Chương 19: Định mệnh sắp đặt
Hạ Tường Lam
21/09/2023
Kỳ Liên Tuyết Vũ rủ mắt, cô cũng không biết nên thế nào, ban đầu tính nghe lời theo lời của Kỳ Liên Thời Nhân đồng ý hôn sự cho qua chuyện ai ngờ đối tượng kết hôn của cô lại là Tôn Tử Hàn nên cô có chút không muốn.
Kỳ Liên Tuyết Vũ dẩu môi lên tiếng: “Nói trước nha dù có kết hôn tôi cũng không yêu anh đâu, thêm nữa tôi nghe gia đình nói người có hôn ước thật sự với anh là chị gái tôi nhưng vì chị tôi thất lạc nhiều năm vẫn chưa tìm được nên tôi mới thay thế chị ấy gả cho anh thôi, người đàn ông của chị gái tôi tuyết đối không thể yêu sau này nếu chị ấy quay về tôi sẽ trả anh lại cho chị ấy”.
Tôn Tử Hàn như đạt được ý muốn liền nói thẳng luôn: “Anh cũng không yêu em, dù là em hay chị gái của em thì cũng như nhau thôi vì vậy chúng ta ký với nhau một bản hợp đồng hôn nhân đi, sau này em tìm được người em yêu thật sự anh sẽ trả tự do lại cho em”.
Kỳ Liên Tuyết Vũ nhướng mày hỏi tiếp: “Vậy nếu sau này chị tôi trở về thì sao? Anh sẽ kết hôn với chị ấy chứ?”.
Tôn Tử Hàn khẽ lắc đầu: “Như em đã nói trong lòng anh vẫn còn nặng tình với cô gái khác nên anh sẽ không làm khổ chị gái em đâu, mà em lo xa quá rồi đó cô bé à biết đâu chị em đã tìm được chân ái rồi không chừng tới đó mà lôi chuyện hôn sự với anh ra nói thì chị em là người đau khổ đó”.
Kỳ Liên Tuyết Vũ cau mày: “Về chuyện kết hôn anh cho tôi thời gian suy nghĩ thêm nha, tôi vẫn chưa quyết định được”.
Tôn Tử Hàn gật đầu: “Tất nhiên là được rồi anh không ép em đâu”.
Tôn Tử Hàn và Kỳ Liên Tuyết Vũ cụng ly một cái uống thỏa hiệp thành giao rồi ra về cùng hai bên gia đình.
Về đến nhà, Tôn Chí hỏi Tôn Tử Hàn: “Con thấy Tuyết Vũ thế nào hả?”.
Tôn Tử Hàn thật tình đáp: “Là một cô gái xinh đẹp, hiểu chuyện, lễ phép lại học giỏi nữa như một bông hoa quý giá của Kỳ Liên gia”.
Ngô Dĩnh Phi liền nôn nóng hỏi: “Vậy con có cảm tình gì với con bé ấy không? Mẹ cảm thấy con bé đó dễ thương xuất thân danh giá rất phù hợp ngồi vào vị trí nhị thiếu phu nhân của Tôn gia đó con à”.
Tôn Tử Hàn lên tiếng đáp: “Tình cảm có thể bồi đắp từ từ được mà mẹ, con rất có cảm tình với Tuyết Vũ nhưng phải xem cô ấy có thích con hay không? Có đồng ý cùng con kết hôn hay không đã”.
Tôn Chí khẽ cười nói: “Yên tâm đi, ba nghe anh Thời Nhân nói là Tuyết Vũ đồng ý hôn sự do gia đình sắp xếp mà, hiện tại có thể không thích con nhưng ba tin nếu hai đứa ở chung thì cũng dần dần phát sinh tình cảm thôi”.
Tôn Tử Hàn gật đầu: “Dạ con cũng mong là vậy, thôi cũng không còn sớm nữa con xin phép về nhà của riêng của con vì còn một số chuyện cần bàn với Hàn Trì”.
Ngô Dĩnh Phi gật đầu: “Lái xe cần thận nha con”.
“Dạ thưa ba mẹ con về”.
Tôn Tử Hàn đi ra sân vừa mở cửa xe ra thì nghe tiếng của Tôn Tử Mặc vang lên nên đứng lại nói chuyện với anh trai một chút.
“Buổi đi xem mắt thế nào rồi Tử Hàn?”.
Tôn Tử Hàn lên tiếng đáp: “Suôn sẻ lắm anh hai”.
Tôn Tử Mặc nhíu mày: “Ý anh hỏi là em có thích cô tam tiểu thư của Kỳ Liên gia không á?”.
“Cũng thích một chút, hôn sự này em đồng ý là cái chắc rồi chỉ chờ ý của cô bé nhà bên đó nữa thôi”.
Tôn Tử Mặc nhíu mày tỏ vẻ lo lắng: “Tử Hàn à, nếu thật lòng không thích thì anh sẽ nói giúp một tiếng với ba, em đừng tự làm khổ bản thân rồi làm khổ luôn người ta nữa thì tội lắm”.
Tôn Tử Hàn liền mỉm cười vỗ vai Tôn Tử Mặc một cái: “Anh trai à em thật sự ổn mà, em thích Tuyết Vũ thật lòng mà em cũng mong hôn sự này diễn ra suôn sẻ, em sắp ra trường rồi thành gia lập thất sau đó an cư lập nghiệp phụng dưỡng cha mẹ là được rồi, còn anh đó cũng mau mau kết hôn đi chứ sau con em lớn hơn con anh thì không hay đâu nha”.
Tôn Tử Mặc khẽ cười: “Vừa gặp người ta em đã nghĩ đến chuyện kết hôn sinh con luôn rồi đừng nói là trúng phải tiếng ái tình đó nha”.
Tôn Tử Hàn nửa đùa nửa thật: “Chắc vậy thiệt rồi đó anh trai à, thôi em về cũng không còn sớm nữa”.
“Uh lái xe cẩn thận”.
Tôn Tử Hàn về đến nhà tắm rửa rồi đứng ngoài ban công phòng ngủ hút một điếu thuộc lá ánh mắt nhìn xa xăm, ban đầu anh không nghĩ là sẽ kết hôn đâu nhưng khi biết đối tượng mình kết hôn là Kỳ Liên Tuyết Vũ thì anh đồng ý nghe theo lời ba.
Từ lần gặp gỡ đầu tiên giữa Tôn Tử Hàn và Kỳ Liên Tuyết Vũ đã như định mệnh sắp đặt rồi anh cũng có ấn tượng khá tốt về cô, thêm một điều nữa anh biết cô rất ghét anh chắc chắc sẽ không thích anh nên sau này ly hôn sẽ không vướn bận gì hết.
Bản thân Tôn Tử Hàn sợ nhất là mấy cô tiểu thư õng ẹo điệu đà, quấn người đến lúc muốn chia tay sẽ rất mệt mỏi nên thà chọn kết hôn với một người ghét mình sẽ tốt hơn.
Kỳ Liên Thời Nhân và Kỳ Liên Tuyết Vũ về đến nhà thì Liên Cẩm Hoa liền lên tiếng hỏi: “Buổi đi xem mắt ổn không Thời Nhân?”.
Kỳ Liên Thời Nhân gật đầu: “Dạ ổn hết mẹ à, may sao Tuyết Vũ nhà mình và Tử Hàn bên Tôn gia đã quen biết nhau từ trước còn đang học chung lớp nữa, con thấy hai đứa trẻ cũng thân thiết với nhau lắm đó mẹ”.
Kỳ Liên Tuyết Vũ dẩu môi lên tiếng: “Nói trước nha dù có kết hôn tôi cũng không yêu anh đâu, thêm nữa tôi nghe gia đình nói người có hôn ước thật sự với anh là chị gái tôi nhưng vì chị tôi thất lạc nhiều năm vẫn chưa tìm được nên tôi mới thay thế chị ấy gả cho anh thôi, người đàn ông của chị gái tôi tuyết đối không thể yêu sau này nếu chị ấy quay về tôi sẽ trả anh lại cho chị ấy”.
Tôn Tử Hàn như đạt được ý muốn liền nói thẳng luôn: “Anh cũng không yêu em, dù là em hay chị gái của em thì cũng như nhau thôi vì vậy chúng ta ký với nhau một bản hợp đồng hôn nhân đi, sau này em tìm được người em yêu thật sự anh sẽ trả tự do lại cho em”.
Kỳ Liên Tuyết Vũ nhướng mày hỏi tiếp: “Vậy nếu sau này chị tôi trở về thì sao? Anh sẽ kết hôn với chị ấy chứ?”.
Tôn Tử Hàn khẽ lắc đầu: “Như em đã nói trong lòng anh vẫn còn nặng tình với cô gái khác nên anh sẽ không làm khổ chị gái em đâu, mà em lo xa quá rồi đó cô bé à biết đâu chị em đã tìm được chân ái rồi không chừng tới đó mà lôi chuyện hôn sự với anh ra nói thì chị em là người đau khổ đó”.
Kỳ Liên Tuyết Vũ cau mày: “Về chuyện kết hôn anh cho tôi thời gian suy nghĩ thêm nha, tôi vẫn chưa quyết định được”.
Tôn Tử Hàn gật đầu: “Tất nhiên là được rồi anh không ép em đâu”.
Tôn Tử Hàn và Kỳ Liên Tuyết Vũ cụng ly một cái uống thỏa hiệp thành giao rồi ra về cùng hai bên gia đình.
Về đến nhà, Tôn Chí hỏi Tôn Tử Hàn: “Con thấy Tuyết Vũ thế nào hả?”.
Tôn Tử Hàn thật tình đáp: “Là một cô gái xinh đẹp, hiểu chuyện, lễ phép lại học giỏi nữa như một bông hoa quý giá của Kỳ Liên gia”.
Ngô Dĩnh Phi liền nôn nóng hỏi: “Vậy con có cảm tình gì với con bé ấy không? Mẹ cảm thấy con bé đó dễ thương xuất thân danh giá rất phù hợp ngồi vào vị trí nhị thiếu phu nhân của Tôn gia đó con à”.
Tôn Tử Hàn lên tiếng đáp: “Tình cảm có thể bồi đắp từ từ được mà mẹ, con rất có cảm tình với Tuyết Vũ nhưng phải xem cô ấy có thích con hay không? Có đồng ý cùng con kết hôn hay không đã”.
Tôn Chí khẽ cười nói: “Yên tâm đi, ba nghe anh Thời Nhân nói là Tuyết Vũ đồng ý hôn sự do gia đình sắp xếp mà, hiện tại có thể không thích con nhưng ba tin nếu hai đứa ở chung thì cũng dần dần phát sinh tình cảm thôi”.
Tôn Tử Hàn gật đầu: “Dạ con cũng mong là vậy, thôi cũng không còn sớm nữa con xin phép về nhà của riêng của con vì còn một số chuyện cần bàn với Hàn Trì”.
Ngô Dĩnh Phi gật đầu: “Lái xe cần thận nha con”.
“Dạ thưa ba mẹ con về”.
Tôn Tử Hàn đi ra sân vừa mở cửa xe ra thì nghe tiếng của Tôn Tử Mặc vang lên nên đứng lại nói chuyện với anh trai một chút.
“Buổi đi xem mắt thế nào rồi Tử Hàn?”.
Tôn Tử Hàn lên tiếng đáp: “Suôn sẻ lắm anh hai”.
Tôn Tử Mặc nhíu mày: “Ý anh hỏi là em có thích cô tam tiểu thư của Kỳ Liên gia không á?”.
“Cũng thích một chút, hôn sự này em đồng ý là cái chắc rồi chỉ chờ ý của cô bé nhà bên đó nữa thôi”.
Tôn Tử Mặc nhíu mày tỏ vẻ lo lắng: “Tử Hàn à, nếu thật lòng không thích thì anh sẽ nói giúp một tiếng với ba, em đừng tự làm khổ bản thân rồi làm khổ luôn người ta nữa thì tội lắm”.
Tôn Tử Hàn liền mỉm cười vỗ vai Tôn Tử Mặc một cái: “Anh trai à em thật sự ổn mà, em thích Tuyết Vũ thật lòng mà em cũng mong hôn sự này diễn ra suôn sẻ, em sắp ra trường rồi thành gia lập thất sau đó an cư lập nghiệp phụng dưỡng cha mẹ là được rồi, còn anh đó cũng mau mau kết hôn đi chứ sau con em lớn hơn con anh thì không hay đâu nha”.
Tôn Tử Mặc khẽ cười: “Vừa gặp người ta em đã nghĩ đến chuyện kết hôn sinh con luôn rồi đừng nói là trúng phải tiếng ái tình đó nha”.
Tôn Tử Hàn nửa đùa nửa thật: “Chắc vậy thiệt rồi đó anh trai à, thôi em về cũng không còn sớm nữa”.
“Uh lái xe cẩn thận”.
Tôn Tử Hàn về đến nhà tắm rửa rồi đứng ngoài ban công phòng ngủ hút một điếu thuộc lá ánh mắt nhìn xa xăm, ban đầu anh không nghĩ là sẽ kết hôn đâu nhưng khi biết đối tượng mình kết hôn là Kỳ Liên Tuyết Vũ thì anh đồng ý nghe theo lời ba.
Từ lần gặp gỡ đầu tiên giữa Tôn Tử Hàn và Kỳ Liên Tuyết Vũ đã như định mệnh sắp đặt rồi anh cũng có ấn tượng khá tốt về cô, thêm một điều nữa anh biết cô rất ghét anh chắc chắc sẽ không thích anh nên sau này ly hôn sẽ không vướn bận gì hết.
Bản thân Tôn Tử Hàn sợ nhất là mấy cô tiểu thư õng ẹo điệu đà, quấn người đến lúc muốn chia tay sẽ rất mệt mỏi nên thà chọn kết hôn với một người ghét mình sẽ tốt hơn.
Kỳ Liên Thời Nhân và Kỳ Liên Tuyết Vũ về đến nhà thì Liên Cẩm Hoa liền lên tiếng hỏi: “Buổi đi xem mắt ổn không Thời Nhân?”.
Kỳ Liên Thời Nhân gật đầu: “Dạ ổn hết mẹ à, may sao Tuyết Vũ nhà mình và Tử Hàn bên Tôn gia đã quen biết nhau từ trước còn đang học chung lớp nữa, con thấy hai đứa trẻ cũng thân thiết với nhau lắm đó mẹ”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.