Chương 3: Biên Giới
Lý Mộ Tịch
02/08/2023
Thấy anh không nói lời nào, suy đoán trong lòng của Thanh Hà càng sâu hơn ___ còn nhỏ như vậy đã phải ở một mình, cũng không biết cha mẹ cậu ấy còn ở hay không. Ánh mắt cô trở nên vô cùng đồng tình, nhưng không biết nên an ủi anh thế nào, chỉ có thể nói, "Bất kể là chuyện như thế nào, cũng nhất định phải đi học, có cái gì khó khăn liền nói cho tôi, tôi là giáo viên của cậu, nhất định sẽ giúp cậu."
Bạch Nhất Ngạn lặng lặng nghe cô nói xong, khoé miệng ngậm một tia nhàn nhạt mỉm cười.
Thanh Hà có chút kỳ quái, "Làm sao vậy?"
"Không có gì, cảm ơn cô." Bạch Nhất Ngạn chậm rãi nói.
Thanh Hà không có suy nghĩ nhiều, tiếp theo lại nói một ít chuyện nhỏ, dặn dò anh thứ hai nhất định phải đi học, liền cùng anh tạm biệt. Nói cho cùng, mặc dù cô là giáo viên của anh, nhưng giữa bọn họ cũng không coi là rất quen thuộc.
Lúc ra cửa, cô ở trong hành lang dừng lại một chút, theo bản năng hít mũi một cái, có chút không xác định đất hỏi: "Nhất Ngạn, nơi này của cậu có phải hay không có thứ gì rỉ sét, hình như tôi ngửi được một chút vị mùi rỉ sét?"
Bên tai tựa hồ còn truyền tới thanh âm "Tí tách, tí tách ".
Cô nhìn xung quanh một hồi, nhíu đôi lông mày mảnh mai, đôi hàng mi đen khẽ rung trên làn da trắng như tuyết, cô theo thói quen vén một lọn tóc trên má.
Bạch Nhất Ngạn trong mắt ý cười càng thêm sâu hơn.
Mới vừa rồi không có để ý, bây giờ mượn ánh sáng nhìn kỹ một chút, anh mới phát hiện cô rất trẻ tuổi, lại rất xinh đẹp.
Không trách được bạn ngồi cùng bàn Vương mập mạp của anh ngày ngày lải nhải bên tai, vừa nhắc tới cô liền hai mắt toả sáng. Nghe nói là nửa năm trước cô tới từ một thành phố lớn phía Bắc, cũng không biết cô có mục đích gì.
". . . Có thể là ống thoát nước rỉ sét, một chút nữa tôi đi xem sao." Bạch Nhất Ngạn mỉm cười nói.
Thanh Hà không nghĩ nhiều, dặn dò: "Vậy cậu nghỉ ngơi cho khỏe, xem lại những môn học bị bỏ dở lúc trước thật kỹ, có cái gì không biết hỏi tôi. Tuần tới có bài kiểm tra trắc nghiệm, cậu chuẩn bị một chút." Cô viết tờ giấy đưa tới trong tay anh, còn ghi một cái địa chỉ, "Có việc gì cần giúp đỡ thì phải nói, đừng một mình gánh vác. Thứ hai nhất định phải đi học đúng giờ, nhớ rõ sao."
Bạch Nhất Ngạn lịch sự gật đầu một cái, một mực đem cô đưa tới ngõ hẻm bên ngoài.
Thanh Hà từ từ đi xa, bóng dáng mảnh khảnh của cô biến mất vào sâu trong con hẻm, cô luôn bảo thủ, trên người vẫn mặc một chiếc váy dài đến chân, phần đế màu trắng, các góc được trang trí bằng màu tím nhạt. bị gió thổi phấp phới, lộ ra đôi dép cỏ tự đan, như những cánh hoa tung bay dưới bầu trời quang đãng.
Bạch Nhất Ngạn đợi cho đến khi bóng lưng của cô hoàn toàn biến mất, mới chậm rãi đóng cửa lại.
Bạch Nhất Ngạn lặng lặng nghe cô nói xong, khoé miệng ngậm một tia nhàn nhạt mỉm cười.
Thanh Hà có chút kỳ quái, "Làm sao vậy?"
"Không có gì, cảm ơn cô." Bạch Nhất Ngạn chậm rãi nói.
Thanh Hà không có suy nghĩ nhiều, tiếp theo lại nói một ít chuyện nhỏ, dặn dò anh thứ hai nhất định phải đi học, liền cùng anh tạm biệt. Nói cho cùng, mặc dù cô là giáo viên của anh, nhưng giữa bọn họ cũng không coi là rất quen thuộc.
Lúc ra cửa, cô ở trong hành lang dừng lại một chút, theo bản năng hít mũi một cái, có chút không xác định đất hỏi: "Nhất Ngạn, nơi này của cậu có phải hay không có thứ gì rỉ sét, hình như tôi ngửi được một chút vị mùi rỉ sét?"
Bên tai tựa hồ còn truyền tới thanh âm "Tí tách, tí tách ".
Cô nhìn xung quanh một hồi, nhíu đôi lông mày mảnh mai, đôi hàng mi đen khẽ rung trên làn da trắng như tuyết, cô theo thói quen vén một lọn tóc trên má.
Bạch Nhất Ngạn trong mắt ý cười càng thêm sâu hơn.
Mới vừa rồi không có để ý, bây giờ mượn ánh sáng nhìn kỹ một chút, anh mới phát hiện cô rất trẻ tuổi, lại rất xinh đẹp.
Không trách được bạn ngồi cùng bàn Vương mập mạp của anh ngày ngày lải nhải bên tai, vừa nhắc tới cô liền hai mắt toả sáng. Nghe nói là nửa năm trước cô tới từ một thành phố lớn phía Bắc, cũng không biết cô có mục đích gì.
". . . Có thể là ống thoát nước rỉ sét, một chút nữa tôi đi xem sao." Bạch Nhất Ngạn mỉm cười nói.
Thanh Hà không nghĩ nhiều, dặn dò: "Vậy cậu nghỉ ngơi cho khỏe, xem lại những môn học bị bỏ dở lúc trước thật kỹ, có cái gì không biết hỏi tôi. Tuần tới có bài kiểm tra trắc nghiệm, cậu chuẩn bị một chút." Cô viết tờ giấy đưa tới trong tay anh, còn ghi một cái địa chỉ, "Có việc gì cần giúp đỡ thì phải nói, đừng một mình gánh vác. Thứ hai nhất định phải đi học đúng giờ, nhớ rõ sao."
Bạch Nhất Ngạn lịch sự gật đầu một cái, một mực đem cô đưa tới ngõ hẻm bên ngoài.
Thanh Hà từ từ đi xa, bóng dáng mảnh khảnh của cô biến mất vào sâu trong con hẻm, cô luôn bảo thủ, trên người vẫn mặc một chiếc váy dài đến chân, phần đế màu trắng, các góc được trang trí bằng màu tím nhạt. bị gió thổi phấp phới, lộ ra đôi dép cỏ tự đan, như những cánh hoa tung bay dưới bầu trời quang đãng.
Bạch Nhất Ngạn đợi cho đến khi bóng lưng của cô hoàn toàn biến mất, mới chậm rãi đóng cửa lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.