Chương 2: Biên Giới
Lý Mộ Tịch
02/08/2023
Đứng ở cửa là một thanh niên cao gầy, mặc một kiện áo lót màu đen bó sát người, để lộ ra khuôn ngực cường tráng. Sắc mặt anh có chút tái nhợt, tựa như quanh năm không thấy ánh mặt trời, bị băng tuyết bao phủ một tầng, hiện ra vẻ lạnh lùng thờ ơ. Khuôn mặt vô cùng sâu sắc, hai hàng lông mày hơi nhướng lên, ánh mắt đen thâm thuý có thần, rõ ràng là một gương mặt tái nhợt, nhưng không khỏi có điểm tinh xảo đẹp đẽ, giống như ánh chiều tà chiếu lên non sông thanh tú.
Đây thật sự một thiếu niên mười mấy tuổi sao?
Thanh Hà cố gắng gưỡng cổ lên nhìn anh.
Mặc dù trước đây đã nhìn thấy anh ở trường, Thanh Hà vẫn có chút bị thu hút. Đích xác là một khuôn mặt có thể khiến cho người ta phát cuồng, không trách được những nữ sinh trong trường học suốt ngày bàn tán về anh. Mỗi khi đến tiết học, đều ríu rít nói không ngừng. Nhưng mà từ khi cô bắt đầu dạy lớp bọn họ, anh liền không có lên lớp học một ngày nào.
"Chào cậu, tôi là...Cậu..."
"Cô Thanh Hà?” Thiếu niên cười một chút, ánh mắt quan sát cô từ trên xuống dưới một hồi, buông tay lui về sau mấy bước, để cho cô vào cửa: "Tôi nhận ra cô."
"Nhận ra tôi?" Ngược lại Thanh Hà có chút kinh ngạc, cô còn không có chính thức cùng thiếu niên này gặp mặt qua.
Bạch Nhất Ngạn nói: "Trong trường học chúng ta, cô là người có học thức xinh đẹp nhất, tới từ nơi rất xa từ năm ngoái. Bạn học đã nói cho tôi, tôi liền nhớ."
Thanh Hà có chút ngượng ngùng, cúi đầu vén sợi tóc rũ xuống trên vai lên.
Vào cửa sau, trong sân trái lại rất lớn, một hàng bắp treo ở trên cái giá, quần áo ngâm xà phòng chất đống. Thanh Hà nhìn một chút, ôn nhu nói: "Cậu ở một mình sao?"
Bạch Nhất Ngạn nhàn nhạt gật đầu một cái, nhảy qua bằng ghế, tiện tay cầm lấy toàn bộ quần áo sạch sẽ, hành động nhanh nhẹn thực sự khiến cô hoa cả mắt.
Trước khi tới, cô định nói chuyện với người giám hộ của anh một chút. Nhưng là bây giờ, cô thật sự không biết nói gì cho tốt.
"Cô khát nước sao? Đi vào uống một ly nước đi?"
Thanh Hà do dự một chút, cùng anh bước chân vào cửa. Từ khi mở cửa đến bây giờ, thái độ của anh rất hiền lành, có chút ngoài dự tính của cô. Cô vốn cho rằng một học sinh thường xuyên vắng mặt như vậy nhất định rất khó đối phó, nghĩ đủ mọi cách thuyết phục anh, nhưng lúc này cô cảm thấy sức lực như đánh vào cục bông.
Bên trong phòng rất sạch sẻ, phòng khách cũng rất có ánh sáng.
Vào cửa chính là phòng khách, bên trong là hành lang lát gạch đỏ vàng xanh lam, bên trái có hai phòng ngủ, cửa gỗ màu đỏ đóng lại, bên phải có nhà vệ sinh khép kín, đi sâu vào bên trong là những bậc thềm xi măng kéo dài xuống, hình như là phòng bếp, bên phải bếp có một cái cửa nhỏ thông với cửa sau, dùng dây điện khóa lại làm ổ khóa.
Bạch Nhất Ngạn mời cô vào gian phòng ngủ thứ nhất bên trái.
Nhà ở không lớn không nhỏ, vách tường trắng tuyết không lẫn một tia tạp sắc, ngoài một chiếc giường dựa sát vách tường cùng một cái bàn gỗ đặt gần cửa sổ, gian phòng này sạch sẽ trống rỗng như không phải nơi có người ở.
Thanh Hà dùng tay vuốt làn váy dài, ngồi xuống mép giường.
Bạch Nhất Ngạn ngồi xuống đối diện cô: "Cô tìm tôi có chuyện gì không?"
Giọng nói tự nhiên của anh như đang trò chuyện việc nhà, Thanh Hà ngập ngừng nói: ". . . Cậu đã không đi học rất nhiều ngày . . . Là có điều gì khó khăn sao?"
Bạch Nhất Ngạn nghe, trong mắt lướt qua một tia ranh mãnh cực nhanh, hàng mi cong rũ xuống.
Đây thật sự một thiếu niên mười mấy tuổi sao?
Thanh Hà cố gắng gưỡng cổ lên nhìn anh.
Mặc dù trước đây đã nhìn thấy anh ở trường, Thanh Hà vẫn có chút bị thu hút. Đích xác là một khuôn mặt có thể khiến cho người ta phát cuồng, không trách được những nữ sinh trong trường học suốt ngày bàn tán về anh. Mỗi khi đến tiết học, đều ríu rít nói không ngừng. Nhưng mà từ khi cô bắt đầu dạy lớp bọn họ, anh liền không có lên lớp học một ngày nào.
"Chào cậu, tôi là...Cậu..."
"Cô Thanh Hà?” Thiếu niên cười một chút, ánh mắt quan sát cô từ trên xuống dưới một hồi, buông tay lui về sau mấy bước, để cho cô vào cửa: "Tôi nhận ra cô."
"Nhận ra tôi?" Ngược lại Thanh Hà có chút kinh ngạc, cô còn không có chính thức cùng thiếu niên này gặp mặt qua.
Bạch Nhất Ngạn nói: "Trong trường học chúng ta, cô là người có học thức xinh đẹp nhất, tới từ nơi rất xa từ năm ngoái. Bạn học đã nói cho tôi, tôi liền nhớ."
Thanh Hà có chút ngượng ngùng, cúi đầu vén sợi tóc rũ xuống trên vai lên.
Vào cửa sau, trong sân trái lại rất lớn, một hàng bắp treo ở trên cái giá, quần áo ngâm xà phòng chất đống. Thanh Hà nhìn một chút, ôn nhu nói: "Cậu ở một mình sao?"
Bạch Nhất Ngạn nhàn nhạt gật đầu một cái, nhảy qua bằng ghế, tiện tay cầm lấy toàn bộ quần áo sạch sẽ, hành động nhanh nhẹn thực sự khiến cô hoa cả mắt.
Trước khi tới, cô định nói chuyện với người giám hộ của anh một chút. Nhưng là bây giờ, cô thật sự không biết nói gì cho tốt.
"Cô khát nước sao? Đi vào uống một ly nước đi?"
Thanh Hà do dự một chút, cùng anh bước chân vào cửa. Từ khi mở cửa đến bây giờ, thái độ của anh rất hiền lành, có chút ngoài dự tính của cô. Cô vốn cho rằng một học sinh thường xuyên vắng mặt như vậy nhất định rất khó đối phó, nghĩ đủ mọi cách thuyết phục anh, nhưng lúc này cô cảm thấy sức lực như đánh vào cục bông.
Bên trong phòng rất sạch sẻ, phòng khách cũng rất có ánh sáng.
Vào cửa chính là phòng khách, bên trong là hành lang lát gạch đỏ vàng xanh lam, bên trái có hai phòng ngủ, cửa gỗ màu đỏ đóng lại, bên phải có nhà vệ sinh khép kín, đi sâu vào bên trong là những bậc thềm xi măng kéo dài xuống, hình như là phòng bếp, bên phải bếp có một cái cửa nhỏ thông với cửa sau, dùng dây điện khóa lại làm ổ khóa.
Bạch Nhất Ngạn mời cô vào gian phòng ngủ thứ nhất bên trái.
Nhà ở không lớn không nhỏ, vách tường trắng tuyết không lẫn một tia tạp sắc, ngoài một chiếc giường dựa sát vách tường cùng một cái bàn gỗ đặt gần cửa sổ, gian phòng này sạch sẽ trống rỗng như không phải nơi có người ở.
Thanh Hà dùng tay vuốt làn váy dài, ngồi xuống mép giường.
Bạch Nhất Ngạn ngồi xuống đối diện cô: "Cô tìm tôi có chuyện gì không?"
Giọng nói tự nhiên của anh như đang trò chuyện việc nhà, Thanh Hà ngập ngừng nói: ". . . Cậu đã không đi học rất nhiều ngày . . . Là có điều gì khó khăn sao?"
Bạch Nhất Ngạn nghe, trong mắt lướt qua một tia ranh mãnh cực nhanh, hàng mi cong rũ xuống.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.