Chương 17: Là em sao?
Hạ Tường Lam
21/09/2023
Tôn Tử Hàn nghe thấy vậy liền lên tiếng trêu ghẹo Kỳ Liên Tuyết Vũ: “Ôi trời ơi, tôi không nghe lầm chứ? Lần đầu gặp em em nói em mới 19 tuổi thôi vậy mà bây giờ bày đặt đi xem mắt, chắc ai đó xui lắm lọt vào mắt của em đó”.
Kỳ Liên Tuyết Vũ trừng mắt với Tôn Tử Hàn: “Tôi đi xem mắt ai là chuyện của tôi liên quan gì đến anh mà anh nói chứ, vậy còn anh đi đâu đây?”.
Tôn Tử Hàn đưa tay đỡ gáy rồi nhàn nhạt đáp: “Cũng như em tôi đi xem mắt người mà ba mẹ tôi sắp xếp thôi”.
Kỳ Liên Tuyết Vũ liền nhướng mày lên tiếng trêu chọc lại: “Oh không biết cô gái nào xui xẻo đến nỗi phải đi xem mắt một tên lưu manh biến thái như anh nữa”.
Tôn Tử Hàn quay sang nhìn Kỳ Liên Tuyết Vũ bằng ánh mắt hình viên đạn: “Cái gì em nói ai lưu manh biến thái hả?”.
“Anh nghĩ lại xem không đúng à? Lần đầu tiên gặp mặt anh cưỡng hôn tôi là lưu manh, đột nhiên đòi tôi lấy thân báo đáp là biến thái chứ gì nữa”.
Tôn Tử Hàn gật gật đầu tỏ vẻ nguy hiểm: “Ê nhắc chuyện cũ mới nhớ lần đó tôi cứu em nhưng em chưa trả ơn chẳng những vậy còn lấy oán báo ơn đó”.
Kỳ Liên Tuyết Vũ tỏ vẻ ngang ngạnh: “Anh cũng tước đoạt cơ hội được chọn tổ trong lớp của tôi rồi gì”.
“Em đó được vào tổ của nam thần số 1 đại học O mà lại không vui là sao chứ? Em không thấy vào tổ anh thì điểm rất cao sao?”.
Kỳ Liên Tuyết Vũ liền bĩu môi: “Anh giỏi vậy sao lại cùng lớp với tôi vậy? Đáng ra phải lên tiến sĩ, giáo sư gì rồi chứ?’.
Tôn Tử Hàn cãi không lại chuyện này liền nói: “Cái này là em nói sai nha, anh học đúng độ tuổi mà có em khác người thì có á, thôi chúc em đi xem mắt vui vẻ nha tôi đi trước đây không rãnh đứng ở đây hơn thua với em”.
“Phắn lẹ hộ cái”.
Tôn Tử Hàn vừa thì được chừng một phút thì Kỳ Liên Thời Nhân đi tới: “Vào trong thôi con bên Tôn gia cũng đến đủ rồi đó”.
“Dạ thưa ba”.
Kỳ Liên Thời Nhân và Kỳ Liên Tuyết Vũ đi lên phòng bao mà Tôn Chí đã đặt trước, vừa nhìn thấy bạn thân đến thì Tôn Chí đã đứng dậy chào đón rồi.
“Lâu rồi tôi với anh một có dịp gặp nhau như thế này đó bạn hiền à”.
Kỳ Liên Thời Nhân lên tiếng nói khéo với Tôn Chí trước: “Sau hôm nay nếu không thành người nhà thì hy vọng chúng ta vẫn có thể làm bạn tốt như trước nay nhé ông bạn thân của tôi”.
Tôn Chí cũng tỏ vẻ tán đồng lên tiếng đáp: “Đương nhiên rồi, thôi mời anh và cháu vào bàn ngồi nhập tiệc luôn nha”.
Tôn Tử Hàn nãy giờ ngồi dán mắt vào cái điện thoại nên khi nhận thấy có người ngồi xuống cái ghế bên cạnh mình mới ngẩng đầu lên nhìn ai ngờ lại chạm mắt với Kỳ Liên Tuyết Vũ.
Tôn Tử Hàn tỏ vẻ bất ngờ rồi nhíu mày lên tiếng: “Là em sao?”.
Kỳ Liên Tuyết Vũ cũng kinh ngạc không kém thốt lên: “Sao lại là anh?”.
Cả hai bên gia đình hướng mắt nhìn về phía của Tôn Tử Hàn và Kỳ Liên Tuyết Vũ rồi đồng thanh lên tiếng hỏi: “Hai đứa quen biết nhau sao?”.
Tôn Tử Hàn lên tiếng đáp: “Dạ con và Tuyết Vũ đang là đồng học, em ấy còn là một thành viên trong tổ của con nữa ạ”.
Tôn Chí và Kỳ Liên Thời Nhân không hẹn mà cùng cười rồi đồng thanh nói: “Quen biết nhau trước như vậy cũng hay”.
Từ cái nhìn đầu tiên Ngô Dĩnh Phi đã chấm Kỳ Liên Tuyết Vũ là con dâu rồi nên lên tiếng khen ngợi: “Con bé nhà anh Thời Nhân đúng là xinh đẹp, ngoan hiền lại còn tài giỏi nữa chứ mới 19 tuổi đã là sinh viên năm cuối như Tử Hàn nhà tôi rồi”.
Kỳ Liên Thời Nhân khiêm tốn đáp: “Vì Tuyết Vũ hồi bé đã thông minh lanh lợi lại được ba tôi dạy dỗ vì vậy nó mới có thành tích đáng nể như hôm nay đó, ba tôi rất coi trọng Tuyết Vũ sau khi con bé tốt nghiệp đại học ông còn muốn nó về quản lý tập đoàn Hoa Kỳ Liên từ từ”.
Tôn Chí cũng tán thưởng một câu: “Đúng là tuổi trẻ tài cao mà, Tử Hàn và bạn của nó đã lên kế hoạch mở công ty riêng sau khi ra trường rồi chúng ta già rồi không bằng bọn trẻ bây giờ anh Thời Nhân ạ”.
“Phải, phải”.
Người lớn hai bên nói chuyện với nhau rất vui vẻ trong khi Tôn Tử Hàn và Kỳ Liên Tuyết Vũ lại nhìn nhau bằng ánh mắt hình viên đạn, không khí nằng nặc mùi thuốc súng như sắp có chiến tranh đến nơi.
Kỳ Liên Tuyết Vũ nhân lúc người lớn không để ý đã dùng khẩu hình miệng nói với Tôn Tử Hàn: “Đúng là xui tận mạng mới gặp phải anh đó, nằm mơ đi mà tôi đồng ý hôn sự này ha, có bị điên mới đi yêu anh kết hôn cùng anh đó”.
“Anh đẹp trai vậy mà, xuất thân cũng danh giá làm gì mà em chê dữ vậy, anh cũng là nhị thiếu của Tôn gia đó nha”.
Kỳ Liên Tuyết Vũ tỏ vẻ hờ hững: “Kệ anh ai quan tâm đâu”.
Tôn Tử Hàn mang theo ý cười thì thầm với Kỳ Liên Tuyết Vũ: “Trước đó anh còn có ý định sẽ hủy hôn ước này vì anh không thích cưới người mà gia đình sắp xếp nhưng nếu như người đó là em thì anh sẽ suy nghĩ lại”.
Kỳ Liên Tuyết Vũ đưa tay đỡ trán: “Tôi còn tính nghe lời ba tôi đồng ý hôn sự này nhưng nếu là anh thì tôi nghĩ là tôi sẽ thay đổi á”.
Kỳ Liên Tuyết Vũ trừng mắt với Tôn Tử Hàn: “Tôi đi xem mắt ai là chuyện của tôi liên quan gì đến anh mà anh nói chứ, vậy còn anh đi đâu đây?”.
Tôn Tử Hàn đưa tay đỡ gáy rồi nhàn nhạt đáp: “Cũng như em tôi đi xem mắt người mà ba mẹ tôi sắp xếp thôi”.
Kỳ Liên Tuyết Vũ liền nhướng mày lên tiếng trêu chọc lại: “Oh không biết cô gái nào xui xẻo đến nỗi phải đi xem mắt một tên lưu manh biến thái như anh nữa”.
Tôn Tử Hàn quay sang nhìn Kỳ Liên Tuyết Vũ bằng ánh mắt hình viên đạn: “Cái gì em nói ai lưu manh biến thái hả?”.
“Anh nghĩ lại xem không đúng à? Lần đầu tiên gặp mặt anh cưỡng hôn tôi là lưu manh, đột nhiên đòi tôi lấy thân báo đáp là biến thái chứ gì nữa”.
Tôn Tử Hàn gật gật đầu tỏ vẻ nguy hiểm: “Ê nhắc chuyện cũ mới nhớ lần đó tôi cứu em nhưng em chưa trả ơn chẳng những vậy còn lấy oán báo ơn đó”.
Kỳ Liên Tuyết Vũ tỏ vẻ ngang ngạnh: “Anh cũng tước đoạt cơ hội được chọn tổ trong lớp của tôi rồi gì”.
“Em đó được vào tổ của nam thần số 1 đại học O mà lại không vui là sao chứ? Em không thấy vào tổ anh thì điểm rất cao sao?”.
Kỳ Liên Tuyết Vũ liền bĩu môi: “Anh giỏi vậy sao lại cùng lớp với tôi vậy? Đáng ra phải lên tiến sĩ, giáo sư gì rồi chứ?’.
Tôn Tử Hàn cãi không lại chuyện này liền nói: “Cái này là em nói sai nha, anh học đúng độ tuổi mà có em khác người thì có á, thôi chúc em đi xem mắt vui vẻ nha tôi đi trước đây không rãnh đứng ở đây hơn thua với em”.
“Phắn lẹ hộ cái”.
Tôn Tử Hàn vừa thì được chừng một phút thì Kỳ Liên Thời Nhân đi tới: “Vào trong thôi con bên Tôn gia cũng đến đủ rồi đó”.
“Dạ thưa ba”.
Kỳ Liên Thời Nhân và Kỳ Liên Tuyết Vũ đi lên phòng bao mà Tôn Chí đã đặt trước, vừa nhìn thấy bạn thân đến thì Tôn Chí đã đứng dậy chào đón rồi.
“Lâu rồi tôi với anh một có dịp gặp nhau như thế này đó bạn hiền à”.
Kỳ Liên Thời Nhân lên tiếng nói khéo với Tôn Chí trước: “Sau hôm nay nếu không thành người nhà thì hy vọng chúng ta vẫn có thể làm bạn tốt như trước nay nhé ông bạn thân của tôi”.
Tôn Chí cũng tỏ vẻ tán đồng lên tiếng đáp: “Đương nhiên rồi, thôi mời anh và cháu vào bàn ngồi nhập tiệc luôn nha”.
Tôn Tử Hàn nãy giờ ngồi dán mắt vào cái điện thoại nên khi nhận thấy có người ngồi xuống cái ghế bên cạnh mình mới ngẩng đầu lên nhìn ai ngờ lại chạm mắt với Kỳ Liên Tuyết Vũ.
Tôn Tử Hàn tỏ vẻ bất ngờ rồi nhíu mày lên tiếng: “Là em sao?”.
Kỳ Liên Tuyết Vũ cũng kinh ngạc không kém thốt lên: “Sao lại là anh?”.
Cả hai bên gia đình hướng mắt nhìn về phía của Tôn Tử Hàn và Kỳ Liên Tuyết Vũ rồi đồng thanh lên tiếng hỏi: “Hai đứa quen biết nhau sao?”.
Tôn Tử Hàn lên tiếng đáp: “Dạ con và Tuyết Vũ đang là đồng học, em ấy còn là một thành viên trong tổ của con nữa ạ”.
Tôn Chí và Kỳ Liên Thời Nhân không hẹn mà cùng cười rồi đồng thanh nói: “Quen biết nhau trước như vậy cũng hay”.
Từ cái nhìn đầu tiên Ngô Dĩnh Phi đã chấm Kỳ Liên Tuyết Vũ là con dâu rồi nên lên tiếng khen ngợi: “Con bé nhà anh Thời Nhân đúng là xinh đẹp, ngoan hiền lại còn tài giỏi nữa chứ mới 19 tuổi đã là sinh viên năm cuối như Tử Hàn nhà tôi rồi”.
Kỳ Liên Thời Nhân khiêm tốn đáp: “Vì Tuyết Vũ hồi bé đã thông minh lanh lợi lại được ba tôi dạy dỗ vì vậy nó mới có thành tích đáng nể như hôm nay đó, ba tôi rất coi trọng Tuyết Vũ sau khi con bé tốt nghiệp đại học ông còn muốn nó về quản lý tập đoàn Hoa Kỳ Liên từ từ”.
Tôn Chí cũng tán thưởng một câu: “Đúng là tuổi trẻ tài cao mà, Tử Hàn và bạn của nó đã lên kế hoạch mở công ty riêng sau khi ra trường rồi chúng ta già rồi không bằng bọn trẻ bây giờ anh Thời Nhân ạ”.
“Phải, phải”.
Người lớn hai bên nói chuyện với nhau rất vui vẻ trong khi Tôn Tử Hàn và Kỳ Liên Tuyết Vũ lại nhìn nhau bằng ánh mắt hình viên đạn, không khí nằng nặc mùi thuốc súng như sắp có chiến tranh đến nơi.
Kỳ Liên Tuyết Vũ nhân lúc người lớn không để ý đã dùng khẩu hình miệng nói với Tôn Tử Hàn: “Đúng là xui tận mạng mới gặp phải anh đó, nằm mơ đi mà tôi đồng ý hôn sự này ha, có bị điên mới đi yêu anh kết hôn cùng anh đó”.
“Anh đẹp trai vậy mà, xuất thân cũng danh giá làm gì mà em chê dữ vậy, anh cũng là nhị thiếu của Tôn gia đó nha”.
Kỳ Liên Tuyết Vũ tỏ vẻ hờ hững: “Kệ anh ai quan tâm đâu”.
Tôn Tử Hàn mang theo ý cười thì thầm với Kỳ Liên Tuyết Vũ: “Trước đó anh còn có ý định sẽ hủy hôn ước này vì anh không thích cưới người mà gia đình sắp xếp nhưng nếu như người đó là em thì anh sẽ suy nghĩ lại”.
Kỳ Liên Tuyết Vũ đưa tay đỡ trán: “Tôi còn tính nghe lời ba tôi đồng ý hôn sự này nhưng nếu là anh thì tôi nghĩ là tôi sẽ thay đổi á”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.