Chương 16: Tôi đi xem mắt được chưa?!
Hạ Tường Lam
21/09/2023
Kỳ Liên Tuyết Vũ ngồi nói chuyện với Liên Cẩm Hoa được một lúc, cô ngẩng đầu lên thì thấy Mộ Dĩ Mai đang đứng ở cầu thang với vẻ mặt đăm chiêu suy nghĩ xa xăm nên đi lên cầu thang rồi lên tiếng chào hỏi: “Dạ thưa mẹ con mới về ạ”.
Mộ Dĩ Mai giật mình nhìn Kỳ Liên Tuyết Vũ bằng ánh mắt chán ghét rồi lạnh lẽo đáp: “Cô rong chơi bên ngoài đã đời rồi đến lúc thiếu thốn lại quay về cái nhà này chứ gì?”.
Kỳ Liên Tuyết Vũ thoáng buồn bao nhiêu năm nay người cô yêu thương nhất chính là mẹ nhưng bản thân cô lại thật không hiểu nổi vì sao mẹ cô lại ghét cô như thế, từ nhỏ đến lớn lúc nào mẹ cũng nhìn cô bằng ánh mắt lạnh lẽo chán ghét rõ rệt, đôi lúc cô cũng tự hoài nghi hình như cô không phải con ruột của mẹ thì phải.
Kỳ Liên Tuyết Vũ lên tiếng giải thích với Mộ Dĩ Mai: “Con biết thời gian qua con bỏ nhà đi không báo tiếng nào hết làm mọi người trong nhà lo lắng là lỗi của con, xin mẹ đừng giận con ạ”.
Mộ Dĩ Mai hừ nhẹ một tiếng rồi hờ hững đáp: “Ai lo lắng cho cô thì cô đi tìm người đó mà xin lỗi chứ tôi thì không có nhé, đối với tôi nếu cô đi khỏi cái nhà này luôn thì càng tốt, nhìn thấy cô là tôi chướng mắt rồi, cô xuất hiện ở đâu thì y như rằng là xui xẻo ở đó”.
Liên Cẩm Hoa nhìn thấy thái độ của Mộ Dĩ Mai đối với Kỳ Liên Tuyết Vũ không tốt liền tằng hắn giọng lên tiếng: “Dĩ Mai, cô đang nói cái gì vậy hả? Khó khăn lắm con bé nó mới chịu về nhà vậy mà cô lại đi nói mấy khó nghe như thế, cô có xứng đáng là mẹ người ta không hả?”.
Mộ Dĩ Mai thở dài: “Dạ thưa mẹ, nếu được một lần lựa chọn lại con thà là không có đứa con như nó”.
Nói rồi Mộ Dĩ Mai bỏ đi lên phòng để mình Kỳ Liên Tuyết Vũ đứng đó với đôi mắt buồn bã.
Liên Cẩm Hoa bước tới đặt tay lên vai của Kỳ Liên Tuyết Vũ rồi lên tiếng an ủi cô: “Tuyết Vũ à, con đừng quan tâm mấy lời khó nghe đó cũng đừng có buồn nha con”.
Kỳ Liên Tuyết Vũ khẽ lắc đầu cố tỏ vẻ là mình ổn: “Con không sao đâu mà bà nội, con hiểu mẹ vì lo lắng cho con nên mới vậy thôi con không giận mẹ đâu mà”.
Nói với Liên Cẩm Hoa là mình ổn nhưng thật chất trong lòng của Kỳ Liên Tuyết Vũ là một cơn bão lớn, mỗi lần gặp mẹ là y như rằng mẹ sẽ nói những câu làm cô cảm thấy tổn thương.
Hồi bé Kỳ Liên Tuyết Vũ cảm thấy tủi thân khi mẹ chỉ yêu thương Kỳ Liên Thời Cung mà không hề dành tình yêu thương cho mình cô lúc đó còn ganh tị với anh trai, sau này lớn hơn một chút nghe mọi người kể chuyện vòng quay ngựa gỗ năm đó làm lạc mất chị gái là Kỳ Liên Tuyết Dao thì cô đã hiểu vì sao mẹ lại ghét mình đến thế.
Kỳ Liên Tuyết Vũ từ lúc hiểu chuyện đã không còn buồn vì bị mẹ ghét nữa cô biết nguyên nhân nên luôn tìm cách để đưa Kỳ Liên Tuyết Dao trở về nhà, nút thắt lớn nhất giữa cô và mẹ chính là chị gái chỉ cần đưa chị gái trở về thì có lẽ mẹ không còn ghét cô nữa.
Mắt của Kỳ Liên Tuyết Vũ đỏ hoe lên nhưng mà cô không khóc bởi vì từ nhỏ đến lớn cô khóc cũng chẳng có ai dỗ, mấy năm sống tự lập ở nước ngoài gian nan vô cùng nhưng cô chỉ có thể kiên cường mà vươn lên.
Ngày hẹn gặp mặt với Tôn gia cuối cùng cũng đến nhưng cả Kỳ Liên Thời Nhân và Tôn Chí đều mang tâm trạng nhẹ nhàng hơn bởi vì nếu con cái không hợp thì bậc cha mẹ cũng đành hủy hôn nên cũng chẳng còn lo xa làm gì.
Kỳ Liên Tuyết Vũ trang điểm nhẹ nhàng tươi trẻ, chọn một bộ váy màu hồng bằng voan trễ vai nhìn trong rất nữ tính, cô tết tóc đuôi rết đi giày cao gót đính đá quý lấp lánh ra dáng một tiểu thư giàu có bậc nhất Đông Đô.
Bình thường Kỳ Liên Tuyết Vũ ưa chuộng mấy style đường phố, đơn giản nhưng khi cô ăn diện lên thì vô cùng xinh đẹp đến nỗi Kỳ Liên Thời Nhân cũng cảm thấy hài lòng về cách chọn trang phục cho buổi đi xem mắt của con gái.
Kỳ Liên Tuyết Vũ cầm theo một cái túi xách bằng da cá sấu bạch tạng đắc đỏ đi xuống sảnh rồi lên tiếng nói với Kỳ Liên Thời Nhân: “Con xong rồi, mình đi thôi ba”.
Kỳ Liên Thời Nhân gật đầu: “Được rồi, con xinh đẹp thế này thế nào Tôn thiếu gia cũng thích cho mà xem”.
Liên Cẩm Hoa cau mày lên tiếng: “Tôn thiếu đó thích hay không mẹ không cần biết, nếu Tuyết Vũ không thích thì vẫn phải hủy hôn đó nghe chưa Thời Nhân”.
Kỳ Liên Thời Nhân rủ mắt: “Dạ con biết rồi thưa mẹ, thôi con đưa Tuyết Vũ đi đây kẻo trễ hẹn với Tôn Chí”.
Tôn Tử Hàn không có về Trang Viên Tôn Gia mà tự chuẩn bị ở nhà riêng rồi sẽ đi tới điểm hẹn luôn, hôm nay anh diện một bộ vest màu xanh navy áo sơ mi bên trong màu trắng tùy tiện mở hai nút cổ để lộ xương quai xanh đậm chất phong trần, chân đi giày tây bóng loáng.
Tôn Tử Hàn đổ xe vào bãi xe ở nhà hàng Nhất Lãm Phiêu Hoa, anh vừa tính đi vào trong thì đột nhiên nhìn thấy một cô gái mặc váy hồng trông khá xinh xắn nên bị thu hút, đi tới gần anh bất ngờ phát hiện ra cô gái vậy mà lại là Kỳ Liên Tuyết Vũ.
Đến nhà hàng Nhất Lãm Phiêu Hoa, Kỳ Liên Tuyết Vũ đang đứng chờ Kỳ Liên Thời Nhân đổ xe thì bất ngờ có ai đánh nhẹ vào vai cô một cái: “Đi đâu đây cô bé”.
Kỳ Liên Tuyết Vũ quay người lại thì nhìn thấy bộ dáng của Tôn Tử Hàn trong cực kỳ tiêu soái, chững chạc nên vô cùng bất ngờ: “Anh tổ trưởng, anh đi đâu đây?”.
Tôn Tử Hàn nhướng mày lên tiếng bắt bẽ: “Ủa tôi hỏi em trước, em chưa trả lời đã hỏi ngược lại tôi là sao?”.
Kỳ Liên Tuyết Vũ đưa tay đỡ trán rồi đáp: “Tôi đi xem mắt được chưa?!”.
Mộ Dĩ Mai giật mình nhìn Kỳ Liên Tuyết Vũ bằng ánh mắt chán ghét rồi lạnh lẽo đáp: “Cô rong chơi bên ngoài đã đời rồi đến lúc thiếu thốn lại quay về cái nhà này chứ gì?”.
Kỳ Liên Tuyết Vũ thoáng buồn bao nhiêu năm nay người cô yêu thương nhất chính là mẹ nhưng bản thân cô lại thật không hiểu nổi vì sao mẹ cô lại ghét cô như thế, từ nhỏ đến lớn lúc nào mẹ cũng nhìn cô bằng ánh mắt lạnh lẽo chán ghét rõ rệt, đôi lúc cô cũng tự hoài nghi hình như cô không phải con ruột của mẹ thì phải.
Kỳ Liên Tuyết Vũ lên tiếng giải thích với Mộ Dĩ Mai: “Con biết thời gian qua con bỏ nhà đi không báo tiếng nào hết làm mọi người trong nhà lo lắng là lỗi của con, xin mẹ đừng giận con ạ”.
Mộ Dĩ Mai hừ nhẹ một tiếng rồi hờ hững đáp: “Ai lo lắng cho cô thì cô đi tìm người đó mà xin lỗi chứ tôi thì không có nhé, đối với tôi nếu cô đi khỏi cái nhà này luôn thì càng tốt, nhìn thấy cô là tôi chướng mắt rồi, cô xuất hiện ở đâu thì y như rằng là xui xẻo ở đó”.
Liên Cẩm Hoa nhìn thấy thái độ của Mộ Dĩ Mai đối với Kỳ Liên Tuyết Vũ không tốt liền tằng hắn giọng lên tiếng: “Dĩ Mai, cô đang nói cái gì vậy hả? Khó khăn lắm con bé nó mới chịu về nhà vậy mà cô lại đi nói mấy khó nghe như thế, cô có xứng đáng là mẹ người ta không hả?”.
Mộ Dĩ Mai thở dài: “Dạ thưa mẹ, nếu được một lần lựa chọn lại con thà là không có đứa con như nó”.
Nói rồi Mộ Dĩ Mai bỏ đi lên phòng để mình Kỳ Liên Tuyết Vũ đứng đó với đôi mắt buồn bã.
Liên Cẩm Hoa bước tới đặt tay lên vai của Kỳ Liên Tuyết Vũ rồi lên tiếng an ủi cô: “Tuyết Vũ à, con đừng quan tâm mấy lời khó nghe đó cũng đừng có buồn nha con”.
Kỳ Liên Tuyết Vũ khẽ lắc đầu cố tỏ vẻ là mình ổn: “Con không sao đâu mà bà nội, con hiểu mẹ vì lo lắng cho con nên mới vậy thôi con không giận mẹ đâu mà”.
Nói với Liên Cẩm Hoa là mình ổn nhưng thật chất trong lòng của Kỳ Liên Tuyết Vũ là một cơn bão lớn, mỗi lần gặp mẹ là y như rằng mẹ sẽ nói những câu làm cô cảm thấy tổn thương.
Hồi bé Kỳ Liên Tuyết Vũ cảm thấy tủi thân khi mẹ chỉ yêu thương Kỳ Liên Thời Cung mà không hề dành tình yêu thương cho mình cô lúc đó còn ganh tị với anh trai, sau này lớn hơn một chút nghe mọi người kể chuyện vòng quay ngựa gỗ năm đó làm lạc mất chị gái là Kỳ Liên Tuyết Dao thì cô đã hiểu vì sao mẹ lại ghét mình đến thế.
Kỳ Liên Tuyết Vũ từ lúc hiểu chuyện đã không còn buồn vì bị mẹ ghét nữa cô biết nguyên nhân nên luôn tìm cách để đưa Kỳ Liên Tuyết Dao trở về nhà, nút thắt lớn nhất giữa cô và mẹ chính là chị gái chỉ cần đưa chị gái trở về thì có lẽ mẹ không còn ghét cô nữa.
Mắt của Kỳ Liên Tuyết Vũ đỏ hoe lên nhưng mà cô không khóc bởi vì từ nhỏ đến lớn cô khóc cũng chẳng có ai dỗ, mấy năm sống tự lập ở nước ngoài gian nan vô cùng nhưng cô chỉ có thể kiên cường mà vươn lên.
Ngày hẹn gặp mặt với Tôn gia cuối cùng cũng đến nhưng cả Kỳ Liên Thời Nhân và Tôn Chí đều mang tâm trạng nhẹ nhàng hơn bởi vì nếu con cái không hợp thì bậc cha mẹ cũng đành hủy hôn nên cũng chẳng còn lo xa làm gì.
Kỳ Liên Tuyết Vũ trang điểm nhẹ nhàng tươi trẻ, chọn một bộ váy màu hồng bằng voan trễ vai nhìn trong rất nữ tính, cô tết tóc đuôi rết đi giày cao gót đính đá quý lấp lánh ra dáng một tiểu thư giàu có bậc nhất Đông Đô.
Bình thường Kỳ Liên Tuyết Vũ ưa chuộng mấy style đường phố, đơn giản nhưng khi cô ăn diện lên thì vô cùng xinh đẹp đến nỗi Kỳ Liên Thời Nhân cũng cảm thấy hài lòng về cách chọn trang phục cho buổi đi xem mắt của con gái.
Kỳ Liên Tuyết Vũ cầm theo một cái túi xách bằng da cá sấu bạch tạng đắc đỏ đi xuống sảnh rồi lên tiếng nói với Kỳ Liên Thời Nhân: “Con xong rồi, mình đi thôi ba”.
Kỳ Liên Thời Nhân gật đầu: “Được rồi, con xinh đẹp thế này thế nào Tôn thiếu gia cũng thích cho mà xem”.
Liên Cẩm Hoa cau mày lên tiếng: “Tôn thiếu đó thích hay không mẹ không cần biết, nếu Tuyết Vũ không thích thì vẫn phải hủy hôn đó nghe chưa Thời Nhân”.
Kỳ Liên Thời Nhân rủ mắt: “Dạ con biết rồi thưa mẹ, thôi con đưa Tuyết Vũ đi đây kẻo trễ hẹn với Tôn Chí”.
Tôn Tử Hàn không có về Trang Viên Tôn Gia mà tự chuẩn bị ở nhà riêng rồi sẽ đi tới điểm hẹn luôn, hôm nay anh diện một bộ vest màu xanh navy áo sơ mi bên trong màu trắng tùy tiện mở hai nút cổ để lộ xương quai xanh đậm chất phong trần, chân đi giày tây bóng loáng.
Tôn Tử Hàn đổ xe vào bãi xe ở nhà hàng Nhất Lãm Phiêu Hoa, anh vừa tính đi vào trong thì đột nhiên nhìn thấy một cô gái mặc váy hồng trông khá xinh xắn nên bị thu hút, đi tới gần anh bất ngờ phát hiện ra cô gái vậy mà lại là Kỳ Liên Tuyết Vũ.
Đến nhà hàng Nhất Lãm Phiêu Hoa, Kỳ Liên Tuyết Vũ đang đứng chờ Kỳ Liên Thời Nhân đổ xe thì bất ngờ có ai đánh nhẹ vào vai cô một cái: “Đi đâu đây cô bé”.
Kỳ Liên Tuyết Vũ quay người lại thì nhìn thấy bộ dáng của Tôn Tử Hàn trong cực kỳ tiêu soái, chững chạc nên vô cùng bất ngờ: “Anh tổ trưởng, anh đi đâu đây?”.
Tôn Tử Hàn nhướng mày lên tiếng bắt bẽ: “Ủa tôi hỏi em trước, em chưa trả lời đã hỏi ngược lại tôi là sao?”.
Kỳ Liên Tuyết Vũ đưa tay đỡ trán rồi đáp: “Tôi đi xem mắt được chưa?!”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.