớt hải chạy lại.
\- Có chuyện gì vậy? \_ Nhìn biểu hiện của Lan Anh, trong lòng nó bỗng nổi lên một dự cảm không lành.
\- Anh Khiêm nhờ tớ và Minh đến chuẩn bị để cầu hôn cậu nhưng bây giờ anh ấy đang kẹt trong nhà kho, làm thế nào cũng không ra được.
\- Cái gì? Các cậu có biết là anh ấy bị chứng sợ bóng tối và không gian hẹp không. Chết tiệt!
Không đôi co với Lan Anh nữa, nó chạy thẳng ra phía nhà kho. Anh còn chưa cầu hôn nó, anh mà xảy ra chuyện gì thì làm sao nó sống nổi… Nhanh chóng, nó có mặt trước cửa nhà kho. Quái lạ, sao cửa không bị khoá mà lại kẹt cứng thế này, đẩy thế nào cũng không ra được.
\- Khiêm, anh có trong đó không?
\- Khiêm, trả lời em đi!
Đáp lại nó chỉ là sự im lặng đến đáng sợ. Ơ, Lan Anh với Minh đâu, bây giờ có 2 người đấy thì may ra còn mở được cửa. Rốt cuộc là cánh cửa bị gì vậy nè, nó bây giờ rối lắm. Thôi được rồi, đã thế nhá… hôm nay nó đạp cửa luôn. Anh đang ở trong đấy, nó không nghĩ được gì nữa.
“Đoàng…”
Âm thanh đổ vỡ vang lên khiến người ta không khỏi giật mình. Minh và Lan Anh vừa chạy đến, chứng kiến nó một phát đạp vỡ cánh cửa gỗ của nhà kho mà không khỏi rợn người. Những năm qua nó đã học thứ võ gì mà có đủ sức mạnh để đạp nát một cánh cửa gỗ vậy… Trời ơi, cứ nghĩ đến cảnh An Hạ phát hiện Lan Anh và Minh là người dùng keo siêu dính dán cánh cửa lại, sau đó coi hai người là cánh cửa mà đạp cho một phát… có mà đến xương cũng không còn.
\- Khiêm, anh ở đâu?
Nó bước vào nhà kho nhưng không thấy anh đâu, thay vào đó là một hàng nến được xếp dài men theo cửa sau của nhà kho ra đến sân thể dục. Cánh cửa sau này có từ khi nào, sao nó không biết vậy. Mất công đạp nát cửa chính, nhà trường biết được thì nó chết chắc.
Nó đi theo hàng nến được xếp sẵn ra ngoài, đập vào mắt nó lúc này là hình ảnh người con trai nó yêu đang ngồi đánh piano thảnh thơi mà hát. Xung quanh anh là cánh hoa được xếp thành hình trái tim, thật lãng mạn…
“105 is the number that comes to my head
When I think of all the years I wanna be with you
Wake up every morning with you in my bed
That's precisely what I plan to do
And you know one of these days when I get my money right
Buy you everything and show you all the finer things in life
Will forever be enough, so there ain't no need to rush
But one day, I won't be able to ask you loud enough
I'll say will you marry me
I swear that I will mean it
I'll say will you marry me
How many girls in the world can make me feel like this?
Baby I don't ever plan to find out
The more I look, the more I find the reasons why
You're the love of my life
You know one of these days when I get my money right
Buy you everything and show you all the finer things in life
Will forever be enough, so there ain't no need to rush
But one day, I won't be able to ask you loud enough
I'll say will you marry me
I swear that I will mean it
I'll say will you marry me
And if I lost everything
In my heart it means nothing
'Cause I have you, girl I have you
So get right down on bended knee
Nothing else would ever be
Better, better
The day when I say
I'll say will you marry me
I swear that I will mean it
I'll say will you marry me
I'll say will you marry me
I swear that I will mean it
I'll say will you marry me…”
Từng câu anh hát như nói thay lòng mình. Nó ôm miệng, nước mắt đã thi nhau chảy ra từ lúc nào. Anh đến trước mặt nó, quỳ một chân xuống rồi mỉm cười:
\- An Hạ, làm vợ anh nhé! \_ Anh cầm chiếc nhẫn kim cương, đợi nó đưa tay ra.
Lúc này thì nó nói được gì chứ, chỉ biết gật đầu rồi đưa tay mình ra để anh đeo nhẫn cầu hôn. Xúc động thật sự, bây giờ nó hạnh phúc lắm. Anh đứng lên, ôm chặt nó vào lòng:
\- Cảm ơn em vì đã xuất hiện trong đời anh, tựa như vạt nắng tới sưởi ấm tâm hồn anh vậy…
\- Sao mỗi lần có việc gì anh lại khiến em đau tim vậy, không thể bình thường mà nói sao. \_ Nó đánh vào lưng anh.
Thật sự vừa nãy khi nghe anh bị kẹt trong nhà kho, tim nó muốn rớt ra ngoài luôn. Hôm thì giả chết, hôm thì bị bắt cóc, lúc lại bảo bị kẹt,… có ngày nó sẽ lên cơn đau tim rồi chết vì bị anh lừa mất.
\- Anh xin lỗi…
\- Anh có biết em sợ sẽ anh xảy ra chuyện thế nào không? \_ Nó nức nở.
\- Thực ra chứng sợ bóng tối và không gian hẹp của anh đã hết từ lâu rồi, trêu em tí thôi.
\- Tí thôi? Tí của anh là vậy đó hả, em vì anh mà đạp nát cái cửa nhà kho rồi kìa.
\- Anh đâu nghĩ là em lại có khả năng này, ngoài dự đoán…
Anh nhẹ nhàng đẩy nó ra, lau đi những giọt nước mắt còn vương trên khuôn mặt nó. Anh đã từng hứa với bản thân là không làm cho nó khóc nữa, nhưng có vẻ anh không làm được rồi.
\- Hỏi anh một chuyện, tại sao hồi đó anh giấu em đi khám thai cùng chị Quỳnh Châu? \_ Đây là điều nó thắc mắc suốt những năm qua, kể cả đồng ý lời cầu hôn của anh rồi thì cũng phải hỏi cho rõ.
\- Cô ấy nói rằng phải có người đi cùng, Thiên Hoàng thì bận nên anh miễn cưỡng đi theo. Anh không muốn em hiểu lầm nên mới không nói cho em biết, anh đâu ngờ được mọi chuyện lại đi quá xa như vậy.
\- Nói cho anh biết, không phải vì thế mà em bỏ đi đâu. Thực ra em có định tìm anh hỏi cho rõ, nhưng anh biết cái hôm anh say rượu, em nghe được gì không?
\- Cái gì?
\- Đại khái là nghe thấy anh gọi tên chị Quỳnh Châu. \_ Nó rất bình thản nói ra nhưng hàm ý trong câu nói mỉa mai rõ ràng.
\- Anh xin lỗi. \_ Anh bỗng nhiên quỳ xuống. \_ Chắc chắn là do anh say nên ăn nói linh tinh. Mong bà xã đại nhân lượng thứ.
Anh cứ thế này bảo nó làm sao giận được đây. Nó kêu anh dậy, hai người cùng đi về. Đương nhiên, chiếc piano và một đống các thứ anh bày ra thì thuê người dọn dẹp, trong số những người dọn dẹp cũng không thiếu phần của Lan Anh và Minh. Đường đường là cặp vợ chồng son, bây giờ lại phải thu dọn đồ cho hai đứa chưa kết hôn thế này, thật đúng là mất mặt…
Anh đưa nó trở về nhà, cả quãng đường nắm chặt lấy tay nó. Vậy là kể từ hôm nay, nó chính thức thuộc quyền sở hữu của anh rồi. Đến bây giờ nghĩ lại, nó vẫn nghĩ mình thật may mắn. Từ lúc thích thầm anh cho đến khi được chính thức làm người yêu anh, trải qua biết bao sóng gió rồi cùng anh về chung một nhà. Đời này của nó… mãn nguyện rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.