Chương 10: Bọn Cướp
Lý Mộ Tịch
02/08/2023
Thật vất vả chạy đến cửa ngôi miếu, mọi người tranh nhau chạy vào hai cánh cổng hẹp bên cạnh miếu, khiến cho dòng người không thể đi qua. Bạch Nhất Ngạn ôm cô bé bước vào ngôi miếu xem như trống trải, vào cửa anh liền đụng vào một thứ gì đó mềm mại.
Cô gái trẻ lui lại hai bước, sau lưng đụng phải cánh cửa gỗ đỏ. Cô xoa xoa bả vai nóng rát, ngẩng đầu liền thấy Bạch Nhất Ngạn: "Là cậu?"
Bạch Nhất Ngạn thấy Thanh Hà, cũng hơi ngẩn người một chút, ngay sau đó cười một tiếng: "Cô cũng ở nơi này sao?"
Bên ngoài càng loạn hơn, có một ít người thấy không có đường để đi, cũng trốn vào trong miếu, ở bên trong tìm chỗ ẩn náu.
Bạch Nhất Ngạn bắt lấy cánh tay của cô, trốn vào dưới bàn để lễ vật, khăn trải bàn có hình tam giác rủ xuống dưới, một góc còn có rèm tua, ở trước mắt lay động.
Tâm trạng Thanh Hà cũng lay động theo rèm tua.
Cái bàn rất hẹp, bên cạnh còn chất đống những bức tượng Phật nhỏ, đã bám đầy bụi, Thanh Hà chỉ có thể dịch người về phía Bạch Nhất Ngạn, đến gần anh, cô bé trong lòng anh rất sợ hãi, run rẩy trong vòng tay Bạch Nhất Ngạn. Thanh Hà vuốt tóc cô bé, hôn lên má cô bé: "Đừng sợ, không sao đâu."
Trên mặt Thanh Hà lộ ra một chút ý cười, nhưng hàng lông mi mảnh mai không ngừng run rẩy, hai tay nắm chặt vào nhau, khớp xương có chút trắng bệch.
——Rõ ràng là sợ chết khiếp.
Bạch Nhất Ngạn trong lòng sinh ra chút buồn cười, vén khăn trải bàn màu vàng lên nhìn ra ngoài.
Quảng trường ở lối vào ngôi đền đã vắng tanh, những người có thể trốn thoát đã thoát ra ngoài, những người đến sau bị đám đông chặn lại co ro trong góc. Mấy tên cướp cầm súng đứng giữa quảng trường, uy hiếp hai nữ nhân viên ngân hàng.
Xe cảnh sát đậu ở xa xa giao lộ, cảnh sát võ trang đầy đủ có trật tự mà nhảy xuống xe, dọc theo đường phố nhanh chóng ép sát tới gần. Mười mấy khẩu súng tự động nhắm ngay ba tên cướp trong quảng trường.
——Nhìn tình hình, có lẽ trong thời gian ngắn là không đi được.
Bạch Nhất Ngạn buông xuống khăn trải bàn.
Mấy tên cướp rơi vào đường cùng, chỉ có thể lui vào trong miếu. Tên cầm đầu mặt đầy hung ác, bên trái khuôn mặt có một vết sẹo, hướng lên trời nả một phát súng, lớn tiếng mắng to: "Con mẹ nó, muốn sống thì chạy nhanh cút ra đây cho tao, đến chính giữa ngồi."
Trong miếu một mảnh tiếng thét chói tai, bất kể trai gái, đều ôm đầu mất hồn mất vía.
"Nhanh lên một chút! Mẹ nó!". Một gã đội khăn che mặt đi sau tên mặt sẹo đang cầm khẩu HK-UMP cỡ nòng 45 mm, bất ngờ nhấc bệ nòng, bắn một tràng về phía mặt đất.
Vỏ đạn kim loại rơi xuống làm tia lửa bắn tung tóe trên mặt đất.
Cô gái trẻ lui lại hai bước, sau lưng đụng phải cánh cửa gỗ đỏ. Cô xoa xoa bả vai nóng rát, ngẩng đầu liền thấy Bạch Nhất Ngạn: "Là cậu?"
Bạch Nhất Ngạn thấy Thanh Hà, cũng hơi ngẩn người một chút, ngay sau đó cười một tiếng: "Cô cũng ở nơi này sao?"
Bên ngoài càng loạn hơn, có một ít người thấy không có đường để đi, cũng trốn vào trong miếu, ở bên trong tìm chỗ ẩn náu.
Bạch Nhất Ngạn bắt lấy cánh tay của cô, trốn vào dưới bàn để lễ vật, khăn trải bàn có hình tam giác rủ xuống dưới, một góc còn có rèm tua, ở trước mắt lay động.
Tâm trạng Thanh Hà cũng lay động theo rèm tua.
Cái bàn rất hẹp, bên cạnh còn chất đống những bức tượng Phật nhỏ, đã bám đầy bụi, Thanh Hà chỉ có thể dịch người về phía Bạch Nhất Ngạn, đến gần anh, cô bé trong lòng anh rất sợ hãi, run rẩy trong vòng tay Bạch Nhất Ngạn. Thanh Hà vuốt tóc cô bé, hôn lên má cô bé: "Đừng sợ, không sao đâu."
Trên mặt Thanh Hà lộ ra một chút ý cười, nhưng hàng lông mi mảnh mai không ngừng run rẩy, hai tay nắm chặt vào nhau, khớp xương có chút trắng bệch.
——Rõ ràng là sợ chết khiếp.
Bạch Nhất Ngạn trong lòng sinh ra chút buồn cười, vén khăn trải bàn màu vàng lên nhìn ra ngoài.
Quảng trường ở lối vào ngôi đền đã vắng tanh, những người có thể trốn thoát đã thoát ra ngoài, những người đến sau bị đám đông chặn lại co ro trong góc. Mấy tên cướp cầm súng đứng giữa quảng trường, uy hiếp hai nữ nhân viên ngân hàng.
Xe cảnh sát đậu ở xa xa giao lộ, cảnh sát võ trang đầy đủ có trật tự mà nhảy xuống xe, dọc theo đường phố nhanh chóng ép sát tới gần. Mười mấy khẩu súng tự động nhắm ngay ba tên cướp trong quảng trường.
——Nhìn tình hình, có lẽ trong thời gian ngắn là không đi được.
Bạch Nhất Ngạn buông xuống khăn trải bàn.
Mấy tên cướp rơi vào đường cùng, chỉ có thể lui vào trong miếu. Tên cầm đầu mặt đầy hung ác, bên trái khuôn mặt có một vết sẹo, hướng lên trời nả một phát súng, lớn tiếng mắng to: "Con mẹ nó, muốn sống thì chạy nhanh cút ra đây cho tao, đến chính giữa ngồi."
Trong miếu một mảnh tiếng thét chói tai, bất kể trai gái, đều ôm đầu mất hồn mất vía.
"Nhanh lên một chút! Mẹ nó!". Một gã đội khăn che mặt đi sau tên mặt sẹo đang cầm khẩu HK-UMP cỡ nòng 45 mm, bất ngờ nhấc bệ nòng, bắn một tràng về phía mặt đất.
Vỏ đạn kim loại rơi xuống làm tia lửa bắn tung tóe trên mặt đất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.