Chương 81: Vợ cũ của khanh khanh
Ái Cật Đích Miên Hoa Đường
17/11/2022
Convertor: Vespertine – Editor: An Devy
Phó Thanh Hành cùng Nguyễn Nhuyễn tận hưởng khoảng thời gian vui vẻ ở Anh năm ngày rồi mới quay về Trung Quốc. Ngày cuối cùng, người nào đó còn giơ điện thoại Iphone của mình chụp trộm Nguyễn Nhuyễn và đăng lên Wechat để chế độ bạn bè xem.
Lúc xuống máy bay, cô gái nhỏ mới biết việc này, giận dỗi nói: “Chú!!! Mặt em!!! Mặt em đâu!!!”
Trong ảnh là người con gái đứng trên cây cầu đá, đằng sau là một thị trấn yên bình ở Anh, cô mặc váy trắng, khuôn mặt mờ ảo. Đăng kèm theo caption: Cô ấy nói về sau muốn sống ở đây.
“Khụ…” Người nào đó vẻ mặt ‘ai biết gì đâu’ cong miệng khẽ cười, ôm vai cô bước đi.
Nhớ đến điện thoại của anh còn để trong túi xách, cô lấy ra tắt chế độ máy bay trên điện thoại cho anh. Ngay lập tức, tin nhắn văn bản cùng rất nhiều cuộc gọi từ các số lạ, trên Wechat cũng có tin nhắn.
Tiết [Trả lời điện thoại.]
Tiết [Trả lời điện thoại.]
Tiết [Nhìn thấy tin nhắn này thì gọi lại cho em.]
Nguyễn Nhuyễn mở trang cá nhân của người đó, nhìn thấy trạng thái gần nhất của người đó là một bức ảnh. Trong ảnh là người phụ nữ có gương mặt trái xoan, đeo vòng cổ của một thương hiệu nào đó, kính râm che gần hết khuôn mặt cô ta, nổi bật là đôi môi đỏ mọng gợi cảm, mái tóc ngắn trông khá trẻ, mặc vest tinh tế, bàn tay đánh sơn đỏ chống cằm, trên mặt bàn đặt rất nhiều món điểm tâm, phía xa xa đằng sau là tháp Eiffel.
Cô tắt màn hình điện thoại, ánh mắt không vui nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Sao vậy bé cưng?” Phó Thanh Hành thấy cô im lặng, nghiêng đầu nhìn cô.
Thành phố B vào các ngày lễ, các tuyến đường tắc nghẽn đến mức khó chịu.
“Bảo bảo, mấy ngày nữa em đừng ra ngoài, nhường không gian cho đám khách du lịch đi, ngày lễ nên đông người quá!” Anh nhíu mi dặn dò.
“Hừ!!!”
Phó Thanh Hành nghe thấy tiếng giận dỗi trẻ con của cô, nhếch môi cười, “Ai lại chọc em, cục cưng?”
“Về nhà nói tiếp!”
Nói xong, cô cúi đầu, gửi tin nhắn Wechat cho Sở Mộ.
[Tiết là ai?]
[??? Tiết? Tiết nào? Tiết gì cơ?]
[Tên một phụ nữ, cô ta tìm Phó Thanh Hành.]
[Mẹ kiếp! Nguyễn Nhuyễn à, là Tiết Tưởng Niệm thì phải. (kèm theo biểu cảm cay đắng)]
[Chắc vậy. Cô ta là ai?]
[Tình địch của em đó, vợ cũ của Khanh Khanh. Mà em đang ở đâu gửi tin nhắn cho anh đấy?]
[Thành phố B, đang trên đường về nhà, đợi em tìm hiểu kỹ rồi nói tiếp.]
[Chậc, thật ra anh không thích người phụ nữ kia, quan trọng hơn là khanh khanh cũng không thích cô ta. Đừng lo lắng, không có sóng to gió lớn gì đâu, anh đây cổ vũ em hai tay hai chân. Ủng hộ em nghiêm khắc trừng phạt khanh khanh, vì cớ gì ly hôn rồi còn có Wechat của vợ cũ.]
[Khi nào phạt, em liên hệ sau.]
[OK.]
“Cô bé.”
“Chuyện gì?”
“Em biết hiện tại trông em giống con gì không?”
“Con gì?” Nguyễn Nhuyễn nhìn anh.
“Giống con cá nóc… Đột nhiên giận dỗi như vậy vì anh chụp ảnh không đẹp sao? Về đến nhà rồi xóa nhé? Không thì em xóa luôn được không?”
“Anh còn muốn xóa?” Cô lườm anh.
“…” Phó Thanh Hành chớp chớp mắt, nhìn về phía trước, anh thật sự không biết tại sao cô lại khó chịu.
“Hừ, hừ!!” Cô gái nhỏ hừ hai tiếng.
Anh quan sát cô một lúc, chắc chắn rằng cô không thực sự tức giận mới an tâm lái xe.
Điện thoại của anh đặt trên tay cô rung lên, cô liếc nhìn, là một dãy số lạ, cô bực bội ấn tắt máy, đầu bên kia vẫn kiên trì gọi tiếp, cô ấn từ chối, bật chế độ máy bay, loạt động tác vô cùng lưu loát.
“Ơ?” Trong đầu anh hiện đầy dấu hỏi chấm trước động tác của cô.
“Không đi sao!”
“Đi đi đi…” Anh bị cô chọc cười.
“Để anh hôn chút.” Đợi khi đèn đỏ, người đàn ông nghiêng người qua, cô gái nhỏ bĩu môi, môi hồng chạm khẽ vào môi anh, hừ, cô vẫn còn đang giận.
“Cô bé đáng yêu!”
Phó Thanh Hành cùng Nguyễn Nhuyễn tận hưởng khoảng thời gian vui vẻ ở Anh năm ngày rồi mới quay về Trung Quốc. Ngày cuối cùng, người nào đó còn giơ điện thoại Iphone của mình chụp trộm Nguyễn Nhuyễn và đăng lên Wechat để chế độ bạn bè xem.
Lúc xuống máy bay, cô gái nhỏ mới biết việc này, giận dỗi nói: “Chú!!! Mặt em!!! Mặt em đâu!!!”
Trong ảnh là người con gái đứng trên cây cầu đá, đằng sau là một thị trấn yên bình ở Anh, cô mặc váy trắng, khuôn mặt mờ ảo. Đăng kèm theo caption: Cô ấy nói về sau muốn sống ở đây.
“Khụ…” Người nào đó vẻ mặt ‘ai biết gì đâu’ cong miệng khẽ cười, ôm vai cô bước đi.
Nhớ đến điện thoại của anh còn để trong túi xách, cô lấy ra tắt chế độ máy bay trên điện thoại cho anh. Ngay lập tức, tin nhắn văn bản cùng rất nhiều cuộc gọi từ các số lạ, trên Wechat cũng có tin nhắn.
Tiết [Trả lời điện thoại.]
Tiết [Trả lời điện thoại.]
Tiết [Nhìn thấy tin nhắn này thì gọi lại cho em.]
Nguyễn Nhuyễn mở trang cá nhân của người đó, nhìn thấy trạng thái gần nhất của người đó là một bức ảnh. Trong ảnh là người phụ nữ có gương mặt trái xoan, đeo vòng cổ của một thương hiệu nào đó, kính râm che gần hết khuôn mặt cô ta, nổi bật là đôi môi đỏ mọng gợi cảm, mái tóc ngắn trông khá trẻ, mặc vest tinh tế, bàn tay đánh sơn đỏ chống cằm, trên mặt bàn đặt rất nhiều món điểm tâm, phía xa xa đằng sau là tháp Eiffel.
Cô tắt màn hình điện thoại, ánh mắt không vui nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Sao vậy bé cưng?” Phó Thanh Hành thấy cô im lặng, nghiêng đầu nhìn cô.
Thành phố B vào các ngày lễ, các tuyến đường tắc nghẽn đến mức khó chịu.
“Bảo bảo, mấy ngày nữa em đừng ra ngoài, nhường không gian cho đám khách du lịch đi, ngày lễ nên đông người quá!” Anh nhíu mi dặn dò.
“Hừ!!!”
Phó Thanh Hành nghe thấy tiếng giận dỗi trẻ con của cô, nhếch môi cười, “Ai lại chọc em, cục cưng?”
“Về nhà nói tiếp!”
Nói xong, cô cúi đầu, gửi tin nhắn Wechat cho Sở Mộ.
[Tiết là ai?]
[??? Tiết? Tiết nào? Tiết gì cơ?]
[Tên một phụ nữ, cô ta tìm Phó Thanh Hành.]
[Mẹ kiếp! Nguyễn Nhuyễn à, là Tiết Tưởng Niệm thì phải. (kèm theo biểu cảm cay đắng)]
[Chắc vậy. Cô ta là ai?]
[Tình địch của em đó, vợ cũ của Khanh Khanh. Mà em đang ở đâu gửi tin nhắn cho anh đấy?]
[Thành phố B, đang trên đường về nhà, đợi em tìm hiểu kỹ rồi nói tiếp.]
[Chậc, thật ra anh không thích người phụ nữ kia, quan trọng hơn là khanh khanh cũng không thích cô ta. Đừng lo lắng, không có sóng to gió lớn gì đâu, anh đây cổ vũ em hai tay hai chân. Ủng hộ em nghiêm khắc trừng phạt khanh khanh, vì cớ gì ly hôn rồi còn có Wechat của vợ cũ.]
[Khi nào phạt, em liên hệ sau.]
[OK.]
“Cô bé.”
“Chuyện gì?”
“Em biết hiện tại trông em giống con gì không?”
“Con gì?” Nguyễn Nhuyễn nhìn anh.
“Giống con cá nóc… Đột nhiên giận dỗi như vậy vì anh chụp ảnh không đẹp sao? Về đến nhà rồi xóa nhé? Không thì em xóa luôn được không?”
“Anh còn muốn xóa?” Cô lườm anh.
“…” Phó Thanh Hành chớp chớp mắt, nhìn về phía trước, anh thật sự không biết tại sao cô lại khó chịu.
“Hừ, hừ!!” Cô gái nhỏ hừ hai tiếng.
Anh quan sát cô một lúc, chắc chắn rằng cô không thực sự tức giận mới an tâm lái xe.
Điện thoại của anh đặt trên tay cô rung lên, cô liếc nhìn, là một dãy số lạ, cô bực bội ấn tắt máy, đầu bên kia vẫn kiên trì gọi tiếp, cô ấn từ chối, bật chế độ máy bay, loạt động tác vô cùng lưu loát.
“Ơ?” Trong đầu anh hiện đầy dấu hỏi chấm trước động tác của cô.
“Không đi sao!”
“Đi đi đi…” Anh bị cô chọc cười.
“Để anh hôn chút.” Đợi khi đèn đỏ, người đàn ông nghiêng người qua, cô gái nhỏ bĩu môi, môi hồng chạm khẽ vào môi anh, hừ, cô vẫn còn đang giận.
“Cô bé đáng yêu!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.