Chương 18: Kiểu như ý trời
Hạ Tường Lam
21/09/2023
Giọng của Ngô Dĩnh Phi vang lên: “Thôi cũng không còn sớm nữa phục vụ cũng lên món hết rồi, mời anh Thời Nhân và cháu Tuyết Vũ dùng tự nhiên như người trong nhà với Tôn gia chúng tôi nhé”.
Tôn Chí liền nói thêm vào: “Phải đó, đều là người nhà cả mà anh và cháu cứ dùng bữa với gia đình tôi tự nhiên đừng ngại gì hết nhé”.
Kỳ Liên Thời Nhân tỏ vẻ khách sáo gật đầu rồi lên tiếng: “Đều là người nhà mà cần gì phải ngại chứ, mời anh chị”.
Ngô Dĩnh Phi gắp một con cua sốt tiêu xanh bỏ vào cái dĩa nhỏ trước mặt của Kỳ Liên Tuyết Vũ: “Món này là đặc sản của nhà hàng này đó con dùng thử xem có ngon không nha Tuyết Vũ”.
Kỳ Liên Tuyết Vũ là người rất lễ phép hiểu chuyện nên lên tiếng đáp: “Dạ con cảm ơn bác gái ạ”.
Trong suốt bữa ăn xem mắt, Tôn Tử Hàn và Kỳ Liên Tuyết Vũ thi thoảng đùa giỡn, người lớn hai bên nhìn thấy nghĩ là cả hai đều có cảm tình với nhau nên rất vui mừng nghĩ là hôn sự này nhất định có kết quả tốt.
Ăn tối xong, người lớn hai bên vẫn ngồi lại uống trà hàn thuyên tâm sự còn Tôn Tử Hàn và Kỳ Liên Tuyết Vũ thì xin phép lên Sky Bar ở sân thượng tại nhà hàng Nhất Lãm Phiêu Hoa ngắm cảnh.
Đứng trên tầng 89 của Nhất Lãm Phiêu Hoa có thể nhìn thấy trọn vẹn thành phố Đông Đô trong đôi mắt, buổi tối cả thành phố lấp lánh ánh đèn, dòng người qua lại tấp nập là một bức tranh vô cùng sinh động.
Kỳ Liên Tuyết Vũ nâng ly cocktail lên uống một ngụm rồi đưa mắt nhìn xa xăm, cô khẽ nhếch môi cười nhạt một cái bởi vì lúc ở nước ngoài cô cũng từng đi phục vụ quán nước, quán ăn, nhà hàng để kiếm thêm thu nhập nhưng khi về đến Đông Đô thì cô lại là tam tiểu thư của Kỳ Liên gia danh giá nên không thể đi làm thêm như thế nữa vì sợ ảnh hưởng đến danh dự của gia đình.
Tôn Tử Hàn cầm một ly vang đỏ đến đứng bên cạnh của Kỳ Liên Tuyết Vũ rồi lên tiếng hỏi: “Nhìn cái gì mà đăm chiêu vậy?”.
Kỳ Liên Tuyết Vũ khẽ lắc đầu rồi lên tiếng đáp: “Thành phố Đông Đô về về đêm đẹp ha”.
Tôn Tử Hàn gật đầu tỏ vẻ tán đồng rồi lên tiếng đáp: “Uh đẹp thì có đẹp nhưng mà nhìn mãi cũng chán”.
Kỳ Liên Tuyết Vũ tỏ vẻ tán đồng: “Uh cái gì nhìn hoài cũng sẽ gây chán thôi”.
Tôn Tử Hàn quay sang nhìn Kỳ Liên Tuyết Vũ rồi nói tiếp: “Thật không ngờ em lại là tam tiểu thư của Kỳ Liên gia danh giá bậc nhất Đông Đô đó nha”.
Kỳ Liên Tuyết Vũ tỏ vẻ hiếu kỳ lên tiếng hỏi: “Ủa bộ tôi không có điểm nào ra dáng tiểu thư hết luôn đó hả? Học chung với anh mấy tháng rồi mà anh không nhìn ra tôi là tiểu thư nhà giàu thật á?”.
Tôn Tử Hàn nhướng mày: “Em thấy mấy tiểu thư thượng lưu trong trường mình suốt ngày mặc váy áo hàng hiệu điệu đà trang điểm cho thật lộng lẫy mỗi khi đến trường không, còn em thì suốt ngày mặc đồ theo phong cách đường phố street style, đi học bằng xe buýt, tàu điện ngầm, thích đi ăn quán xá lề đường với Lạc Vy Vy, lần trước Hàn Trì cho hai người hóa giang về khu chung cư cũ nên nhìn đâu có ra em là tiểu thư thuộc tầng lớp thượng thượng lưu ở Đông Đô này”.
Kỳ Liên Tuyết Vũ liền lên tiếng bắt bẽ: “Tại con mắt nhìn của anh kém quá đó thôi, tôi mặc đồ street style thì cũng toàn đồ hiệu, tôi ở khu chung cư cũ mà Vy Vy thuê trọ chính là vì muốn trốn tránh hôn ước giữa Kỳ Liên gia và Tôn gia đó, không biết xui rủi thế nào cái hôm tôi bỏ trốn lại gặp anh tôi luôn á”.
Tôn Tử Hàn tỏ vẻ bất ngờ quay sang nhìn Kỳ Liên Tuyết Vũ: “Hóa ra mấy người áo đen hôm đó truy đuổi em không phải kẻ xấu mà là vệ sĩ của Kỳ Liên gia sao?”.
Kỳ Liên Tuyết Vũ gật đầu: “Phải”.
Tôn Tử Hàn liền phì cười thật to: “Trời ơi không thể tin được luôn, em bỏ trốn hôn sự lại gặp ngay đối tượng sắp kết hôn với mình giúp em bỏ trốn đây đúng là chuyện hài hước nhất là tôi từng biết luôn đó”.
“Kiểu như ý trời rồi á, chạy kiểu gì tôi cũng gặp anh hay sao á”.
Nghe Kỳ Liên Tuyết Vũ nói vậy, Tôn Tử Hàn nhấp môi một ngụm rượu rồi quay sang hỏi Kỳ Liên Tuyết Vũ: “Em nghĩ sao về chuyện hôn sự giữa Kỳ Liên gia và Tôn gia”.
Kỳ Liên Tuyết Vũ nhíu mày: “Không biết nữa”.
Tôn Tử Hàn đột nhiên quay sang nhìn Kỳ Liên Tuyết Vũ rồi lên tiếng: “Em không biết vậy chúng ta kết hôn đi”.
Kỳ Liên Tuyết Vũ kinh ngạc kêu lên: “Hả? Tự nhiên kết hôn là sao?”.
Tôn Tử Hàn nghiêm túc nói chuyện với Kỳ Liên Tuyết Vũ: “Hôn sự này là do ba chúng ta định đoạt từ rất lâu rồi, anh và em đều có lý do để kết hôn mà”.
“Hôn nhân thương mại không có tình yêu mà anh vẫn chấp nhận được sao? Lần đầu tiên gặp tôi anh còn nhầm tưởng tôi là Hạ Tiểu Vũ bạn gái cũ của anh còn gì, anh nhiều lần làm khó tôi vì nghĩ tôi là cô gái đó như vậy cũng đủ hiểu được trong tim anh cô gái đó vẫn còn rất quan trọng. Nếu trong tim đã có bóng hình của một bạch nguyệt quang như thế thì đừng kết hôn với người khác chỉ làm khổ cả hai mà thôi”.
Tôn Tử Hàn khẽ cười lên tiếng đáp: “Ban đầu anh vốn không muốn đồng ý hôn sự này nhưng hôm gặp em ở bệnh viện, nghe em nói đi xem mắt theo ý ông nội nên anh đã thay đổi. Sức khỏe của ba anh và ông em đều không tốt, vì làm người thân vui vẻ nên anh đồng ý hôn sự này nhưng ý em thế nào thì anh sẽ tôn trọng em”.
Tôn Chí liền nói thêm vào: “Phải đó, đều là người nhà cả mà anh và cháu cứ dùng bữa với gia đình tôi tự nhiên đừng ngại gì hết nhé”.
Kỳ Liên Thời Nhân tỏ vẻ khách sáo gật đầu rồi lên tiếng: “Đều là người nhà mà cần gì phải ngại chứ, mời anh chị”.
Ngô Dĩnh Phi gắp một con cua sốt tiêu xanh bỏ vào cái dĩa nhỏ trước mặt của Kỳ Liên Tuyết Vũ: “Món này là đặc sản của nhà hàng này đó con dùng thử xem có ngon không nha Tuyết Vũ”.
Kỳ Liên Tuyết Vũ là người rất lễ phép hiểu chuyện nên lên tiếng đáp: “Dạ con cảm ơn bác gái ạ”.
Trong suốt bữa ăn xem mắt, Tôn Tử Hàn và Kỳ Liên Tuyết Vũ thi thoảng đùa giỡn, người lớn hai bên nhìn thấy nghĩ là cả hai đều có cảm tình với nhau nên rất vui mừng nghĩ là hôn sự này nhất định có kết quả tốt.
Ăn tối xong, người lớn hai bên vẫn ngồi lại uống trà hàn thuyên tâm sự còn Tôn Tử Hàn và Kỳ Liên Tuyết Vũ thì xin phép lên Sky Bar ở sân thượng tại nhà hàng Nhất Lãm Phiêu Hoa ngắm cảnh.
Đứng trên tầng 89 của Nhất Lãm Phiêu Hoa có thể nhìn thấy trọn vẹn thành phố Đông Đô trong đôi mắt, buổi tối cả thành phố lấp lánh ánh đèn, dòng người qua lại tấp nập là một bức tranh vô cùng sinh động.
Kỳ Liên Tuyết Vũ nâng ly cocktail lên uống một ngụm rồi đưa mắt nhìn xa xăm, cô khẽ nhếch môi cười nhạt một cái bởi vì lúc ở nước ngoài cô cũng từng đi phục vụ quán nước, quán ăn, nhà hàng để kiếm thêm thu nhập nhưng khi về đến Đông Đô thì cô lại là tam tiểu thư của Kỳ Liên gia danh giá nên không thể đi làm thêm như thế nữa vì sợ ảnh hưởng đến danh dự của gia đình.
Tôn Tử Hàn cầm một ly vang đỏ đến đứng bên cạnh của Kỳ Liên Tuyết Vũ rồi lên tiếng hỏi: “Nhìn cái gì mà đăm chiêu vậy?”.
Kỳ Liên Tuyết Vũ khẽ lắc đầu rồi lên tiếng đáp: “Thành phố Đông Đô về về đêm đẹp ha”.
Tôn Tử Hàn gật đầu tỏ vẻ tán đồng rồi lên tiếng đáp: “Uh đẹp thì có đẹp nhưng mà nhìn mãi cũng chán”.
Kỳ Liên Tuyết Vũ tỏ vẻ tán đồng: “Uh cái gì nhìn hoài cũng sẽ gây chán thôi”.
Tôn Tử Hàn quay sang nhìn Kỳ Liên Tuyết Vũ rồi nói tiếp: “Thật không ngờ em lại là tam tiểu thư của Kỳ Liên gia danh giá bậc nhất Đông Đô đó nha”.
Kỳ Liên Tuyết Vũ tỏ vẻ hiếu kỳ lên tiếng hỏi: “Ủa bộ tôi không có điểm nào ra dáng tiểu thư hết luôn đó hả? Học chung với anh mấy tháng rồi mà anh không nhìn ra tôi là tiểu thư nhà giàu thật á?”.
Tôn Tử Hàn nhướng mày: “Em thấy mấy tiểu thư thượng lưu trong trường mình suốt ngày mặc váy áo hàng hiệu điệu đà trang điểm cho thật lộng lẫy mỗi khi đến trường không, còn em thì suốt ngày mặc đồ theo phong cách đường phố street style, đi học bằng xe buýt, tàu điện ngầm, thích đi ăn quán xá lề đường với Lạc Vy Vy, lần trước Hàn Trì cho hai người hóa giang về khu chung cư cũ nên nhìn đâu có ra em là tiểu thư thuộc tầng lớp thượng thượng lưu ở Đông Đô này”.
Kỳ Liên Tuyết Vũ liền lên tiếng bắt bẽ: “Tại con mắt nhìn của anh kém quá đó thôi, tôi mặc đồ street style thì cũng toàn đồ hiệu, tôi ở khu chung cư cũ mà Vy Vy thuê trọ chính là vì muốn trốn tránh hôn ước giữa Kỳ Liên gia và Tôn gia đó, không biết xui rủi thế nào cái hôm tôi bỏ trốn lại gặp anh tôi luôn á”.
Tôn Tử Hàn tỏ vẻ bất ngờ quay sang nhìn Kỳ Liên Tuyết Vũ: “Hóa ra mấy người áo đen hôm đó truy đuổi em không phải kẻ xấu mà là vệ sĩ của Kỳ Liên gia sao?”.
Kỳ Liên Tuyết Vũ gật đầu: “Phải”.
Tôn Tử Hàn liền phì cười thật to: “Trời ơi không thể tin được luôn, em bỏ trốn hôn sự lại gặp ngay đối tượng sắp kết hôn với mình giúp em bỏ trốn đây đúng là chuyện hài hước nhất là tôi từng biết luôn đó”.
“Kiểu như ý trời rồi á, chạy kiểu gì tôi cũng gặp anh hay sao á”.
Nghe Kỳ Liên Tuyết Vũ nói vậy, Tôn Tử Hàn nhấp môi một ngụm rượu rồi quay sang hỏi Kỳ Liên Tuyết Vũ: “Em nghĩ sao về chuyện hôn sự giữa Kỳ Liên gia và Tôn gia”.
Kỳ Liên Tuyết Vũ nhíu mày: “Không biết nữa”.
Tôn Tử Hàn đột nhiên quay sang nhìn Kỳ Liên Tuyết Vũ rồi lên tiếng: “Em không biết vậy chúng ta kết hôn đi”.
Kỳ Liên Tuyết Vũ kinh ngạc kêu lên: “Hả? Tự nhiên kết hôn là sao?”.
Tôn Tử Hàn nghiêm túc nói chuyện với Kỳ Liên Tuyết Vũ: “Hôn sự này là do ba chúng ta định đoạt từ rất lâu rồi, anh và em đều có lý do để kết hôn mà”.
“Hôn nhân thương mại không có tình yêu mà anh vẫn chấp nhận được sao? Lần đầu tiên gặp tôi anh còn nhầm tưởng tôi là Hạ Tiểu Vũ bạn gái cũ của anh còn gì, anh nhiều lần làm khó tôi vì nghĩ tôi là cô gái đó như vậy cũng đủ hiểu được trong tim anh cô gái đó vẫn còn rất quan trọng. Nếu trong tim đã có bóng hình của một bạch nguyệt quang như thế thì đừng kết hôn với người khác chỉ làm khổ cả hai mà thôi”.
Tôn Tử Hàn khẽ cười lên tiếng đáp: “Ban đầu anh vốn không muốn đồng ý hôn sự này nhưng hôm gặp em ở bệnh viện, nghe em nói đi xem mắt theo ý ông nội nên anh đã thay đổi. Sức khỏe của ba anh và ông em đều không tốt, vì làm người thân vui vẻ nên anh đồng ý hôn sự này nhưng ý em thế nào thì anh sẽ tôn trọng em”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.